Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 226 - Kết Giao.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 226: Kết giao.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Rốt cục Đường Bắc Vi hiểu được, Diệp Mặc đã đỡ được cô. Khúc mắc tích tụ trong lòng chợt biến mất hoàn toàn. Cô cảm thấy vô cùng tủi thân. Cuối cùng, cô không nhịn được ôm cổ Diệp Mặc “Oa' một cái, khóc ra thành tiếng.

Diệp Mặc im lặng. Hắn hiểu được tâm trạng của Đường Bắc Vi. Một cô gái bơ vơ một mình, luôn bị mọi người xung quanh khi dễ, gặp phải áp lực quá lớn, lại không tìm thấy bất kỳ sự trợ giúp nào, thậm chí lương tâm mê muội, làm việc không muốn làm. Cuối cùng đột nhiên lại phát hiện ra người thân của mình, lại nghĩ tới việc mình thiếu chút nữa làm ra chuyện không thể tha thứ được, tâm trạng bị kích động cảm thấy không thể tha thứ ình, hoặc là cảm thấy anh trai mình tàn nhẫn đối với mình. Điều này cũng có thể hiểu được.

Diệp Mặc thả Đường Bắc Vi xuống. Sau khi trầm mặc một lúc lâu hắn mới lên tiếng:

- Kỳ thật lúc ấy chúng ta không biết. Hơn nữa, cho dù hiện tại cũng không có cách nào xác định chúng ta có phải là anh em hay không. Dù sao thông qua một cái vòng tay, căn bản không thể xác định chuyện này là thật hay là giả. Cho nên em không cần để ở trong lòng. Nếu quả thật đúng là anh em, chúng ta càng không nên để ở trong lòng. Em thấy có phải không?

Tuy rằng Đường Bắc Vi đã tỉnh táo lại, Diệp Mặc vẫn quyết định nói vài lời để an ủi cô.

Đường Bắc Vi ngừng lại, nhìn Diệp Mặc hỏi:

- Anh... Diệp... Vậy, anh có muốn cùng em đi làm xét nghiệm DNA không?

Cô không biết nên gọi Diệp Mặc là gì. Chuyện này có chút đột ngột. Gọi là Diệp Mặc dường như không thích hợp lắm.

Diệp Mặc mỉm cười:

- Không cần, anh không thích làm vậy. Bất kể là thật hay là giả, về sau em vẫn là em gái anh. Anh sẽ đối xử với em và Diệp Lăng giống nhau. Bất kể là có chuyện gì, chỉ cần tìm anh là được rồi. Nhớ kỹ, anh là anh trai em là được.

- Anh...

Đường Bắc Vi thậm chí có chút bàng hoàng. Cô dụi dụi mắt, dường như muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại không nói nên lời. Chẳng lẽ lời cầu nguyện của mình đã được ông trời nghe thấy, rốt cục đã cho cô một người anh trai sao? Diệp Mặc nói không muốn đi kiểm tra DNA, cô thậm chí cảm thấy có chút mê man, không biết nên nghe theo Diệp Mặc, hay không nên nghe theo hắn.

Diệp Mặc khoát tay nói:

- Anh vốn định qua mấy ngày nữa sẽ đi Vô Lượng sơn có chuyện. Nhưng nếu những người này liên tiếp khiêu khích chúng ta, anh không ra tay, bọn họ còn tưởng rằng anh sợ. Bắc Vi, hiện tại em không nên đi đâu. Trước cứ đi theo anh. Chờ anh chữa hết bệnh ẹ em rồi nói sau.

- Anh biết chữa bệnh?

Đường Bắc Vi kinh ngạc nhìn Diệp Mặc. Cô nhớ tới liệu pháp châm cứu Diệp Mặc làm với cô lúc sáng.

Diệp Mặc còn chưa trả lời, một giọng nói ngắt lời hắn.

