Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 1887: Mặc Nguyệt Tiên tông gặp nguy hiểm
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Không thể tu luyện, thì Diệp Mặc chỉ có thể lấy ra những thứ hắn đã lấy được từ trong cấm chế nghiên cứu một lần nữa. Hai loại Tiên linh thảo hắn cũng không nhận ra được, bất quá khẳng định là chúng không kém hơn so với 'Tịnh linh tâm liên'. Còn có một khối ngọc thạch mầu trắng có thể nuôi dưỡng thần thức nữa, nhưng Diệp Mặc cũng chỉ biết nó là đồ tốt, chứ cũng chẳng biết là thứ gì.
Cuối cùng Diệp Mặc cầm lên một cái bình ngọc hình hoa lan. Hắn cảm giác rằng đồ vật bên trong cái bình ngọc này mới là tốt nhất. Trước đó hắn vẫn luôn bận tu luyện, lúc này mới có thời gian rảnh để lấy ra xem. Khi thần thức của Diệp Mặc cẩn thận xóa bỏ đi cấm chế trên bình ngọc, thì một dòng nước lạnh thấu xương xâm nhập vào trong tận thức hải của hắn, thiếu chút nữa đã làm thức hải của hắn bị đông cứng rồi.
- 'Tinh không viêm tủy' chân chính sao?
Diệp Mặc đầu tiên là thốt lên một câu. Hắn biết rằng chỉ có 'Tinh không viêm tủy' chân chính mới có được loại khí tức lạnh lẽo thấu xương này, hơn nữa còn là chất lỏng nhưng lại không hề bị ngưng kết thành băng.
Sau một khắc, thì Diệp Mặc không chút do dự nào đánh cấm chế của mình lên cái bình ngộc. Trong lòng của hắn đang cực kỳ kích động. 'Thanh như hiểu thiên' của hắn sắp tấn cấp lên Tiên diễm cấp sáu rồi. Một khi tấn cấp lên Tiên diễm cấp sáu rồi lại cắn nuốt 'Tinh không viêm tủy' này, thì chắc chắn nó sẽ trở thành Thần diễm.
Hắn nghe nói rằng ngày xưa Chước Hòa Thánh Đế cũng là dùng mồi lửa để Chứng đạo. Còn hắn thì tuy là sẽ không dùng mồi lửa để Chứng đạo, nhưng nếu mồi lửa của hắn cắn nuốt 'Tinh không viêm tủy', thì tuyệt đối sẽ trở một loại mồi lửa cao cấp trong các loại mồi lửa cao cấp. Lúc đó thì uy lực 'Cửu dương Thiên hỏa' của hắn sẽ lớn như thế nào đây?
Thu hồi lại bình ngọc hoa lan, lúc này thì sự phiền muộn trong lòng của Diệp Mặc đã ít đi khá nhiều. Tuy hắn không thể tấn cấp, nhưng cũng đã nhận được một loại kỳ bảo là 'Tinh không viêm tủy'. Cho nên cuối cùng cũng có chút an ủi.
...
Sau khi Diệp Mặc quay trở lại đại điện một lần nữa, thì hắn lập tức phải trợn tròn cả mắt. Vì lúc này bên trong đại điện đã không còn một ai. Lúc trước khi mà hắn rời đi, thì những tên Tiên Đế kia vẫn còn ở chỗ này, vậy mà giờ này một người cũng không thấy.
Diệp Mặc vừa bước chân vào hậu viện lập tức khiếp sợ khi phát hiện tất cả cấm chế ở đây đều đã biến mất không còn nữa. Nhưng hắn nhớ rất rõ là những cái cấm chế kia mới chỉ phá giải được mười mấy cái mà thôi, vì sao hiện tại một cái cũng không còn? Không chỉ như vậy, cái trận môn không gian kia cũng đã biến mất không thấy nữa rồi.
Diệp Mặc trước tiên lập tức phát ra một đạo tin tức cho Hà Xung Tiên Đế, nhưng lại phát hiện rằng không có chút phản hồi nào cả.
- Vô Ảnh...
Diệp Mặc lập tức gọi Vô Ảnh ra. Ở đây đã không còn người nào khác nữa, cho nên cả Tiểu Sâm cũng theo ra ngoài.
- Hai đứa nhìn xem ở đây đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ tất cả mọi người đều đã tấn cấp lên Tiên Đế đỉnh, sau đó liền theo trận môn không gian rời đi rồi sao? Mà coi như họ đã rời đi rồi, thì vì sao cái trận môn không gian lại biến mất? Chẳng lẽ ở đây không phải là cái đại điện kia?
