Chương 2041: Chém đạo - Tố đạo.
Sưu tầm:
Nguồn metruyen
Đả tự:
Diệp Mặc chính là từ Văn lộ của người khác học được Thái Sơ Thần Văn, còn Biên Hân Đức thì lại bị xé nát nguyên thần trong Văn lộ đến cả chính Diệp Mặc cũng không biết
Trong nháy mắt nguyên thần của Biên Hân Đức biến mất, một viên châu rơi xuống, đáng tiếc là viên châu này lúc này cũng đã là vật vô chủ rồi. Nguyên thần của Biên Hân Đức bị câu diệt, Diệp Mặc căn bản cũng không biết chuyện này, lúc này hắn cũng chỉ muốn tìm một nơi trị thương mà thôi.
Haiz, hai đường đạo vận Thái Sơ Thần Vân trong này bị ai lấy đi rồi?
Một lão già đầu bóng loáng đứng ở nơi lúc trước Diệp Mặc luyện hóa Thái Sơ Thần Văn kinh ngạc nói, mặc dù đầu lão bóng loáng, nhưng mấy vết nhăn hằn sâu trên trán
khiến thân người lão tràn đầy tang thương.
Là ai dám cướp vụ làm ăn Công Dương An ta?
Lão già này phát hiện Thần Văn quả thực đã mất, lập tức liền bắt đầu gầm hét, nhưng chi gầm hét một câu, lão liền tỉnh táo lại.
Thái Sơ Thần Văn sở dĩ ở chỗ này vô số năm chưa bị người khác lĩnh ngộ, là vì đạo vận của Thái Sơ Thần Văn người bình thường căn bản không thể nào lĩnh ngộ được. Dường như mỗi một người tiến vào Thần Phần vực đều sẽ đến nơi này lĩnh ngộ Thái Sơ Thần Văn, nhưng trước giờ cũng chưa ai thành công.
Công Dương An lần này có được cơ duyên không hề nhỏ trong Thần Phần vực, lúc này mới lại lần nữa cố gắng thử xem có lĩnh ngộ được Thái Sơ Thần Văn hay không, kết quả lão phát hiện hai đường Thần Văn không còn nữa. Lão sở dĩ tỉnh táo lại, là vì lão nhớ
đến người có thể lĩnh ngộ được hai đường Thái Sơ Thần Văn tuyệt đối không phải người tầm thường. Nếu đối phương lĩnh ngộ Thái Sơ Thần Văn rồi, thì Công Dương An lão cũng chưa chắc là đối thủ.
Công Dương An nghĩ đến đây, cực kỳ uể oải thở dài nói:
Xem ra mình chỉ có thể đến Niết sinh hoang cấm, ở bên ngoài nhiều năm như vậy, chính là vì hai đường Thái Sơ Thần Văn này, không ngờ lại không có phần của mình. Haiz...
Công Dương An nói xong cũng không dừng lại, quay người mang theo một cái bóng rồi biến mất.
Ở một nơi cực kỳ kín trong Thần Phần vực, Diệp Mặc trong Thế giới trang vàng thở dài, hắn trị thương trong Thế giới trang vàng mấy năm, còn là dưới sự giúp đờ của cây Hỗn độn, lúc này mới phục hồi lại.
Thần Phần vực quá nguy hiểm, nhưng cơ duyên cũng nhiều. Nếu như hắn không nói gặp được hai đường Thái Sơ Thần Văn, hơn nữa lĩnh ngộ được thần thông Thần Văn, lúc này hắn có lẽ cũng đã chết lâu rồi.
Dục đạo Thánh Đế đáng sợ đến mức này, hắn hoàn toàn không ngờ. Mặc dù biết rõ trong Thần Phần vực hắn thu hoạch càng lớn, nhưng Diệp Mặc cũng không dám ra ngoài. Trong Thần Phần vực, đâu đâu cũng là Thánh Đế, trước khi còn chưa Chứng đạo, hắn đến con kiến hôi cũng không bằng.
Nếu như hắn đã Chứng đạo rồi, cho dù đối diện với Dục đạo Thánh Đế, Diệp Mặc tin
rằng hắn cũng không sợ, ít nhất cũng có cơ hội chống lại.
