Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ
Chương 1797: Đường ra trong hư không
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship
Sưu tầm: tinghoanh
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: kenwen
>>
Ba làn sóng lửa qua đi, Diệp Mặc chẳng những không cảm thấy Tiên nguyên cô quạnh, mà thậm chí còn cảm ngộ đến làn sóng lửa thứ tư. Trong lòng Diệp Mặc lúc này liền đại hỉ, vì nếu hắn có thể lần nữa đánh ra làn sóng lửa thứ tư, thì thần thông của hắn lần này có thể từ ‘Lãng sát’ biến thành ‘Tứ điệp lãng’. Sau này tu vi của hắn tăng cao, thì hắn có thể lĩnh ngộ tới ‘Ngũ điệp lãng’ thậm chí là nhiều đợt làn sóng lửa liên kích hơn nữa.
'Lãng sát' còn chưa qua, Thiết Dực Hùng hư không liền bắt đầu buông lỏng. Đợi tới khi làn sóng lửa thứ ba đánh qua, thì một tiếng kêu cực kỳ bén nhọn liền vang lên. Đám Thiết Dực Hùng hư không đông chi chít kia lập tức nhao nhao lui về phía sau.
Ngay lập tức xung quanh Diệp Mặc liền trở nên trống trải. Diệp Mặc thở ra một hơi, không tiếp tục đánh ra làn sóng lửa thứ tư nữa. Nếu như là ở nơi khác, thì hắn chắc là sẽ thử một chút, nhưng ở đây thì hắn tuyệt đối không muốn thử nghiệm.
Tam 'Điệp lãng' mặc dù không khiến Tiên nguyên và thần thức của hắn tiêu hao hết, nhưng vạn nhất khi đánh ra tứ 'Điệp lãng', hắn lại lâm vào trạng thái giống như ở trong bí cảnh thượng cổ lần trước thì sao? Như vậy thì cực kỳ không ổn. Ở đây còn có một Tiên thuyền, mà tên tiên nhân trên Tiên thuyền kia có lai lịch gì hắn còn chưa biết.
Diệp Mặc vừa nuốt xuống hai viên đan dược, thì một đạo thân ảnh cao hơn mười trượng đã đánh tới hắn. Một tiếng rống truyền tới, đồng thời một cái miệng lớn giống như Vết nứt hư không đã lập tức cuốn về phía Diệp Mặc. Ngay lập tức, xung quanh Diệp Mặc đã bị loại áp lực khổng lồ của hư không này trói buộc lại.
Thiết Dực Hùng Hư không cấp bẩy? Diệp Mặc lập tức nhìn thấy rõ cái con Tiên yêu thú khổng lồ kia, đồng thời uy áp đáng sợ cũng truyền tới. Diệp Mặc lập tức phóng ra hơn mười đaọ thần thức đao, tránh thoát khỏi loại sức ép kia đồng thời lập tức thi triển độn thuật.
Tiên yêu thú Hư không cấp bẩy thì Diệp Mặc không muốn liều mạng. Tuy là Thiết Dực Hùng trong số các loại Tiên yêu thú hư không thì là loại chỉ dựa vào số đông. Nhưng bất luận thế nào, thì khi một con Tiên yêu thú đã đạt đến cấp bẩy, thì lượng sẽ tự nhiên biến thành chất.
Sau khi Thiết Dực Hùng Hư không vồ hụt, thì căn bản cũng không nửa phần ngừng lại, mà tiếp tục đánh về phía Diệp Mặc. Hiển nhiên đối với việc Diệp Mặc giết nhiều Thiết Dực Hùng như vậy đã khiến cho nó vô cùng phẫn nộ.
Ầm ầm…
Hai tiếng va chạm kịch liệt nổ ra trong hư không. Diệp Mặc không tiếp tục 'Thuấn di' nữa, vì lúc này hắn đã nhìn thấy con Thiết Dực Hùng hư không kia đã bị người khác ngăn cản lại, hơn nữa đó còn là hai tên Tiên Vương.
Diệp Mặc nhẹ nhàng thở ra. Một tên Tiên Vương có khả năng không phải là đối thủ của Thiết Dực Hùng hư không, nhưng hai tên Tiên Vương, thì con Thiết Dực Hùng hư không kia tuyệt đối không đánh lại được.
