Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
-- o --
Chương 312: Anh phải chịu trách nhiệm
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Diệp Mặc cười mỉm,
- Tôi thấy cô nên vào tắm một cái rồi hãy ra nói
Lạc Huyên giờ mới phát hiện trên người mình đã dơ lắm rồi, cô kêu lên một tiếng rồi xông ngay vào phòng.
Một tiếng đồng hồ sau, Lạc Huyên mặc một chiếc váy trắng bước ra khí chất càng mặn mà, hiển hiện vẻ thanh tao lịch thiệp, đã thành thục hơn lúc nãy rất nhiều, nếu như một người bình thường đứng cạnh cô, thì tất nhiên sẽ cảm thấy tự ti mặc cảm.
Diệp Mặc đương nhiên không phải là người bình thường, hắn nhìn một Lạc Huyên mặn mà pha chút phiêu du, gật gật đầu nói:
- Công pháp tu luyện của cô không tệ, tu luyện tới phần sau lại có chút tiên vận, so với công pháp cổ võ bình thường thì tốt hơn nhiều.
Lạc Huyên hiện giờ đã biết được Diệp Mặc vốn dĩ không phải là một người bình thường, cô đi đến trước mặt hắn cúi người chào:
- Anh Mặc, cảm ơn anh, bây giờ thì tôi đã biết anh không phải là người bình thường, hãy tha thứ cho sự vô ý của tôi. Công pháp tu luyện của tôi là công pháp đỉnh cấp, nhưng vì phép tắc gia môn, tôi không thể nói cho anh biết, tôi xin lỗi. Còn nữa, tôi đã từng hiểu lầm anh, xin anh bỏ qua cho.
Nếu như bây giờ có ai đó nói cho cô biết, hạng người như Diệp Mặc sẽ ra đường tìm gái gọi, thì cô sẽ là người đầu tiên không tin.
Diệp Mặc cười lạnh nhạt:
- Về những chuyện hiểu lầm, cô đừng để bụng. Đối với cô, tôi là người như thế nào không quan trọng, và không sợ cô sẽ đau lòng, tuy công pháp của cô không tệ, nhưng trong mắt tôi nó không là gì cả. Công pháp nhiều nhất cũng là do sau khi tu luyện, có thể có một thứ tiên hóa trong đó, chỉ như thế thôi, một là không lâu dài, hai là không lên. Loại công pháp này, cô thấy một vị cao nhân như tôi sẽ xem trọng nó sao?
- Anh Mạc.
Lạc Huyên ngạc nhiên nhìn Mạc Ảnh, tuy biết Mạc Ảnh là một cao nhân, nhưng cô cũng bị đả kích bởi những lời của anh ta, công pháp trong môn pháp của cô ta, đừng nói là những người trong môn phái, mà cho dù cả thế giới này đi chăng nữa, cũng là cực kỳ quý báu. Bao nhiêu người có muốn cũng không được.
Diệp Mặc cười ngẫu hứng:
- Nói với cô cũng chẳng ích gì, nếu cô chịu nói cho tôi biết chỗ của cô, hoặc vào trong đó bằng cách nào. Tôi có thể cho cô một viên ‘trú nhan đơn’ và một viên ‘liên sinh đơn’. Cô biết về ‘trú nhan đơn’ không? Uống vào thì không bao giờ già, còn ‘liên sinh đơn’ thì vết thương nào cũng có thể chữa trị. Sao, cuộc trao đổi này có lợi chứ?
Sắc mặt Lạc Huyên biến sắc, lập tức lắc đầu nói:
- Tôi không lấy đơn dược của anh nữa, anh cũng đừng bao giờ thử xâm nhập vào thế giới nhỏ. Cho dù anh là tu luyện tiên thiên thì cũng sẽ bị giết…
Đột nhiên Lạc Huyên lấy điện thoại ra, giọng hốt hoảng:
- Sư tỷ của tôi tìm, tôi phải đi đây, hãy nhớ vị trí thiên xu của hoành đoạn thất tinh đừng bao giờ đến đó.
Nói xong, Lạc Huyên vội vàng vào phòng lấy đồ đạc, rồi lặng lẽ ra đi.
Diệp Mặc cười thầm trong bụng, Lạc Huyên quả thật rất thú vị, không ngờ lại dùng cách này để nói ình biết, nhưng cho dù đã nói, thì vị trí thiên xu của hoành đoạn thất tinh, chẳng lẽ đó chính là vị trí để vào thế giới nhỏ sao? Nếu như đúng là như thế, không ai nói thì hắn sẽ không thể biết được, trừ phi thần thức của hắn tu luyện đến mức có thể quét hết cả nước này, thậm chí là một hành tinh, thì mới tìm được chỗ đó.
Nhưng để thần thức có thể quét được cả hành tinh, đừng nói là Diệp Mặc, cho dù là trong giới chân tu hiện giờ, cũng chẳng có mấy ai có thể tu luyện đến đẳng cấp đó.