Mở hai chiếc nhẫn ra, trong nhẫn trữ vật của Lận Kỳ Thúy lấy được một số pháp bảo không tồi ra, còn có ba mươi vạn Thần tình. Còn Thần đan và Thần linh thảo cực kỳ ít, của hắn còn nhiều hơn nhiều. Khiến Diệp Mặc sung sướng chính là nhẫn trữ vật của Dục đạo Thánh Đế kia, hắn chẳng những lấy được một Thần linh mạch hạ phẩm, còn lấy được hai trăm vạn Thần tình. Thần linh thảo và các loại nguyên liệu luyện khí cao cấp, còn có các loại pháp bảo cũng chất thành đống.
Nếu là lúc trước, Diệp Mặc chắc chắn sẽ ngay lập tức thu dọn lại chỗ Thần linh thảo và nguyên liệu luyện khí này, nhưng bây giờ Diệp Mặc lại ngay lập tức cất số Thần tinh và Thần linh mạch này vào trong Thế giới trang vàng, đồng thời bố trí một Tụ linh trận cao
Hắn muốn Chứng đạo thì cần phải có Thần tinh và Thần linh mạch, mặc dù Chứng đạo chủ yếu là dựa vào cảm ngộ. Không phải không hạn chế hấp thụ Thần linh khí, nhưng Thần linh khí thì nhất định phải có. Còn số chiến lợi phẩm này đối với hắn mà nói không thể nào tốt hơn được nữa. Hắn không cần phải ra ngoài tìm Thần tinh Chứng đạo nữa rồi.
Mạo hiểm lớn bao nhiêu quả nhiên thu hoạch cũng nhiều bấy nhiêu, Diệp Mặc trong lòng cuối cùng cũng có chút an ủi, hắn vẫn không biết chiến lợi phẩm lớn nhất còn chưa bị hắn lấy được.
Để phòng ngừa chẳng may, Diệp Mặc đem Cừu Nhường, Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm vào trong thế giới Thanh Châu lấy được từ tên áo bào tím. Chẳng may vì ba tên này, mình Chứng đạo có vấn đề, thì cũng không tốt.
Diệp Mặc ngồi dưới Khổ Trúc, cây Hỗn độn không ngừng uốn lượn trong Từ phủ của hắn. Trong Thế giới trang vàng, Diệp Mặc hoàn toàn buông lỏng, nguyên thần ý thức của hắn cũng đã dung hợp làm một với thế giới hỗn độn của mình, cảm ngộ thiên địa đại đạo.
Diệp Mặc chọn Chứng đạo trong Thế giới trang vàng, hắn chưa đi tìm lốc xoáy pháp tắc thời gian, cũng chưa tìm lốc xoáy pháp tắc không gian. Sau khi hắn tiếp tục cảm ngộ Thái Sơ Thần Văn, cũng đã bỏ qua con đường thông qua lốc xoáy pháp tắc để Chứng đạo.
Thông qua lốc xoáy pháp tắc để Chứng đạo, có thể khiến hắn cảm ngộ lĩnh ngộ được thần thông pháp tắc trước, sau đó chứng được đại đạo. Nhưng loại đạo này sau khi Diệp Mặc sử dụng Thái Sơ Thần Văn giết chết một Dục đạo Thánh Đế liền thay đối, hắn cho rằng thông qua lốc xoáy pháp tắc để Chứng đạo, quả thực là dễ, nhưng loại đạo này lại có tính hạn chế, khiến hắn không thể nào vượt lên khỏi pháp tắc.
Tam Sinh quyết Chứng đạo khác với cách Chứng đạo của người khác, Tam Sinh quyết có thể Chứng đạo hỗn độn, vượt khỏi thiên địa, tạo thành đại đạo trong Tam Sinh quyết.
Cho nên lúc này sau khi Ngũ hành trong Thế giới trang vàng đã đầy đủ, Diệp Mặc quyết định Chứng đạo trong thế giới hỗn độn của mình. Hắn muốn dùng Thế giới trang vàng làm cầu nối, chứng được hỗn độn đại đạo.
