Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 2168 : Hóa Đạo.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Chương 2168 : Hóa Đạo.
Trong hư không tăm tối, Diệp Mặc điên cuồng khống chế Thời Không Thoa qua lại như con thoi. Đám khí hỗn độn đối với người khác mà nói là quý không gì sánh được, với hắn mà nói càng như tính mệnh. Bởi vì hắn chẳng những có Thế Giới Hỗn Độn, còn có Cây Hỗn Độn. Huống chi, lúc này hắn đối với hư không tăm tối hiểu rõ như lòng bàn tay, căn bản là không cần lo lắng về lối ra.
Trong những thông tin mà Nhị Nguyên để lại, vị trí đám khí hỗn độn ở ngay chỗ sâu trong Hư Không Tăm Tối, chính vì Hư Không Tăm Tối vô biên vô hạn, không có thần linh khí, cũng không có bất kỳ vật trân quý gì, nên mới có cực ít người tới nơi này. Nhị Nguyên năm đó cũng là bởi vì bị nhốt trong Hư Không Tăm Tối, tìm không được lối ra. Kết quả y phải đi lại trong Hư Không Tăm Tối hơn mười vạn năm, ngẫu nhiên gặp phải đám khí hỗn độn này.
Lúc đó Nhị Nguyên cố nén nội tâm kích động của mình, không hề động tới đám khí hỗn độn kia, trái lại còn đánh dấu đám khí hỗn độn kia. Suy nghĩ của y là nếu như lại tốn thêm vạn năm vẫn tìm không được lối ra, thi y sẽ đánh vỡ đám khí hỗn độn, có thể lấy được bao nhiêu lợi ích thì đỡ bấy nhiêu.
Bởi vì Nhị Nguyên biết đám khí hỗn độn từ thời khai thiên lập địa một khi bị đánh phá can thiệp vào, nếu không thể đúng lúc hấp thu đi, thì sẽ từ từ têu tán trong hư không.
Khiến Nhị Nguyên thật không ngờ, lần này y vậy mà lại may mắn bất ngờ, chỉ dùng thời gian mấy trăm năm, tìm được lối ra trong Hư Không Tăm Tối, tới được vùng tiếp giáp với Ma tộc.
Mặc dù như thế, Nhị Nguyên cũng không có lập tức ra khỏi Hư Không Tăm Tối, trái lại tiếp tục xác định vị trí trong Hư Không Tăm Tối. Y sợ một khi mình đi ra, lúc trở lại tìm không thấy vị trí đám khí hỗn độn kia. Lại trải qua hơn nghìn năm tìm tòi. Nhị Nguyên đã triệt để nắm giữ được cách ở trong Hư Không Tăm Tối làm thế nào để thông qua hắc ám không bằng phẳng để nhận biết phương hướng.
Mãi đến khi Nhị Nguyên thăm dò rõ ràng phương hướng vị trí trong Hư Không Tăm Tối, thì y mới rời khỏi Hư Không Tăm Tối. Y đụ định phí hết mọi tâm trí và sức lực, cũng phải cướp đoạt được một cái bảo vật hỗn độn tiến đến. Cho dù là đoạt không được ba trang Thế Giới Trang Vàng kia. Y cũng phải cướp được bảo vật hỗn độn còn lại. Dùng để mang đám khí hỗn độn đi.
Chỉ tiếc là sau khi y rời đi rồi lại không vào nữa, kết quả là ngã xuống dưới Thí Đạo Thương. Nếu như không phải Diệp Mặc nung chảy Thí Đạo Thương, bí mật này sẽ lại không người nào biết đến.
Lúc này tuyến đường đi lại và phương pháp đi lại trong Hư Không Tăm Tối, Diệp Mặc đã lấy được từ chỗ Nhị Nguyên, tại Hư Không Tăm Tối Nhị Nguyên đi lại hơn mười vạn năm cuối cùng cũng có chút tác dụng. Nhưng cái tác dụng này, chỉ đối với Diệp Mặc mà thôi.
Mấy năm sau, Diệp Mặc dừng lại tại một chỗ không có bất kỳ khác biệt gì so với những chỗ còn lại. Ở đây nhìn như không khác gì nhưng chỗ khác, thế nhưng Diệp Mặc lại biết đám khí hỗn độn mà Nhị Nguyên nói là ở chỗ này. Bởi vì sự tăm tối ở đây không giống như những nơi còn lại. Sự tăm tối ở đây mang theo một chút lưu động có linh tính. Những linh tín này cực kỳ nhỏ yếu, nếu như không tỉ mỉ chú ý, căn bản là thấy không rõ lắm.
