Chương 1817: Đáng tiếc ta không đồng ý xem tại
Nguồn: metruyen
Sưu tầm:
Đả tự:
Giang Cận là do Tử Sương tiên tông mang đi, chẳng liên quan gì đến ta cả ...
Ta chi là người quản lý Tiên Kỵ thương lâu trong tiên thành Bằng Hạt...
Đại La Tiên kia hoảng sợ nói không ngừng, gã không ngờ tới người đứng sau đờ
đầu cho tiên thành Mặc Nguyệt lại lớn như thế này. Trong mắt gã xem ra, Diệp
Mặc chắc chắn là một Tiên vương hậu kỳ. Mặc dù khi các thế lực của tiên thành
Bằng Hạt liên kết lại mạnh hơn so với hắn, nhưng ở đây không phải là tiên
thành Bằng Hạt, cho dù là Tiên vương tới cứu gã cũng không kịp.
Diệp Mặc thấy Đại La Tiên này lắp bắp căn bản là không nói được ra cái nguyên
nhân gì, lại một lười đao nhọn xẹt qua, một lỗ tai của Đại La Tiên này lại
biến mất không thấy gì nữa, không đợi Đại La Tiên này hoảng sợ lên tiếng,
giọng nói của Diệp Mặc đã truyền đến,
Nói rõ ràng một chút cho ta, nếu như ta lại chờ thêm một lát mà ngươi còn nói
không rõ ràng, tay chân còn lại, ta sẽ từ từ cắt bỏ.
Vâng, vâng, tôi nói...
Đại La Tiên này vừa vận chuyển Tiên Nguyên cầm máu, vừa sợ hãi nói:
Tiên thành Mặc Nguyệt gần đây mua vật liệu quá nhiều, mấy thương gia chúng tôi
trong lòng nghi ngờ, lại lấy được một vài tin tức, nên mới tới xem thử. Đồng
thời Tử Sương tiên tông đã biết Giang Cận ở đây, muốn tới mang Giang Cận đi,
mà Tử Sương tiên tông có chút quan hệ với mấy tòa thương lâu của chúng tôi,
cho nên mọi người liền cùng nhau tới.
- Sau khi đến đây, trông thấy khói độc ở Thượng Lai tiên sơn thật sự đã biến
mất, hơn nữa ở đây sắp sửa thành lập một tiên thành cực đẹp, chúng tôi liền
nổi lên ý đồ. Ngoại trừ tôi ở chỗ này ra, lúc này những người còn lại đã đi
tiên thành Bằng Hạt phân phối lợi nhuận rồi. Giang Cận kia cũng đã ở tiên
thành Bằng Hạt rồi, bởi vì Tử Sương tiên tông
cũng muốn một phần trong này.
Lúc này đây Đại La Tiên này nói nhanh chóng vô cùng, hơn nữa đã giản lược nói
rõ ràng chuyện này, chẳng qua là mấy đại thương gia nhìn tráng tiên thành Mặc
Nguyệt, sau đó muốn phân chia nơi này.
Lạc sư huynh, Đồng Xu và Mi Dư cũng đã đi theo cùng với Giang Cận rồi.
Trác Dược Thâm đứng ở bên cạnh vội vàng nói.
Diệp Mặc gật gật đầu đưa tay phong bế vận chuyển Tiên Nguyên của Đại La Tiên
này, rồi mới nói với Duẫn Ưng và Trác Dược Thâm:
Duẫn Ưng và Trác Dược Thâm, hai người cùng ta đi tiên thành Bằng Hạt.
Nói xong Diệp Mặc lại lấy ra một tấm ngọc bài đưa cho Liễu Trung Yên nói.
Anh và Liễu Mạn ở lại đây tiếp tục xây dựng tiên thành Mặc Nguyệt, chúng ta
chẳng mấy chốc sẽ trở về. Bên trong cái ngọc bài này có ba luồng thần thức
công kích của ta, nếu có người dám động thủ với tiên thành Mặc Nguyệt, thì
trực tiếp sử dụng ngọc bài công kích.
Vâng, Lạc sư huynh.
Liễu Trung Yên lập tức trả lời, Diệp Mặc khiến cho y nhìn thấy cái gì mới là
thực lực chân chính. Một kẻ rất có thể là Đại La Tiên đối mặt với Lạc sư huynh
cũng không có chút lực phản kháng nào, điều này cho thấy Lạc sư huynh của bọn
họ rất có thể là Tiên vương. Trong một tông môn, có một Tiên vương, ai còn dám
đến sách nhiễu?
