Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 1862: Bổn vương làm thịt ngươi trước.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
- Lão đại, quyền này tên là gì?
Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm cùng chờ mong nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc suy nghĩ một lát rồi nói:
- Tên là Liệt không đi. nguồn (.)
Hắn đã có một chiêu Liệt ngân rồi, lại có thêm một chiêu Liệt không nữa, nghe cũng xuôi tai, huống chi, chiêu này Hư không cửu liên kích, dường như ngưng tụ lại tất cả sát cơ trong hư không, sau đó có khí thế xé rách hư không, tên Liệt không cũng là thích hợp.
- Tiểu Băng Sâm dẫn đường, chúng ta đi tìm đồ tốt thôi, đợi lão đại tu luyện Liệt không đại thành, sau đó đi tìm tên Khai Nỉ đó, không ăn sống được tên này, thì trong lòng ta cũng khó chịu.
Vô Ảnh đứng một bên vừa khua tay, trực tiếp dùng thân phận đại ca phân phó Tiểu Băng Sâm.
Tiểu Băng Sâm nhếch miệng với Vô Ảnh, nhưng không có cách nào phản bác lại được, chỉ có thể dẫn đường phía trước.
Nửa ngày sau, Diệp Mặc và Vô Ảnh cùng với Tiểu Băng Sâm đến một nơi sương mù màu xanh. Khoảng sương mù màu xanh này chỉ là đậm hơn màu bên ngoài một chút, nếu như không phải Tiểu Băng Sâm dẫn đến, thần thức trong này không thể quét ra xa được, quả thực không thể nào xem nhẹ được.
Nhưng sau khi đến nơi này, Diệp Mặc lập tức liền cảm nhận được chút khí tức hỗn độn, loại khí tức này tương tự với khí tức hỗn độn trong Thế giới trang vàng của hắn, nhưng lại hoàn toàn khác nhau. Sở dĩ khác nhau, là vì trong này hình như còn ẩn chứa khí tức pháp tắc khác.
Sau khi tiến vào không gian xanh mờ ảo này, thần thức của Diệp Mặc lập tức thông suốt, trong này hoàn toàn là một đầm lầy đã khô, trong tận cùng đầm lầy khô khốc này, có ba thứ hình tổ chim cực lớn.
Bởi vì đầm lầy này đã khô cạn, trong này thoạt nhìn vô cùng hoang vu bi ai, mà cũng bởi nguyên nhân đó nên thoạt nhìn cũng có chút bằng phẳng. Thứ hình tổ chim cao khoảng mười trượng kia, lại càng khiến người khác chú ý đến.
Vốn đầm lầy khô này không có sự sống, nhưng vì ba thứ hình tổ chim cực lớn này, khiến nơi không có chút sức sống này sinh động thêm chút.
- Lão đại, đây là Hỗn độn sào.
Tiểu Băng Sâm lập tức nói.
- Hỗn độn sào là cái gì?
Diệp Mặc nghi ngờ hỏi một câu.
Tiểu Băng Sâm chỉ vào ba thứ hình cái tổ cực lớn nói:
- Hỗn độn sào là do khi mở giới vực mà có. Hỗn độn sào bình thường có chút khí tức pháp tăc. Không gian xanh mờ ảo cũng đều là pháp tắc lực lượng, ba Hỗn độn sào này chắc chắn là có khí tức pháp tắc lực lượng
- Pháp tắc lực lượng?
Diệp Mặc lập tức đến bên Hỗn độn sào, giơ tay nắm về phía Hỗn độn sào này, một cảm ngộ pháp tắc nguyên thủy nhất nhàn nhạn dâng lên trong đầu Diệp Mặc. Diệp Mặc chỉ kịp nói với Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm:
- Ba Hỗn độn sào mỗi người một cái, bây giờ tao phải tu luyện, Vô Ảnh chú ý đến Nghiêm Cửu Thiên.