Diệp Mặc khẳng định, nếu như không có tin tức từ chỗ Nhị Nguyên, hắn dù có tới tới lui lui nơi này vài chục lần, cũng nhìn không ra sự khác biệt ở đây. Tuy rằng không biết Nhị Nguyên đã qua nơi này bao nhiêu lần mới phát hiện ra, nhưng Diệp Mặc khẳng định Nhị Nguyên kia tu vi hẳn là cao hơn rất nhiều so với hắn.
Diệp Mặc cực lực cảm thụ được hắc ám xung quanh có linh tính lưu động, cẩn thận khống chế Thời Không Thoa đi tiếp phương hướng của những lưu động có linh tính.
Ba ngày sau, trước mắt Diệp Mặc bỗng nhiên xuất hiện một chút xíu vầng sáng màu trắng sữa, một loại khí tức khó có thể nói nên lời được Diệp Mặc cảm ngộ thấy. Diệp Mặc trong lòng mừng như điên. Hắn rốt cục xác định tin tức Nhị Nguyên lưu lại là thật. Chỗ vầng sáng tản mát ra màu trắng sữa này, nhất định là vị trí của đám khí hỗn độn.
Sau một khắc, Diệp Mặc thu hồi Thời không Thoa, vài bước đã đi tới bên cạnh một cái kén khổng lồ thật lớn màu trắng êm dịu. Khí tức hỗn độn bị cái kén lớn màu trắng trói buộc lại, thế nhưng Diệp Mặc vẫn có thể cảm thụ được khí tức hỗn độn mãnh liệt.
Loại khí tức hỗn độn nồng nặc này thậm chí so với thời điểm khi hắn vừa mới có được Thế Giới Trang Vàng, khí tức hỗn độn bên trong càng nồng nặc hơn, càng tinh khiết hơn.
Diệp Mặc lúc này đâu còn có nửa phần do dự, trực tiếp xé rách cái kén khồng lồ này ra, vừa sải bước vào trong cái kén khổng lồ màu trắng. đồng thời hắn kết nối với Thế Giới Trang Vàng, muốn hoàn toàn đưa hết khí tức hỗn độn màu trắng này vào trong Thế Giới Trang Vàng.
Chỉ là sau khi Diệp Mặc vừa cất bước tiến vào trong cái kén khổng lồ màu trắng, một loại khí thế to lớn hùng vĩ từ khi khai thiên lập địa trực tiếp đánh vào trong ý thức của hắn, Diệp Mặc trong nháy mắt liền mất đi tri giác. Cái kén khổng lồ màu trắng kia nổ ra, vô số khí tức hỗn độn êm dịu trực tiếp bao trùm lấy Diệp Mặc. Một cây xanh tươi cao hơn một trượng từ đỉnh đầu Diệp Mặc đột ngột mọc lên, điên cuồn cuốn lấy tất cả khí tức hỗn độn màu trắng sữa kia.
Tất thảy nhận biết trên người Diệp Mặc tại thời khắc này đều hoàn toàn bị che lấp đi, khí tức hỗn độn màu trắng sữa cũng không bị cuốn vào Thế Giới Trang Vàng như Diệp Mặc tưởng tượng, mà là bị một cái cây mọc trên đỉnh đầu của hắn đien cuồng hấp thu.
Đó chính là Cây Hỗn Độn của Diệp Mặc, Cây Hỗn Độn không ngừng hấp thu khí tức hỗn độn màu trắng sữa, đồng thời điên cuồng sinh trưởng.
Từng luồng khí tức đại đạo vấn vít xung quanh Diệp Mặc, ý thức Diệp Mặc dần dần dung nhập vào trong khí tức đại đạo từ thời khai thiên lập địa vô cùng vô tận này.
Đại đạo không dấu vết, không cần góc cạnh.
Thời gian trôi qua trong khi Cây Hỗn Độn điên cuồng tăng vọt cùng Diệp Mặc cảm ngộ, đám khí hỗn độn màu trắng không ngừng giảm đi, bởi vì một đám khí tức hỗn độn ày thật sự là quá mức khổng lồ, cho dù là trải qua mấy chục năm, đám khí màu trắng này vẫn còn luôn còn đang quanh quẩn bên người Diệp Mặc.
