Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 222 - Giằng Co.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 222: Giằng co.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Diệp mặc còn đang trong lúc hoài nghi, lại thấy cô gái bị ép tiến vào quán rượu quần áo của bị bắt bị xé một mảng lớn, hơn nữa ánh mắt của cô dường như cũng bắt đầu trở nên hoảng sợ và bối rối, không còn áy náy như ban đầu nữa, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ vừa rồi mình thật sự nhìn lầm rồi sao?

Đường Bắc Vi lúc này đã biết mình có khả năng bị người bán đi, vừa rồi tên Diệp Mặc kia cũng không theo tới, thật sự còn có người ở bên trong chuyện này, trong này có nghi ngờ. Cô giằng co thoát được một người, lập tức liền chạy về phía cửa. Vương Nhàn Nhàn lại rất nhanh tiến tới kéo Đường Bắc Vi lại,

- Còn muốn chạy? Lão đây đã bỏ tiền ra, cô một phân tiền cũng chưa trả đã nghĩ chạy.

- Súc sinh, buông tôi ra, tôi phải báo cho cảnh sát

Đường Bắc Vi nổi lên một cảm giác vô lực, mình tại sao ngu như vậy. Lại bị người lừa đưa đến thành thị đây chưa từng tới rồi, còn muốn đi lừa gạt người khác, chẳng lẽ chính là báo ứng sao?

‘Xoẹt xoẹt’ một tiếng, quần áo trên người của Đường Bắc Vi lại bị xé rách một mảng, trên mặt của nàng lại lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.

- Anh Vương, Anh thưởng thức trước, chúng ta đi ra ngoài giảm nhiệt.

Hai gã thanh niên nhuộm tóc thấy hình ảnh trên TV càng ngày càng lửa nóng, có chút dục hỏa đốt người.

Vương Nhàn Nhãn vẫn không nói gì, lại có một âm thanh hồi đáp:

- Nếu đến đây, cũng không cần đi ra ngoài.

- Ai?

Trong phòng mấy người không ai bảo ai cùng nhìn về phía cửa. Lại phát hiện không biết khi nào có một gã trẻ tuổi đang đứng, không có ai biết hắn vào từ lúc nào.

Đường Bắc Vi lập tức liền nhận ra, thanh niên này chính là người nàng muốn lừa, chính là cái người kia, hẳn là tên Diệp Mặc, chỉ có điều không ngờ là hắn bị lừa thật. Cô nhân cơ hội giãy ra núp ở phía sau Diệp Mặc, trong lòng chửi Ngụy Vĩnh Càn, mình bị y lừa, đợi lát nữa nhất định phải nói ra âm mưu của y.

- Mày là ai?Chẳng lẽ không biết nơi này là địa bàn của tao, thằng nhóc con, đừng chọc giận Lão Tử.

Vương Nhàn Nhàn đang nóng như lửa, lại bị người cắt đứt chuyện tốt, trong lòng căm tức.

Diệp Mặc giơ chân lên, một đá đã đem Vương Nhàn Nhàn rơi vào bên trong phòng, hai cú đạp hai tên tóc vàng, ba người không ngờ không có chút nào phản kháng.

Diệp Mặc quay đầu lại Đường Bắc Vi nói:

- Cô chờ tôi một chút, tôi đi vào hỏi mấy vấn đề.

Nói xong Diệp Mặc cũng đi vào bên trong phòng, đóng cửa lại.

Lúc này Vương Nhàn Nhàn ba người làm sao còn không biết Diệp Mặc là một nhân vật hung dữ, chỉ bằng hắn đá ba người, ba người không hề phản kháng thì đủ hiểu.

Diệp Mặc nhìn ba người liếc mắt một cái, bỗng nhiên đánh ra hai quả cầu lửa, trực tiếp đốt hai gã tóc vàng thành tro bụi, thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra. Sau đó Diệp Mặc ngồi xuống lạnh lùng nhìn Vương Nhàn Nhàn

- Cho mày ba giây đồng hồ, nếu không nói ra nguyên nhân, mày cũng giống như vậy.