Diệp Mặc nghi hoặc hỏi Tiểu Sâm và Vô Ảnh.
- Ở đây vẫn là chỗ cũ, nhưng những cái cấm chế kia em cảm giác rằng nó đã không còn ở đây nữa chứ không phải là bị phá giải hết.
Vô Ảnh lần trước cũng đã tới hậu viện cái đại điện này, cho nên sau khi nó nhìn một lúc thì liền đưa ra kết luận.
Diệp Mặc gật đầu. Hắn cảm thấy Vô Ảnh nói rất đúng. Cái chỗ này vẫn là chỗ lần trước hắn tới. Nhưng vấn đề là trận môn không gian và những cái cấm chế kia đều đã biến mất, còn cả những tên Tiên Đế kia cũng đều biến mất nữa, thật sự là khiến người ta khó hiểu mà.
- Lão đại, liệu có phải là những người kia đều đã rời khỏi đây rồi hay không? Chỉ còn lại mấy người chúng ta?
Vô Ảnh lập tức khẩn trương.
- Ngươi khẩn trương cái gì? Cho dù là đi ra ngoài, thì không phải là giống với việc ở trong Thế giới hỗn độn sao? Đi ra ngoài so với không đi ra thì có cái rắm gì khác nhau chứ? Chỉ có lão đại đi ra hay không thì mới có sự khác biệt thôi. Lần trước Tiểu Vận...
Tiểu Sâm sau khi nói tới đây thì dường như đã nhớ ra cái gì đó, liền nhanh chóng ngậm miệng lại.
Vô Ảnh khinh thường:
- Ngươi thì biết cái gì, đừng nhìn tu vi lão đại bây giờ chỉ là Tiên Tôn, nhưng cho dù là cái tên Táp Không gì gì đấy thì lão đại cũng chả phải sợ y. Cho nên ta mới nói sau khi rời khỏi đây, thì ta căn bản cũng không cần trốn trong Thế giới trang vàng nữa rồi, nhưng mà ngươi thì, hắc hắc...
Tiểu Sâm lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, không chút do dự nào mà nói:
- Ngươi mới không hiểu, ngươi có thể đi ra ngoài, đương nhiên ta cũng có thể đi ra ngoài.
Vô Ảnh thầm nghĩ rằng cũng đúng. Nó có thể đi ra thì Tiểu Sâm đương nhiên là cũng có thể đi ra.
Lời nói của Vô Ảnh thì thật cũng không sai. Những năm nay Diệp Mặc hấp thu nhiều Tiên linh mạch như vậy, tuy tu vi của hắn không hề thăng tiến. Điều này cũng không có nghĩa là thực lực của hắn cũng không hề tăng tiến. Đại bộ phận Tiên linh mạch hắn hấp thu vẫn y nguyên không ngừng gia tăng thực lực của hắn, chỉ là không thể giúp hắn đề thăng tu vi mà thôi.
Luận về sự hùng hậu của Tiên nguyên cùng sự bền bỉ của thức hải, thì Diệp Mặc tự tin rằng lúc này hắn không hề chênh lệch so với bất kỳ tên Tiên Đế nào. Cho dù là Vô Anh Tiên Đế của Vô Già Âm Hà kia, thì hắn cũng dám thử đánh một trận.
Trong lòng Diệp Mặc lại tưởng nhớ tới Mục Tiểu Vận, cũng nhớ tới cả Mặc Nguyệt Tiên tông. Không biết lúc này Mặc Nguyệt chi thành ở dưới Tu Chân Giới có ai đã phi thăng lên hay chưa? Nhưng hiện tại hắn lại đang mắc kẹt ở đây không ra ngoài được, thật sự là khiến cho lòng hắn nóng như lửa đôt.
Tất cả mọi ngóc ngách trong đại điện này lại được hắn tỉ mỉ kiểm tra một lần, nhưng cuối cùng cũng chẳng có thu hoạch hay phát hiện gì cả. Càng không tìm được chút dấu vết nào của đường ra.
...
Mặc Nguyệt Tiên thành của Cung Hoa Thiên vốn là ngoại thành của Mặc Nguyệt Tiên tông. Muốn đi vào Mặc Nguyệt Tiên tông thì nhất định là phải đi qua Mặc Nguyệt Tiên thành.
Từ khi Mặc Nguyệt Tiên tông thành lập, thì cái tông môn này liền lên như diều gặp gió. Tiên Vương lần lượt gia nhập vào, cuối cùng trở thành một cái Tiên tông có nhiều Tiên Vương nhất Hạ Thiên Vực. Cũng có nghĩa là nó trở thành một cái Tiên Tông có thực lực cường đại nhất Hạ Thiên Vực.
