Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 249 - Tương Phùng.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 249: Tương phùng.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Lạc Ảnh bị Diệp Mặc ôm lấy, nên hơi đỏ mặt, vội vàng nói:

- Mau buông em ra, bọn họ đều đang nhìn chúng ta kìa.

Diệp Mặc gặp được sư phụ Lạc Ảnh, trong lòng cảm thấy vui sướng muốn nổ tung luôn, những điều cảm thấy không thoải mái gần đây dường như đều tiêu biến hết, thậm chí đối với ân oán hận thù cũng tạm thời gác sang một bên. Mặc dù trong lòng vô cùng vui sướng kích động, nhưng nghe thấy lời của Lạc Ảnh, liền lập tức bỏ cô xuống.

Lạc Ảnh ngẩng đầu lên, thấy Diệp Mặc nhìn mình chằm chằm, sắc mặt vốn đang tái nhợt trở nên hồng hào hơn đôi chút. Diệp Mặc đã nắm lấy cổ tay Lạc Ảnh từ khi nào, truyền chân khí vào người cô, để chữa thương cho cô.

- Hừ! Mới thế mà đã anh anh em em rồi, Lạc Ảnh, mấy tháng trước con còn nói dối, bây giờ thì sao?

Giọng lạnh lùng của Tĩnh Tức truyền đến thật không đúng lúc chút nào.

Lạc Ảnh nghe thấy giọng này, sắc hồng nhuận trên khuôn mặt lập tức tiêu tan đi đâu mất.

Diệp Mặc quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Tĩnh Tức:

- Tĩnh Tức, đừng tưởng là tôi đã bỏ qua mọi chuyện, chuyện ức hiếp Lạc Ảnh tôi sẽ đòi lại gấp bội đấy.

- To gan, dám đứng trước mặt Tĩnh Nhất Môn kiêu ngạo như vậy sao, cậu tưởng cậu là ai? Đi qua núi đao thì có thể không coi ai ra gì sao, nếu như cậu dám mạo phạm đến Tĩnh Nhất Môn, với năng lực của cậu có muốn cũng không thể làm được đâu.

Mụ đạo cô có khuôn mặt đen tối đó lập tức quát, nói rồi lại quay sang nhìn Tĩnh Tức, nếu như Tĩnh Tức mở mồm ra lệnh, không chừng mụ ta sẽ lập tức động thủ với Diệp Mặc.

Lạc Ảnh vội lấy tay che miệng Diệp Mặc, quay người lại thi lễ nói:

- Tĩnh Văn sư thúc, Diệp Mặc anh ấy vừa mới đến đây, có rất nhiều chuyện không biết, mong sư thúc thứ tội.

Mụ đạo cô mặt đen này cũng không thèm nhìn Lạc Ảnh cái nào, chỉ đứng yên đợi lệnh của Tĩnh Tức.

Diệp Mặc lặng lẽ đề phòng, vạn nhất nếu Tĩnh Tức động thủ với hắn và Tố Tố, hắn sẽ lập tức phóng ra mấy chục quả cầu lửa, sau đó sẽ dẫn Tố Tố bỏ chạy.

Nhưng mọi người cũng không thể đoán trước được điều gì, sắc mặt của Tĩnh Tức biến đổi vài lần, rồi thản nhiên cười khẩy, nói:

- Một khi Tố Tố đã thỉnh cầu như vậy, thì ta cũng so đo với cậu lần này. Lên núi đao rồi vẫn còn có biển lửa, nếu như cậu có thể vượt qua được biển lửa, thì thậm chí cậu có thể dẫn Tố Tố đi, chứ đừng nói đến chuyện gặp nó. Nhưng hôm nay cũng muộn rồi, Tố Tố, con dẫn Diệp Mặc đi nghỉ ngơi đi, ngày mai lại tiếp tục.

Nói xong Tĩnh Tức quay người đi thẳng.

Chẳng những là Diệp Mặc ngây người ra không hiểu chuyện gì, mà tất cả những người xung quanh điều như vậy, chuyện này hình như không giống với phong cách của Tĩnh Tức thì phải, làm sao lại có chuyện bà ta tốt như vậy được chứ?

Một lúc sau Tố Tố mới kịp phản ứng, vội vàng nói:

- Cảm ơn Tĩnh Tức sư thúc.