Vương Nhàn Nhàn hoảng sợ nhìn hai luồng tro bụi bên cạnh, răng nanh đánh vào nhau, lời nói không nên lời, y chưa từng gặp qua chuyện như vậy, hai quả cầu liền giết người, còn thi thể cũng không thấy, người này là siêu nhân sao?

- Không nói đúng không, vậy không còn gì để nói nữa.

Nói xong, Diệp Mặc lại lần nữa xuất hiện một hỏa cầu trong lòng bàn tay.

Vương Nhàn Nhàn khắc chế bản thân đang run lên, môi tím ngắt nói:

- Đừng... Người phụ nữ kia là một người bạn ở thành thị khác lừa tới... Vốn đến chỗ tôi làm đầu bảng… Không nghĩ tới…

Câu nói kế tiếp Vương Nhàn Nhàn không cần phải nói, Diệp Mặc cũng đoán được, cô bé kia hẳn là bị lừa đến thành phố Du Nguyên, chuẩn bị bán đến đây làm gái Lắc lắc đầu, Diệp Mặc đưa tay ra đem Vương Nhàn Nhàn cũng hóa thành tro, trong lòng vẫn đang suy nghĩ người đáng thương tất có chỗ đáng hận, nếu cô bé này không mắc mưu tới đây, cũng sẽ không bị ngươi lừa.

Lúc Diệp Mặc đi ra phòng nhỏ, Đường Bắc Vi đã khôi phục bình thường, chỉ có điều sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, TV đã bị cô rút nguồn điện. Tuy nhiên quần áo trên người không còn nguyên, tuy lấy tay đỡ lên, vẫn như cũ không được.

Diệp Mặc lấy ra một áo sơ mi của mình đưa cho cô gái,

- Mặc vào đi ra ngoài với tôi rồi hãy nói.

Cô gái vội vội vàng vàng mặc áo vào, thậm chí đều không chú ý Diệp Mặc lấy áo sơ mi ở đâu đưa tới. Rồi mới hướng theo Diệp Mặc cảm kích nói:

- Vừa rồi cảm ơn anh, tôi....

Diệp Mặc khoát tay chặn lại,

- Đi ra ngoài trước.

- Nhưng bên ngoài?

Đường Bắc Vi tuy rằng không biết Diệp Mặc đem ba người tới phòng nhỏ làm gì, nhưng bên ngoài vẫn có rất nhiều người.

Diệp Mặc khẽ mĩm cười,

- Cô không cần nói, chỉ cần theo bên cạnh tôi là tốt rồi.

Nói xong Diệp Mặc tàng hình, bao trùm hắn và Đường Bắc Vi ra khỏi phòng, lại đóng cửa phòng lại.

Đường Bắc Vi lại không biết mình đã bị tàng hình, mà bên ngoài có rất nhiều công an và người đến người đi, không ngờ không ai để ý hai người bọn họ, mà mặc cho hai người nghênh ngang đi ra quán rượu.

Sau khi đi thẳng ra quán rượu, Diệp Mặc thu khả năng tàng hình về, lúc này mới hỏi:

- Vừa rồi là có chuyện gì xảy ra với cô?

Đường Bắc Vi mím môi, bỗng nhiên nói:

- Tôi có chuyện quan trong muốn nói với anh, anh dẫn tôi đến một nơi hẻo lánh đi?

Diệp Mặc mặt nhăn nhíu mày, hắn cho tới bây giờ chưa từng gặp qua Đường Bắc Vi, chuyện quan trọng từ đâu mà nói? Lập tức lắc lắc đầu nói:

- Không cần, tôi còn có chuyện, cô hiện tại thoát khỏi nguy hiểm, khẩn trương rời khỏi nơi này trở về đi.

Thấy Diệp Mặc lại muốn đi, Đường Bắc Vi có chút nóng nảy, cô hiện tại muốn nói cho Diệp Mặc biết sự tình Ngụy Vĩnh Càn muốn làm hại Diệp Mặc. Nhưng vừa lúc đó, điện thoại di động của cô lại vang lên.

- Là ông....

Đường Bắc Vi nghe điện nói chỉ có hai chữ, sau tức giận nói không ra lời, trong điện thoại Ngụy Vĩnh Càn rất bình thản nói chuyện.

- Mẹ cô hiện tại đã đang được kiểm tra trước khi tiến hành giải phẩu rồi, tôi nghĩ cô hẳn là hiểu rồi. Vương Nhàn Nhàn tôi chưa nói cho ông ta biết chuyện này, bởi vì ông ta vốn chính là lưu manh, diễn trò với hắn không có khả năng, chỉ có thể làm thật. Hơn nữa nếu hắn đánh không lại Diệp Mặc, sẽ tiết lộ tin tức của chúng ta. Tuy nhiên chúng tôi sẽ không để cho Vương Nhàn Nhàn chiếm cô dễ dàng đâu, chỉ cần thời gian Diệp Mặc không đi vào, người của chúng tôi sẽ đi vào, cho nên cô không cần trách tôi.

Ngụy Vĩnh Càn thật giống như biết Đường Bắc Vi sẽ đi tuân theo sự chi phối của y, nói bình tĩnh lắm.

- Ngụy Vĩnh Càn, tôi không làm, tiền mẹ tôi giải phẩu tôi sẽ tự trả, súc sinh.

Đường Bắc Vi nói xong cúp điện thoại.

Ngụy Vĩnh Càn hơi sửng sốt, y không nghĩ tới bây giờ sắp thành công. Đường Bắc Vi không ngờ muốn lui lại, vội vàng nói:

- Bác sĩ sau khi kiểm tra, nói mẹ cô hiện tại không giải phẫu, kiên trì không được một tuần, mẹ cô cách đây không xa, nếu cô không tin lời của tôi, tôi có thể đem điện thoại cho bà ấy nói chuyện.

- Hơn nữa, cô cho là cô một tuần có thể gom góp hai ba trăm nghìn đi làm giải phẫu? Ý nghĩ kỳ lạ rồi, cô hiện tại thành công hơn phân nửa rồi, tiếp theo chỉ cần cô ở trước ngày hai mươi bảy, có thể đưa Diệp Mặc tới chỗ đã chỉ định, mẹ cô sẽ được cứu, cô phải suy xét đi. Một khi cô đổi ý... Mẹ cô lập tức liền xuống bàn giải phẩu, hậu quả....

Đường Bắc Vi có chút mệt mỏi để điện thoại xuống, nhìn Diệp Mặc phía trước cách đó không xa , trong lòng không bình tĩnh nổi. Cô nghĩ đến bản thân mình một khi đổi ý, chẳng khác nào chôi vùi mạng mẹ mình, ngẫm lại thân thể mẹ bình thường gầy giống như thân củi đốt, hoàn toàn là bởi vì nàng mới như vậy đấy, cô có thể tự tay cắt đứt đường sống của mẹ?

Diệp Mặc quay đầu lại nhìn nhìn Đường Bắc Vi, cô bé này có chút kỳ quái, mình cứu cô ta, không tranh thủ rời khỏi dây, còn quấn quýt nơi này?

Đường Bắc Vi sau một hồi lâu do dự, cuối cùng tình thương của mẹ chiếm ưu thế trong lòng cô, đúng là cô có thiện cảm với Diệp Mặc, nếu như có thể đã đem lần đầu tiên của mình cho hắn, coi như là báo đáp ơn cứu mệnh của hắn. Huống chi mình đem Diệp Mặc đến, Diệp Mặc cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, cô không tin Ngụy Vĩnh Càn dám giết người.

Nếu Diệp Mặc nói với cô, vừa rồi hắn giết ba người, Đường Bắc Vi chắc chắn sẽ không tin.