Trong hư không, hai tên Tiên Vương cùng với con Thiết Dực Hùng kia phát ra hàng loạt tiếng va chạm. Dưới sự va chạm của các đòn công kích, từng tiếng nổ khủng bố liên tiếp vang lên. Tuy là Thiết Dực Hùng hư không cấp bẩy rất lợi hại, nhưng cũng không thể nào đánh lại hai tên Tiên Vương liên thủ với nhau được. Chỉ trong thời gian nửa nén hương, thì Thiết Dực Hùng hư không đã gào rú một tiếng, hai chiếc cánh khổng lồ vỗ mạnh, trong nháy mắt đã biến mất không thấy nữa.
Mà lúc này, đám Thiết Dực Hùng hư không còn lại cùng đồng loạt chạy trốn rồi nhanh chóng biến mất tăm. Căn bản là không thể biết rõ được cái đám Thiết Dực Hùng này trốn ở nơi nào trong hư không nữa.
…
Sau khi Diệp Mặc tạo ình mấy đạo ‘Thanh thủy quyết’ và ‘Khứ trần quyết’ để tẩy trừ hết các dấu vết trên người, thì liền thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, lúc này mới đi về phía hai tên Tiên Vương kia ôm quyền nói:
- Đa tạ hai vị tiền bối cứu trợ.
Hai tên Tiên Vương một ột thấp, tướng mạo cũng không khác nhau là mấy. Mặc dù hai người này đã là Tiên Vương rồi, nhưng đối với Diệp Mặc lại không hề dám khinh thị chút nào. Thấy Diệp Mặc tới, thì cả hai lập tức hoàn lễ rồi nói:
- Vị tiên hữu này khách khí rồi. Tiểu thư nhà ta đang chờ trên thuyền, nếu như tiên hữu nguyện ý, thì có thể đi lên trên Tiên thuyền của chúng ta nghỉ ngơi.
- Vậy xin được quấy rầy.
Diệp Mặc lập tức đồng ý. Hắn vốn là không có đường nào để đi, hiện tại lại có người mời hắn lên Tiên thuyền, thì tại sao hắn lại phải từ chối chứ?
…
Trên boong thuyền, một cô gái váy trắng ánh mắt có chút khó tin không ngừng dò xét Diệp Mặc. Cô không ngờ Diệp Mặc thật sự không khác lắm so với suy đoán của cô. Hắn đúng thực là một Đại La Tiên hậu kỳ, thậm chí viên mãn cũng còn thiếu một chút. Không chỉ như thế, tướng mạo của Diệp Mặc cũng bình thường, hơn nữa thoạt nhìn thì dường như còn rất trẻ, căn bản là không có gì đặc biệt cả.
Một người như vậy ném vào trong cả một dám người, thì căn bản là tìm không ra được, nhưng vì sao lại có thể có loại tiên thuật ‘Quần sát’ lợi hại như vậy?
Vị nữ tiên áo tím bên cạnh liền kéo kéo cô gái váy trắng kia một chút, lúc này cô gái váy trắng mới lập tức tỉnh ngộ lại vội vàng nói với Diệp Mặc một cách khách khí:
- Loan Tinh Âm đa tạ ân cứu trợ của tiên hữu. Còn chưa được thỉnh giáo đại danh của tiên hữu là gì?
Loan Tinh Âm thật cũng không nói lung tung, vì nếu như không phải là Diệp Mặc thu hút tất cả đàn Thiết Dực Hùng hư không kia, hơn nữa còn có loại pháp thuật ‘Quần sát’ lợi hại dọa cho đám Thiết Dực Hùng kia phải lùi lại, thì Tiên thuyền của họ thật đúng là vô cùng khó khăn để có thể đối phó được với đám Thiết Dực Hùng kia.
- Loan tiên tử khách khí rồi, tôi là Mặc Ảnh, ở trong hư không săn bắt một ít 'Hư không phi tuyết', kết quả là lại bị hư không loạn lưu cuống đi, lạc mất phương hướng rồi. Trước đó tôi nhìn thấy Tiên thuyền của các cô, thì liền tưởng nhầm đó là 'U linh thuyền' trong truyền thuyết, cho nên mới xoay người mà bỏ chạy đấy.
Diệp Mặc vội vàng nói. Hắn biết rõ đối phương nhất định sẽ hỏi hắn vì sao phải bỏ chạy như vậy.
- Hóa ra là thế, khó trách vì sao khi anh tới gần chúng tôi thì liền xoay người đi.
Loan Tinh Âm giật mình hiểu ra, trong giọng nói mang theo vẻ thất vọng. Cô thật không ngờ Diệp Mặc cũng là kẻ lạc đường trong hư không này. Vốn cô còn trông cậy vào việc Diệp Mặc có thể dẫn đường, nhưng hiện tại xem ra không có hi vọng rồi.
