Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ
Chương 1947: Đồ vật trong lối rẽ
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: kenwen
Anh Phát tiên đế lúc này mới chú ý đến Diệp Mặc, lúc này Diệp Mặc cũng đã tiến vào trong sát cơ lôi quang rồi, sát cơ lôi hồ ác liệt dày đặc hoàn toàn bao phủ lấy hắn, còn hắn thì lại không việc gì.
Anh Phát tiên đế khiếp sợ chằm chằm nhìn Diệp Mặc, gã biết rõ muốn tiến vào trong sát cơ lôi hồ này, thậm chí phải cần lĩnh vực của mấy vị Tiên đế hợp lại mới được. Lúc trước gã cho rằng khi Diệp Mặc đến trước sát cơ lôi hồ đó, cảm nhận được áp lực, sẽ dừng lại, không ngờ trên thực tế thì hoàn toàn không phải như vậy. Người này rốt cục là từ đâu đến? Một mình hắn sao có thể bình yên vô sự tiến vào trong sát cơ lôi hồ chi chít kia được?
- Không ngờ không phải con Tiên sủng kia, bản thân hắn đã có thể…
Xuất Trần thánh đế cũng đơ người thì thầm nói.
Xuất Trần thánh đế vốn dĩ cho rằng Diệp Mặc sở dĩ có thể mở một con đường trong Thanh Vi Minh Giang, là vì hắn có một Tiên sủng cổ quái. Xuất Trần thánh đế thậm chí có lần cho rằng Tiên sủng của Diệp Mặc không phải Tiên yêu thú, mà là Thần thú, nhưng gã lại chưa từng nhìn thấy loại Thần thú này.
Bây giờ gã nhìn thấy Diệp Mặc lại không chút trở ngại đi trong khoảng sát cơ lôi hồ kia, lập tức biết mình đã đoán nhầm rồi. Diệp Mặc sở dĩ có thể mở một con đường đến đây, hoàn toàn là vì hắn căn bản cũng không sợ lệ sát chi khí và sát cơ lôi hồ trong này.
- Thải Liễu sư tỷ, hắn rốt cục là ai? Có phải rất lợi hại không?
Anh Phát tiên đế tỉnh lại, quay đầu hỏi bà lão kia.
Bà lão kia hừ một tiếng nói:
- Nếu như hắn muốn giết anh, nhiều nhất cũng không cần đến một tuần hương.
Anh Phát tiên đế hít một hơi lạnh, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi. May mà tên Tiên đế này không phải một tên chuyên gây chuyện. Nếu như là một tên tính tình quái dị, lúc này gã nói không chừng cũng đánh đập tàn nhẫn một phen với đối phương rồi.
- Chúng ta liên thủ hình thành lĩnh vực đi vào, tiếp tục ở lại đây cũng không phải cách hay.
Xuất Trần thánh đế phát hiện bóng dáng của Diệp Mặc cũng biến mất trong tầm thần thức rồi, cũng không chút do dự nữa, dứt khoát nói.
Đề nghị của Xuất Trần thánh đế lập tức được những người còn lại đồng ý, bốn vị Tiên đế ai nấy đều phóng ra pháp bảo phòng ngự của mình, sau đó cổ động lĩnh vực Tiên đế cùng đi theo hướng Diệp Mặc tiến vào sâu bên trong, còn đệ tử của bà lão kia thì bị bà lão đó đưa vào trong không gian như Tiểu thế giới vậy.
…
Sát cơ sâu trong lôi điện hình thang mặc dù lợi hại, nhưng đối với Diệp Mặc, cũng không có ảnh hưởng gì nhiều. Những sát cơ lôi hồ này một phần bị hắn hấp thụ luyện hóa hết, một phần đánh lên thân thể Tiên thần thể trung kỳ của hắn, cũng không tạo ra vết thương nào quá lớn, nói cách khác, ít nhất trước mắt cũng không tạo vết thương nào quá lớn với hắn.
