Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ
Chương 1928: Niềm thương cảm của Ninh Nga
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: kenwen
Phiêu Miểu Tiên Trì đối với việc Diệp Mặc đến có thể nói là hết sức khoản đãi, tiên đế Mộ Ly đích thân tiếp khách, Mịch Vân thánh nữ cũng chủ động đến đây bầu bạn nói chuyện với Đường Bắc Vi. Còn lấy tiên quả và rượu tiên ra, đó toàn là những thứ cao cấp,
Mặc dù Diệp Mặc có nhiều thứ tốt, nhưng lại không sành ăn. Bánh điểm tâm, tiên quả và rượu tiên cao cấp của Phiêu Miểu Tiên Trì, khiến cho Đường Bắc Vi và Vô Ảnh ăn tới mặt mày hớn hở.
Diệp Mặc thấy Đường Bắc Vi và Vô Ảnh vui vẻ, trong khi đang nghĩ ngợi làm thế nào mới có thể đi suối Phiêu Miểu xem thử, mà lại không bị những người còn lại của Phiêu Miểu Tiên Trì biết được, lại nghe thấy tiên đế Mộ Ly nói:
- Diệp tông chủ, môn đệ của ta có một người là bạn cũ của anh có một số việc muốn tìm anh, muốn nói chuyện riêng với anh, không biết Diệp tông chủ có rảnh hay không?
Bạn cũ của mình? Mình từ lúc nào có bạn cũ ở Phiêu Miểu Tiên Trì chứ hả? Nếu muốn nói là bạn cũ, ngoại trừ Mịch Vân thánh nữ trước mắt đây có hơi quen biết hắn ra, còn ai nữa?
- Ta đương nhiên rảnh.
Diệp Mặc không thể nói gì hơn, đây không phải rõ ràng rồi sao? Mình vừa ăn tiên quả, uống rượu tiên cao cấp, sau đó lại nói không rảnh sao?
Tìm mình có thể có chuyện gì? Nhiều nhất chỉ là hỗ trợ luyện chế mấy lò đan dược mà thôi.
- Cơ Vân, ngươi dẫn Diệp tông chủ đi đi, ta cùng Mịch Vân ở đây với Bắc Vi một lát.
Một tiên đế nói ngồi cùng một Hư Tiên như Đường Bắc Vi một lát, Diệp Mặc còn có thể nói gì đây, chỉ có thể theo Cơ Vân cùng rời khỏi nơi tiếp khách này.
...
Diệp Mặc đi theo cơ Vân Tiên tử rẽ qua mấy cái hành lang gấp khúc, mới đi đến cạnh một nơi ven bờ. Một mặt ven bờ toàn nước, ba mặt còn lại đều là tiên hoa kiều diễm đua nở, tiên linh khí nhàn nhạt trên mặt nước, tạo cho người ta một loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái và mờ ảo. Cơ Vân sau khi đưa Diệp Mặc tới, lập tức quay người lui ra.
Trong đình ven bờ này, một cô gái áo trắng đang quay lưng về phía Diệp Mặc. Trong tay còn cầm một cây sáo màu xanh thẫm. Tiên nữ áo trắng này Diệp Mặc đúng là có quen biết. Chính là Ninh Nga thánh nữ có quan hệ rất tốt với Kế Khôn, người đã dẫn hắn vào Phiêu Miểu Tiên Trì dùng Phiêu Miểu tuyền, chỉ có điều là lúc này cô đã không còn là thánh nữ nữa rồi.
Diệp Mặc trông thấy cây sáo màu xanh thẫm này, chợt nhớ tới lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cảnh Anh Ly trong Vẫn Chân Điện. Cảnh Anh Ly cũng dùng một cây sáo ngọc, chỉ có điều cái mà Cảnh Anh Ly dùng là sáo ngọc màu trắng.
Diệp Mặc không biết Cảnh Anh Ly thổi sáo như thế nào, nhưng lại biết cây sáo của Cảnh Anh Ly là dùng để làm pháp bảo tấn công địch. Mà hắn khẳng định ống sáo màu xanh thẫm này của Ninh Nga Tiên Tử không phải là dùng để tấn công địch, mà là một nhạc khí.