Bất kỳ một tiên nhân bình thường nào nếu như có thể bái nhập vào Mặc Nguyệt Tiên tông, thì đó chính là tạo hóa lớn lao. Cho nên, chỉ cần là tiên nhân ở Hạ Thiên Vực, thì đều có suy nghĩ muốn bái nhập vào Mặc Nguyệt Tiên tông.
Mặc Nguyệt Tiên tông chẳng những có thực lực cường đại, có được nhiều vị Tiên Vương nhất, còn có thêm một Tiên Vương là Khô Mộc mới tấn cấp lên tông sư Tiên đan cấp bảy. Như vậy thì ai mà lại không muốn gia nhập vào Mặc Nguyệt Tiên tông chứ?
Chính là vì loại khí thế này của Mặc Nguyệt Tiên tông, nên nó mới dần dần trở thành đệ nhất Tiên tông của Hạ Thiên Vực. Không có bất kỳ người nào dám đắc tội với Mặc Nguyệt Tiên tông, cũng không có bất kỳ người nào dám gây rối ở Mặc Nguyệt Tiên thành.
Nhưng hôm nay thì lại khác. Trận pháp bên ngoài Mặc Nguyệt Tiên thành đã bị người ta cưỡng ép phá vỡ, hơn nữa thủ vệ cửa thành của Mặc Nguyệt Tiên thành là hai tên Kim Tiên, cũng trực tiếp bị người giết chết.
Mặc Nguyệt Tiên tông là vì các loại tài nguyên phong phú cùng với sự quản lý tốt, cho nên đã dần tạo thành đệ nhất Tiên thành tại Cung Hoa Thiên và thậm chí là của cả Hạ Thiên Vực rồi. Cho nên ở đây chẳng những có Truyền tống trận thông suốt tới khắp nơi, hơn nữa tin tức cũng được lan truyền đi cực nhanh.
Hiện tại có người ở Mặc Nguyệt Tiên thành giết chết hai tên Kim Tiên thủ vệ cửa thành, hơn nữa nhìn tình huống thì còn muốn diệt trừ toàn bộ Mặc Nguyệt Tiên thành và Mặc Nguyệt Tiên tông vậy. Loại tin tức này đã lập tức khuếch tán ra ngoài với tốc độ cực nhanh, chỉ chốc lát đã có vô số tiên nhân đi tới để xem náo nhiệt rồi. Tất cả đều muốn biết một chút xem là ai có bản lãnh lớn như vậy, cũng dám đến Mặc Nguyệt Tiên thành gây chuyện.
- Tiền bối, Mặc Nguyệt Tiên tông cùng Mặc Nguyệt Tiên thành chúng tôi ở Cung Hoa Thiên vẫn luôn rất quy củ, chưa bao giờ có bất kỳ mạo phạm tới tiền bối. Không biết tiền bối vì sao lại đến Mặc Nguyệt Tiên thành chúng tôi?
Lô Phượng là người biết chuyện này sớm nhất, lúc này cô đang đứng bên ngoài Mặc Nguyệt Tiên thành cung kính hỏi thăm một tên nam tử mặt mũi dữ tợn.
Cô tấn cấp lên Tiên Vương đã lâu, cho nên chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra tên nam tử trước mặt này ít nhất là tu vi Tiên Tôn. Nếu như đánh nhau, thì cô căn bản là sức hoàn trả cũng không có. Hơn nữa tên nam tử này sau lưng còn có mấy người, đều là tu vi Tiên Vương, và còn có hai người thậm chí là Tiên Vương đỉnh.
Thực tế thì Lô Phượng đã đoán được mấy người này là ai rồi, bởi vì phía sau tên Tiên Tôn kia có hai người mà cô biết. Một là Ký Đạo Tiên Vương Dương Á thuộc liên minh Thiên Chủ, còn một tên là Bạch Kỵ Tiên Vương tên là Trương Phương Tài cũng thuộc liên minh Thiên Chủ. Ký Đạo Tiên Vương trên tay cầm một chiếc phất trần, rất dễ dàng nhận ra. Còn Bạch Kỵ Tiên Vương Trương Phương Tài có bộ dạng mập trắng, cũng rất dễ dàng nhận biết.
Ký Đạo Tiên Vương và Bạch Kỵ Tiên Vương đều đến từ liên minh Thiên Chủ, vậy thì tên Tiên Tôn kia cũng có thể đoán ra được lai lịch rồi. Liên minh Thiên Chủ có hai tên Tiên Tôn, một là Trường Thiên Tiên Tôn Ngụy Quang, còn một là Uyên Tương Tiên Tôn.