Khi thần thức của Diệp Mặc hoàn toàn không nhìn thấy mấy người Xuất Trần thánh đế phía sau, thần thông thần thức dung thuật của hắn lúc này mới bổ một đường Thải hồng ra, thần thức đao không nhìn thấy lập tức phá vỡ sát cơ lôi hồ trong này, sát khí lôi quang thô bạo trước mặt Diệp Mặc trong nháy mắt bị bổ tan, thần thức của Diệp Mặc thông suốt nhìn thấy những thứ trước mặt.
Trong thần thức của hắn, xuất hiện hơn mười lối rẽ lôi hồ, đồ vật trong những lối rẽ lôi hồ này hình như không giống nhau. Hơn nữa khí tức thô bạo bên trong mỗi một lối rẽ cũng khác nhau, Diệp Mặc chỉ cần quét thần thức một cái liền hiểu ra, trong này mới chính là nơi tốt nhất để luyện hóa sát lục thần thông, một khi lĩnh ngộ được toàn bộ các loại sát khí trong này, sau đó xuyên suốt, Sát lục thần thông sẽ đại thành.
Nhưng Diệp Mặc cũng không có hứng với những thứ này, hắn tu luyện Tam Sinh quyết, chứ không phải Sát lục thần thông.
Thần thức của Diệp Mặc quét vào một lối rẽ lôi hồ khác, trong thần thức của hắn lập tức xuất hiện từng nền đá ngọc cấm chế, những cấm chế trên nền đá này có cái bị phá vỡ rồi, mỗi một nền đá sau khi cấm chế bị phá vỡ, đều có lỗ khảm. Hình dạng của những lỗ khảm này khác nhau, nhưng toàn bộ đều là hình kiếm, có các loại pháp bảo kiếm khí hình dạng khác nhau.
Khi thần thức của Diệp Mặc lại mở rộng đến một lối rẽ sát cơ lôi hồ khác, trong thần thức của hắn lập tức xuất hiện một nền đá ngọc tương tự. Nền đá ngọc trong này cũng có cấm chế đã bị phá vỡ, nhưng lỗ khảm trên nền đá có cấm chế bị phá vỡ lại đều là hình thương, các loại lỗ khảm khác nhau, đại biểu cho các loại pháp bảo hình thương khác nhau.
Diệp Mặc nhanh chóng hiểu ra, những lỗ khảm này đều là nơi đặt pháp bảo, những lỗ khảm rỗng này chứng tỏ pháp bảo cũng đã bị lấy đi rồi. Còn nền đá ngọc có cấm chế chưa bị phá vỡ, bên trong chắc chắn có pháp bảo cao cấp trong đó.
Sau khi hiểu ra điều này, Diệp Mặc trong lòng liền hừng hực, thần thức của hắn lập tức quét vào trong những lối đi còn lại, hắn cần phải tìm ra lối rẽ chứa mũi tên màu vàng kim là lối nào, đồng thời hắn cũng tăng nhanh tốc độ.
Sau hơn mười giây, Diệp Mặc tìm được lối rẽ có chứa pháp bảo hình mũi tên, chính là lối sát phía bên trái, chỉ có điều phía trước hắn có thể nhìn thấy mấy nền đá có cấm chế bị phá đều không có lỗ khảm hình mũi tên màu vàng nào, Diệp Mặc không tiếp tục quan sát nữa, hắn không chút do dự xông vào trong đó, trực tiếp tiến vào trong lối rẽ sát phía bên trái.
Hắn đến pháp bảo trong một số lối rẽ phía bên phải là pháp bảo gì cũng không kịp quan sát, mũi tên đối với hắn mà nói quá quan trọng, lực tấn công của những thứ này quá kinh người.
Sau khi vào trong lối rẽ, Diệp Mặc lập tức cảm nhận được sát cơ lôi hồ và sát khí thô bạo bên trong này hoàn toàn khác với bên ngoài. Nơi vừa mới tiến vào lối rẽ còn tương đối dễ chịu, càng tiến vào bên trong, thì loại sát khí thô bạo này lại càng đáng sợ hơn.