Duẫn Ưng xốc Đại La Tiên co quắp trên mặt đất lên. Diệp Mặc bay vọt lên tùy ý
phóng ra một cái pháp bảo phi hành thượng phẩm.
Tiên thành Bằng Hạt cách Mặc Nguyệt tiên sơn không gần, cái Diệp Mặc dùng chi
là một pháp bảo phi hành thượng phẩm vô cùng bình thường, cũng chi dùng không
đến nửa ngày thì đã tới được tiên thành Bằng Hạt.
Vài Huyền tiên giữ thành trông thấy Diệp Mặc tại phạm vi cấm bay ngoài tiên
thành cũng không xuống khỏi pháp bảo phi hành, liền muốn tiến lên ngăn lại.
Nhưng khi bọn họ trông thấy trong tay Duẫn Ưng mang theo một người thiếu cánh
tay và lỗ tai, lập tức liền đã ngừng lại bước chân. (.
Người bị Duẫn Ưng xách trong tay kia, tại tiên thành Bằng Hạt không ai không
biết. Đây chính là Trịnh Ưng - quản lý đứng đầu của đệ nhất thương lâu của
tiên thành Bằng Hạt - Tiên Kỵ thương lâu, Đại La Tiên hậu kỳ. Một cao thủ như
vậy bị người ta khống chế, còn gãy mất một tay bị xách trong tay, ai dám bước
lên trước động thủ?
Bọn họ có thể làm chi là nhanh chóng báo cáo chuyện này cho thành chủ, sau đó
báo cáo cho Tiên Kỵ thương hội mà thôi.
Sau khi Diệp Mặc tiến vào tiên thành Bằng Hạt, căn bản là không cần Trịnh Ưng
chi đường, thần thức của hắn lập tức quét ra. Trong tiên thành khắp nơi đều là
thần thức cấm chế. Nhưng số thần thức cấm chế này dưới thần thức của Diệp Mặc,
quả thực chi là lưới rách.
Diệp Mặc có chủ tâm đến lập uy, há có thể lưu tinh? Tiên thành Mặc Nguyệt muốn
sừng sững tại Cung Hoa Thiên, không lập uy căn bản là không đủ để áp chế những
kẻ dã tâm bừng bừng ở Cung Hoa Thiên này.
Tiên Giới giống như Tu Chân Giới. Cho tới bây giờ đều không phải là nơi có thể
nói đạo lý, có lẽ ở chỗ này kẻ nào nắm đấm lớn kẻ đó chính là đạo lý. Trên
thực tế, Diệp Mặc
rất rõ ràng, đừng nói Tiên Giới, ngay cả tại thế giới phàm tục mà hắn đã từng
đi qua, đạo lý cũng là do kẻ có nắm đấm lớn nói. Chi có điều phương thức trở
thành cãi cọ mà thôi. Kẻ có nắm đấm lớn có thể cãi cọ với anh, nắm đấm nhỏ chi
có thể tận lực dùng giọng điệu hòa hoãn đi nghe người khác cãi cọ.
Thành chủ của tiên thành Bằng Hạt vốn là một Đại La Tiên viên mãn, lúc gã nhận
được tín có người dám xúc phạm tới quy củ của tiên thành, hơn nữa còn tóm
người quản lý đứng đầu thương lâu của Tiên Kỵ thương lâu, lập tức liền giận
tím mặt. Gã căn bản là không chút suy nghĩ, liền muốn xông ra.
Nhưng khi gã cảm nhận thấy một luồng thần thức mạnh mẽ, không chút kiêng kỵ
xuyên qua thần thức cấm chế tung hoành ngang dọc bên trong tiên thành, gã lập
tức kinh hãi đến ngẩn ra. Đối phương có loại thực lực cường đại này, nếu gã
xông lên quả thực chẳng khác gì là muốn tự tìm cái chết.
Ngay cả cấm chế che đậy thần thức trước mặt thần thức này cũng đều giống như
vỏ trứng gà, gã chi là một Đại La Tiên viên mãn đi làm cái gì? Cho dù là muốn
nịnh nọt Tiên Kỵ thương hội, cũng không thể đưa tiễn cái mạng nhỏ đi. Sau một
khắc, gã đã lui lại ngồi xuống, đồng thời lắng lại tâm tinh của mình.
Chuyện này đã không phải là chuyện gã có thể quản được, cái gã phải làm là,
đợi trận tranh chấp này qua đi, bất kể ai thua ai thắng, gã đều phải thò đầu
ra đi ăn nói khép nép nịnh nọt.