Ninh Nga Tiên Tử cảm nhận được Diệp Mặc tới, bỗng nhiên đem sáo ngọc đặt ở bên môi, khúc nhạc vô cùng uyển chuyển bay ra, chung quanh bỗng chốc đã bị tiếng sáo mang theo một chút thương cảm này bao trùm. Cho dù là Diệp Mặc cũng phải cảm thấy một chút thương cảm nhàn nhạt.
Một khúc cuối cùng kết thúc, Diệp Mặc vậy mà lại vô cùng nhớ nhung về đám người Lạc Ảnh ở thành Mặc Nguyệt, sau một lúc lâu hắn mới hơi thở dài, đi về phía Ninh Nga. Hắn không rõ Ninh Nga gọi hắn tới làm gì? Ninh Nga, cũng thực sự có thể coi như là một người quen cũ, nhưng nói là bạn cũ theo Diệp Mặc thấy thì cũng không hẳn là vậy. Giao tình giữa hắn và Ninh Nga còn chưa sâu bằng giao tình với Mịch Vân, sao có thể coi là bạn cũ được? đọc truyện mới nhất tại .
- Diệp tông chủ, mời ngồi.
Ninh Nga đã thổi xong một khúc, sau khi đứng lên hơi khom người với Diệp Mặc, mới nhẹ nhàng nói.
Diệp Mặc cũng không khách khí. Trực tiếp đi qua ngồi xuống.
- Diệp tông chủ, thế sự quả thật khó liệu trước. Lúc trước khi ngươi và chị của ngươi - Kế Khôn cùng tới Phiêu Miểu Tiên Trì của ta, cũng chỉ là muốn đi Phiêu Miểu tuyền tu luyện một chút. Mà bây giờ ngươi cũng đã là một tông chủ khiến cho tổ sư của Phiêu Miểu Tiên Trì ta phải đích thân nghênh tiếp, mà ta vẫn như lúc trước.
Ninh Nga Tiên Tử đợi Diệp Mặc ngồi xuống xong, cảm thán nói, ngữ khí thương cảm vô cùng giống như tiếng sáo của cô, mang theo sự mất mát nhàn nhạt.
Diệp Mặc không tiếp lời, hắn có thể cảm nhận được nỗi thương cảm của Ninh Nga Tiên Tử. Luận về tư chất, cô tuyệt đối sẽ không thua kém người khác. Luận về địa vị, cô cũng chỉ mới vừa rời khỏi vị trí thánh nữ, cho dù là mấy lần phạm sai lầm, cũng không bị trừng phạt, hiển nhiên trong môn phái cũng có người chống lưng. Nhưng ngay cả Mịch Vân thánh nữ cũng đã là Tiên vương rồi, mà cô vẫn còn đang lẩn quẩn ở Đại La Tiên, hiển nhiên đây cũng là chỗ thương cảm của cô.
- Diệp Mặc, ngươi cảm thấy Phương Thành là người như thế nào?
Ninh Nga Tiên Tử bỗng nhiên không tiếp tục xưng hô Diệp Mặc là tông chủ, mà gọi thẳng tên huý.
Diệp Mặc cũng không để ý, đối với việc người khác gọi hắn là gì, hắn căn bản là sẽ không để bụng.
- Phương Thành thì ta không quen thân lắm, nhưng nếu bàn về cái nhìn, thì ta không hề thích anh ta. Cho dù là Hướng Trường Ung, ta cũng cảm thấy tốt hơn anh ta rất nhiều.
Nói thật, Diệp Mặc đối với Phương Thành kia đúng là nhìn rất không vừa mắt. Hắn căn bản là không lấy bọn người Tề Bắc Thương và Quý Thư ra so sánh, trực tiếp lấy Hướng Trường Ung đối địch ra so sánh.
Ninh Nga Tiên Tử gật gật đầu, nguồn
- Ngươi thấy ngứa mắt anh ta cũng là bình thường.
Cô rất hiểu vì sao Diệp Mặc không có bất kỳ thiện cảm nào với Phương Thành. Mục đích Diệp Mặc lấy Hướng Trường Ung ra so sánh, cô cũng hiểu rõ, có lẽ trong mắt Diệp Mặc, kẻ địch còn tốt hơn Phương Thành nhiều.
Sau khi nói xong, cô lại trầm mặc. Diệp Mặc chờ đợi lại có chút không kiên nhẫn rồi, hắn tới đây không phải để cùng Ninh Nga nói mấy lời nhàm chán này. Nếu như Ninh Nga Tiên Tử không có gì để nói, hắn không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.