Một lát sau cô dường như nhớ ra cái gì đó, lập tức lên tiếng hỏi:
- Anh Mạc đã từng được chứng kiến 'U linh thuyền' sao?
Diệp Mặc lập tức đáp:
- Tôi nghe người ta nói qua.
Diệp Mặc không nói là mình đã từng thấy qua 'U linh thuyền' hay chưa, cho nên sau khi Loan Tinh Âm nghe xong lời hắn nói, thì tự nhiên cho rằng hắn chưa từng thấy qua 'U linh thuyền'.
- Anh Mạc, anh cũng bị lạc đường, cho nên nếu không ngại thì cứ ở trên Tiên thuyền của chúng tôi, mọi người cùng nhau tìm kiếm đường ra trong hư không, thế nào?
Tuy Diệp Mặc đã lạc đường, nhưng sau khi Loan Tinh Âm thấy được pháp thuật ‘Quần sát’ đáng sợ của Diệp Mặc, thì lập tức nổi lên tâm tư, muốn kéo Diệp Mặc đi cùng. Ở trong hư không này, nguy hiểm loại gì đều có, nhưng nếu có nhiều hơn một người như Diệp Mặc, thì cùng có nghĩa là có nhiều hơn một phần bảo đảm.
Diệp Mặc đương nhiên biết rõ ý tứ của Loan Tinh Âm, nhưng hắn cũng không có cái ý định này. Thời Không Thoa của hắn có tốc độ cũng không chậm hơn Tiên thuyền của đối phương, mà ở lại chỗ này đối với hắn không có bất kỳ chỗ tốt nào. Một là không thể tu luyện, hai là còn bị hai tên Tiên Vương giám thị. Loại chuyện như vậy, thì hắn sao có thể đồng ý được.
Chỉ là không đợi Diệp Mặc trả lời, thì chiếc Tiên thuyền này đã kịch liệt rung động.
Không chỉ mình Diệp Mặc cả kinh, mà ngay cả hai tên Tiên Vương và Loan Tinh Âm trên boong thuyền cũng cực kỳ kinh hãi. Ở trong hư không, thì Tiên thuyền vẫn sẽ gặp phải một số đạo không gian loạn lưu và dòng chảy vẫn thạch, nhưng trận pháp phòng ngự của Tiên thuyền cường đại, hơn nữa thể tích cũng rất lớn, sẽ rất hiếm khi gặp phải loại rung động mạnh như thế này.
Không cần Loan Tinh Âm đến bàn quan sát phương vị của Tiên thuyền, thì vị nữ tiên áo tim kia đã kinh hoàng nói:
- Tiểu thư, Tiên thuyền của chúng ta gặp phải lốc xoáy hư không loạn lưu loại lớn rồi, hiện tại không có cách nào lùi ra ngoài cả.
- Mở toàn bộ cấm chế phòng ngự của Tiên thuyền ra, nhanh chóng nhắm thẳng vào hướng chính giữa của lốc xoáy loạn lưu. Tăng thếm tốc độ để thoát ra. Quế thúc cùng Đình thúc cùng nhau hỗ trợ khống chế tiên thuyền, nhất định phải để cho Tiên thuyền xuyên qua được cái lốc xoáy không gian loạn lưu này.
Loan Tinh Âm rất nhanh đã trấn tĩnh lại, hơn nữa lập tức làm ra quyết định.
Diệp Mặc âm thầm bội phục. Bình thường thì Tiên thuyền đều sẽ chủ động tránh né lốc xoáy không gian loạn lưu, một khi bị cuốn vào sẽ lập tức nghĩ cách thoát ra. Nếu như không lập tức rời khỏi, thì sau khi tiến vào trong lốc xoáy không gian loạn lưu, sẽ không thể cưỡng ép lao ra được nữa. Loại tình huống này, muốn mạnh mẽ mà lao ra ngoài, thì rất có thể sẽ khiến cho Tiên thuyền bị vỡ tan. Chỉ có thể lao thẳng vào giữa lốc xoáy không gian loạn lưu thì mới có chút hi vọng sống.
Loan Tinh Âm lúc này cũng không có tâm tư nói chuyện với Diệp Mặc, mà lập tức đi khống chế cấm chế của Tiên thuyền.
Diệp Mặc biết rõ lúc này không phải là thời điểm để rời đi. Cho dù là có đi, thì hắn cũng phải chờ Tiên thuyền xuyên qua được lốc xoáy hư không loạn lưu trước đã. Đối mặt với lốc xoáy hư không loạn lưu, thì cho dù là có thoát ra được rồi, thì vẫn cứ gặp nguy hiểm. Một khi Tiên thuyền bị vỡ, thì người có tu vi không cao rất có thể bị lốc xoáy hư không loạn lưu xé rách.