Tiên Kỵ thương hội là thương hội hàng đầu của tiên thành Bằng Hạt, mà Tiên Kỵ
thương lâu cũng là thương lâu hàng đầu của tiên thành Bằng Hạt. Tòa thương lâu
này không đơn thuần chỉ nổi danh tại Cung Hoa Thiên, cho dù là ở các Thiên Vực
còn lại, Tiên
Kỵ thương lâu cũng có danh vọng lớn đấy, cho nên việc làm ăn của Tiên Kỵ
thương hội trải rộng toàn bộ Hạ Thiên Vực.
Sở dĩ Tiên Kỵ thương hội nổi danh như vậy dĩ nhiên không phải vì Tiên Kỵ
thương lâu ở tiên thành Bằng Hạt, mà là vì hội chủ đứng đầu Tiên Kỵ thương hội
- Trịnh Chính là một Tiên vương, còn là Tiên vương sơ kỳ đỉnh cao. Có Tiên Kỵ
thương hội tài nguyên lớn như thế ở sau lưng ủng hộ, tu vi của Trịnh Chính
tiến bộ càng tiến lên thần tốc. Vài chục năm nữa, cho dù là thăng cấp Tiên
vương trung kỳ, cũng không phải là không được.
Lúc này trong đại sảnh xa hoa ở tầng cao nhất Tiên Kỵ thương lâu ngồi đầy
người, Trịnh Chính đang ngồi ở chủ vị. Ở bên cạnh gã còn ngồi một gã Đại La
Tiên viên mãn áo khoác ngoài màu tím, người này không phải là người của Cung
Hoa Thiên, từ chuyện gã mặc áo ngoài màu tím có thể nhìn ra, gã là phó tông
chủ của Tử Sương tiên tông - Quý Vũ Lượng.
Quý Vũ Lượng mặc dù có thể ngồi ở bên cạnh Trịnh Chính, cũng không phải vì gã
là phó tông chủ Tử Sương tiên tông, mà là vì Tử Sương tiên tông là một tông
môn của Tiên vương, hơn nữa tông chủ của tiên tông - Lê Khải là một Tiên vương
trung kỳ.
Lúc này Quý Vũ Lượng đang nét mặt tươi cười nói:
Tử Sương tiên tông của ta dù sao cũng là người từ bên ngoài đến, đối với
chuyện của Thượng Lai tiên sơn chúng ta cũng không muốn nhúng tay vào, còn
tiên thành Thượng Lai, Tử Sương tiên tông chúng ta chi cần một phần mười địa
bàn là được rồi, trớ thành một bộ phận của chúng ta tại Cung Hoa Thiên. Đương
nhiên, cụ thể phân chia như thế nào, ta còn muốn nghe theo ý Bích Tiềm Tiên
vương đại nhân của Tiên Kỵ thương hội.
Phải, Quý tông chủ nói có đạo lý, chúng ta vẫn nên nghe theo ý của Bích Tiềm
tiên vương đại nhân.
Một gã Đại La Tiên mặt đầy râu lập tức đứng ra nói, gã là Phủ Hồng Thành -
chướng
quầy của thương lâu đứng thứ hai tiên thành Bằng Hạt - Bán Thần thương lâu.
Đã có hai người này mở đầu, những người còn lại nhao nhao đứng lên nói bằng
lòng nghe theo ý của Bích Tiềm tiên vương.
Bích Tiềm tiên vương - Trịnh Chính ngồi ở vị trí đầu tiên khuôn mặt lộ vẻ ấm
áp vui vẻ nói:
Nếu tất cả mọi người đã cất nhắc ta như thế, ta cũng không khách khí. Thượng
Lai tiên sơn vẫn bị sương mù độc lượn lờ bao phủ, lần này khói độc tự động tán
đi, đối với Cung Hoa Thiên ta mà nói cũng là một chuyện tốt. Nơi đó tiên sơn
tự hình thành, linh khí nồng đậm, Tiên Kỵ thương hội ta tuy trải rộng toàn bộ
Cung Hoa Thiên, nhưng lại thiếu một nơi đóng quân cho tông môn...
Nói đến đây, Trịnh Chính cố ý dừng lại, nhìn lướt qua những người còn lại,
phát hiện
cũng không có ai đứng ra phản bác lời nói của gã, lập tức hài lòng nhẹ gật đầu
tiếp tục nói: Ta định lấy Thượng Lai tiên sơn làm nơi đóng quân của Tiên Kỵ
thương hội, mà Thượng Lai tiên thành là nơi mọi người cùng chung lợi ích,
ngoại trừ một phần mười cho Tử Sương tiên tông ra, phần còn lại mọi người
chúng ta chia đều, ta tin tưởng với vị trí của Thượng Lai tiên thành, tương
lai nhất định sẽ là tiên thành đứng đầu Cung Hoa Thiên.