Tĩnh Nhàn nhìn Tĩnh Tức đã đi được một quãng xa, nhíu nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Võ trường rộng lớn, nhìn qua nhìn lại cũng chỉ còn có hai người là Diệp Mặc và Lạc Ảnh.

Mối nghi hoặc trong lòng Diệp Mặc càng ngày càng lớn, chuyện này hoàn toàn không giống với tác phong của Tĩnh Tức, nhưng hắn chỉ cần Lạc Ảnh ở bên cạnh mình thôi. Bất kể đạo cô Tĩnh Tức đó có dở trò gì, thì hắn cũng sẽ không khuất phục đâu.

- Sao anh lại tìm được đến tận đây? Không phải em nói là anh không được đến tìm em sao...

Sau khi những người xung quanh đều đã đi hết, Lạc Ảnh mới nhớ ra chuyện của Diệp Mặc, có chút lo lắng hỏi.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, nói:

- Tố Tố, anh đến để tìm em. Nhưng anh cảm thấy sư thúc Tĩnh Tức đó của em có chút vấn đề, bà ta không có lí do gì để buông tha cho chúng ta cả, chủ động nói hôm nay không cần đến biển lửa, anh nghi ngờ...

- A, đúng rồi, để em xem chân của anh xem nào...

Lạc Ảnh không hề nghĩ ngợi đến chuyện gì khác, lời của Diệp Mặc đã nhắc nhở cô, bây giờ chân của Diệp Mặc vẫn đang bị thương, cô vội vàng khom lưng xuống, cúi đầu xem xét hai chân của Diệp Mặc.

Diệp Mặc kéo Lạc Ảnh đứng lên

- Chân của anh không sao, đến chỗ của em sống xem đi, vừa rồi em ở đâu? Sao anh không thể tìm thấy được em?

Lạc Ảnh chỉ tay vào một ngọn núi cách đó chừng hơn một trăm mét nói:

- Em luôn ở trong một căn phòng lạnh ở bên kia, Tĩnh Tức sư thúc vì muốn trừng phạt em, nên đã bắt em ở trong căn phòng lạnh đó bế quan suốt ba năm.

- Nói cho anh biết là tại sao?

Ở trong một căn phòng lạnh bế quan ba năm? Trong lòng Diệp Mặc dấy lên cơn bực tức, mấy tháng nay, Lạc Ảnh bị hành hạ như vậy, nếu là ba năm, chẳng phải là muốn lấy mạng của cô sao. Mụ đạo cô Tĩnh Tức chết tiệt này, muốn tha ụ cũng khó, ông mày đã đến đây rồi, chẳng trách không tài nào phát hiện ra Tố Tố, cái chỗ mà Lạc Ảnh vừa chỉ vừa hay ở ngoài phạm vi thần thức của hắn.

Cảm nhận được cơn tức giận của Diệp Mặc, Lạc Ảnh vội vàng kéo tay Diệp Mặc nói:

- Diệp Mặc, bây giờ em đã không sao rồi, mọi chuyện cũng coi như không có gì. Anh có thể đến thăm em, em đã rất vui rồi.

- Tố Tố, nói cho anh biết, sao Tĩnh Tức lại nhằm vào em?

Trong lòng Diệp Mặc vẫn còn nguyên nỗi khó chịu, tuy rằng đã quyết tâm dẫn Lạc Ảnh đi, nhưng cứ nghĩ đến việc cô bị Tĩnh Tức hành hạ như vậy là hắn lại không thể bình tĩnh được.

Lạc Ảnh thấy Diệp Mặc vẫn rất khó chịu, trong lòng có chút lo lắng, kể từ sau khi sư phụ chết, lần đầu tiên cô mới cảm nhận được sự ấm áp này, cô ngẩng đầu lên nhìn Diệp Mặc nói:

- Bởi vì, bởi vì tâm em không tĩnh, không thể nào tu luyện được, cho nên...

- Tâm không tĩnh, không thể nào tu luyện được?

Diệp Mặc lặp lại câu nói đó, tuy rằng không hiểu là có ý gì, nhưng cũng lập tức nói:

- Nếu không thể tu luyện, thì đừng tu luyện nữa. Đợi sau này anh sẽ truyền cho em phương pháp, so với Tĩnh Nhất Môn rách nát của em, thì chắc chắn là mạnh hơn nhiều.

