Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1927 - Trận Bàn Không Gian.

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ

Chương 1925: Trận bàn không gian.

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

Diệp Mặc vừa mới rời khỏi Trát Khuê Tiên thành, thần thức liền quét đến Khích Tuấn Dự. Khích Tuấn Dự không ngờ cũng chưa đi được bao xa, ngược lại vẫn ở lại ngoài thành.

Khích Tuấn Dự rõ ràng cũng nhìn thấy Diệp Mặc đi ra, lập tức cũng đi qua.

- Khích Tuấn Dự, sao anh vẫn chưa đi? Ở đây đợi tôi sao?

Diệp Mặc nghi ngờ nhìn Khích Tuấn Dự nói.

Khích Tuấn Dự mau chóng khom người nói:

- Diệp tiền bối, vãn bối khi từ trong Bí Cảnh đi ra quả thực bị thần thức quan sát, vị Tiên đế đó chắc cũng đang tìm vãn bối, vãn bối ở lại đây là cố ý báo cho tiền bối một tiếng.

Diệp Mặc gật đầu, con người Khích Tuấn Dự này cũng không tệ. gã là sợ mình không biết dấu tích thần thức của mình bị người ta biết rồi, cho nên mới cố ý ở lại báo ình một tiếng.

- Cám ơn, tôi cũng đoán được người đó là ai rồi.

Diệp Mặc căn bản cũng không cần Khích Tuấn Dự nói đến lần thứ hai, hắn đã đoán ra Tiên đế hiểu suy tính của mình này chắc là Lãng Huyễn Tiên đế.

Lãng Huyễn Tiên đế cũng khó đối phó hơn nhiều so với Trí Tông Tiên đế, là người âm trầm khó hiểu, người khác căn bản không biết được trong lòng lão đang nghĩ cái gì. Trí Tông Tiên đế trước khi bị lão ám toán, không biết Lãng Huyễn Tiên đế sớm đã có ý giết gã một tí nào, cái này đúng là chỗ đáng sợ.

- Anh chỉ là một Tiên Vương, cũng có Tiên đế muốn tìm anh sao? Tìm anh làm gì?

Vô Ảnh trải qua cuộc trao đổi Tiên linh thảo lấy Tiên đan cũng có chút quyền lực, cũng đã không coi Tiên Vương ra gì nữa rồi. Nghe thấy Khích Tuấn Dự nói vậy, lập tức lại tái phát tật xấu.

Khích Tuấn Dự ngượng ngùng cười cười:

- Vì vãn bối cũng ở trong Bí Cảnh một vạn năm rồi, cho nên…

- Ồ, tôi hiểu rồi, tôi nói lão đại sao lại có lòng tốt như vậy, giúp người ta luyện chế ngọc bài, hóa ra là như này…

Vô Ảnh cũng không đần, lập tức nghĩ ra tác dụng Diệp Mặc luyện chế ngọc bài. Chỉ có điều nó còn chưa nói xong, thì lại có người vỗ đầu nó một cái, lần này không phải là Diệp Mặc vỗ, mà là Đường Bắc Vi vỗ.

- Anh ta giúp thì thế nào? Anh ta thường xuyên giúp người khác, mày cho rằng cũng giống như mày sao.

Đường Bắc Vi lập tức quát lớn.

Vô Ảnh mau chóng cười cười nói:

- Bắc Vi, ý của tôi là nói tên Khích Tuấn Dự này đần, nếu là tôi thì chắc chắn sẽ không ra ngoài. Trong đó có nhiều Tiên linh thảo như này, Tiên linh khí nồng đậm như vậy, đương nhiên sẽ ở lại trong đó tu luyện rồi.

Đường Bắc Vi lập tức liền mất hứng:

- Vô Ảnh, mày là nói Khích Tuấn Dự vừa ra ngoài, liền bị anh trai ta bắt được, cho nên rất đần đúng không?