Cây Hỗn Độn đã sinh trưởng cao đến vài chục trượng, mà thân cành khổng lồ đã hoàn toàn bao phủ cả mảnh không gian này, thế nhưng vẫn không có biện pháp nào ngăn cản Cây Hỗn Độn tiếp tục lớn lên.
Cảm thụ được đại đạo mà Diệp Mặc cảm ngộ được từ trong đám khí hỗn độn, Cây Hỗn Độn sinh trưởng đồng thời cũng không ngừng tràn ra một ít khí tức Đạo Vận cung cấp cho Diệp Mặc, trợ giúp Diệp Mặc cảm ngộ khí tức Đạo Vận.
Dưới sự trợ giúp của Cây Hỗn Độn cùng khí tức hỗn độn, lúc này Diệp Mặc đã hoàn toàn chìm đắm trong cảm ngộ đại đạo của chính mình. Trước đây khi hắn thăng cấp Tử Đao một chút cảm ngộ mang đến kia, vào lúc này đã được phóng đại đến vô hạn, cuối cùng dần dần trở nên rõ ràng, hình thành Đạo thuộc về chính hắn.
Một tầng bình phong che chở bằng Đạo Vận bị xé nứt ra, Diệp Mặc thậm chí hoàn toàn không cảm thấy được mình đã thăng cấp Hóa đạo, mà cảm ngộ của hắn vẫn đang không ngừng tăng lên. Đáng tiếc là, lúc này bên cạnh hắn trừ khí tức hỗn độn cùng Đạo Vận của Cây Hỗn Độn ra, lại không có thần linh khí trợ giúp.
Cảm ngộ đại đạo và tu luyện mặc dù có bản chất khác nhau, thế nhưng có một điểm chung, đó chính là đều cần tích lũy một lượng lớn tài nguyên. Diệp Mặc hoàn toàn chìm đắm trong cảm ngộ đại đạo, không hề phát hiện bên người mình tuy rằng Đạo Vận lưu chuyển, nhưng thiếu khuyết thần linh khí tức.
Người đầu tiên cảm giác thấy tình huống này là Tiểu Băng Sâm, Tiểu Băng Sâm là Băng Sâm Vương, nó vốn đã có độ mẫn cảm cực cao đối với linh vật thiên địa. Diệp Mặc mở Thế Giới Trang Vàng, mặc dù không đem được khí tức hỗn độn đưa vào Thế Giới Trang Vàng như mong muốn, nhưng vẫn có một phần khí tức hỗn độn bị mang vào trong Thế Giới Trang Vàng.
Tiểu Băng Sâm sau khi tỉnh ngộ lại, trước tiên liền rời khỏi Thế Giới Trang Vàng đi ra bên ngoài cạnh đám khí hỗn độn. Khi nó thấy khí tức hỗn độn màu trắng sữa vô cùng vô tận, nó thiếu chút nữa ngây ra tại chỗ.
Tiểu Băng Sâm là vua của linh vật, há có thể không biết khí tức hỗn độn quý thế nào? Nó lập tức muốn dẫn những khí tức hỗn độn lãng phí xung quanh kia vào trong Thế Giới Trang Vàng. Thế nhưng lập tức nó đã nhìn thấy Cây Hỗn Độn hùng vĩ khổng lồ không gì sánh được, Cây Hỗn Độn tản mát ra hơi thở của sinh mệnh nồng nặc, dĩ nhiên không cần nó chủ độn glàm gì cả, một cánh tay bị đứt kia đã dài ra với tốc độ mắt thường thấy được.
Hơi thở của sự sống thật mạnh mẽ, Tiểu Băng Sâm không kịp cảm thán, nó đã nhìn ra khốn cảnh của lão đại rất có thể bởi vì thần linh nguyên không đủ mà gián đoạn. Loại đại đạo Thiên Địa này một khi cảm ngộ bị gián đoạn, chuyện này sẽ đáng tiếc tới mức nào. Thậm chí cả đời đều không thể gặp lại một lần nào nữa.