Thái sơ hữu vô, vô hữu vô danh. Nhất chi sở khởi, hữu nhất nhi vị hình.
Thái sơ giả, khí chi thủy dã.
Thái sơ hữu đạo, đạo dữ thần đồng tại...
Từng đường pháp tắc Thái Sơ và đạo vận Thái Sơ dần hình thành trong suy nghĩ của Diệp Mặc, đạo vận mà hắn cảm ngộ được càng sâu, thì đạo vận Thái Sơ này lại càng bàng bạc to lớn.
Diệp Mặc lại biến sắc, Thái Sơ Thần Văn chi là một loại thần thông của hắn mà thôi, hắn cũng đã quyết định không thể dùng thần thông để Chứng đạo, sao thứ mà hắn lĩnh ngộ toàn bộ lại có liên quan đến Thái Sơ được? Nếu cứ như này, hắn cho dù Chứng đạo rồi, cũng mãi mãi không thể nào chứng được đại đạo mà mình cần.
Huống chi “Thái sơ hữu đạo, đạo dữ thần đồng tại...”, đạo niệm này chẳng những Tư Không Xán cảm thấy không đúng, cho dù Diệp Mặc cũng cảm thấy không đúng, sao còn
có loại quan niệm này trong thần niệm của mình được?
Đạo mà Tam Sinh quyết thôi diễn ra là đại khí phách, đại trí tuệ, đại nghị lực kết hợp lại, không phải kiểu trò hề và mưu lợi lợi dụng thần thông để Chứng đạo. Chứng đạo hỗn độn, tuyệt đối không phải thông qua kiểu mưu lợi này có thể đạt được.
Vẻ mặt Diệp Mặc hiện ra vẻ đoạn tuyệt, hắn không chút do dự dùng thần niệm chém
ra:
Chém Thái Sơ Thần Văn cho ta...
Ầm...
Một tiếng nổ vang lên trong thần niệm của Diệp Mặc, sắc mặt Diệp Mặc trở nên tái
nhợt, hắn nôn ra một ngụm máu, còn hai đường Thái Sơ Thần Văn mà hắn vừa mới lĩnh ngộ được lại trực tiếp được hắn chém ra.
Hỗn độn sơ khai, đạo tức thành, ngũ hành sinh, hữu vật lưu động, vô hình vô chất, vi tuế nguyệt...
Tuế nguyệt thuấn tức, khả hóa vĩnh hằng...
Sắc mặt Diệp Mặc biến đổi, vì Chứng đạo hắn đã chém đứt hoàn toàn thần thông Thái Sơ Thần Văn, lại hóa thành thần thông thời gian Thuấn Tức. Cái này muốn hắn Chứng đạo từ trong thần thông pháp tắc thời gian Thuấn Tức mà hắn đã lĩnh ngộ được. Cứ tiếp tục lĩnh ngộ, pháp tắc thời gian trở nên mạnh hơn, có thể khẳng định chi cần hắn Chứng đạo
từ pháp tắc thời gian, thần thông Thuấn Tức của hắn sẽ mạnh hơn gấp trăm lần.
Nhưng cái mà Diệp Mặc cần không phải là loại đạo này, nếu như hắn cần loại đạo này, thì khác gì với Chứng đạo Thái Sơ Thần Văn?
Ta muốn Chứng đạo hỗn độn, vô thượng đại đạo, chém cho ta..
Diệp Mặc vô cùng đoạn tuyệt, hắn không chút do dự lại lần nữa chém đứt thần thông Thuấn Tức mình lĩnh ngộ.
Chém đứt thần thông Liệt không...
Chém đứt thần thông Ngũ lôi thương sát.
Chém đứt thần thông Liệt ngân.
Sắc mặt Diệp Mặc trở nên tái nhợt, những thần thông mà hắn hao tâm tồn sức lĩnh ngộ, từng cái bị hắn chém đứt, chi cần là thần thông có liên quan đến hắn Chứng đạo hỗn độn đại đạo, hắn đều không chút do dự mà chém đứt hết.
Ầm...
Trong lúc Diệp Mặc tự mình chém đứt thần thông Hư không cuối cùng của mình, cả người hắn liền dung hợp làm một với Thế giới hỗn độn.