Mấy nền đá ngọc trước mặt, Diệp Mặc sớm đã nhìn thấy có người phá rồi, hắn mau chóng đi nhanh hơn. Vì càng tiến vào bên trong, thì sát cơ lôi hồ thô bạo lại càng lớn hơn, đến cuối cùng Diệp Mặc thậm chí thi triển lĩnh vực của mình ra mới có thể ngăn cản một chút.
Diệp Mặc liên tiếp đi qua mấy nền đá ngọc, những nền đá ngọc này đều có cấm chế bị phá, còn có một số cấm chế còn chưa bị phá. Nhưng những nền đá có cấm chế chưa bị phá, Diệp Mặc cũng không động đến, cái hắn tìm không phải là mũi tên nào khác, mà chính là mũi tên màu vàng kim. Những lỗ khảm trên nền đá hai bên trái phải đều rất bình thường, tuyệt đối không thể nào là mũi tên màu vàng kim được.
Cuối cùng Diệp Mặc đi đến nền đá ngọc thứ mười ba mới dừng lại, cấm chế trên nền đá này cũng bị phá rồi, còn hình dạng lỗ khảm trên nền đá ngọc lại giống như mũi tên màu vàng kim mà hắn lấy được, chỉ có điều lỗ khảm đã trống rỗng.
Diệp Mặc trong lòng tiếc nuối, rõ ràng mũi tên màu vàng kim bên trong lỗ khảm này đã bị người khác lấy đi. Diệp Mặc lập tức đi đến nền đá tiếp theo, cấm chế trên nền đá này cũng bị phá rồi, hơn nữa lỗ khảm trên nền đá cũng có hình dạng mũi tên giống như hắn lấy được.
Nền đá thứ mười lăm, mười sáu… khi Diệp Mặc bước đến bên nền đá thứ mười tám, nhìn thấy cấm chế cũng đã bị phá, còn mũi tên màu vàng kim bên trong cũng biến mất, trong lòng hắn trầm xuống. Hắn không tiếp tục kiểm tra từng cái một nữa, hắn biết cấm chế chứa chín mũi tên chắc chắn ở cùng một chỗ.
Thần thức của Diệp Mặc quét ra, quả nhiên, hắn phát hiện ra nền đá thứ hai mươi, cấm chế cũng đã bị phá vỡ. Chỉ có điều nền đá thứ hai mốt, cũng chính là cấm chế cuối cùng vẫn chưa bị phá. Nhưng với thần thức của hắn, cho dù thi triển thần thông thần thức dung thuật, trong này cũng cảm giác có chút mất sức.
Diệp Mặc thu lại thần thông thần thức, thần thức vực và lĩnh vực Tiên tôn cộng lại, cẩn thận đi về phía trước. Lối rẽ này càng đến phái sau, cho dù là hắn cũng cảm thấy vô cùng mất sức, hắn nghĩ không thông người lúc trước phá cấm chế trên nền đá ngọc thứ hai mươi sao mà tiến vào trong này được. Sát cơ lôi hồ trong này mặc dù hoàn toàn khác với lệ sát chi khí trên Thanh Vi Minh Giang, nhưng cũng không phải Tiên đế bình thường có thể tiến vào được.
Hắn không giống với người khác, đầu tiên hắn là một Tiên nhân luyện thể Tiên thần thể, quan trọng nhất chính là năng lực lĩnh ngộ của hắn dưới sự giúp đỡ của Tam sinh quyết vô cùng cường hãn, năng lực lĩnh ngộ này của hắn khiến hắn lĩnh ngộ được sát thế và sát ý trong lệ sát chi khí trên Thanh Vi Minh Giang. Chính vì vậy, trong Lôi Sát Thần điện này, hắn mới có thể nhẹ nhàng thoải mái hơn người khác nhiều.
