Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ
Chương 1964: Trở mặt
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: kenwen
Diệp Mặc gật gật đầu, quay người chắp tay nói với Táp Không Đại Đế:
- Táp Không Đại Đế, Tiên Tử này tài năng chăm sóc tiên hoa thật sự là Diệp Mặc đời này ít thấy, trong lòng bỗng nhiên nảy lòng yêu thích... Bởi vì ta cũng thích loay hoay nghịch hoa hoa cỏ cỏ, chỉ là còn thiếu một người chăm nom, không biết Đại Đế có thể bỏ những thứ yêu thích được hay không, tặng Tiên Tử này cho Diệp mỗ?
Vị Phong Đại Đế hừ lạnh một tiếng, tỏ ra khinh thường, trong mắt ông ta, Diệp Mặc đây là ý của Tuý Ông không phải ở rượu (có dụng ý khác). Bên cạnh hắn có ba cô gái cực đẹp, bây giờ nhìn thấy Tiên Tử này có chút thanh tú lại muốn rồi, quả thực là không biết xấu hổ.
Mà ngay cả Phùng Độ hòa thượng cũng cho rằng Diệp Mặc là nghĩ như vậy, bởi vì bên cạnh Diệp Mặc có rất nhiều cô gái. Hơn nữa chăm sóc một ít tiên hoa thông thường, căn bản cũng không cần tài năng gì.
Táp Không Đại Đế cũng có chút hơi nghi hoặc, Tiên tử này nếu như không phải có Diệp Mặc nhắc nhở, ông ta đã sớm quên ở một bên rồi. Năm đó hình như là một tỳ nữ của mình, chỉ vì phạm sai lầm, thêm nữa là lớn tuổi tu vi lại không thể tăng, bị ông ta tùy ý nhét vào vườn tiên trông nom hoa cỏ.
Mặc dù nói tỳ nữ có vài phần nhan sắc, nhưng bên người Diệp Mặc đã có người tuyệt sắc rồi, hắn căn bản là sẽ không thể nào vừa ý chứ? Chẳng lẽ đúng là vì muốn tìm người giúp chăm nom hoa cỏ?
Táp Không Đại Đế không biết ý đồ của Diệp Mặc, lại cũng không muốn tặng tỳ nữ này cho Diệp Mặc. Không phải là không nỡ, mà là ông ta cảm giác Diệp Mặc muốn Tiên tử không phải chỉ đơn giản như vậy. Nhưng Diệp Mặc với tư cách là khách ông ta mời tới, cũng đã mở miệng muốn có tỳ nữ này rồi, nếu như ông ta còn muốn từ chối thì thật là tổn hại đến thân phận. Nếu như không có người ngoài ở đây thì còn may, bây giờ Vị Phong Đại Đế và Phùng Độ La Hán đều đang ở đây, nếu ông ta từ chối sẽ càng có vẻ không độ lượng
Nghĩ tới đây Táp Không Đại Đế lập tức nhìn về phía nữ Đại la tiên này, giọng điệu bình thản hỏi:
- Ngươi mặc dù là một hạ nhân, nhưng bất kỳ người nào ở phủ Đại Đế ta đều có quyền quyết định nơi mình muốn đi. Diệp tông chủ muốn mang ngươi đi, ý của ngươi thế nào?
Lời Táp Không Đại Đế nói giọng điệu bình thản, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, nhưng ngay cả Phùng Độ hòa thượng đều nghe ra là Táp Không Đại Đế không muốn tặng Tiên tử này cho Diệp Mặc .
Ông ta là một Đại Đế, muốn tặng đi một Tiên Tử trong phủ của mình, sao còn cần trưng cầu ý kiến của Tiên Tử này? Hơn nữa tuy ngữ khí ông ta bình thản, nhưng trong sự bình thản kia chứa đựng vẻ nghiêm khắc, Tiên Tử vẫn luôn ở lại phủ Đại Đế không thể nào nghe không hiểu.
Diệp Mặc nghe nói như thế, lông mày lập tức nhíu lại. Táp Không Đại Đế vậy mà không muốn thả người, cho dù là Táp Không Đại Đế không muốn thả người, hắn cũng phải mang Tiên Tử này đi. Dù là cuối cùng phải trắng trợn cướp đoạt, hắn cũng phải cướp đi .