Vô Ảnh sớm đã đợi câu nói này của Diệp Mặc, Diệp Mặc nói xong câu này lập tức bắt đầu cảm ngộ pháp tắc lực lượng, còn Vô Ảnh thì tực tiếp đem một Hỗn độn sào vào trong Thế giới trang vàng. Tiểu Băng Sâm thấy vậy cũng đem một Hỗn độn sào vào trong Thế giới trang vàng. Nhưng Tiểu Băng Sâm di chuyển xong Hỗn độn sào lập tức nghi ngờ nhìn Vô Ảnh hỏi:
- Ủa, sao lần này anh không há miệng, thật kỳ quái quá đi?
Vô Ảnh lắc đầu cười nói:
- Tao cảm thấy Hỗn độn sào này chắc chắn có thể khiến tao thăng cấp lên Tiên Thao, chỉ cần tao thăng cấp lên Tiên Thao rồi. Lão già Khai Nỉ kia, tao một miếng cắn hết, huyết hà của gã cũng chả là cái gì cả. Nhưng tao phải đợi lão đại cảm ngộ xong rồi mới ăn, nếu không cánh tay nhỏ bắp chân còi này của mày liệu có thể ngăn cản được Nghiêm Cửu Thiên không?
Tiểu Băng Sâm thấy Vô Ảnh nói đến Nghiêm Cửu Thiên, cũng chỉ có thể ngậm miệng lại.
Diệp Mặc hoàn toàn đắm chìm trong cảm ngộ pháp tắc lực lượng, Hỗn độn sào này chẳng những khiến Tiên nguyên và thần thức của hắn dần cô đọng lại, hơn nữa cảm ngộ thần thông và cảm ngộ pháp tắc lực lượng lại càng thêm thấu triệt.
Hắn không ngừng thông qua cảm ngộ của Hỗn độn sào xé rách không gian. Xung quanh hắn sớm đã không còn chỗ náu thân rồi, Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm chỉ có thể không ngừng lùi về sau, nhường không gian lại cho Diệp Mặc thử chiêu.
Tiếng nổ vang lên không dứt, từng đường khí tức Tiên nguyên đáng sợ cuốn ra. Trong nháy mắt liền đem xung quanh đầm lầy xé rách ra từng khe rãnh cực lớn.
Sức mạch pháp tắc và khí tức hỗn độn trong Hỗn độn sào không ngừng bị Diệp Mặc rút đi, còn Hỗn độn sào ười trượng kia cũng không ngừng thấp xuống. Nhưng những thần thông xé không mà Diệp Mặc phóng ra kia, lại vô cùng kinh người.
Thời gian không ngừng trôi qua trong khi Diệp Mặc không ngừng cảm ngộ và tu luyện, Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm cũng chỉ có thể nhàm chán di chuyển lung tung trong khoảng không gian này.
...
Nghiêm Cửu Thiên sau khi tìm được biên giới màu xanh này, lập tức biết Diệp Mặc sớm đã vào trong rồi, trong lòng lập tức tức giận chửi ầm lên. Đáng tiếc lão biết tu vi của mình mặc dù cao hơn Diệp Mặc một chút. Nhưng muốn đánh nhau với Diệp Mặc thực sự, thì lão cũng còn thiếu một chút.
Điều này làm cho lão rất uất hận, hơn nữa là tu luyện lại, không ngờ cũng không bằng cái tên bình thường này. Lúc này lão chỉ có thể đem thiếu sót của mình đặt lên trận bàn thời gian của Diệp Mặc, nếu như Diệp Mặc không có trận bàn thời gian, thì chắc chắn cũng không phải đối thủ của lão.
...
Rầm rầm rầm...
Liên tiếp ba tiếng nổ vang trời như ba tinh cầu rơi xuống mặt đất vậy, Tiểu Băng Sâm và Vô Ảnh ở phía xa cũng sợ hãi nhìn từng vết rạn nhỏ xuất hiện trước người Diệp Mặc, há to miệng ngạc nhiên quên mất nói gì.