Thấy Vô Ảnh không nói được gì nữa, Diệp Mặc cười nói:

- Thực ra Khích Tuấn Dự cũng không muốn ra ngoài, cho nên gã bố trí một trận pháp khóa trái, mục đích chính là vì không muốn người khác vào trong Bí Cảnh. Nhưng không ngờ, trận pháp đó lại bị tôi phá mà thôi.

- Tiền bối…

Khích Tuấn Dự mau chóng lại gọi Diệp Mặc một câu.

Diệp Mặc nhìn về phía gã, gã lập tức nhỏ giọng nói:

- Tiền bối, trận pháp đó quả thực không phải do vãn bối bố trí, vãn bối quả thực không biết trận pháp khóa trái đó là do ai bố trí, vãn bối vốn dĩ muốn tiếp tục ở lại trong này. Nhưng vãn bối sau khi biết trong này có người bố trí trận pháp khóa trái, nên mau chóng cùng mọi người ra ngoài.

Diệp Mặc giật mình, hắn vẫn cho rằng trận pháp khóa trái này là do Khích Tuấn Dự bố trí, cho nên mới không hỏi chi tiết, bây giờ không ngờ lại không phải là do Khích Tuấn Dự bố trí. Điều này chứng tỏ trong Trát Khuê bí cảnh ngoài Khích Tuấn Dự ra, còn có người thứ hai. Người đó bố trí trận pháp ngoài không muốn người ngoài vào, còn một mục đích nữa, đương nhiên là không muốn Khích Tuấn Dự ra ngoài.

Bí Cảnh chỉ cần không mở, đến hai tháng, tự nhiên sẽ không tự động truyền tống.

- Trận pháp kia không phải là do anh bố trí thật sao?

Giọng điệu lần này của Diệp Mặc cũng nghiêm trọng hơn nhiều.

- Không phải.

Khích Tuấn Dự khẳng định nói.

- Vậy sao anh không sớm nói cho tôi biết?

Diệp Mặc cau mày nói.

- Vãn bối cũng đã nói với tiền bối rồi mà, khi tiền bối hỏi tôi lần đầu tiên, vãn bối cũng đã nói trận pháp đó không phải do vãn bối bố trí rồi mà.

Khích Tuấn Dự có chút oan ức nói.

Diệp Mặc gật đầu:

- Chuyện này quả thực không thể trách anh được, tôi quả có sơ sót

Hắn lúc trước quả thực có sơ sót, Khích Tuấn Dự mấy lần muốn giải thích với hắn, hắn đều ngắt lời của Khích Tuấn Dự. Hắn cho rằng trận pháp mà Khích Tuấn Dự bố trí kia, đương nhiên là không muốn cho người khác vào, sau đó ở trong đó một thời gian. Nhưng không nghĩ nếu như Khích Tuấn Dự muốn ở trong đó, tại sao lại phải ra ngoài.

- Không đúng, chuyện này có vấn đề. Vô Ảnh, mày điều khiển Thời Không Toa, tao có chuyện muốn nói với Khích Tuấn Dự.

Diệp Mặc nhanh chóng cảm thấy chuyện này không ổn.

Thời Không Toa dưới sự điều khiển của Vô Ảnh, bắt đầu bay về phía biên giới thiên vực.

- Anh nói một chút xem trận bàn không gian của anh sao lại lấy được, sau đó nói qua một chút mấy năm nay trong Bí Cảnh đã gặp những chuyện gì.

Trong khoang thuyền của Thời Không Toa, Diệp Mặc cẩn thận dò hỏi.

Khích Tuấn Dự rõ ràng nhớ rất kỹ những chuyện này, lập tức nói:

- Năm đó sau khi tôi tiến vào Bí Cảnh, trong một thạch động cảm nhận được Tiên linh khí nồng đậm. Thần thức của tôi lập tức quét vào trong thạch động đó, sau đó tôi nhìn thấy một Tiên tủy tuyền, còn là loại Tiên tủy tuyền cao cấp nhất nữa. Lúc đó tôi căn bản cũng không nghĩ ngợi gì, lập tức tiến vào trong thạch động đó, muốn lấy Tiên tủy tuyền đó đi, vì tôi không còn thời gian ở lại trong đó tu luyện nữa.