Mọi người đều cho rằng tiên tử này không muốn rời đi, mà ngay cả Táp Không Đại Đế cũng biết mình nói ra những lời này, tỳ nữ này trong phủ của ông ta tuyệt đối sẽ không đồng ý Diệp Mặc mang cô ta đi.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là, tiên tử này lại lập tức khom người bái Táp Không Đại Đế, nói:
- Rất cảm ơn Táp đế Đại Nhân, tiên tử bằng lòng đi cùng vị Diệp tông chủ đây, chăm sóc vườn hoa tiên cho Diệp tông chủ.
Táp Không Đại Đế sau khi nghe xong những lời này, sắc mặt lập tức trở nên u ám, nếu như không phải là có người ngoài ở đây, ông ta đã sớm một cái tát đập Tiên Tử này thành mảnh vụn rồi. Chỉ là một Tiên Tử tầm thường với ông ta mà nói, cũng chỉ như hòn đá ven đường không quan trọng tí nào mà thôi, nhưng hòn đá kia lại dám vi phạm ý muốn của ông ta, điều này làm cho ông ta cực kỳ phẫn nộ. Ông ta tuyệt đối không tin tỳ nữ này không nghe ra được ý tứ trong lời nói của ông ta, tỳ nữ trong phủ Đại Đế lúc nào thì có quyền quyết định nơi mình muốn đi hay ở rồi hả?
- Ha ha, được, ngươi tên là Linh Tú đúng không, không tệ, không tệ. Về sau ngươi chính là Tiên Tử đầu tiên của Mặc Nguyệt tiên tông ta.
Diệp Mặc lập tức cười ha ha, hắn căn bản là không đợi Táp Không Đại Đế nói gì, đã lấy ra một thanh tiên khí cực phẩm Như Ý Bán Nguyệt Kiếm đưa cho nữ Đại la tiên này nói:
- Đây là lễ gặp mặt ta cho ngươi, trước tiên cứ cất đi đã.
- Rất cảm ơn tông chủ đại nhân.
Nữ Đại la tiên này ngược lại là vô cùng khôn khéo, vội vàng cất tiên khí cực phẩm Diệp Mặc cho đi rồi đứng ở bên cạnh Diệp Mặc.
Diệp Mặc lại chắp tay nói với Táp Không Đại Đế:
- Táp Đế, rất cảm ơn ngài rồi, ngài là một người bạn tốt ah. Chẳng những tặng hoa cho ta, còn tặng cho ta một Tiên Tử tốt như vậy.
- Không dám.
Táp Không Đại Đế sắc mặt đã khôi phục bình tĩnh, mỉm cười nói:
- Đã vậy, chúng ta đi uống rượu đi, ta cũng đã lâu không có cùng Vị Phong Đại Đế và Phùng Độ hòa thượng uống rượu với nhau rồi. Lần này Diệp tông chủ lại tới đây, càng tăng thêm vài phần náo nhiệt.
Diệp Mặc còn lâu mới đi uống rượu, ánh mắt của hắn và Vô Ảnh hơi chút chạm nhau, Vô Ảnh đã biết rõ ý tứ của lão đại, lập tức đánh cái hắt hơi kinh hãi nói:
- Ai nha, lão đại không xong rồi.
Diệp Mặc trong lòng thầm khen Vô Ảnh, tên này quả thực đúng là con giun trong bụng mình, tuy đôi khi không đáng tin cậy, nhưng phần lớn đều vẫn có ích đấy.
Bây giờ Vô Ảnh bày ra cái bộ dạng không xong, Diệp Mặc sầm mặt lại hỏi:
- Rốt cuộc là cái gì không xong, có cái gì đáng kinh ngạc hả?
- Lão đại, anh đã quên chuyện ngày hôm qua sao? Bảo hôm nay đi, anh bây giờ còn chưa đi, nếu người ta đánh tới cửa, thì há chẳng phải là không xong . . .
Vô Ảnh vắt hết óc cũng không có cách nào nghĩ ra được chuyện gì tương đối quan trọng, chỉ có thể nói chuyện ngày hôm qua.
Diệp Mặc biết rõ ý nghĩ xấu trong bụng Vô Ảnh mặc dù nhiều, nhưng chủ ý của nó thật sự là không nhiều lắm, đành phải vỗ tay một cái có chút áy náy nói với Táp Không Đại Đế ,
- Táp đế, ngày hôm qua ta đã hẹn bạn bè, hôm nay tới bái phỏng Táp đế vậy mà lại quên mất chuyện này. Cho nên ta phải cáo từ trước rồi, lần sau lại đến phủ Đại Đế thăm hỏi Táp đế.