- Thứ mà sư phụ truyền cho em không phải là thứ rách nát, em không thích anh nói sư phụ em như vậy.

Lạc Ảnh nói xong, xoay người đi.

Diệp Mặc bất đắc dĩ cười cười, hắn biết vừa rồi mình nói có hơi chút quá lời, đành phải đuổi theo, hơi xấu hổ nói:

- Được rồi, anh nói sai rồi, nhưng mà anh có cách để em có thể tu luyện được.

Lạc Ảnh không nói lời nào, lập tức đi về phía căn nhà ở góc sân, mở cửa bước vào.

Diệp Mặc xấu hổ đứng ở cửa, vào cũng không vào, mà đi cũng không đi.

- Còn không vào đi, đứng ở cửa làm gì?

Giọng của Lạc Ảnh truyền đến.

Diệp Mặc trong lòng vui vẻ, vội vàng bước vào trong, tiện tay đóng luôn cửa vào. Khoảnh khắc Diệp Mặc đóng cửa, thân hình Lạc Ảnh dường như hơi run rẩy. Diệp Mặc đương nhiên là nhìn thấy, liền nghĩ, Tĩnh Tức dường như không muốn chuẩn bị cho hắn một nơi tử tế. Nhưng hắn cũng không để ý, chỉ cần có thể ở cạnh sư phụ là được rồi.

Lạc Ảnh đi đến góc phòng, thắp một nén hương, Diệp Mặc nhìn rồi hơi ngây người ra, vội vàng nói:

- Tố Tố, không được thắp nén hương đó.

Lạc Ảnh nhìn Diệp Mặc có chút kỳ quái

- Đây là Tĩnh Tâm Hương, có tác dụng an thần bình tâm, môn đệ của Tĩnh Nhất Môn đều biết dùng loại hương này để an thần, tại sao lại không được thắp?

Diệp Mặc càng xấu hổ thở dốc, hắn không ngờ Tĩnh Tức lại làm Thôi Tình Hương và Tĩnh Tâm Hương giống nhau đến như vậy. Khiến hắn còn tưởng rằng đây là Thôi Tình Hương, trong lòng không khỏi âm thầm khinh bỉ chính mình, Lạc Ảnh sao có thể giống Tĩnh Tức được chứ.

Bởi có chút xấu hổ nên đành phải nói:

- Sư Phụ, cơ thể của em bây giờ đang rất nguy hiểm, để anh giúp em chữa trị.

Lạc Ảnh có chút nghi hoặc nhìn Diệp Mặc

- Sao anh lại gọi em là sư phụ? Lúc nãy cũng đã gọi một lần, bây giờ lại gọi lần nữa là sao?

- A...

Diệp Mặc hơi chần chừ nhìn Lạc Ảnh, hắn hiểu bây giờ Lạc Ảnh ngoài biết tên của mình ra thì không còn nhớ bất cứ chuyện gì nữa rồi. Hay nói cách khác, trong đầu bây giờ chỉ là những hình ảnh mơ mơ hồ hồ, khiến cô cảm thấy bất đồng với chính bản thân mình. Nhưng phải giải thích với cô như thế nào đây? Vì chuyện này vượt qua cả sự giải thích rồi.

- Không thì, để anh điều trị cho em trước đã, lát nữa anh sẽ nói cho em biết.

Diệp Mặc chỉ đành biết cười trừ.

Lạc Ảnh gật gật đầu, không biết vì sao mặt cô lại hơi ửng đỏ, Diệp Mặc nhìn nén hương đốt ở góc phòng, nén hương đó nhìn rất giống Thôi Tình Hương, nhưng dường như lại không giống lắm, khiến hắn vô cùng nghi hoặc.

Lạc Ảnh ngồi trên giường trúc, không nói gì thêm, cô biết y thuật của Diệp Mặc cũng không tệ, thậm chí ở ngay giữa sa mạc hắn cũng có thể cứu sống cô.

Diệp Mặc gật gật đầu, lấy ra một viên “Trú Nhan Đan” đưa cho Lạc Ảnh

- Em uống viên đan dược này trước, rồi anh sẽ tiến hành châm cứu cho em.

