Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 247 - Núi Đao Biển Lửa.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 247: Núi đao biển lửa.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Diệp Mặc tỉnh táo lại, thuận tay nhấc bả vai Tĩnh Tức quẳng vào trên giường trúc bên cạnh.

- Đừng chơi trò này với tôi, nói cho tôi biết Tố Tố ở chỗ nào, đồ vật nào cần tôi trả cho cô. Đối với cô, tôi không có hứng thú.

Diệp Mặc nói rất lạnh lùng.

Đang ở giữa kích tình Tĩnh Tức bỗng chốc bị đánh rớt vào vực sâu, tuy rằng làn da của ả vẫn đỏ hồng như cũ, trong lòng bản năng dục vọng còn bắt đầu khởi động, nhưng lòng tự ái cảm thấy thẹn làm cho ả không thể ngăn chặn. Cho dù là nén tình hương ảnh hưởng tới ả, nhưng Diệp Mặc không có do dự liền khướt từ, thậm chí là khướt từ một cách khinh bỉ thô lỗ làm ả không thể chấp nhận, một loại tức tối vô cùng ở ngực làm cho ả nghẹn gần như hộc máu.

- Hay, anh hay lắm.

Tĩnh Tức đi đến góc phòng giẫm lên dập tắt nén tình hương, xoay người nhìn chằm chằm lại Diệp Mặc lạnh lùng nói:

- Anh sẽ phải hối hận, muốn gặp Tố Tố, anh nằm mơ đi

Tĩnh Tức đã tức giận muốn điên rồi, tuy rằng việc vừa rồi không phải là ả đã đoán trước, nhưng tới mức này ả không có tâm tưcự tuyệt, mà Diệp Mặc trước mắt này không ngờ như chuyện cỏ rác, đem ả vứt đi. Cái chuyện này ả còn nhịn được, ả không phải là Tĩnh Tức rồi.

Diệp Mặc không thèm nhìn người đàn bà biến thái này, chân khí vận chuyển, đã đem toàn bộ khói thuốc vừa mới hít vào hóa giải. Xoay người đẩy cửa mà ra, ả không nói, mình có thể hỏi Tĩnh Nhàn, hắn cảm giác Tĩnh Nhàn so với Tĩnh Tức dễ nói chuyện hơn nhiều.

Nhìn Diệp Mặc xoay người đi, Tĩnh Tức tức giận phát run cả người, da mặt xanh mét, lửa giận của ả hoàn toàn áp chế dục vọng xuống. Vốn là ả chỉ muốn giữa đường đem Diệp Mặc đẩy ra, nhưng bây giờ đến lượt mình mất mặt. Nhớ năm đó sư tỷ cướp người đàn ông bên ngoài của cô, đó là lần đầu tiên cô tức giận như thế. Qủa nhiên con người không có một người nào tốt cả, trả thù, mình phải trả thù.

Tĩnh Nhàn ngồi giữa một gian tĩnh thất, dường như biết Diệp Mặc đã đến, nói với Diệp Mặc ở cưả:

- Nếu đến đây thì vào đi.

Diệp Mặc đẩy cửa đi vào, chào hỏi Tĩnh Nhàn:

- Tiền bối Tĩnh Nhàn, tôi biết bà là môn chủ Tĩnh Nhất Môn, nhưng Tố Tố hôm nay tôi muốn dẫn đi. Bất kể như thế nào tôi đều phải mang cô ấy đi, xin Tiền bối giúp đỡ.

- Cậu rất thích nó

Tĩnh Nhàn không ngẩng đầu, chỉ có điều thở dài ra.

Diệp Mặc nói như đinh chém sắt:

- Vâng, tôi rất thích cô ấy, nếu bà giúp đỡ, tôi có thể đưa ra đồ vật gì mà bà thấy hài lòng. Tôi đây không phải xem Tố Tố là đồ vật đổi chác, mà là có thành ý đối với việc quý môn phái đã nuôi nấng cô ấy.