Táp Không Đại Đế sao mà không biết là Diệp Mặc lấy cớ muốn đi, nhưng cho dù là Phùng Độ La Hán đã đến, hắn cũng đừng mong ra khỏi phủ Đại Đế của mình. Sự lợi hại của Diệp Mặc ông ta có từng nghe nói qua, nếu như hôm nay để cho hắn ra được, lần sau lại dụ dỗ hắn tới nơi này, còn không biết phải qua thời gian bao lâu nữa. Cho dù Táp Không Đại Đế biết là mình dù ở bên ngoài cũng có thể giết chết Diệp Mặc, nhưng ông ta không phải là một người thích phiền toái, có thể dễ dàng bắt giữ đối phương, cần gì nhiều chuyện? Hơn nữa ông ta còn nghe tiên đế Vô Hồi nói Diệp Mặc cực giỏi về đào tẩu.
Ngay khi Táp Không Đại Đế tìm không thấy cái cớ gì tốt, Tiên tôn Nạp Minh - người quản sự lúc trước đi tiên thành Băng La mời Diệp Mặc bỗng nhiên từ phía sau đi tới bi thương mà nói:
- Táp đế Đại Nhân, xin hãy làm chủ cho tôi. Lúc trước tôi đắc tội Diệp tông chủ, không nghĩ tới Đại Đế ngài chỉ đi có một lát, Diệp tông chủ vậy mà lại phát rồ, tại hậu viện cường bạo đạo lữ của tôi. . .
Táp Không Đại Đế sắc mặt lập tức trở nên đen kịt,
- Diệp Mặc, ta có lòng mời ngươi đến phủ Đại Đế làm khách, ngươi lại phát rồ như vậy. Ngay cả đạo lữ của người làm trong phủ ta mà cũng dám xâm phạm, nếu như không bắt ngươi lại, Táp Không ta há còn mặt mũi nào ở lại Tiên Giới nữa.
Nói xong Táp Không Đại Đế cả người sát khí đã cuồn cuộn tràn ra, lĩnh vực Tiên đế mạnh mẽ đã mở rộng ra, muốn hoàn toàn bao phủ mấy người Diệp Mặc lại.
Phùng Độ La Hán và Diệp Mặc quan hệ không tệ, cũng cảm giác Diệp Mặc là một người tốt. Tiên tôn Nạp Minh nói Diệp Mặc vừa đến đã cường bạo đạo lữ của gã, khiến cho ông có chút không tin cho lắm, nhưng nghĩ đến chuyện Diệp Mặc ngay cả một Tiên tử cũng muốn mang đi, bên cạnh hắn còn có ba mỹ nữ, trong lòng lại hơi nghi hoặc một chút.
Lúc này ông nhìn thấy Táp Không Đại Đế muốn động thủ, vội vàng nói,
- Táp đế, khoan động thủ đã, trước tiên phải hỏi rõ vấn đề đã rồi nói sau.
- Phùng Độ La Hán, đây là chuyện bên trong phủ Táp Đế, chúng ta là người ngoài, tốt nhất vẫn không nên nhúng tay vào.
Không đợi Táp Không Đại Đế trả lời, Vị Phong Đại Đế đã kéo Phùng Độ hòa thượng đi sang một bên.
- Lão già vô học, Bổn đế đi ra ngoài trước, muốn đánh nhau Bổn đế sẽ tiếp đãi.
Diệp Mặc nói xong lập tức thu lại Vô Ảnh, đồng thời nắm lấy Tiên tử kia, trước tiên bóp nát ngọc bài truyền tống tự mình luyện chế. Lĩnh vực tiên đế mạnh mẽ giải phóng ra, sau một khắc lĩnh vực trói buộc mấy người bọn họ vỡ vụn thành từng mảnh.
Táp Không Đại Đế trông thấy Diệp Mặc muốn đi, cười lạnh một tiếng nói:
- Muốn đi, đừng có nằm mơ . . .
Đã ở trong pháp bảo động phủ của mình còn muốn đi? Nếu như vậy rồi mà cũng để cho Diệp tông chủ ngươi đi, Táp Không ta cũng không cần xưng vương xưng bá tại Tiên Giới rồi.