- Anh có thể phát hiện ra thạch động chứa Tiên tủy tuyền đó, chứng tỏ nó cũng không được giấu kỹ lắm đúng không?

Diệp Mặc hỏi.

Khích Tuấn Dự lập tức gật đầu nói:

- Đúng, cũng không bí mật lắm, cho nên tôi mới muốn lấy Tiên tủy tuyền này đi luôn, nhưng khi tôi động vào Tiên tủy tuyền đó, thì lại phát hiện ra trận bàn không gian kia. Trận bàn không gian đó trước khi chưa bị tôi luyện hóa, khí tức cũng cực kỳ tang thương, giống như đến từ viễn cổ vậy, tôi lập tức liền bắt đầu luyện hóa trận bàn không gian đó.

Diệp Mặc cảm thấy chuyện này có chút quỷ dị rồi, Khích Tuấn Dự nói nơi đó nếu như không giấu kín, thì làm sao lại có Tiên tủy tuyền cho gã phát hiện ra được? Chắc hẳn sớm đã có người lấy đi rồi mới đúng.

- Sau khi tôi bắt đầu luyện hóa trận bàn không gian đó, liền cảm thấy có chút không đúng, không ngờ thông qua luyện hóa trận bàn không gian này tôi lại cảm nhận được chút ý niệm không gian, thậm chí có thể cảm ngộ được chút ít pháp tắc không gian nữa. Lúc đó tôi liền sướng như điên, tôi biết thứ mà tôi phát hiện ra là bảo vật cao cấp, lại càng điên cuồng luyện hóa trận bàn không gian đó, khi tôi luyện hóa được một phần trận bàn không gian, tôi liền vào trong trận bàn không gian đó ngay lập tức.

Khích Tuấn Dự dường như có chút kích động.

- Anh đợi chút hãy nói, tôi kiểm tra một chút trên người anh có cấm chế gì hoặc thứ gì khác hay không.

Diệp Mặc ngắt lời Khích Tuấn Dự.

Khích Tuấn Dự ngừng lại, câu hỏi của Diệp Mặc cũng khiến gã cảm thấy có chút không đúng. Sự may mắn của gã thật quá lớn, hơn nữa trận pháp khóa trái đó cũng vô cùng quỷ dị.

Khích Tuấn Dự không chút do dự đưa tay mình ra cho Diệp Mặc, Diệp Mặc nếu như muốn giết gã căn bản cũng không cần bàn.

Sau hai canh giờ, khi Khích Tuấn Dự liền cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bị Diệp Mặc thiêu đốt thành tro tàn, Diệp Mặc bỗng nhiên liên tiếp đánh ra mấy đường thủ thế, sau đó chộp lấy một mồi lửa màu đen trong người Khích Tuấn Dự ra. Mồi lửa màu đen đó thoạt nhìn giống như lửa, nhưng cũng không có chút nhiệt độ nào, vô cùng quỷ dị.

- Tôi bị người ta đặt mồi lửa này?

Khích Tuấn Dự kinh dị nhìn mồi lửa trong tay Diệp Mặc, khiếp sợ hỏi.

Diệp Mặc cũng không trả lời, lấy ra một hộp được luyện chế từ Vô Tẫn Viêm Hà Kim, đặt mồi lửa này vào trong hộp đó, sau đó tiếp tục đánh mấy chục cấm chế lên, sau khi ném hộp ngọc đó vào trong Thế giới trang vàng, lúc này mới thở phào nói:

- Không sai, thứ này là tìm từ trong người anh ra, mồi lửa này trên thực tế chính là một loại ký hiệu truy tung thần hồn, tên Khiên Hồn Minh Ký. Loại ký hiệu này đặt lên trên người anh, cho dù anh chết đi rồi, đối phương vẫn có thể tìm ra anh. Hơn nữa rất hiếm người có thể phá nó đi được. Nếu như tôi đoán không lầm, Tiên giới bây giờ chắc hẳn cũng chỉ có hai người có thể phá nó đi được. Một người trong đó, chính là tôi.