Dựa vào chút bản lĩnh của Trí Tông Tiên đế, nhiều nhất cũng chỉ có thể đến nền đá thứ chín mà thôi, cái này là còn dựa vào sự trợ giúp của pháp bảo, nếu không gã căn bản cũng không thể nào vào trong này được. Nếu nói gã có thể một mình đến nền đá thứ hai mươi, thì Diệp Mặc tuyệt đối không tin.
Nếu như Trí Tông Tiên đế thật sự dựa vào bản lĩnh của mình đến được nền đá ngọc thứ mười ba, lấy đi mũi tên vàng kim thứ nhất, vậy thì gã tuyệt đối có pháp bảo hỗ trợ. Nếu không, thì là gã liên thủ cùng người khác tiến vào.
Tiếc là nhẫn trữ vật của Trí Tông Tiên đế hắn cũng không lấy được, không biết Trí Tông Tiên đế rốt cục có pháp bảo tốt nào hỗ trợ.
Diệp Mặc đi đến nền đá thứ hai mốt, lúc này mới phát hiện nền đá này là nền đá cấm chế cuối cùng của lối đi này.
Nghĩ đến vô số những nền đá cấm chế trong lối rẽ còn lại kia, tâm trạng thất vọng của Diệp Mặc cuối cùng cũng tốt lên hơn chút. Hắn quyết định sau khi phá toàn bộ cấm chế trong này, lại đến những lối đi khác để phá tất cả cấm chế. Thứ có thể đặt trong này, tuyệt đối đều là đồ tốt cao cấp.
Cấm chế của Lôi Sát Thần điện này cũng không khác gì nhiều so với những cấm chế mà lúc trước hắn gặp phải ở hậu viện của đại điện trong hư không, Diệp Mặc phải tốn mất một tuần hương mới nghiên cứu xong những cấm chế này, lập tức phóng ra Tử Đao bổ một đao xuống.
Ầm…
Đường đao của Tử Đao bị cấm chế ngăn trở hoàn toàn, Diệp Mặc thậm chí còn bị chấn động bắn bay mấy mét.
Trận pháp cấm chế thật cường hãn, Diệp Mặc cũng không hi vọng một đao của hắn có thể bổ được cấm chế này. Hắn tiếp tục bổ một đao nữa ra, tiếng nổ vang xen lẫn với không gian sát cơ lôi hồ này, hình thành từng tiếng hồi âm. Còn Diệp Mặc thì lại không chút cảm giác nào, từng đao lại được bổ xuống.
Cấm chế này dưới sự tấn công của Diệp Mặc, không ngừng xuất hiện những vết nứt, nhưng những vết nứt đó lại nhanh chóng được khôi phục lại.
Tốc độ xuất đao của Diệp Mặc càng lúc càng nhanh, đường đao càng lúc càng sâu. Mắt nhìn thấy những vết nứt trên cấm chế này càng lúc càng lớn dần, Diệp Mặc khiếp sợ phát hiện ra, trong Lôi Sát Thần điện này hình như có một sức mạnh vô cùng mạnh nào đó đang lôi kéo hắn, hình như muốn trực tiếp truyền tống hắn ra.
Diệp Mặc trong lòng kinh hãi, lại càng liều mạng bổ Tử Đao ra. Cuối cùng thậm chí đến Liệt ngân thần thông cũng lấy ra, Lôi Sát Thần điện này quá quỷ dị, bên trong rốt cục là có thứ gì, Diệp Mặc căn bản cũng không làm rõ được. Hắn sợ mình không lấy được gì cả, cuối cùng lại bị truyền tống ra ngoài, vậy thì quá bực mình rồi.
Răng rắc…
Sau khi Diệp Mặc thi triển Liệt ngân thần thông, cấm chế trên nền đá ngọc này cuối cùng cũng bị một đao của Diệp Mặc bổ vỡ. Cấm chế bị vỡ rồi, đồ vật trên nền đá ngọc cũng xuất hiện.