Lúc này hắn đã tương liên cùng với Thế giới hỗn độn, chính thức trở thành nhìn không thấy, nghe không ra. Nhưng trong thức hải và ý thức của hắn lại vô cùng rõ ràng,
trong Thế giới trang vàng từng hạt tro bụi dao động hắn đều có thể biết một cách rõ ràng tự nhiên, không lý do, hoàn toàn là một loại tồn tại tự nhiên.
Không gian trong Thế giới trang vàng bắt đầu xuất hiện từng đường sóng gợn không gian mắt thường không thể nhìn rõ, dường như cả thế giới đang dao động. Trạng thái hỗn độn ở biên giới thế giới lại khuếch tán dần dần, sau đó từ từ mở rộng ra, cả Thế giới trang vàng kéo dài gấp trăm lần. Biển rộng cũng không còn là biển rộng lúc trước nữa, biến thành đại dương mênh mông rộng lớn hơn, bất luận là dãy núi hay là thảo nguyên lúc trước, mộng đồng hay đất hoang, đều đang trải rộng.
Diệp Mặc ngồi dưới Khổ Trúc như ẩn như hiện, các loại pháp tắc thế giới khi Ngũ hành trong Thế giới trang vàng mới hình thành cũng dần trở nên hoàn thiện, còn những pháp tắc hình thành lúc trước nhìn thấy mà Diệp Mặc hoàn toàn không hiểu, lúc này cũng bắt đầu có chút hiểu ra rồi.
Thân hình Diệp Mặc dần dần ngưng thực lại, hắn bỗng nhiên đứng dậy, khí tức cường đại sung triệt toàn bộ Thế giới trang vàng. Mái tóc màu xám trắng lúc trước cũng biến thành đen nhánh, cũng không còn khí tức suy sụp như lúc trước nữa.
Từng đường thần thông đạo vận lúc trước bị hắn chém đứt đang vờn quanh thân người hắn, mau chóng liền dung hợp làm một với khí tức hỗn độn, lại lần nữa bị Diệp Mặc cảm ngộ lần nữa. Những thần thông này cũng không còn thô sơ góc cạnh, hoàn toàn hóa thành một thể với Diệp Mặc.
Không có một tia sấm sét nào, chi có một áng mây hỗn độn từ trên trời hạ xuống, chiếu vào người Diệp Mặc. Một cảm giác cực kỳ thoải mái dễ chịu truyền đến, Diệp Mặc vung tay đánh một quyền ra, một sóng gợn cực lớn từ nắm đấm của hắn hình thành. Lúc này, hắn có thể điều khiển quyền vân này đánh đến bất kỳ góc nào.
Diệp Mặc chậm rãi thở phào, hắn hiểu ra rồi. Sau khi hắn lại dung hợp cùng với những thần thông đã bị chém đứt, không chỉ là vì tu vi của hắn lại tăng lên, thần thông trớ nên cường đại hơn. Quan trọng hơn chính là, những thần thông đó đã thực sự trở thành sở hữu của hắn, sau này có thể biến thành đại thần thông bất cứ lúc nào, chính thức có thể vung tay chém đứt mọi thứ.
Phu đạo, hữu tinh hữu tín, vô vi vô hình; khả truyền nhi bất khả thụ, khả đắc nhi bất khả kiến; tự bản tự căn, vị hữu thiên địa, tự cổ dĩ cố tồn, thần quỷ thần đế, sinh thiên sinh địa...
Cho đến lúc này, Diệp Mặc mới hoàn toàn hiểu ra ý của câu nói này. Đạo là có thể truyền, nhưng có thể cảm ngộ được hay không, có thể lĩnh ngộ thành đạo như thế nào, còn phải dựa vào chính mình. Hắn chém đứt tất cả những gì không thuộc về hắn, đạo mà hắn
không muốn chứng, để lấy được đạo mà mình cần.
Diệp Mặc sau khi hấp thụ hết đám mây hỗn độn, trong thần niệm của hắn đột nhiên xuất hiện một tín tức, đã Tố hỗn độn đạo.