Đường Bắc Vi đuổi theo Diệp Mặc, có chút lo lắng nói:

- Ông anh, cảm ơn anh đã cứu tôi một lần, nhưng hiện tại tôi vẫn có chút sợ hãi như cũ, hơn nữa tôi trên người bây giờ cũng không có tiền, tiền mua vé xe đều không có...

Diệp Mặc quan sát Đường Bắc Vi từ trên xuống dưới rồi đánh giá cô, quần áo của cô ta quả thật rất giản dị, di động trong tay là một trong những kiểu rất cũ kỷ, thật không biết cô ta tới nơi này làm gì.

- Tôi cũng không có tiền, tôi không giúp được cô.

Diệp Mặc lắc đầu thẳng thắn nói, thật sự là hắn không có tiền, vừa rồi chỉ lo giết người. Thật không nhớ tới lục túi tiền mấy người Vương Nhàn Nhàn.

Đường Bắc Vi nhìn quần áo trên người Diệp Mặc, chưa tính là kém ah? Hắn làm sao không có tiền? Tuy nhiên nếu hạ quyết tâm, cô không thể rút lại, vội vàng nói:

- Ông anh, tôi chỉ là muốn đi tới chỗ bà ngoại tôi, chỉ tới chỗ đó rồi, tôi sẽ có tiền để trở về.

Diệp Mặc nhìn lại Đường Bắc Vi, hắn từ đầu đến cuối cảm giác cô bé này cử chỉ có chút kỳ quái, không nói vừa rồi ánh mắt, chính là hiện tại cô đã tìm được đường sống trong chỗ chết, sao cứ dính lấy mình thế này?

Thấy Diệp Mặc nhìn mình không nói lời nào, sắc mặt Đường Bắc Vi hơi tái nhợt, vội vàng nói:

- Ông anh, rất xin lỗi, tôi ở trong này thật sự vô thân vô cố, anh đã cứu tôi, tôi hẳn là lập tức đi ngay, nhưng tôi....

Nói xong đôi mắt Đường Bắc Vi đỏ lên, cô thật muốn khóc rồi, người ta cứu cô, cô còn nghĩ cách lừa người ta. Tuy rằng không muốn hại Diệp Mặc, nhưng cô lại không có cách giúp mẹ. Cô cảm giác mình thật là khó, nếu chỉ có một mình cô, cô sớm cũng sẽ không như vậy mặt dày đi theo Diệp Mặc rồi.

- Ngừng…

Diệp Mặc thấy Đường Bắc Vi muốn khóc, vội vàng kêu ngừng, hắn sợ nhất là nước mắt của con gái, sau đó mới lên tiếng:

- Cô tên gì? Bà ngoại cô ở chỗ nào?

Đường Bắc Vi xoa xoa ánh mắt sưng đỏ, lúc này mới nói:

- Tôi tên là Đường Bắc Vi, bà ngoại ở bên trong Vô Lượng Sơn. Ông anh, tôi còn không biết anh tên gì.

- Vô Lượng Sơn?

Diệp Mặc lặp lại câu nói, sau đó lại nói:

- Tôi tên là Diệp Mặc, bà ngoại cô có phải buôn bán ở Khu du lịch Vô Lượng Sơn đúng không?

Đường Bắc Vi lắc lắc đầu:

- Không phải, anh Diệp, chỗ ở hơi hẻo lánh một chút ít, cũng không phải ở khu du lịch.

Diệp Mặc không hỏi lại mà là nói:

- Gần đây tôi không có tiền, trước tiên cô đi theo tôi, tôi chờ xem có thể gom góp được ít tiền không, sau đó đưa ít tiền cho cô. Để cho cô cùng tôi đi tìm bà ngoại cô, tôi lại không có thời gian, tôi rất bận rộn, không có cách nào giúp cô.

Diệp Mặc đối với việc này có chút thiện tâm, hơn nữa Đường Bắc Vi bộ dáng rất thanh tú, rất có cảm tình, nhưng khiến hắn đem thời gian đi tìm bà ngoại cô thì không được, hiện tại thời gian của hắn rất ít.

Bình Luận (0)
Comment