Đạo lốc xoáy hư không loạn lưu này dường như cực kỳ to lớn, Tiên thuyền bị nó cuốn đi hết năm sáu ngày, thì mới hết lắc lư.
Thần thức của Diệp Mặc quét ra ngoài. Lúc này hai tên Tiên Vương kia cùng rất nhiều người trên Tiên thuyền đều cùng nhau tu bổ cấm chế, vì Tiên thuyền đã bị hư hao rất nghiêm trọng. Cũng may là Tiên thuyền không bị vỡ. Diệp Mặc nghĩ rằng đẳng cấp cái Tiên thuyền này cũng không phải là thấp, bằng không thì cũng không thể đuổi theo Thời Không Thoa của hắn rồi.
- A, trên bàn phương vị đã có tọa độ rồi!
Vị nữ tiên áo tím kia lúc này đột nhiên kêu lên một tiếng mừng rỡ, hấp dẫn chú ý của tất cả mọi người. nguồn
Diệp Mặc cũng lập tức hiểu ra. Sau khi Tiên thuyền vượt qua lốc xoáy hư không loạn lưu, thì ngược lại đã tìm được tọa độ. Hắn vốn muốn rời đi, nhưng giờ thì đã bỏ cái ý nghĩ này. Diệp Mặc còn không biết Thời Không Thoa của mình ở cái nơi này có thể hiện thị được tọa độ hay không? Nếu như sau khi hắn rời khỏi Tiên thuyền của Loan Tinh Âm, thì lại phát hiện Thời Không Thoa của hắn không xác định được tọa độ, sau đó lại muốn trở lại Tiên thuyền của họ, vậy thì thật là xấu hổ chết người rồi.
Chiếc Tiên thuyền này ngoại trừ phòng lái có một bàn phương vị ra, thì ở trên tầng cao nhất cũng có một bàn phương vị nữa. Bình thường Tiên thuyền tư nhân đều có hai cái bàn phương vị tọa độ, có Tiên thuyền tư nhân còn chủ động lắp thêm nữa
Lúc này Diệp Mặc đi vào boong thuyền, thì Loan Tinh Âm đã ở đây rồi. Diệp Mặc thấy cô có vẻ hơi tiều tụy, nhưng trên gương mặt lại biểu hiện ra vẻ kinh hỉ, hiển nhiên là cô đang hưng phấn vì đã tìm được tọa độ để đi rồi.
- Anh Mạc, họa phúc quả nhiên là gắn bó với nhau, nhân sinh khó có thể dự đoán trước được điều gì. Trong khi chúng ta bị mất phương hướng, lại bị cuốn vào lốc xoáy hư không loạn lưu, vốn tưởng rằng đã là họa vô đơn chí rồi. Nhưng không ngờ lại là hi vọng mới cho chúng ta.
Thấy Diệp Mặc tới, thì Loan Tinh Âm liền nhẹ nhàng nói.
- Chúc mừng Loan tiên tử rồi, đương nhiên cũng xin cảm tạ quý Tiên thuyền có thể tìm được đường ra, để cho tôi không phải tiếp tục lạc lối trong hư không nữa. Không biết hiện tại chúng ta đang ở đâu? Còn bao lâu nữa mới có thể tới được Thiên Vực gần nhất?
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, sau đó lập tức hỏi.
Loan Tinh Âm cũng không hề để ý gì, lập tức đáp lại:
- Chúng ta còn cách Vũ Dư Thiên khoảng ba tháng phi hành nữa. Tôi cũng không ngờ là mình đã đến bên ngoài Thiên Vực Vũ Dư Thiên rồi, thật sự là may mắn mà.
Trong lòng Diệp Mặc lại đại hỉ. Hắn tuy là chưa từng tới đây, nhưng lại biết Thời Không Thoa của mình khẳng định có thể cảm nhận được tọa độ xung quanh nơi này rồi. Vũ Dư Thiên là một Thiên Vực thuộc Thượng Thiên Vực, cho nên nếu hắn sử dụng Thời Không Thoa, thì thậm chí không cần tới nửa năm đã có thể đến Cấm Thượng Thiên rồi.
- Anh Mạc, Tinh Âm muốn mời anh đi tới Loan Trạch tiên trang làm khách. Không biết ý của anh Mạc như thế nào?
Loan Tinh Âm nói xong thì liền có chút mong đợi nhìn Diệp Mặc.