Trường Thiên Tiên Tôn lúc trước đuổi giết Lạc tông chủ, cùng với cả Lục Chính Quần đều biến mất không thấy đâu nữa. Hiện tại người này nhất định là tên Tiên Tôn còn lại, chính là Uyên Tương Tiên Tôn. Nghe nói rằng tu vi của Uyên Tương Tiên Tôn còn mạnh hơn nhiều so với Trường Thiên Tiên Tôn, hiện tại xem ra là sự thật rồi.
Nếu như Lô Phượng sớm biết đối phương có Tiên Tôn tới, thì cô tuyệt đối sẽ không rời khỏi tông môn. Hộ sơn đại trận của Mặc Nguyệt Tiên tông là trăm ngàn sát trận ngự không, cho dù là một tên Tiên Tôn cũng không thể nào công phá trong thời gian ngắn được.
Tên Tiên Tôn kia lúc này liền hừ lạnh một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn Lô Phượng rồi nói:
- Mặc Nguyệt Tiên tông từ hôm nay đã sắp sửa biến mất không còn nữa rồi, tất cả...
Lô Phượng biến sắc, không đợi tên Tiên Tôn kia nói hết lời thì lập tức kinh ngạc thốt lên:
- Tiền bối, Mặc Nguyệt Tiên tông chúng tôi...
Tên Tiên Tôn kia thấy Lô Phượng cắt ngăng lời của y, thì cực kỳ bất mãn mà hừ lạnh:
- Ngươi chính là tông chủ của Mặc Nguyệt Tiên tông sao?
- Tiền bối, vãn bối là phó tông chủ Tô Tĩnh Văn của Mặc Nguyệt Tiên tông. Mặc Nguyệt Tiên tông chúng tôi xưa nay đều không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của Cung Hoa Thiên, hơn nữa Mặc Nguyệt Tiên thành cũng hoạt động rất công bình, không có gì quá phận. Vì sao tiền bối lại nói Mặc Nguyệt Tiên tông chúng tôi từ nay về sau sẽ không còn nữa?
Tô Tĩnh Văn lúc này đã là Kim Tiên hậu kỳ. Tuy tu vi của cô không cao, nhưng bổn sự quản lý Mặc Nguyệt Tiên tông so với Lô Phượng không hề kém chút nào. Dưới sự trợ giúp của cô và Lô Phượng, thì trật tự của Mặc Nguyệt Tiên tông càng trở nên rõ ràng hơn.
Vì Lô Phượng đã biết tông chủ của Mặc Nguyệt Tiên tông thực tế là Diệp Mặc, mà Tô Tĩnh Văn chính là thê tử của Diệp Mặc, cho nên sau khi Tô Tĩnh Văn đến đây, thì tự nhiên đã trở thành phó tông chủ của Mặc Nguyệt Tiên tông.
Mặc Nguyệt Tiên tông có năm tên Tiên Vương, nhưng bây giờ thì chỉ có một mình Khô Mộc cùng với Lô Phượng. Khô Mộc thì lại chỉ biết đến luyện đan, đối với chuyện khác chẳng bao giờ để ý tới. Còn Ân Hồn, Hồng Lăng và Nhâm Vũ ba người thì gần đây đã ra ngoài tìm kiếm tài nguyên tu luyện, vẫn chưa hề quay trở về tông môn.
Nếu như là Ân Hồn, người đến từ Thượng Thiên Vực đứng ra nói chuyện, thì khẳng định là sẽ có sức nặng hơn Lô Phượng một chút.
- Ngươi là phó tông chủ? Chỉ là một Kim Tiên thôi sao?
Tên Tiên Tôn kia kinh ngạc đánh giá Tô Tĩnh Văn. Tốc độ tu luyện của Tô Tĩnh Văn cực nhanh, dung mạo càng kiều diễm hơn nhiều so với trước kia.
- Vâng, tôi đúng là phó tông chủ của Mặc Nguyệt Tiên tông.
Tô Tĩnh Văn trầm giọng. Đối phương là một Tiên Tôn, tu vi cao hơn so với cô không biết bao nhiêu lần. Tô Tĩnh Văn hiểu rõ rằng nếu đối phương muốn giết cô, thì dù là cô có cầu xin tha thứ cũng chẳng có tác dụng gì.
- Vậy tên tông chủ kia là gì của ngươi? Ngươi chỉ là một Kim Tiên, sao có thể lên làm phó tông chủ chứ?
Tên Tiên Tôn kia lạnh giọng quát lên. Tuy trong miệng y nói như vậy, nhưng trong ánh mắt của y đã lộ rõ vẻ khinh thường.