- Không ngờ lại gặp anh ở đây. Thật trùng hợp. Cao thủ, tôi thật là may mắn, rất may mắn mà.

Một chiếc xe Porsche dừng ở trước mặt Diệp Mặc. Sau đó, tiếng nói vừa dứt, một người thanh niên đã từ trên xe nhảy xuống.

Diệp Mặc từng gặp người này. Đây chính là người hắn gặp ở trên đường, muốn đua xe với hắn, khi hắn mang Tĩnh Tức đi.

Diệp Mặc mỉm cười:

- Ừ, thật là khéo.

Thanh niên này giống như đã quen từ lâu, vội vàng cầm tay Diệp Mặc nói:

- Tôi tên là Kiều Cương. Hôm đó thấy kỹ thuật lái xe của anh, thật sự là khiến người ta phải giật mình. Ồ, người này là bạn gái của anh sao? Thật sự rất xinh.

Kiều Cường là người rất cởi mở. Diệp Mặc vẫn không nói gì, anh ta đã lớn tiếng xem Diệp Mặc trở thành bạn bè rồi.

Diệp Mặc cười ha hả nói:

- Tôi tên là Diệp Mặc. Đây là em gái tôi, Đường Bắc Vi, hạnh ngộ.

Kiều Cương lộ ra vẻ mặt đã hiểu. Em gái mình và mình không phải cùng một họ, có quỷ mới tin anh. Hiện tại em nào chả là em. Nghe Diệp Mặc nói như vậy, anh ta cười cười ha hả nói:

- Hóa ra là như vậy. Anh Diệp, lần trước tôi vừa thấy kỹ thuật lái xe của anh, đã muốn tìm anh. Sau này lại nghe nói xe của anh vào khu Du Nguyên. Không ngờ thật sự trùng hợp lại gặp được anh ở đây. Thật sự là cực kỳ may mắn. Bản thân tôi không có sở thích gì, chỉ yêu xe như mạng. Nếu anh Diệp không chê, tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm, cùng bàn luận về kỹ thuật lái xe.

Diệp Mặc cười nói:

- Ăn cơm thì không có vấn đề gì, nhưng hiện tại tôi không có thời gian. Tôi còn có chuyện quan trọng cần làm. Sau này hãy nói.

Nếu là người bình thường, đã sớm nhận ra Diệp Mặc không muốn kết giao với anh ta, nhưng Kiều Cương chỉ hơi sửng sốt, lập tức nói:

- Không thành vấn đề. Bất quá tôi ở vùng này coi như có một chút danh tiếng. Nếu có chuyện gì cần giúp, anh Diệp cứ nói. Bởi vì không lâu nữa tôi cũng có việc muốn nhờ anh Diệp giúp. Đây là danh thiếp của tôi.

Nói xong Kiều Cương lấy danh thiếp ra, đưa cho Diệp Mặc, sau đó xoa xoa đôi bàn tay. Hiển nhiên anh ta có chút xấu hổ khi nói có chuyện muốn nhờ Diệp Mặc giúp. Tuy rằng anh ta tùy tiện, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hai người gặp mặt. Hơn nữa Diệp Mặc còn không muốn kết giao với anh ta. Anh ta nói lời này, có phần không thích hợp lắm. Nhưng anh ta từng chứng kiến kỹ thuật lái xe của Diệp Mặc, chỉ cần Diệp Mặc lên xe, anh ta nhìn theo còn không kịp.

Hơn nữa, tuy rằng anh ta không quen thân với Diệp Mặc, cũng biết dùng thân phận và tiền tài không ép được hắn. Nếu có thể, lần trước Diệp Mặc sẽ không đến mức mặc kệ anh ta, trực tiếp lái xe chạy đi. Dù sao cũng không có mấy người lái xe thể thao với số lượng có hạn như anh ta. Cho nên muốn kết giao với người như Diệp Mặc, nhất định phải bỏ qua thân phận của mình, sau đó kết giao bình đẳng mới có khả năng

Diệp Mặc nhận danh thiếp nhìn qua một chút. Hắn chỉ cần nhìn bộ dạng của Kiều Cương, đã biết người này không phải là người đơn giản như biểu hiện bề ngoài. Hiện tại, người này biết lấy cách thức đơn giản nhất để tiếp xúc với mình. Kiều Cương này chẳng những không phải là một người lỗ mãng, hơn nữa còn là một người có tâm cơ, giỏi về quan sát sắc mặt, thậm chí biết dùng thủ đoạn hữu hiệu nhất để tiếp xúc với hắn.

Có chút thú vị. Tuy nhiên Diệp Mặc lại không thấy phản cảm. Có lẽ anh ta thật sự thích xe. Có lẽ anh ta chỉ muốn tìm một cao thủ đua xe để giúp anh ta mà thôi.

- Giúp thì không cần. Tôi chỉ thiếu tiền, tính trở về gom chút tiền thôi. Nếu khi nào rảnh rỗi, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.

Diệp Mặc nói lời này là cố ý. Hắn xem thử Kiều Cương muốn giúp hắn tới mức nào. Nếu anh ta có thể giải quyết vấn đề thiếu tiền của mình, mình không ngại lúc rảnh rỗi giúp anh ta một chuyện. Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy, anh ta còn ấp a ấp úng, vậy quên đi.

Quả nhiên nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, Kiều Cương lập tức tươi cười.

- Anh Diệp, nói ra chỉ sợ anh không vui. Tuy rằng chuyện này không đáng để khoe ra, nhưng gần đây tôi có chút dư giả. Không biết anh Diệp cần bao nhiêu?

Diệp Mặc gật đầu, quả nhiên là vậy. Hắn thuận miệng nói:

- Không biết Kiều thiếu gia muốn tôi giúp chuyện gì?

Kiều Cương thấy suy nghĩ của mình bị Diệp Mặc nhìn thấu, lại xấu hổ xoa xoa hai bàn tay nói:

- Tháng sau có một trận đua xe. Trận đấu này rất quan trọng đối với tôi. Nhưng tôi hiểu rõ về kỹ thuật lái xe của mình. Phần thắng có thể tính là không lớn. Nếu...

Diệp Mặc đã biết là chuyện gì, khoát tay nói:

- Nếu như vậy, trận đua xe này, tiền thưởng cao nhất là bao nhiêu?

- Thật ra tiền thưởng không cao. Chỉ có một triệu. Nhưng chúng tôi để ý trận đấu này không phải là tiền thưởng, mà là thứ được phát cùng với tiền thưởng. Hơn nữa, ngoài thứ đó ra, còn phân chia một chút lợi ích. Tuy nhiên...

Kiều Cương nói có phần ấp úng. Rất rõ ràng có chuyện khó nói.

Diệp Mặc lại khoát tay nói:

- Tốt lắm. Tôi đáp ứng anh, giúp anh lấy được vị trí số một, đối với những vật khác tôi không có hứng thú. Hiện tại tôi đang thiếu năm trăm ngàn. Trước cuối tháng tôi sẽ liên hệ với anh.

Nghe Diệp Mặc nói vậy, Kiều Cương liền tỏ ra vui mừng, vội vàng lấy ra một tấm thẻ nhét vào trong tay Diệp Mặc.

- Mật khẩu toàn là tám. Bên trong còn có hơn sáu trăm ngàn. Tôi chờ điện thoại của anh.

Nói xong không đợi Diệp Mặc nói gì, thậm chí ngay cả cách liên lạc với Diệp Mặc cũng không hỏi, trực tiếp lên xe “Ầm” một cái, nhanh chóng biến mất về phía trước. Diệp Mặc rất rõ về kỹ thuật lái xe của anh ta. Người dùng một chiếc Audi bình thường trong thời gian ngắn ném lại cho hắn chiếc xe thể thao Porsche, cũng không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.