Tiểu Băng Sâm quả quyết bỏ dở việc tiếp tục dẫn khí hỗn độn vào trong Thế Giới Trang Vàng, vừa thầm thấy may mắn vì lão đại mở rộng Thế Giới Trang Vàng, vừa không ngừng đem thần tinh Diệp Mặc chất đống bên trong Thế Giới Trang Vàng ném ra, sau đó bố trí Tụ Linh Trận bên cạnh Diệp Mặc.
Không cần nói trình độ Tiểu Băng Sâm bày binh bốt trận cũng không tệ lắm, cho dù là Tiểu Băng Sâm cái gì cũng không biết, chỉ cần những thần tinh này quẳng bên người Diệp Mặc, cũng đã đủ để cung cấp thần linh nguyên cho Diệp Mặc sử dụng.
Một tỉ thần tinh chồng chất xung quanh Diệp Mặc, Tiểu Băng Sâm vẫn chưa yên tâm, cũng kéo cái thần linh mạch cực phẩm kia ra ngoài, ném vào dưới chân Diệp Mặc.
Làm xong những thứ này, lúc này Tiểu Băng Sâm mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nghĩ biện pháp làm cho khí tức hỗn độn bị tản ra này tụ lại, đưa vào Thế Giới Trang Vàng.
Tiểu Băng Sâm tu vi quá thấp, chỉ có thể gom lại một phần khí tức hỗn độn, mà càng nhiều khí tức hỗn độn vẫn cứ tản mất không còn thấy nữa. Bởi vì một đám khí hỗn độn này thật sự là quá mức khổng lồ, cho dù là có một bộ phẩn nhỏ tản mất không thấy, thì cũng vẫn khổng lồ không gì sánh được.
Lúc này Cây Hỗn Độn đã sinh trưởng đến hơn trăm trượng, tốc độ Diệp Mặc cùng Cây Hỗn Độn hấp thư đám khí hỗn độn càng lúc càng nhanh, Tiểu Băng Sâm thấy những thần tinh này với tốc độ nhanh chóng mà tiêu tán hết, mà ngay cả thần linh mạch cũng bắt đầu tiêu tán, lại bắt đầu bối rối.
Khi nó đang muốn đi Thế Giới Trang Vàng lôi hết mấy cái thần linh mạch còn lại tới, thì chợt nghe Diệp Mặc nói:
- Không cần đâu, Tiểu Sâm, cảm ngộ của ta đã đến cực hạn, cho dù là thần linh mạch tới, ta cũng không thể thăng cấp Đạo nguyên Thánh đế.
Diệp Mặc nói xong đã mở mắt, khí tức Đạo Vận trên người hắn dần dần ẩn đi, tiêu tán trong thân thể hắn. Dưới sự trợ giúp của Cây Hỗn Độn cùng đám khí hỗn độn, hắn đã thăng cấp đến Hóa đạo đỉnh cao, tuy rằng chỉ kém một chút nữa thôi là có thể thăng cấp Đạo nguyên. Thế nhưng Diệp Mặc rất rõ ràng, một chút xíu này thậm chí là một cái khe hở vĩnh viễn cũng không thể nào vượt qua.
Đạo nguyên Thánh đế không phải nói thăng cấp là thăng cấp, nếu như không phải là lúc trước bởi vì khi hắn thăng cấp Tử Đao cảm ngộ được một ít Đạo Vận Thiên Địa bình thường trong đó, thì cho dù là hắn thăng cấp Hóa đạo, cũng không cách nào đến cấp độ Hóa đạo viên mãn được.
- Lão đại đã là Hóa đạo viên mãn?
Tiểu Băng Sâm tuy rằng nhìn không ra tu vi của Diệp Mặc, thế nhưng sau khi nghe Diệp Mặc nói lại lập tức hiểu được.
Lúc này Cây Hỗn Độn lại một lần nữa bắt đầu suy yếu, một lát sau, dần dần tiến vào trong Tử Phủ của Diệp Mặc, Diệp Mặc đưa tay đưa đám khí hỗn độn còn lại vào Thế Giới Trang Vàng, rồi mới lên tiếng:
- Phải, ta đã là Hóa đạo viên mãn. Cũng may cánh tay ngươi cũng hoàn hảo vô khuyết, chúng ta có thể đi ra ngoài.
Mặc dù là Hóa đạo viên mãn, thế nhưng lúc này tự thân mạnh mẽ, khiến Diệp Mặc tin tưởng, hắn hoàn toàn có năng lực giết cường giả Đạo nguyên chứng đạo bước thứ hai.
Thanks