Bọn chúng biết đây là nắm đấm xé rách hư không của Diệp Mặc, tạo thành vết nứt, mặc dù vết nứt này chỉ là thoáng qua, so với vết nứt hư không thì cũng kém quá xa, nhưng Diệp Mặc mới là một Tiên Vương, đã có thể đánh ra vết nứt nhỏ trong hư không rồi, sức mạnh đáng sợ này quả thực khó có thể tưởng tượng nổi.
Mặt đất xung quanh Diệp Mặc trong tích tắc Diệp Mặc liên tiếp đánh ra ba quyền này lập tức bị rạn nứt, mặt đất giống như đột nhiên bị lật vậy. Nhưng sau ba quyền này của hắn, tùy tiện giơ tay ra, mặt đất xung quanh bị hắn đánh bay cũng lại lần nữa hạ xuống, giống như một bàn chân dài vậy, trong nháy mắt khôi phục lại hình dạng ban đầu.
Răng rắc một tiếng, Hỗn độn sào khổng lồ sau lưng Diệp Mặc lập tức biến thành tro bụi, biến mất.
Phù...
Diệp Mặc thở một hơi thật dài, Hỗn độn sào này quả nhiên là một thứ tốt, hắn tiêu hao một Hỗn độn sào, chẳng những hoàn thiện được thần thông của mình, không ngờ còn có thể liên tiếp đánh ra ba quyền Liệt không. Hơn nữa sau đó, chỉ là Tiên nguyên thiếu thốn, thần thức mệt mỏi chút mà thôi
Lúc trước hắn nghĩ nếu như có thể liên tiếp đánh ra hai đường Liệt không, thì hắn cũng không sợ Huyết hà cửu lạc liên tiếp phát ra nữa, còn bây giờ vì Hỗn độn sào này, có thể liên tiếp thi triển ba quyền Liệt không, vậy thì Khai Nỉ cho dù có ba đầu sáu tay cũng bị hắn giết chết không nghi ngờ gì.
Những vết rạn nhỏ sợi trong hư không kia, Diệp Mặc cũng nhìn thấy, hắn biết độ cứng cáp của hư không này cho dù là Tiên đế cũng không thể nào phá vỡ được, hắn có thể phá nứt, cũng không có nghĩa hắn có thể phá vỡ không gian. Đó chỉ là công pháp đại thành bạo phát, cộng thêm sự trợ uy của Hỗn độn sào mà thôi, nếu như bảo hắn lại lần nữa phá không, hắn cũng chưa chắc có thể đánh ra vết nứt không gian này. Nhưng có thể đánh ra vết nứt không gian này, hắn cũng đã vô cùng hài lòng rồi, dù sao hắn cũng chỉ là một Tiên Vương trung kỳ.
- Lão đại, thật bản lĩnh.
Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm ngay lập tức chạy đến mừng rỡ thốt lên.
- Em còn một Hỗn độn sào, hay là lão đại lại lấy ra để tu luyện đi?
Tiểu Băng Sâm lập tức nói.
Vô Ảnh thấy Tiểu Băng Sâm cũng nói rồi, mặc dù có chút không nỡ, nhưng cũng đành phải nói:
- Lão đại, em cũng có một cái...
Diệp Mặc khua tay nói:
- Một cái của tao là đủ rồi, pháp tắc lực lượng này cũng thành công rồi, cho dù dùng thêm Hỗn độn sào, cũng chưa chắc có tiến bộ được bao nhiêu. Hơn nữa, thần thông phá không của tao và Tiên nguyên thần thức cũng không hoàn toàn ngưng thực, không cần tiêu hao thêm những thứ này nữa.
Nói xong, Diệp Mặc nhìn Vô Ảnh nói:
- Vô Ảnh, Hỗn độn sào đó có thể khiến mày thăng cấp lên Tiên Thao được không? Nếu như không thể, vậy thì giữ lại đừng lãng phí.
