Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ
Chương 1813: Giết Tự Tại Vương
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: kenwen
Diệp Mặc đứng trên Thanh Nguyệt, tâm trạng bình tĩnh. Chân Băng Du có thể quay
về bên sư phụ của cô ấy, cũng là một chuyện tốt. Bây giờ hắn có quá nhiều
chuyện phải làm, chuyện đầu tiên chính là tìm một nơi có Tiên linh khí nồng
đậm làm nơi đóng quân của tông môn đã.
Trong Tiên giới, Diệp Mặc cũng không định một mình thành lập một Tiên thành,
hắn muốn thành lập một tiên môn. Mục đích của Tiên môn rất đơn giản, chính là
triệu tập những tu sĩ phi thăng từ Lạc Nguyệt lên. Đương nhiên Tiên thành cũng
cần phải lập, chỉ có điều ngoài thành lập Tiên môn còn thành lập Tiên thành,
như vậy cũng có thể tương ứng hỗ trợ lẫn nhau.
Đáng tiếc là liên tiếp nửa tháng trôi qua rồi, với tốc độ của Diệp Mặc cũng đã
đi được nửa Cung Hoa Thiên rồi, cũng vẫn chưa tìm được nơi có Tiên linh khí
nồng đậm, thích hợp để làm căn cứ tông môn của hắn. Nhưng mặc dù chưa tìm được
nơi nào như vậy, nhưng Diệp Mặc cũng không phải không thu hoạch được gì, trên
đường đi hắn nhìn thấy ngọn núi có thảm thực vật tươi tốt, đều thu thập vào
trong Thế giới trang vàng. Nơi làm căn cứ của tông môn còn chưa tìm được,
trong Thế giới trang vàng của hắn cũng thu thập hơn trăm ngọn núi rồi.
Diệp Mặc đang cân nhắc có nên gọi Tiểu Băng Sâm ra không, hoặc là gọi Vô Ảnh
ra tìm, thì thần thức của hắn không ngờ lại tìm được một cỗ xe vua quen thuộc.
Cùng đồng hành với cỗ xe đó, Diệp Mặc lại lần nữa nghe thấy từng tiếng Tiên
nhạc.
Tiên nhạc quen thuộc như này, khiến Diệp Mặc có chút hoảng hốt. Lúc trước hắn
cái gì cũng không hiểu, thấy cỗ xe của Tự Tại Vương không ngờ lại muốn đi đến
đó xem xem, nếu như không phải Chân Băng Du ngăn hắn lại, thì lúc này cũng
không còn Diệp Mặc hắn nữa rồi. Còn sau đó, Tự Tại Vương không biết từ nơi nào
lại nghe thấy hắn có Vụ Liên Tâm hỏa, truy sát đến Cực Kiếm tiên môn.
Năm đó đường thần thức của Tự Tại Vương, suýt chút nữa khiến hắn tan vỡ, khiến
cho hắn cảm thấy cả thân mình có một loại áp lực cực lớn, nếu không phải hắn
có Khổ Trúc và Tam Sinh quyết, thì trong lòng hắn tuyệt đối sẽ còn lại ám ảnh.
Mấy chục năm sau, hắn lại lần nữa nhìn thấy cỗ xe của Tự Tại Vương, nhưng lần
này hắn cũng đã là một Tiên vương rồi.
Diệp Mặc nghĩ đến mấy năm gian khổ, thở dài, hắn không đến chặn Tự Tại Vương
lại, mà lại quay người bỏ đi. Hắn tin rằng Tự Tại Vương sẽ truy sát hắn, quy
củ của Tự Tại Vương, bất kỳ người nào nhìn thấy cỗ xe của gã, đều phải dừng
lại nhường đường, còn hắn chẳng những không nhường đường, mà ngược lại còn
quay người bỏ đi, Tự Tại Vương làm sao có thể bỏ qua cho hắn được?
Hơn nữa, tên Tự Tại Vương kia nếu như biết hắn có Vụ Liên Tâm hỏa, thì tuyệt
đối sẽ có hình ảnh của hắn. Diệp Mặc sở dĩ quay người bỏ đi, là vì hắn quả
thực không muốn giết nhiều người. Cỗ xe của Tự Tại Vương các loại mĩ nữ cộng
lại chưa đến một nghìn, cũng phải có mấy trăm.