Lạc Ảnh không chút nghi ngờ, uống luôn viên “Trú Nhan Đan” đó, sau đó nhắm mắt lại đợi Diệp Mặc châm cứu giúp cô.

Lạc Ảnh hơi yếu, nhưng tình hình cũng không có gì là quá nghiêm trọng. Diệp Mặc giúp cô hồi phục những kinh mạch bị hàn khí làm tổn thương. Đồng thời cũng lấy thanh thủy quyết và khứ trần quyết, cùng với “Trú Nhan Đan” cô uống tống khứ mọi tạp chất ra khỏi ngoài cơ thể.

Chỉ cần chưa đến một tiếng đồng hồ, cánh tay và da thịt của Lạc Ảnh, màu da của cô cũng trở nên hồng hào hơn, cả người cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm sảng khoái, thậm chí đến cả cô cũng không tin vào sự thay đổi này của bản thân.

- Có vẻ hơi giống với lần trước ở sa mạc, cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái hơn rất nhiều.

Lạc Ảnh thuận miệng nói.

Diệp Mặc biết lần trước lúc hắn ở sa mạc đã chửa tủy cho Lạc Ảnh, lần này lại giúp cô ấy một lần nữa, hơn nữa lần này lại có “Trú Nhan Đan” hỗ trợ, nên hiệu quả càng trở nên rõ rệt hơn.

Sắc mặt của Lạc Ảnh bỗng trở nên hồng hào, vô cùng xinh đẹp, trong lòng Diệp Mặc bắt đầu xao động, một ngọn lửa lớn đang bùng cháy trong lòng hắn, hắn cảm thấy chỗ nào cũng không đúng, theo bản năng nhìn về phía nén hương ở góc phòng, hương đã cháy tới tận chân hương rồi, rõ ràng mùi hương này không giống với mùi hương của Thôi Tình Hương trong phòng của Tĩnh Tức, nhưng lại có gì đó tương đồng, Diệp Mặc nhận thấy khát khao của mình càng ngày càng mãnh liệt hơn, lẽ nào là vì nhìn thấy Lạc Ảnh?

Hắn nhìn Lạc Ảnh theo bản năng, chiếc cổ trắng như tuyết hình như hơi ửng hồng, chiếc áo sơ mi trắng tỏa ra mùi hương thơm mát, khiến cho hắn bắt đầu thở dốc.

Ánh mắt của hắn di chuyển đến khuôn mặt của Lạc Ảnh, phát hiện ra Lạc Ảnh đang nhìn mình, khuôn mặt của cô vô cùng kiều diễm, đôi mặt tựa hồ như dịu dàng đến tan chảy. Nhưng dung nhan tuyệt mĩ của cô khiến Diệp Mặc không dám có ý nghĩ xấu trong đầu.

- Tố Tố...

Diệp Mặc khó khăn gọi tên cô, hắn cảm thấy giọng mình rất khô.

Lạc Ảnh nhìn thấy Diệp Mặc như vậy, ngượng ngùng cười e thẹn, nụ cười này, trong chớp mắt khiến cho cả thế giới trở nên đẹp đẽ hơn. Diệp Mặc rung động. Lạc Ảnh lại chậm rãi nhích lại gần, nhẹ nhàng dựa vào ngực hắn.

Mùi hương nhè nhẹ thoang thoảng khiến Diệp Mặc chịu đựng có chút khó khăn, hắn cúi đầu xuống theo bản năng, hôn một cái lên môi cô.

Nhìn Diệp Mặc tiến đến, Lạc Ảnh vốn có chút ngại ngùng, nên khuôn mặt lại càng đỏ, cô muốn nghiêng đầu tránh, nhưng dục vọng trong lòng, khiến cho cô ngây dại đón lấy nụ hôn của Diệp Mặc.

Diệp Mặc cảm thấy đã đến lúc, đầu óc của hắn quay mòng mòng, nhưng cũng không thể nào khống chế được, hắn cố gắng ức chế, còn Lạc Ảnh thì ngây ngô đón nhận nụ hôn của hắn.

Trăng lưỡi liềm đã lên rồi, ánh trăng dịu dàng chiếu vào theo lối cửa sổ, rọi lên người Diệp Mặc và Lạc Ảnh, bên ngoài có vẻ yên tĩnh khác thường, dường như đang chứng kiến câu chuyện của bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment