Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2127 - Biên Giới Thánh Đạo Giới.

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2125 : Biên giới Thánh Đạo Giới.

Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2125 : Biên giới Thánh Đạo Giới.

Nghe thấy Chân Băng Du nói vậy, Ức Mặc cuối cùng cũng hơi yên tâm, cô rất muốn hỏi Chân Băng Du một chút có phải là quan hệ vợ chồng với ba ba hay không, nhưng những chuyện thế này hình như cô không nên hỏi. Hay là trở lại Mặc Nguyệt tiên tông sớm một chút đi, sau đó hỏi dì Tĩnh Văn một chút rồi nói sau.

- Tô Tĩnh Văn và Đường Bắc Vi của Mặc Nguyệt tiên tông bây giờ đã đi Hỗn độn tinh vực, bây giờ em đi Mặc Nguyệt tiên tông đoán chừng là không tìm thấy các cô đâu.

Chân Băng Du lập tức đã nhìn ra suy nghĩ của Ức Mặc, chủ động giải thích. Chân Băng Du tuy không đi Mặc Nguyệt tiên tông, nhưng đối với Mặc Nguyệt tiên tông lại vô cùng chú ý, đặc biệt là đối với hai người Đường Bắc Vi, Tô Tĩnh Văn có quan hệ với Diệp Mặc, càng chú ý thêm.

- Hỗn động tinh vực là nơi nào?

Ức Mặc đương nhiên không biết sự đáng sợ của Hỗn độn tinh vực, cũng không biết các loại cơ hội ở Hỗn độn tinh vực.

- Đó là một nơi có thể thí luyện, cũng có thể làm cho người ta liền thăng cấp, đặc biệt là luyện thể …

Chân Băng Du nói xong, cũng nhớ tới tình cảnh cùng Diệp Mặc luyện thể.

- Băng Du tỷ, em cũng muốn đi Hỗn độn tinh vực thí luyện. Em phải tu luyện tới Tiên đế nhanh một chút, sau đó đi Thần Phần vực tìm ba.

Ức Mặc lập tức kiên định nói.

Chân Băng Du kinh ngạc nhìn Ức Mặc, năm đó Diệp Mặc đi Hỗn độn tinh vực, dầu gì cũng là Kim tiên trung kỳ rồi, nhưng Ức Mặc bây giờ mới Kim tiên sơ kỳ. Nhưng cô rất nhanh liền nói:

- Được, ta cùng đi với em. Ta dạy cho em luyện thể, còn dẫn em đi đào tiên tinh.

Cô nhớ tới chuyện năm đó Diệp Mặc cõng cô đi đào tiên tinh, tuy với tu vi của cô, căn bản là không quan tâm mấy thức tiên tinh kia, nhưng chuyện này vẫn luôn được cô nhớ rành mạch. Bởi vì nơi đó, chỉ có hai người cô và Diệp Mặc đi qua một lần

- Ah …

Ức Mặc không biết Hỗn độn tinh vực nguy hiểm như thế nào, nghe thấy Chân Băng Du nói sẽ đi cùng mình, lập tức kinh ngạc kêu lên một tiếng. Cô cho dù là không biết Hỗn độn tinh vực nguy hiểm, cũng biết cao nhân như Chân Băng Du, không có khả năng se tùytiện theo một Kim tiên sơ kỳ như mình đi một nơi bươn trải rèn luyện.

- Chuyện này có là trì hoãn thời gian của Băng Du tỷ hay không?

Ức Mặc cũng không phải là một Đại tiểu thư cái gì cũng không hiểu.

Chân Băng Du khẽ mỉm cười nói:

- Không đâu, năm đó Diệp đại ca cùng ta luyện thể, cùng đào tiên tinh, bây giờ ta đi cùng em …

- Băng Du tỷ … Cùng luyện thể?

Ức Mặc lập tức hiểu được, Băng Du tỷ này quả nhiên không phải là tùy tiện gọi đâu.