Diệp Mặc lắc đầu, trong lòng tự nhủ Kiều Cương này thật biết điều. Có thể thấy được anh ta có rất nhiều tiền. Hơn nữa anh ta còn nhận ra mình không mấy quan tâm tới mấy trăm ngàn này, lại càng không vì mấy trăm ngàn mà thả bồ câu cho anh ta. Anh ta lại sợ mình đổi ý, vội vàng chuồn đi trước. Quyết đoán, hơn nữa còn có tâm cơ.

Đường Bắc Vi sững sờ nhìn Diệp Mặc, sau một lúc lâu mới lên tiếng:

- Anh, anh biết người này sao?

Nói xong mới phát hiện mình đã buột miệng gọi anh.

Diệp Mặc lắc đầu.

- Anh không biết.

- Không biết mà anh ta thoáng cái lại đưa cho anh nhiều tiền như vậy sao? Hơn nữa người như thế đều là người có quyền thế. Nếu chẳng may đắc tội, chúng ta... Hơn nữa chuyện đua xe lại nguy hiểm. Hơn nữa, hơn nữa...

Đường Bắc Vi còn chưa nói xong, Diệp Mặc đã biết trong lòng cô nghĩ gì. Đường Bắc Vi vẫn sinh sống trong tầng lớp thấp nhất, thường sợ hãi đối với loại công tử như vậy.

Diệp Mặc có chút thương tiếc đưa tay lên xoa đầu cô nói:

- Không sao đâu. Nếu không phải gần đây thiếu tiền, anh sẽ không để ý tới mấy trăm ngàn này đâu. Chúng ta đi ăn cơm trước, đợi lát nữa nói sau.

Đường Bắc Vi bất đắc dĩ lắc đầu. Mình vì hai trăm nghìn liều sống liều chết, thậm chí muốn bán rẻ chính mình, nhưng anh trai chỉ thuận miệng nói một câu, một người không quen biết liền đưa ra hơn sáu trăm nghìn.

Diệp Mặc dẫn Đường Bắc Vi đi ăn cơm xong, lại tới ngân hàng rút ra hai trăm nghìn, mua hơn một nghìn phần vật liệu chế phù. Lại đi mua cho Đường Bắc Vi mấy bộ quần áo. Cuối cùng mới đưa bốn trăm nghìn còn lại cho Đường Bắc Vi.

- Em không cần tiền. Em chỉ muốn về cứu mẹ em thôi.

Đường Bắc Vi vội vàng từ chối.

Diệp Mặc lại nhét tấm thẻ vào tay cô nói:

- Em cũng thấy, kỳ thật anh kiếm tiền rất dễ dàng. Cho nên số tiền này em cứ cầm lấy. Chờ tới ngày mai, em gọi điện thoại cho Ngụy Vĩnh Càn, sau đó cứ theo kế hoạch ban đầu mà làm.

Đường Bắc Vi cầm lấy tấm thẻ chần chừ nhìn Diệp Mặc nói:

- Anh, nếu anh đã biết họ Ngụy kia muốn ám toán anh, anh muốn tiếp tục để làm gì?

Diệp Mặc lạnh lùng cười, quay đầu lại nhìn Đường Bắc Vi nói:

- Chính là biết gã muốn ám toán anh, anh mới muốn đi. Em yên tâm đi.

Diệp Mặc và Đường Bắc Vi trở lại khách sạn, phát hiện bên ngoài có cảnh sát đang tra hỏi, Diệp Mặc lập tức biết có lẽ chuyện Vương Nhàn Nhàn có thể đang bị điều tra. Ngay lập tức hắn lấy điện thoại ra gọi điện cho Kiều Cương. Tuy rằng hắn không biết Kiều Cương là ai, nhưng chút chuyện nhỏ này hẳn là không làm khó được anh ta.

Bình Luận (0)
Comment