Một khi hắn giết Tự Tại Vương rồi, thì cần phải giết chết toàn bộ những người
này, nếu không hắn tất sẽ bị bại lộ thân phận.
Thần thức của Diệp Mặc quét đến Tự Tại Vương, thần thức của Tự Tại Vương phải
một lúc lâu sau mới quét đến Diệp Mặc. Đây còn là Diệp Mặc chủ động quét gã,
nếu không gã căn bản cũng không quét được. Tự Tại Vương miễn cưỡng lắm mới có
thể nhìn thấy bóng lưng Diệp Mặc rời đi, những người còn lại trên xe lại càng
không biết tí gì.
Thấy cỗ xe của mình đến rồi, còn có người dám đi, Tự Tại Vương lập tức giận
tím mặt. Đối với gã mà nói, Tiên âm của gã truyền ra ngoài rồi, ai không biết
là gã đi qua cơ chứ? Nghe thấy Tiên âm không ngờ còn dám đi, quả thực không
biết sống chết. Cho dù gã tiêu diệt Cực Kiếm môn, Cực Kiếm môn có hơn hai Tiên
Vương sơ kỳ, bây giờ cũng không dám tìm gã tính sổ, chỉ là một tiểu tiên qua
đường lại dám khinh thường cỗ xe của gã sao?
Tự Tại Vương đang định dùng thần thức áp chế Diệp Mặc, lại cảm thấy trên người
Diệp Mặc tỏa ra khí tức Thiên hỏa Vụ Liên Tâm hỏa.
Tự Tại Vương lập tức nhảy bật dậy trên xe mình, trực tiếp nói với mấy người
trên cỗ xe nói:
- Mọi người ở đây đợi ta là được, ta đi một lúc sẽ về.
Gã không thể không tăng tốc, vì một chút khí tức Vụ Liên Tâm hỏa kia sắp biến
mất.
Diệp Mặc thấy Tự Tại Vương quả nhiên đuổi theo, trong lòng cười khẩy, tên này
phải tên là Tự Đại Vương mới đúng. Bản thân mình còn chưa kịp đi tìm gã, không
ngờ gặp phải tên này rồi. Tên này cả ngày lái xe lượn lờ vòng quanh Cung Hoa
Thiên, cũng không biết là muốn giỡn uy phong gì.
- Quả nhiên là anh, chạy cũng không chậm nhỉ…
Một tuần hương sau, Tự Tại Vương cũng đã chặn đường Diệp Mặc rồi.
- Ha ha ha…
Tự Tại Vương nhìn Diệp Mặc cười vang:
- Năm đó bỏ qua cho anh, tôi cực kỳ hối hận. Bây giờ xem ra phải là của tôi
thì vẫn là của tôi, xem ra Nam U Hư Hỏa của tôi cũng đến lúc đột phá niết
thành Tiên diễm rồi. Nghe nói anh còn là Đan sư nữa phải không? Có lẽ anh có
thể bán mạng cho tôi, tôi cũng sẽ chưa chắc giết anh, làm một con chó của tôi
cũng không tệ đâu.
Nói đến đây, Tự Tại Vương bỗng nhiên dừng lại, gã có cảm giác gì đó không
đúng, Diệp Mặc hình như cũng không có chút sợ hãi nào. Chẳng những không sợ,
vẻ mặt còn bình tĩnh, hắn hình như chẳng để ý đến cái gì cả.
- Anh không sợ tôi sao?
Tự Tại Vương không ngờ lại nghi ngờ hỏi.
Diệp Mặc bình thản nói:
- Anh thấy bộ dạng tôi giống như sợ anh sao? Nếu như tôi nói tôi đang cố ý
chờ anh, thì anh có tin không? Anh là thằng ngu sao? Năm đó tôi có thể giấu Vụ
Liên Tâm hỏa không bị anh phát hiện, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, anh ngược
lại có thể phát hiện ra Vụ Liên Tâm hỏa, anh là Tiên tôn sao? Hay là Tiên đế?
Tự Tại Vương giật mình, đúng vậy, gã vì cảm thấy khí tức mồi lửa Vụ Liên Tâm
hỏa, lập tức đuổi đến, nhưng cũng không nhớ ra năm đó gã cũng không phát hiện
ra, sao bây giờ lại phát hiện ra?
Nhưng ý nghĩ này chỉ là thoáng qua, lĩnh vực Tiên Vương của Tự Tại Vương lập
tức thi triển ra, đồng thời giơ tay đến chộp Diệp Mặc, trói chặt Diệp Mặc rồi
tính tiếp. Đối phó với một tên Đại Ất Tiên nhãi nhép, gã căn bản cũng không
cần mở rộng lĩnh vực làm gì, nhưng lời nói của Diệp Mặc đã dọa gã sợ, gã không
ngờ đến lĩnh vực cũng thi triển ra rồi.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, vung tay liền chém quyền ra.
Tự Tại Vương cũng cảm thấy lĩnh vực của mình giống như một miếng vải rách tan
tành vậy, trong nháy mắt lập tức tơi tả dưới lĩnh vực đối phương thi triển.
- Anh là Tiên Vương…
Câu nói này của Tự Tại Vương còn chưa nói xong, đã bị lốc xoáy quyền phong của
Diệp Mặc cuốn đến.
Một tiếng nổ ầm vang, pháp bảo tiên khí của Tự Tại Vương cũng không kịp phóng
ra, đã bị một quyền này của Diệp Mặc đánh bay, đồng thời Tiên nguyên tán loạn,
phun mấy ngụm máu tươi ra.
Không đợi Tự Tại Vương nảy sinh suy nghĩ chạy trốn, một chốc sau Diệp Mặc cũng
đã hạ xuống trước mặt Tự Tại Vương, vung tay giống như cầm một con gà con vịt
bắt Tự Tại Vương trong tay, còn Tự Tại Vương cũng không còn chút năng lực phản
kháng nào.
Tự Tại Vương bị Diệp Mặc nắm trong tay sắc mặt kinh hãi, lúc trước Diệp Mặc
chẳng phải chỉ là một Kim Tiên nhãi nhép sao? Bây giờ đã thăng cấp lên Đại Ất
Tiên rồi khiến gã cũng đã rất giật mình rồi. Nhưng động thủ, đối phương không
ngờ cũng là một Tiên Vương, hơn nữa còn là Tiên Vương nghịch thiên. Với bản
lĩnh của mình, trước mặt đối phương cũng chỉ như con kiến bị giết chết dễ dàng
- Tiên hữu… Tiền bối tha mạng…
Tự Tại Vương giết người khác cũng không chút lưu tình, nhưng khi đến lượt bản
thân gã, thì lại vô cùng kinh hoảng.
Diệp Mặc đang định dẫn Tự Tại Vương đến một nơi khác để hỏi một chút, thần
thức lại sung sướng phát hiện ra mấy người quen. Lúc này hắn làm gì còn tâm
trạng đi quản Tự Tại Vương nữa, lại càng thúc dục Tiên nguyên nghiêm nghị hỏi:
- Lúc trước làm thế nào mà anh lại biết tôi có Vụ Liên Tâm hỏa? Còn nữa, tại
sao anh lại diệt cả Cực Kiếm Tiên môn?
- Đừng động thủ, tôi nói.
Tự Tại Vương ăn mặc đẹp đẽ cũng không còn uy thế đáng sợ như lúc trước nữa,
cũng không còn uy phong ngoan ngoãn ngồi trên cỗ xe, có vô số Tiên nữ vây
quanh bên gã. Quả thực giống như một Nhị Thế tổ nơm nớp lo sợ, Diệp Mặc không
khỏi lắc đầu.
Căn bản cũng không cần Diệp Mặc dùng đại hình nào, Tự Tại Vương liền lắp bắp
nói:
- Vì Tần Bội Phủ và Dương Nhiễm trong một lần tìm di tích đã lấy được một số
đồ tốt, những thứ này bao gồm cả một bình Y Vương đan…
Diệp Mặc giật mình, hắn còn tưởng rằng Tần Bội Phủ lấy được một quả Bồng
Việt Tiên quả để người khác luyện chế một lò Y Vương đan, không ngờ lại lấy
được một bình Y Vương đan. Giá trị của một bình Y Vương đan thật rất quý giá,
Diệp Mặc không cần đoán cũng biết, trong hạ thiên vực có một bình Y Vương đan
muốn không trở thành đệ nhất tông môn cũng khó.
- Tôi là nghe Công Tôn Ân nói thì mới biết, anh có Vụ Liên Tâm hỏa cũng là do
Công Tôn Ân nói. Sau đó tôi liền lấy cớ muốn con bé đó của Cực Kiếm môn, con
bé tên Chân Băng Du đó, tôi cũng gặp qua một lần, hình như cũng không tệ, cho
nên, cho nên…
Tự Tại Vương càng nói đến sau lại càng cảm nhận được sát cơ của Diệp Mặc,
giọng nói càng run rẩy.
Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra, hóa ra là tên Công Tôn Ân này
tác quái. Công Tôn Ân và Tần Bội Phủ là bạn bè, Tần Bội Phủ lấy được đồ tốt,
nói không chừng Công Tôn Ân cũng biết, mình dùng Vụ Liên Tâm hỏa thi luyện đan
cùng Công Tôn Ân, Công Tôn Ân rõ ràng cũng biết.
- Tiền bối, tha cho tôi một mạng, tôi nguyện làm chó cho tiền bối…
Tự Tại Vương run giọng xin tha mạng.
Diệp Mặc giật mình, thu một tên nô tài như này làm việc cũng không tệ, nhưng
suy nghĩ này nhanh chóng bị Diệp Mặc xua tan.
Chuyện như này quá nguy hiểm, cho dù hắn khống chế nguyên thần của Tự Tại
Vương, lúc nào cũng có thể lấy mạng của gã cũng nguy hiểm. Tự Tại Vương chết
thì chết rồi, nhưng bí mật của hắn cũng không thể nào truyền ra ngoài được.
Chẳng may có người biết Diệp Mặc hắn mới có mấy chục năm, đã từ Kim Tiên lên
đến Tiên Vương, vậy thì có bao nhiêu người đến tìm hắn đây? Đến cuối cùng nói
không chừng đến Tiên đế cũng xếp thành hàng đến Cung Hoa Thiên, lúc đó, cho dù
hắn có ba đầu sáu tay, cũng chết là cái chắc.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc không do dự nữa, tiên nguyên đánh ra, Tự Tại Vương uy
phong bao nhiêu năm trong Cung Hoa Thiên, lại bị Diệp Mặc giết chết một cách
dễ dàng. Một ngọn lửa màu tím trôi trong không trung, ngọn lửa này cũng đã có
ba đường kim sắc rồi, rõ ràng cũng là là mồi lửa Tử niết cấp ba rồi.
Diệp Mặc đánh mấy cấm chế ra, nhanh chóng phục chế mồi lửa này vào trong hộp
ngọc. Hắn biết đây chắc chính là Nam U Hư Hỏa xếp thứ bảy trong tất cả Thiên
hỏa, đây có thể coi là trả phí cho lần công phu này
Một chốc sau một chiếc nhẫn trữ vật bị Diệp Mặc lấy được. Đối với nhẫn trữ vật
của Tự Tại Vương, Diệp Mặc cũng không có nhiều hi vọng lắm. Dù sao lúc trước
hắn giết hai tên Tiên Vương hậu kỳ, đồ lấy được cũng không phải rất nhiều, đồ
của Dực Hà Tiên Vương còn nhiều hơn chút, ngoài năm trăm triệu tiên tinh ra,
còn có nửa đoạn Tiên linh mạch thượng phẩm, đồ của Cù Kinh thì rất thê thảm
rồi.
Nhưng khi thần thức của Diệp Mặc quét vào trong nhẫn trữ vật của Tự Tại Vương,
lại ngạc nhiên đơ người. Tiên linh thảo cấp bảy cấp tám trong đó chất thành
đống, thậm chí còn có một gốc Tiên linh thảo cấp chín, Tiên tinh cũng phải gần
năm tỉ, còn có hai đoạn Tiên linh mạch trung phẩm, ba đoạn Tiên linh mạch hạ
phẩm nữa.
Người này quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, hơn nữa tuyệt đối
không thể dựa vào tu vi mà đoán độ giàu có. Nhớ ngày trước hắn giết Bạch Vô
Nhẫn, lấy được mấy tỉ Tiên tinh, bây giờ nghĩ lại cũng có chút không thể tưởng
tượng nổi.
Nhưng số tiên tinh này đối với Diệp Mặc mà nói cũng vừa vặn, hắn sắp mở tông
lập phái, cần gấp những thứ này.
Sau khi cất nhẫn trữ vật của Tự Tại Vương đi, Diệp Mặc lấy ra một chiếc mặt nạ
đeo lên, trong nháy mắt biến thành một người đàn ông trung niên có chút gầy gò
mặc Tiên bào màu xanh. Lúc này mới chạy về hướng mấy người quen vừa nãy. (.
Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)