Diệp Mặc vốn dĩ định đưa hai viên đơn dược cho Lạc Huyên, nhưng cô ta đã đi thì thôi vậy. Hắn quyết định sẽ đi tiêu hủy cái thứ trên lầu, ngày mai sẽ rời khỏi Thuần An.
Diệp Mặc đứng bên cạnh thang máy, bấm nút xuống, thang máy từ từ di chuyển từ tầng một lên, nhưng chưa đến được lầu tám thì Lạc Huyên đã vội vã chạy về.
- Không phải anh muốn lên lầu chứ?
Lạc Huyên nhìn Diệp Mặc đứng cạnh cửa thang máy, ngạc nhiên hỏi.
Diệp Mặc gật gật đầu:
- Đúng là tôi sẽ lên lầu, không phải sư tỷ của cô tìm sao, sao cô lại quay về?
Lúc này thang máy đã dừng ở lầu tám, Lạc Huyên lập tức kéo lấy Diệp Mặc nói:
- Cái thứ này đúng là lợi hại, đến tôi còn không thể nhìn thấy, tôi thấy anh đừng lên đấy nữa. Sư tỷ của tôi đã gọi điện, bảo tối nay tôi đi, ban ngày anh hãy cùng tôi đến nhà vị tiền bối kia được không?
- Được, nhưng ngày mai tôi phải đi rồi, sau này cô sẽ ở đây một mình, cô không sợ sao?
Diệp Mặc buột miệng hỏi.
Lạc Huyên lắc lắc đầu:
- Có thể đêm nay tôi sẽ đi rồi, sư tỷ của tôi tìm nhất định là đã xảy ra chuyện gì, bảo tôi đêm nay hãy rời khỏi.
- Nếu đã như thế, hai viên đơn này cho cô. Tuy rằng ‘hồi khí hoàn’ của cô không đáng giá, nhưng nếu không có nó thì tôi cũng không luyện ra mấy viên đơn này được, cho nên tôi hơi cảm kích cô.
Đúng là Diệp Mặc đã nói sự thật, hắn không những phải cảm kích về ‘hồi khí hoàn’ mà còn phải cảm kích về việc Lạc Huyên đã không ngại nguy hiểm để nói cho hắn biết cửa vào của Ẩn môn, nếu chuyện này bị phát hiện thì cô ta sẽ chết chắc.
- Thứ này quý giá quá, tôi không dám nhận.
Tuy Lạc Huyên rất muốn lấy viên ‘trú nhan đơn’ nhưng vì thuốc này quý giá quá, cô cũng không dám tùy tiện đem theo bên mình.
Diệp Mặc vẫn đưa cho cô hai viên đơn, hắn có thể thấy được vẻ thèm muốn trong mắt Lạc Huyên. Còn pháp khí, thì Diệp Mặc đã không đưa cho cô, bởi vì hắn cho rằng ba viên thuốc đó đã đủ để báo đáp Lạc Huyên rồi.
…
- Lạc Huyên, không phải cô bảo anh ta đi cùng chứ?
Diệp Mặc và Lạc Huyên vừa tới cửa đại học Thuần An thì bị một cô gái cản lại. Diệp Mặc nhận ra cô gái đó, là lần trước khi hắn uống đậu nành, cô gái đã gọi tên Lạc Huyên.
- Đúng vậy, cảm ơn cô Tử Vân, lần này đã khiến cho nhiệm vụ của cô nhẹ đi rất nhiều.
Lạc Huyên vẫn nói một cách rộng lượng.
Tử Vân nhìn Diệp Mặc một cách kỳ quái, sau đó nói nhỏ vào tai Lạc Mâu:
- Lạc Huyên, tôi cảm thấy hôm nay cô thay đổi rất nhiều, cô trở nên xinh đẹp hơn, vả lại còn một thứ cảm giác không thể diễn tả được, không phải cô đã lên giường với anh ta rồi chứ? Anh ta là bạn trai của cô sao? Nhưng sao tôi cảm thấy như không thể tin tưởng được anh ta vậy.
Lạc Huyên mặt đỏ bừng, cô đánh vào tay Tử Vân nói:
- Tử Vân, cô nói bậy gì đó, tôi và Mạc Ảnh chỉ là hàng xóm thôi, không như cô nghĩ đâu.
- Cô khẳng định là đêm qua anh ta không ở chung với cô sao?
Tử Vân vẫn nghi ngờ hỏi.
Lạc Huyên mở miệng nhưng không nói được gì cả, không phải đêm qua Diệp Mặc đã ở nhà cô sao?
Nhìn thấy biểu hiện của Lạc Huyên, thì biểu hiện của Tử Vân cho rằng quả y như vậy, nhưng cô ta không tiếp tục nói chuyện với Lạc Huyên nữa mà chạy đến trước mặt Diệp Mặc nhìn một lúc rồi nói:
- Tôi biết anh không phải là một người đáng tin cậy, cũng không biết anh gặp vận may nào đã khiến cho Lạc Huyên thích anh. Nhưng Lạc Huyên đúng là một cô gái tốt, rất thật thà, nếu anh đã làm thì phải chịu trách nhiệm đấy.