Diệp Mặc có thể tìm ra loại ký hiệu này, là vì hắn lĩnh ngộ trận pháp và cấm chế trong đại điện, nếu như không phải hắn đến không gian giết chóc kia một chuyến, còn cả lĩnh ngộ được mồi lửa này trong đại điện kia nữa, cho dù là hắn cũng không thể nào phá được loại ký hiệu này.

Còn một người nữa, Diệp Mặc cũng chỉ là đoán, đó chính là cao nhân bố trí trận pháp đó trong đại điện. Trình độ trận pháp của người đó còn cao hơn hắn gấp vô số lần, cho nên người đó cũng có thể phá vỡ được.

- Tiền bối, ý của anh là nói tất cả những hành vi của tôi trong Bí Cảnh, đều bị người đó nhìn thấy hết rồi…

Khích Tuấn Dự ngơ ngác nhìn Diệp Mặc, gã tin rằng Diệp Mặc cũng không lừa gã.

- Vô Ảnh tăng tốc đi, chuyển hướng.

Diệp Mặc quát lớn với Vô Ảnh đang điều khiển Thời Không Toa, lúc này mới nói với Khích Tuấn Dự:

- Nếu như tôi đoán không sai, trận bàn không gian của anh chắc hẳn cũng là do người đó cố ý để lại cho anh, chính là muốn anh ở lại bên trong Bí Cảnh.

- Chẳng trách lần trước khi tôi từ trong trận bàn không gian đi ra, Bí Cảnh cũng đã đóng cửa rồi.

Khích Tuấn Dự lẩm bẩm nói, nói xong, gã hình như nhớ ra cái gì đó, lại mau chóng hỏi:

- Tiền bối, ý của anh là nói trận bàn là do người đó để lại cho tôi, mục đích chính là vì muốn tôi giúp người đó thu thập Tiên linh thảo?

- Chắc hẳn là như vậy rồi, tôi cũng không biết mình đoán có đúng hay không nữa.

Diệp Mặc thở dài nói, nói xong lại bổ sung thêm một câu:

- Nếu như tôi đoán không nhầm, thứ quý giá như Nhân Thanh Hạnh này chắc hẳn cũng không phải tự anh tìm được, chắc hẳn là trong trận bàn không gian vốn dĩ đã có rồi.

Khích Tuấn Dự mặt không còn giọt máu nói:

- Chính là như vậy, Tiên tủy tuyền mà tôi lấy được đều dùng toàn bộ tưới vào Nhân Thanh Hạnh này rồi. Diệp tiền bối, bây giờ tôi phải làm gì?

Diệp Mặc trầm ngâm thật lâu rồi nói:

- Người đó nếu như yên tâm giao trận bàn không gian cho anh, chính là biết y chắc chắn có thể căn cứ theo trận bàn không gian tìm được anh, nếu như tôi đoán không nhầm, thì y không phải đã ra ngoài rồi, chính là vì bị chuyện khác làm trì hoãn, tạm thời chưa đuổi theo anh mà thôi.

Khích Tuấn Dự ngay lập tức liền lấy trận bàn không gian giao cho Diệp Mặc nói:

- Diệp tông chủ, trận bàn không gian này tôi không có thực lực giữ lại được, tặng cho anh đấy.

Diệp Mặc nhận lấy trận bàn không gian nói:

- Tôi không cần trận bàn không gian của anh, tôi muốn giúp anh xem xem bên trong trận bàn không gian này có phải còn có cấm chế hay ký hiệu nào còn chưa luyện hóa hay không. Nếu không, cho dù là tôi, e rằng cũng không có thực lực giữ lại trận bàn không gian này.

Diệp Mặc vốn dĩ không định ngồi truyền tống trận đến Thường Dung thiên, bây giờ chuyện hắn cần phải làm còn rất nhiều, quyết định để cho Vô Ảnh điều khiển Thời Không Toa vào biên giới thiên vực, chuẩn bị từ trong hư không tiến đến Thường Dung thiên.

Bình Luận (0)
Comment