Chân Băng Du thần sắc cứng đờ, cô lập tức biết là mình nói nhầm rồi, cùng luyện thể là có ý gì? Luyện thể hết thảy đều là trần như nhộng, không phải là vợ chồng có thể cùng luyện thể sao? Trước kia cô một lòng truy cầu đại đạo, đối với mấy chuyện này căn bản là không sao cả, chỉ cần không mất đi thân thể thuần âm là được rồi. Bây giờ đạo tâm của cô đã thay đổi, lại càng để ý mấy chuyện này rồi.

Trông thấy vẻ mặt xấu hổ của Chân Băng Du, Ức Mặc vội vàng nói sang chuyện khác:

- Băng Du tỷ, vậy tỷ hãy cùng em đi đi, đến lúc đó tỷ dạy em luyện thể.

- Đương nhiên là được, công pháp luyện thể của ta là do Diệp đại ca dạy, bây giờ sẽ trả lại cho em, cũng nên thôi.

Chân Băng Du rất dứt khoát nói. Lúc trước cô vì đạt được công pháp luyện thể của Diệp Mặc, trả giá cũng không ít, nhưng bây giờ cô lại cam tâm tình nguyện dạy lại cho Ức Mặc.

Ức Mặc nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Chân Băng Du, trong lòng cũng có chút cảm thán. Gương mặt này nếu như là ở trên địa cầu, căn bản chính là chuyện không dám tưởng tượng. Băng Du tỷ tương đương tình nhân của ba ba rồi, nhưng cô lại không có nửa phần không thích và buồn rầu nào.

Cái này là cảnh giới chăng? Nếu như mỗi ngày ba vì ba bữa cơm, cả đời người cũng chỉ chóng vánh vài thập niên, bị chiếm đóng trong củi gạo dầu muối, dung nhan từ từ già đi, sao lại có thể cởi mở ra chút tâm tình còn lại?

Vũ trụ mênh mông không cùng, tuổi thọ được nâng cao cùng với cảnh giới tu luyện, càng là vô cùng vô tận. Cùng ngao du vũ trụ với người trong lòng, ai lại đi so đo nhũng chuyện vặt như củi gạo dầu muối chứ?

Diệp Mặc đương nhiên không biết Chân Băng Du đã dẫn Ức Mặc tiến vào Hỗn độn tinh vực, lúc này hắn đang giải đáp một vài vấn đề của Phục Phi trong khi tu luyện.

Phục Phi tiên-võ song tu, hơn nữa không có sư phụ truyền thụ, có thể tu luyện tới Tiên đế trung kỳ, hiển nhiên tư chất không tệ. Bây giờ thêm Diệp Mặc dốc lòng dạy bảo, thăng tiến càng là một ngày vạn dặm.

Đi biên giới Thánh đạo Tàn giới cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, không có Truyền tống trận, cho dù là Diệp Mặc có thần khí phi hành trung phẩm, cũng phải mất mấy năm thời gian.

Phục Phi sau khi đã hỏi Diệp Mặc một vài vấn đề, tự lo đi tu luyện, bởi vì y muốn thường xuyên thỉnh giáo Diệp Mặc, nên ở lại bên trên Thời không thoa tu luyện. Thanh Như và Mục Tiểu Vận cảnh giới khá thấp, lại có tài nguyên tu luyện đỉnh cao, theo đề nghị của Diệp Mặc trực tiếp ở lại trong Thế giớ trang vàng của Diệp Mặc tu luyện.

Khí tức hỗn độn trong Thế giới trang vàng bị Diệp Mặc ngăn ra, tuy mấy người Phục Phi cũng biết Thế giới trang vàng của Diệp Mặc không đơn giản, kại không hề nghĩ tới là thế giới hỗn độn. Đều cho rằng đây là một thế giới chân kinh, đối với chuyện Diệp Mặc nắm giữ một thế giới chân linh, bọn họ cũng không thấy kỳ quái.

Dưới sự góp sức của thần linh mạch, Tụ linh trận và một lượng lớn tài nguyên tu luyện, ngoại trừ ba đứa Vô Ảnh và Cừu Nhưỡng, Tiểu Băng Sâm không tu luyện ra, mọi người tốc độ tu luyện đều là cực nhanh.

Vô Ảnh sau khi bắt đầu nói chuyện, có linh trí, Diệp Mặc liền tận lực không cho nó nuốt chửng nguyên thần nữa. Nuốt nguyên thần tuy có thể đẩy nhanh hơn tốc độ thăng cấp của Vô Ảnh, nhưng Diệp Mặc biết loại di chứng này đối với Vô Ảnh mà nói là có hại chứ không hề có ích. Bây giờ bị hắn chém giết đều là nguyên thần của Thánh đế, những nguyên thần này pha tạp không chịu nổi, nuốt càng nhiều, tổn thương đối với Vô Ảnh sẽ càng lớn.

Nguyên thần và đế đạo tinh không giống nhau, không phải đơn giản nuốt chửng là được đâu. Muốn khiến cho Vô Ảnh thăng cấp, còn nhất định phải bắt tay vào tư thiên tài địa bảo chân chính. Hoặc là tìm được rất nhiều năng lượng không hề có ý thức, mà lại hữu dụng đối với Vô Ảnh.

Diệp Mặc vừa khống chế Thời không thoa phi hành, vừa luyện khí phía trước Thời không thoa. Đối với hắn mà nói, bất kể là luyện khí, luyện đan thậm chí là chạy đi đều là một loại tu luyện. Thật giống như lúc trước Đổng Yến vấn đạo Đạo nguyên, hành tẩu bốn phía Thánh đạo Tàn giới.

Thánh đế và Tiên đế là hai cấp độ hoàn toàn bất đồng, cái Tiên đế cần chính là tích lũy thật nhiều tài nguyên tu luyện, và nắm giữ đối với lĩnh ngộ thần thông. Mà Thánh đế lại không đơn giản chỉ cần tích lũy lượng lớn tài nguyên tu luyện, còn cần phải cảm ngộ đối với đại đạo của chính mình.

Bất kể anh lựa chọn loại đại đạo nào, một khi chứng đạo, độ cao tương lai anh đạt tới có quan hệ với đại đạo mà anh lựa chọn. Cho dù là thăng cấp một bước nhỏ, cũng cần anh có một hiểu biết sâu sắc đối với đại đạo của mình.

Diệp Mặc chứng đạo không phải là dùng Đạo quả để chứng đạo, cũng không phải dùng thần thông pháp tắc chứng đạo, càng không phải là một loại đạo ngân nào trong thiên địa để chứng đạo cả. Hắn là chém bỏ các loại pháp tắc thần thông lộn xộn, cuối cùng dùng thế giới hỗn độn làm tiếp dẫn, dùng bản thân làm đạo cơ để dung hợp hỗn độn, chứng chính là đại đạo hỗn độn tối thượng. Hắn thông qua thế giới hỗn độn chứng đại đạo tối thượng của chính mình, sau khí chứng đạo, lại hoàn thiện thế giới hỗn độn của mình.

Bởi vì hắn dùng bản thân làm đạo cơ chứng đại đạo tối thượng, trong bất kỳ thế giới nào, bất kỳ vật gi hắn cảm ngộ đến, đều có thể hoàn thiện đại đạo của hắn.

Thời gian qua đi trong quá trình Diệp Mặc đi đường, sáu năm sau, Thời không thoa do Diệp Mặc khống chế đã tiếp cận biên giới Thánh đạo Tàn giới, đồng thời thần thức của hắn còn quét đến một vùng kiến trúc quy mô không nhỏ tại biên giới. Theo Diệp Mặc nghĩ, biên giới tiến về Hư Thị, nhất định là vô cùng hoang vu, có rất ít người tới. Nhưng sau khi hắn đến nơi này rồi, mới phát hiện ở đây chẳng những không hoang vu, người còn rất nhiều là đằng khác.

Lúc trước hắn cũng chỉ đơn giản hỏi thăm một chút vị trí từ Thánh đạo Tàn giới tiến vào hư không, chủ yếu là hỏi thăm một ít tin tức về Hư Thị, bây giờ nghĩ lại từ nới này tiến vào hư không hình như cũng không phải chuyện đơn giản cho lắm.