Ngay khi hắn muốn đứng lên cáo từ, Ninh Nga Tiên Tử đột nhiên hỏi,
- Diệp Mặc, ngươi có người mình thích không?
Người mình thích? Diệp Mặc trước mắt bay qua bóng dáng đám người Lạc Ảnh, Khinh Tuyết, Tĩnh Văn, hắn gật gật đầu nói:
- Có, ta có người mình thích.
- Ta cũng có người ta thích.
Ninh Nga Tiên Tử khuôn mặt bỗng nhiên lộ ra một chút vui mừng,
- Anh ấy chính là Phương Thành mà tôi vừa hỏi ngươi đấy. Anh ấy không phải là một người rộng rãi cho lắm, thậm chí có chút tiểu nhân, nhưng tôi lại thích anh ấy.
Diệp Mặc nhíu mày, Ninh Nga Tiên Tử thích Phương Thành, hắn đã sớm biết, nhưng vấn đề này nói với hắn làm cái gì? Hắn và Ninh Nga Tiên Tử lại không có bất cứ quan hệ gì, cũng chẳng phải là bạn bè gì.
- Thật ra ta bằng lòng trở thành đạo lữ của ngươi, nhưng ta cũng không muốn lừa ngươi, trong lòng ta trước sau chỉ nghĩ về Phương Thành. Nếu như ngươi không ngại ta nhớ thương anh ấy, ta cũng sẵn lòng trở thành đạo lữ của ngươi...
Câu này của Ninh Nga còn chưa nói hết, đã bị Diệp Mặc cắt ngang,
- Đợi một chút, Ninh Nga Tiên Tử, lời này của ngươi là có ý gì? Ta lúc nào nói muốn trở thành đạo lữ với ngươi? Ngươi nghe được ở đâu?
Đừng nói người trong lòng của Ninh Nga là Phương Thành, cho dù là cô không thích Phương Thành, Diệp Mặc cũng chưa từng nghĩ là muốn cô trở thành đạo lữ, nhưng sự việc có chút kỳ quái.
Ninh Nga Tiên Tử đột nhiên đứng lên, sắc mặt có chút trắng hỏi:
- Ngươi không phải là đến Phiêu Miểu Tiên Trì ta để cầu thân, khiến cho ta trở thành đạo lữ của ngươi sao?
Diệp Mặc im lặng lắc đầu nói:
- Ngươi thấy ta bây giờ giống loại người rảnh rỗi lắm sao? Hơn nữa, ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện tìm thêm đạo lữ, cho dù là muốn tìm ...
Diệp Mặc không nói ra phần sau, hắn cho dù là muốn tìm đạo lữ cũng sẽ không tìm tới đầu Ninh Nga Tiên Tử ngươi đâu? Hắn và Ninh Nga căn bản là không có quen thuộc chút nào, đây quả thực là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Ninh Nga Tiên Tử sững sờ nhìn chằm chằm Diệp Mặc, sắc mặt càng thêm có chút trắng bệch, bên tai cô hình như còn đang nghĩ đến lời nói của Thiền môn chủ.
- Ninh Nga, Diệp tông chủ tài nghệ hơn người, chẳng những là Tông Sư Trận Pháp đỉnh cao, còn là tông sư tiên đan đỉnh cao. Hắn từ chối lời mời của mấy đế tông lớn, duy chỉ có đồng ý lời mời của Phiêu Miểu Tiên Trì ta. Ta nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ nguyên nhân liên quan đến ngươi ra, không có nguyên nhân nào khác nữa. Mịch Vân đã từng nói, lúc trước hắn cũng là do ngươi dẫn tới, nhưng sau đó có thể có chút hiểu lầm với ngươi, bây giờ ngươi cần phải đi giải thích rõ ràng những hiểu lầm đó...
- Môn chủ, Diệp tông chủ biết Ninh Nga đã có người mình thích từ lâu rồi...
- Aih, Diệp tông chủ kia cũng là một người kiêu ngạo, hắn có khả năng vì vậy mà có chút hiểu lầm. Bất kể Diệp tông chủ kia nghĩ thế nào, ngươi chỉ cần hết sức toàn lực, ta chung quy cũng sẽ đưa cho ngươi một viên 'Y Vương Đan'.
- Thực ra...