Lạc Huyên lập tức kéo Tử Vân sang một bên,
- Đừng nói bậy, chúng tôi phải đi đây, tạm biệt.
Đã ở hai năm trong đại học Thuần An, thì Tử Vân và cô là thân nhất, có thể đêm nay cô sẽ đi cùng sư tỷ, điều này khiến cô cảm thấy có lỗi với Tử Vân.
- Đợi đã.
Tử Vân kéo Lạc Huyên lại, sau cùng cô nói:
- Chị của cô có mắt nhìn người đấy, cô có thể đi hỏi chị ấy. Lúc nãy khi tôi đến gần anh ta, thì trên người anh ta có một mùi rất thích, cảm giác rất thoải mái, chắc không phải là một kẻ không ra gì đâu, chúc mừng cô đấy, Lạc Huyên.
Những lời này tuy Diệp Mặc không muốn nghe, nhưng hiện giờ tai hắn thính lắm, cho dù không muốn nghe cũng không tránh được. Nhưng hắn chỉ cười nhẹ một cái, hoàn toàn không để bụng.
- Anh Mạc, chúng ta đi thôi, Tử Vân nói bậy thôi, anh đừng để bụng.
Lạc Huyên mau chóng kéo Diệp Mặc lên xe, liền rời khỏi.
…
Nhà họ Hoắc ở Thuần An, tuy không phải là đại gia tộc ở Hoa Hạ, nhưng vẫn rất có tiếng ở Thuần An. Bởi vì nhà họ Hoắc đều rất trường thọ, bây giờ Hoắc Khứ Âu đã một trăm tuổi rồi, nghe nói sức khỏe vẫn rất tốt, nghe nói nhà họ Hoắc có một Hoắc thị hóa công, nghe nói đó là một trong năm trăm ngành nghề mạnh nhất.
Cho nên nhà họ Hoắc tuy rằng về mặt chính trị không có ai đặc biệt nổi danh, nhưng ở Thuần An vẫn là một gia tộc nhất ngôn cửu đỉnh.
Lúc Diệp Mặc nhìn thấy Hoắc Khứ Âu cũng không tin rằng ông ta đã một trăm tuổi, bởi vì trông ông ta cũng chỉ tầm sáu mươi, nếu như theo tình hình hiện giờ thì Hoắc Khứ Âu ít nhất có thể sống thêm hai mươi năm nữa.
Vả lại ông ta còn là một cao thủ huyền cấp đỉnh cao nữa, Diệp Mặc không ngờ ông ta là một người tu luyện cổ võ. Hắn không biết Lạc Huyên làm thế nào mà quen biết được với ông ta. Nhưng hắn nghĩ đến Trương Chi Hối của Trương gia, hắn than ngầm, quả nhiên cao thủ khắp nơi đều có.
Nếu không phải hắn tận mắt chứng kiến, thì hắn sẽ tuyệt đối không tin một thành phố bình thường như Thuần An lại có một cao thủ như thế.
- Ông Hoắc, vốn dĩ cháu muốn đợi lễ chúc thọ của ông mới cùng sư huynh đến thăm, nhưng mấy ngày nữa cháu phải rời khỏi Thuần An rồi, nên đã đến thăm ông trước. Bức tranh này tặng cho ông, chúc ông sức khỏe vô biên.
Nói xong Lạc Huyên lấu bứa tranh hai tay đưa cho Hoắc Khứ Âu.
Diệp Mặc khen thầm, không ngờ Lạc Huyên cũng có nét ngoan hiền như thế, mình đã không thấy được, nhưng qua lời nói của cô, Diệp Mặc đã nghe thấy, cô ta đã quen biết với Hoắc Khứ Âu thông qua một người thầy họ Chúc.
Quả nhiên Hoắc Khứ Âu cười ha hả, tiếp lấy bức tranh của Lạc Huyên nói:
- Không tệ, không tệ, quả là khuê nữ của thủy linh, còn có lòng như vậy. Lão Chúc nói con muốn xem tàng thư của ông, không sao, nào để ông dẫn con đến phòng sách, đợi con xem sách xong, rồi lại cùng trò chuyện với ông… Vị này là?
Hoắc Khứ Âu nói xong mỉm cười nhìn Diệp Mặc, Lạc Huyên vội vàng quay sang giải thích:
- À, ông Hoắc, đây là Mạc Ảnh, là bạn trai con cùng con đến đây.
- Là bạn trai của cháu sao, ôi, cái thằng Hoắc không có phước rồi.
Hoắc Khứ Âu nhìn Diệp Mặc một cái, ánh mắt lóe lên.
Diệp Mặc vốn dĩ muốn chào một cái, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Khứ Âu thì hắn lập tức bỏ ngay ý định. Ông ta chỉ gặp mình lần đầu mà ánh mắt ông ta nhìn mình lại mang chút sát khí.