- Ôi

Im lặng một lúc thật lâu, Tĩnh Nhàn lại thở dài, nói tiếp:

- Lạc Ảnh… Tố Tố đứa nhỏ này. Cậu vừa rồi có thể kịp thời thoát ra khỏi tình huống vừa rồi cũng không phải là người bình thường, nếu như vậy, lão này làm chủ, để…

- Không được...

Đột nhiên có một âm thanh ở cửa đã cắt đứt lời nói của Tĩnh Nhàn, Tĩnh Tức lúc này đã ăn mặc chỉnh tề đi đến, phía sau cô ấy còn có ba nữ đạo sĩ trung niên.

Diệp Mặc thấy mấy người kia ánh mắt ngưng tụ, bốn đạo cô không ngờ toàn bộ ở tu vi Địa cấp, trừ Tĩnh Nhàn, Tĩnh Nhất Môn không ngờ lại có lực lượng thâm hậu. Tuy nhiên Tĩnh Nhàn nếu biết Tĩnh Tức không phải là người tốt, thậm chí câu dẫn mình, cô sao không ra mặt giáo huấn? Chẳng lẽ chưởng môn cô ta là một con rối hay sao?

- Sư muội Tĩnh Tức, không biết cô còn có lời gì muốn nói đây.

Tĩnh Nhàn giọng điệu bình tĩnh vẫn như cũ, nhưng Diệp Mặc lại nghe lời nói của cô run rẩy, đó là sự run rẩy do tức giận phát ra.

Tĩnh Tức lại thản nhiên nói:

- Chưởng môn sư tỷ, người này là người ở thế giới phàm tục nếu mang đi đệ tử Tĩnh Nhất Môn ta có phải không phù hợp với phép tắc môn phái hay không? Nếu mỗi người đều đến Tĩnh Nhất Môn ta mang đệ tử đi, môn phái Nhất Môn ta mấy trăm năm kế thừa đã sớm biến mất không thấy.

Tĩnh Nhàn nhíu nhíu mày, chậm rãi nói:

- Sư muội, hắn ta là cô mang về cũng là cô nói hắn muốn gặp Lạc Ảnh đấy, sao cô lại nói như thế?

Tĩnh Tức bỗng nhiên có chút tức giận nói:

- Tôi cũng vậy bây giờ tôi mới biết được người này không ngờ là háo sắc, cũng dám ra tay với tôi. Tôi cũng là thấy người này muốn gặp Tố Tố khẩn cấp, mới dẫn hắn tiến vào gặp mặt Tố Tố, nhưng tôi cũng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Tôi phạm vào quy tắc của môn phái, nguyện ý bị phạt.

Qủa nhiên Tĩnh Tức sau khi nói xong ánh mắt ba đạo cô phía sau lập tức trở nên chán ghét Diệp Mặc, rất rõ ràng các cô đều tin lời nói của Tĩnh Tức.

Diệp Mặc cười lạnh, cũng không nói chuyện, trong lòng kinh bỉ số đạo cô này quả thực so với chó còn không bằng, Tĩnh Tức này lời nói trăm ngàn chỗ hở, các cô cũng đi tin. Bất quá Tĩnh Nhàn rõ ràng hiểu được hắn không phải là người như thế, cho nên cũng không đi giải thích.

- Vậy theo sư muội nên làm thế nào cho phải?

Tĩnh Nhàn trong lòng thầm than, cô mặc dù biết Tĩnh Tức ăn nói bừa bãi, nhưng cô không có cách nào giúp Diệp Mặc ngẩng đầu.

- Sư tỷ, ý của tôi là cho người này gặp mặt Tố Tố, sau đó lập tức liền đuổi đi.

Tĩnh Tức bất ngờ nói.

Diệp Mặc nghe xong cũng sừng sờ, hắn không nghĩ tới Tĩnh Tức sẽ cho hắn và Lạc Ảnh gặp mặt, chỉ cần hắn nhìn thấy Lạc Ảnh, hắn nhất định sẽ mang cô rời khỏi nơi này. Chẳng lẽ ả lại muốn đổi chát hay sao?