Vô Ảnh làm gì muốn lấy ra Hỗn độn sào này, liền vội vàng giương cánh nói:
- Lão đại, anh yên tâm đi, ăn Hỗn độn sào này, em chắc chắn có thể thăng cấp lên Tiên Thao, em bảo đảm...
Nói xong Vô Ảnh căn bản cũng không đợi Tiểu Băng Sâm nói gì, trực tiếp xông vào trong Thế giới trang vàng, nó sợ Tiểu Băng Sâm khích bác trước mặt Diệp Mặc. Cho nên vừa vào trong Thế giới trang vàng, việc đầu tiên nó làm chính là nuốt trọn Hỗn độn sào, sau đó ngồi dưới Khổ Trúc.
- Ta tu luyện trong này bao lâu rồi?
Diệp Mặc cũng không thèm để ý đến Vô Ảnh, nhìn Tiểu Băng Sâm hỏi.
- Đã hơn bốn tháng rồi.
Tiểu Băng Sâm vội trả lời.
Diệp Mặc nhíu mày, lập tức nói:
- Mày vào Thế giới trang vàng trước đi, tao phải mau chóng đến Tiên thành đó, chẳng may bị tên khốn nạn Khai Nỉ kia chạy thoát, thì cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Diệp Mặc cũng không biết, khi hắn rời đi chưa được bao lâu, thì không gian mà hắn đã từng ở dần dần rạn nứt, hơn nữa càng lúc càng lớn.
...
Bên ngoài lốc xoáy hư không tiến vào không gian xanh mờ ảo, hơn mười Tiên đế và Tiên tôn đều kinh ngạc nhìn lốc xoáy trước mặt. Hơn hai mươi ngàn người tiến vào lối vào này cũng đã mấy tháng rồi, còn lối vào lốc xoáy này không ngờ lại dần dần yên tĩnh lại, nhưng cũng không biến mất.
- Táp Không huynh, tôi thấy lối vào này hình như có gì đó không đúng, áp chế của quy tắc khí tức hình như dần dần biến mất rồi, hơn nữa không còn cảm giác áp lực lúc trước, có lẽ những người nắm pháp tắc khác cũng có thể tiến vào được.
Long Hà đại đế nhìn lốc xoáy dần dần bình ổn lại, nghi ngờ nói.
- Tôi cũng cảm thấy vậy.
Vị Phong đại đế và vài vị Tiên đế còn lại cũng phụ họa nói.
Hơn mười Tiên đế nhìn nhau, cuối cùng khẽ gật đầu, không chút do dự xông vào trong lốc xoáy đã bình ổn lại này. Một số Tiên tôn ở lại thấy những tiên đế này đều tiến vào trong hết rồi, cũng nhao nhao tiến vào, cuối cùng chỉ còn lại vài người đứng bên ngoài.
...
- Bổn vương giết người của các ngươi, các ngươi làm gì được nào? Cái tên Đinh Giới kia ở lại, còn thì cút hết đi cho bổn vương.
Nghiêm Cửu Thiên lạnh lùng nhìn mười mấy vị Tiên vương quát lớn, dưới chân lão còn có hai thi thể nữa, rõ ràng là vừa mới bị Nghiêm Cửu Thiên giết chết.
Sắc mặt Đinh Giới cực kỳ khó coi, mấy năm trước gã và Nghiêm Cửu Thiên mới giao thủ, mới có khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, bản thân mình không ngờ cũng không phải là đối thủ của lão rồi.
- Nghiêm Cửu Thiên, ngươi thật uy phong nhỉ. Dám phát điên như vậy, bổn vương làm thịt ngươi trước.
Giọng nói của Diệp Mặc vang lên sau khi Nghiêm Cửu Thiên nói.
Đinh Giới nghe thấy giọng nói này tinh thần lập tức phấn chấn, cười ha hả nói:
- Diệp Mặc, tôi biết mà, nơi náo nhiệt như này chắc chắn không thiếu anh được, quả nhiên, ha ha...