Nhưng sắc mặt ông ta rất nhanh thì đã thay đổi, ông ta phát hiện ngay khi ông ta phát động pháp bảo động phủ, lại bị cái gì đó trói buộc lại. Đây là trận pháp trói buộc pháp bảo động phủ của mình, Táp Không Đại Đế kinh nghiệm phong phú thuần thục vô cùng, trước tiên liền hiểu chuyện gì xảy ra rồi.
Pháp bảo Động phủ của mình bị trận pháp đỉnh cao trói buộc, cho dù ông ta muốn lấy pháp bảo động phủ của mình xuống từ trong trận pháp này cũng cần thời gian mấy hơi thở.
Đáng tiếc hình như lúc này mấy người Diệp Mặc đã được một đoàn ánh sáng trắng vây quanh, trong chớp mắt Diệp Mặc và mấy người bên cạnh hắn đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa. Đừng nói mấy hơi thở, chỉ là thời gian một hơi thở cũng chưa tới.
Táp Không Đại Đế sắc mặt tái xanh, trong pháp bảo động phủ của mình lại để cho Diệp Mặc chạy mất, đây quả thực là sỉ nhục quá lớn.
Với thân phận và kinh nghiệm của Đại Đế như ông ta, lúc này sao còn có thể không nghĩ đến sở dĩ ngày hôm qua Diệp Mặc chưa đến, chính là vì đi bố trí cái đại trận trói buộc này. Rất rõ ràng là ngày hôm qua Diệp Mặc tại cửa động phủ của mình, thì đã nhìn ra phủ Đại Đế của ông ta là một pháp bảo động thiên, người này quả nhiên đáng sợ.
Loại người này tuyệt đối không thể để cho hắn còn sống rời khỏi Thanh Vi Thiên, khi ông ta đang muốn ra ngoài truy sát, thần thức đã quét đến Diệp Mặc ở bên ngoài động phủ của ông ta, ông ta biết, mình không cần đi đuổi theo. Người ta căn bản là không sợ ông ta, sau khi đã ra khỏi động phủ của ông ta, căn bản là không có đi.
Diệp Mặc xác thực là không có đi, khi còn là Tiên Tôn hắn còn không sợ Vị Phong Đại Đế, hiện tại hắn cũng đã là Tiên đế rồi, so với lúc trước không biết đã dũng mãnh tới đâu rồi, há có thể e ngại Táp Không Đại Đế?
Táp Không Đại Đế lợi hại hơn Vị Phong Đại Đế thì sao chứ? Hắn cũng không tin có thể lợi hại đến mức hắn không có sức đánh trả luôn.
- Úc sư tỷ, chị và Vô Ảnh mang theo mấy người còn lại lui ra phía sau, Vô Ảnh, nhớ bảo vệ những người khác.
Diệp Mặc đã phóng ra Tử Đao, đồng thời dặn dò.
Vô Ảnh vội vàng nói:
- Lão đại, em giúp anh động thủ.
Diệp Mặc lắc đầu nói:
- Chỉ là một Táp Không tầm thường ta còn chẳng coi ra gì, cho dù là ta không giết chết ông ta, ông ta cũng không làm gì được ta. Ta không giáo huấn ông ta một trận, ông ta còn tưởng rằng ông ta chính là lão đại của toàn bộ Tiên Giới này rồi.
Diệp Mặc thăng cấp Tiên đế thời gian mới có mấy ngày, còn chưa động thủ lần nào, bây giờ đánh với Táp Không Đại Đế, rất đúng ý hắn. Táp Không Đại Đế là Tiên đế đứng đầu Tiên Giới, ít nhất ngoài mặt ông ta là Tiên đế đứng đầu. Đây chính là đối tượng thí luyện đáng giá nhất, để hắn xem xem thủ đoạn sau khi mình thăng cấp Tiên đế đi. Đồng thời, Diệp Mặc cũng biết muốn cho người ta không dám ngấp nghé Mặc Nguyệt tiên tông, chỉ có tin tức một trận chiến với Táp Không được truyền đi, lúc này mới có lực uy hiếp chân chính.
Chờ Vô Ảnh và mấy người lui ra phía sau, Diệp Mặc phóng ra Hắc Thạch Cân của mình, đập xuống cửa lầu của Táp Không Đại Đế.