Tĩnh Nhãn cũng có chút kinh ngạc, cô đã chuẩn bị kỹ lời khuyên bảo Diệp Mặc rời khỏi, không ngờ tới Tĩnh Tức đồng ý cho Diệp Mặc và Lạc Ảnh gặp mặt, ả rốt cuộc muốn cái gì? Bỗng nhiên Tĩnh Nhàn sắc mặt biến đổi, cô dường như đã biết Tĩnh Tức muốn làm gì.

Qủa nhiên Tĩnh Tức lại tiếp tục không nhanh không chậm nói:

- Đương nhiên, không phải đệ tử ẩn môn cùng với đệ tử của Tĩnh Nhất Môn ta gặp mặt, cũng không phải là chuyện dễ dàng, dựa theo phép tắc môn phái, là cần ‘Lên núi đao, xuống biển lửa đấy.’

Mày Tĩnh Nhàn lập tức liền nhíu lại, Diệp Mặc còn chưa nói gì, liền nói với Diệp Mặc:

- Lạc Ảnh bây giờ còn đang bế quan bên trong, tôi xem hay là anh đi ra ngoài trước đợi hai năm sau lại đến.

Hai năm sau? Diệp Mặc giật mình, cái này không phải là bế quan Tu Chân Giới, hai năm sau vẫn chưa đói chết ah.

Tĩnh Tức khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh,

- Đương nhiên, nếu anh không muốn gặp Lạc Ảnh, cũng có thể, xin cứ tự nhiên.

Ả đoán chắc Diệp Mặc sẽ không từ chối như vậy.

Diệp Mặc lạnh lùng nhìn lướt qua Tĩnh Tức, hắn đương nhiên biết suy nghĩ của người đàn bà này, có chút nào không khách khí nói:

- Một khi đã như vậy thì dẫn tôi đi xem núi đao biển lửa kia một chút, nhưng tôi đã quên nói một câu nói với cô, Tĩnh Tức, loại đàn bà như cô dù dùng hương tình, tôi cũng không có hứng thú, xử nam tôi cũng sẽ không ở trên người của cô.

Nếu đắc tội, thì phải đắc tội nhiều một chút. Nếu nơi này không phải là Tĩnh Nhất Môn, không phải có mấy danh cao thủ Địa cấp bao vây hắn, hắn đã sớm khai sát giới. Người đàn bà Tĩnh Tức này, căn bản chính là biến thái hoàn toàn.

Qủa nhiên Tĩnh Tức nghe xong lời Diệp Mặc nói, sắt mặt lập tức liền trở nên xanh mét.

Lạc Ảnh thấy bộ dạng Diệp Mặc và Tĩnh Tức, chậm rãi quay đầu, cô thật sự không muốn xem Diệp Mặc và người đàn bà khác làm thế ở trước mặt nàng. Huống chi người đàn bà kia là Tĩnh Tức, sư phụ của mình cũng đã bị người đàn bà kia gián tiếp giết chết.

Nhưng Lạc Ảnh thật sự không thể ngăn chặn mình muốn nhìn Diệp Mặc, cho dù là quay đầu đi, cô vẫn không có cách nào ngăn chặn sự vội vàng và chờ đợi. Cô muốn nhìn Diệp Mặc và người trong mộng kia có phải là giống nhau hay không, cô còn muốn xem Diệp Mặc có phải đến đây mang cô đi hay không? Nhưng hắn như vậy rồi, còn có thể khiến hắn mang mình đi sao?

Lạc Ảnh cuối cùng không nhịn được khát vọng muốn nhìn Diệp Mặc, cô quay đầu lại nhìn.

Ở giữa phòng khách rỗng tuếch, không có ai, Diệp Mặc đi đâu? Lạc Ảnh bỗng nhiên kinh sợ hoảng lên. Cô đột nhiên cảm thấy hay là Diệp Mặc và Tĩnh Tức tiếp tục ôm nhau ở một chỗ nào, hắn đột nhiên biến mất trước mắt mình.

Cô vọt tới cửa sổ nhỏ bên cạnh, nhìn chung quanh.

Không có bóng dáng Diệp Mặc, Lạc Ảnh không ngờ càng ngày càng bối rối. Cô biết Diệp Mặc bản lĩnh không tệ, nhưng sư thúc Tĩnh Tức chỉ cần một bàn tay nói không chừng là có thể giết hắn. Chẳng lẽ là Diệp Mặc từ chối Sư thúc Tĩnh Tức, làm cho ả thẹn quá thành giận giết Diệp Mặc.

Lạc Ảnh đột nhiên tự trách, cô thậm chí hy vọng Diệp Mặc vừa rồi không từ chối Tĩnh Tức, không để cho Sư thúc Tĩnh Tức tức giận. Ở tình huống đó Diệp Mặc nhất định là bị ép buộc, hắn sao có thể là đối thủ của sư thúc Tĩnh Tức? Vừa rồi chính mình thật sự không nên vì sự tình này mà thương tâm, hắn tới đây nhất định là tìm mình, hắn không nghe sư thúc Tĩnh Tức, làm thế nào có thể tìm được mình?

Lạc Ảnh càng nghĩ càng sốt ruột, càng sốt ruột lại càng thấy hoảng sợ.

- Núi đao?

Ánh mắt Lạc Ảnh rốt cục nhìn thấy võ trường luyện võ dựng thẳng lên bảy tám chục mét núi đao , mặt của nàng một chút máu cũng không có.

Môn quy Tĩnh Nhất Môn cô không phải không biết, bất luận người thế tục nào nếu như có thể tìm được ẩn môn và có quan hệ với đệ tử của môn phái, nhất định phải lên núi đao xuống biển lửa. Nhìn đến núi đao bây giờ, cô đã hoàn toàn hiểu được, đây là chuẩn bị cho Diệp Mặc, trừ núi đao ra, biển lửa còn đáng sợ hơn.

- Đừng…

Lạc Ảnh kêu ra tiếng lớn, nhưng thanh âm của nàng có chút khàn khàn, chỉ có điều vang dội ở xung quanh thạch thất. Cô từng biết Tĩnh Nhất Môn có chuyện này, và không chỉ có một.

Nhưng mặc cho cô quát to xé rách cổ họng như thế nào, âm thanh của nàng vẫn như cũ chỉ vang dội vùng lân cận, bị nhốt ở phòng lạnh mấy tháng, cô phát hiện mình đã suy yếu nhiều. Nếu không phải Diệp Mặc lúc trước giúp cô, còn có một khối mặt ngọc, có lẽ cô kêu cũng không kêu được.

Từ lúc Tĩnh Nhất Môn khai phái đến nay, tổng cộng phát sinh ba lần chuyện này, nhưng ba gã từ bên ngoài tiến vào, sau khi trải qua núi đao và biển lửa không ai sống sót. Nghe nói một lần cuối cùng, có quan hệ cùng với sư phụ của nàng, tuy rằng cô nghe nói qua, nhưng dính đến đời tư của sư phụ, cô không dám hỏi. Bất kể như thế nào cô cũng không thể để Diệp Mặc đi lên núi đao và biển lửa.

Lạc Ảnh mệt mỏi bắt lấy cửa sổ nhỏ bên cạnh, nhớ tới lời nói lúc trước hỏi sư phụ

- Sư phụ, cái gì gọi là núi đao và biển lửa?

Còn là năm thứ ba cô vào Tĩnh Nhất Môn, nghe trộm đối thoại của hai sư tỷ, cô mới trở về hỏi sư phụ của mình đấy.

Lạc Ảnh nhớ rõ, lúc đó đôi mắt của sư phụ có chút sưng đỏ, sờ đầu của nàng nói:

- Tố Tố, đó là hứa hẹn và cố chấp của người đàn ông, nếu có một ngày có một người đàn ông nguyện ý vì con lên núi đao xuống biển lửa, hắn chính là người con phải đợi. Nhớ rõ lời sư phụ nói, ngàn vạn lần đừng cho người kia lên núi đao xuống biển lửa. Nếu hắn thật sự vì con làm như vậy, hắn có thể vì con làm một lần, lần sau không có rồi. Nhất định phải liều mạng ngăn cản hắn, nhớ kỹ lời sư phụ nói. Con còn nhỏ, bây giờ không hiểu đâu

Cô hoàn toàn nhớ rõ, sư phụ nói xong liền khóc.

Bình Luận (0)
Comment