- Huống chi, hình ảnh khái quát khi Thượng Lai tiên thành được lập nên mọi
người cũng nhìn thấy, đúng là to lớn đồ sộ. Cung Hoa Thiên chúng ta vẫn chưa
có tiên thành to lớn hùng vĩ như thế này, người lập nên tiên thành cũng là một
nhân tài.
Trịnh Chính trong miệng mặc dù nói là một nhân tài, trong lòng lại đang cười
lạnh, cho dù là nhân tài, không có ba phần bản lĩnh mà muốn có chỗ đứng ở Cung
Hoa Thiên, cũng có hơi nhìn cái thế giới này một cách quá đơn giản rồi.
Điều này cũng không thể trách Trịnh Chính nghĩ như vậy, người trợ giúp Diệp
Mặc quản lý lập nên tiên thành, người tu vi cao nhất là Liễu Trung Yên cũng
không quá Huyền tiên sơ kỳ, những người còn lại đều là Kim tiên. Do đó có thể
thấy được người đứng sau tiên thành tối đa cũng chẳng qua chỉ là một Đại tiên
mà thôi. Hơn nữa, cho dù đối phương đã vượt qua Đại tiên, là một Tiên vương,
cái đó thì có sao đâu? Bọn họ bên này cũng không chi có một Tiên vương.
Bán Thần thương lâu ta đồng ý với ý kiến của Bích Tiềm tiên vương.
Khi Trịnh Chính nói xong, Phủ Hồng Thành của Bán Thần thương lâu liền đứng lên
phụ họa trước tiên. Gã cũng không muốn Thượng Lai tiên sơn, với gã mà nói,
Thượng Lai tiên sơn cũng không nghĩ đến, có một mảnh đất ở Thượng Lai tiên
thành, gã đã vô cùng vừa lòng.
Những người còn lại cũng suy nghĩ giống như Phủ Hồng Thành, nhao nhao tỏ vẻ
đồng
ý, lợi ích lần này tương đương với được người khác tặng không cho.
Thần thức đao của Diệp Mặc xuyên qua vô số trận pháp cấm chế thần thức, chi
trong thời gian một hơi thở đã tìm được một tòa tiên lâu xa hoa nhất trong
tiên thành Bằng Hạt, trên tiên lầu viết bốn chữ to màu vàng 'Tiên Kỵ thương
lâu'.
Tại tầng cao nhất Tiên Kỵ thương lâu có một đại sảnh to lớn xa hoa, lúc này ở
trong đại sảnh xa hoa này tụ hội một vài người, người có thể tụ tập ở chỗ này,
ngoại trừ một vài tiên nữ hiến ca hiến vũ, còn lại người tu vi thấp nhất cũng
là Đại la tiên sơ kỳ, thậm chí còn có một Tiên vương.
Cùng lúc đó, thần thức của Diệp Mặc cũng quét đến chỗ ba người Giang Cận và
Đồng
Xu cùng với Tiết Mi Dư, các cô bị giam lỏng trong một gian phòng, nhưng không
chịu hình phạt.
Thần thức của Diệp Mặc xuyên qua đại sảnh, quét một lượt qua những người bên
trong đại sảnh này, Tiên vương kia lập tức cũng có chút cảnh giác, mang theo
kinh ngạc đứng lên. Trông thấy Bích Tiềm Tiên vương vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc
đứng lên, những người còn lại trong đại sảnh đều nghi hoặc nhìn về phía Bích
Tiềm Tiên vương, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Mặc mang theo mấy người Duẫn Ưng đi tới bên ngoài phòng khách này, vừa
vặn nghe thấy những người này đang phân chia tiên thành Mặc Nguyệt, lập tức
giận tím mặt.
Không đợi những người này hỏi han Bích Tiềm Tiên vương, sau một khắc, cửa
chính
của phòng khách này cùng với cấm chế cùng một lúc bị Diệp Mặc một đạp đá văng
ra.
Đáng tiếc ta không đồng ý.
Cùng với lúc khi mọi người trông thấy Diệp Mặc ở cửa, Diệp Mặc giọng nói dày
đặc sát ý đã truyền đến bên tai bọn họ.
Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)