Diệp Mặc thả chậm Thời không thoa, Phục Phi lúc này đã tỉnh lại. Thần thức của Diệp Mặc quét đến bên trong Thế giới trang vàng, phát hiện Thanh Như đã thăng cấp Đại La Tiên hậu kỳ. Bởi vì Thanh Như tu luyện không dùng trận bàn thời gian, Mục Tiểu Vận cũng không dùng. Cho dù là như vậy, cô đã ổn định ở Tiên tôn sơ kỳ.

Khi thần thức của Diệp Mặc thăm dò xuống, Thanh Như và Mục Tiểu Vận đều từ Thế giới trang vàng đi ra, đi tới bên trên Thời không thoa.

Diệp Mặc không xác định ở đây có người tiến vào Hư Thị, hoặc là có người nào cùng đi hay không. Dứt khoát kêu ba người Phục Phi, Thanh như và Mục Tiểu Vận ra, miễn cho người ta biết hắn có thứ đồ loại như thế giới chân linh. Tiểu thế giới và động phủ tu luyện tuy cũng có thể cho người ở, nhưng không ai lại trường kỳ ở bên trong tu luyện. Nếu như mọi người kết bạn đi Hư Thị, tương lai bọn người Mục Tiểu Vận đột ngột đi ra, sẽ khiến người hoài nghi.

Diệp Mặc rơi xuống khỏi Thời không thoa, lập tức liền thu hút những người còn lại chú ý. Đến cái chỗ này, đều là đi Hư Thị cả.

Đổng Yến nói đi Hư Thị bình thường đều là tu vi Dục đạo trở lên, Diệp Mặc lại thấy rất nhiều người là tu vi Tiên đế, thậm chí còn có tu vi Tiên tôn. Nhưng người giống Thanh Như chỉ có tu vi Đại La Tiên, đó là chuyện trước giờ chưa từng có.

Diệp Mặc rất nhanh liền hiểu ý Đổng Yến, ở đây tuy cũng có Tiên đế và Tiên tôn, nhưng rõ ràng cho thấy người giống như bọn Thanh Như, Mục Tiểu Vận, đều đi theo một vài Hóa đạo Thánh đế. Không cần hỏi, cũng là đi Hư Thị mở mang tầm mắt, sau đó tìm kiếm cơ hội chứng đạo.

Sở dĩ bốn người Diệp Mặc khiến người khác chú ý, là bởi vì bọn họ trông thấy trong bốn người Diệp Mặc này, người tu vi cao nhất cũng không quá tu vi Tiên đế. Tiên đế mang theo Đại La Tiên đi Hư Thị? Đây quả thực là buồn cười quá rồi.

- Bốn vị tiên hữu phải chăng là đến tìm người, hoặc là cần chỗ ở?

Một người đàn ông Tiên đế trung kỳ thoạt nhìn rất là lanh lợi tháo vát, đã cười tủm tỉm đi đến trước mặt mấy người Diệp Mặc chắp tay nói. Ở trong mắt ông ta, bốn người Diệp Mặc khẳng định không phải là đi Hư Thị, nói không chừng là tới tụ họp với tiền bối trong tông môn.

- Không phải đâu, chúng tôi muốn từ nơi này tiến vào hư không, sau đó đi Hư Thị.

Diệp Mặc rất là thành thật đáp lời.

- Cái gì?

Chẳng những Tiên đế trung kỳ tới hỏi này ngây người ra, mà ngay cả người còn lại bên cạnh cũng đều vẻ mặt chẳng hiểu ra làm sao nhìn chằm chằm mấy người Diệp Mặc.

Hai Tiên đế, một Tiên tôn, mang theo một Đại La Tiên nói là đi Hư Thị? Đây là muốn chết sao?

- Các người muốn đi Hư Thị?

Tiên đế này vốn muốn tới làm ăn, hoặc là kết một mối thiện duyên, trợ giúp bốn người tìm được tiền bối của tông môn, y cũng được một phần ân huệ nhỏ. Lại không ngờ, bốn người này đúng là đi Hư Thị.

Thanks

Bình Luận (0)
Comment