- Đừng ‘thực ra’ nữa, ngươi lấy được một quả 'Bồng Việt Tiên Quả' tại tiểu Thiên vực lại đưa cho Phương Thành, đừng tưởng rằng người khác không biết, cho nên tông môn mới không cho ngươi 'Y Vương Đan'. Ngươi cũng đừng so sánh với Mịch Vân, Mịch Vân là giao dịch với Diệp Mặc, hơn nữa cô ấy cũng không chỉ lấy được một quả 'Bồng Việt Tiên Quả'. Hôm nay ta cứ nói vậy, nếu như Phương Thành có thể đưa 'Y Vương Đan’ tới cho ngươi, coi như là ta nói sai đi. Đây là cơ hội duy nhất để ngươi lấy được 'Y Vương Đan', nếu như ngươi vẫn muốn vứt bỏ, vậy thì đừng trách người khác.
- Vâng, môn chủ. Ninh Nga hiểu rõ ...
Trông thấy Ninh Nga Tiên Tử sắc mặt dần dần càng thêm tái nhợt, Diệp Mặc nhíu mày nói:
- Ninh Nga Tiên Tử, cô không có chuyện gì chứ?
- Ta không sao, thực xin lỗi, Diệp tông chủ, ta nghĩ sai rồi. Ta phải đi, ngươi cứ tự nhiên đi.
Ninh Nga Tiên Tử lại đứng lên, xoay người thi lễ rồi nói.
- Đợi một chút ...
Diệp Mặc gọi Ninh Nga Tiên Tử lại.
Ninh Nga ngừng lại, nhưng không quay đầu lại. Từ lần trước cô đem Bồng Việt Tiên Quả giao cho Phương Thành, điều đó có nghĩa là tại tông môn cô cũng không còn cách nào lấy được 'Y Vương Đan' nữa.
- Lần trước cám ơn cô, vì dẫn ta tới Phiêu Miểu tuyền.
Diệp Mặc cảm ơn Ninh Nga Tiên Tử một câu trước đã.
Hắn nói xong Ninh Nga Tiên Tử cũng không tiếp lời, chỉ có thể nói một lần nữa:
- Ninh Nga Tiên Tử, ta muốn hỏi cô một chuyện, chính là cái ngọc bài lần trước ngươi dẫn ta đi suối Phiêu Miểu tuyền kia có phải là cô đã giao cho Mịch Vân thánh nữ rồi hay không?
Ninh Nga Tiên Tử lắc đầu nói:
- Mịch Vân sư muội bận tâm tới cảm xúc của ta, không có lấy đi ngọc bài của ta, chỉ nói là tạm thời để ở chỗ ta.
Diệp Mặc trong lòng vui vẻ, lập tức chắp tay nói:
- Ninh Nga Tiên Tử, ta muốn nhờ cô giúp ta một chuyện, không biết có được hay không.
Ninh Nga Tiên Tử quay đầu lại, nhìn nhìn Diệp Mặc, sau đó tự giễu cười cười,
- Có gì đâu mà không được, cái ngọc bài này ngươi cầm lấy dùng đi, sau khi dùng xong trả lại cho ta. Ta đã phạm vào môn quy một lần, cũng không thèm để ý phạm lần thứ hai nữa.
Diệp Mặc căn bản là chưa có nói ra chuyện ngọc bài, Ninh Nga Tiên Tử đã lấy ngọc bài tiến vào Phiêu Miểu tuyền ra.
Diệp Mặc lúng túng tiếp nhận ngọc bài nói:
- Ta còn có một yêu cầu hơi chút quá đáng, chính là ta tiến vào Phiêu Miểu tuyền tu luyện, rất không muốn bị lão tổ và những người khác trong tông môn của cô biết được.
Ninh Nga Tiên Tử lắc đầu nói:
- Từ nơi này tiến vào Phiêu Miểu tuyền khắp nơi đều có người có thể trông thấy, ngươi muốn không bị người khác trông thấy là không thể nào đâu.
Diệp Mặc nhanh chóng nói:
- Ta có cách không để cho bất cứ kẻ nào trông thấy, chỉ sợ lúc có người tới tìm ta, không biết ta đã đi chỗ nào rồi.
Ninh Nga Tiên Tử hơi hơi trầm ngâm nói:
- Diệp tông chủ, ngươi đi theo ta.