Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 325 - Bức Thư Viết Cho Diệp Mặc

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 325: Bức thư viết cho Diệp Mặc

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Tiêu Lôi nhìn bóng dáng Diệp Mặc dần biến mất, cô buồn bã. Cô biết người đàn ông này không thuộc về cô, mặc dù cô biết người ấy rất ưu tú, nhưng biết thì cũng để làm gì chứ?

Diệp Mặc cảm nhận được hướng mà âm khí đang chảy về, không lưỡng lự vội đuổi theo. Trong lòng hắn thầm nghĩ những người này liệu có phải do Nhiếp Song Song giết không? Dù sao thì mới lúc nãy hắn cũng đã thấy Nhiếp Song Song. Hơn nữa hắn còn cảm nhận được loại âm khí ấy trên người của Tiêu Lôi, và trên người Trác Ánh Tình rất giống nhau.

Sau hơn một giờ dồng hồ, trời đã tối hẳn, Diệp Mặc tìm thấy mục tiêu cần tìm tại một khu đất trống. Đấy là một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt dài, âm khí trên người gã ta nặng hơn Nhiếp Vô Biên rất nhiều, mặc một bộ quần áo trắng, đứng giữa khu đất trống giữa đêm tối, trông giống như một âm hồn.

Không phải Nhiếp Song Song? Trong lúc Diệp Mặc đang trầm tư suy nghĩ, thì nhìn thấy Nhiếp Song Song đi lại, cô ta cũng ở đây, nhưng chỉ là lúc nãy vẫn còn nằm ngoài tầm thần thức của hắn có thể cảm nhận được mà thôi.

- Song Song, cô đưa thứ đó cho tôi, tôi sẽ không lấy mạng của cô.

Người đàn ông ấy vừa nhìn thấy Nhiếp Song Song, khuôn mặt dài ngoằng bỗng lập tức trở nên dịu dàng lại, nhẹ nhàng nói, tiếng của gã ta không những âm nhu, thậm chí còn rất chói tai.

Nhiếp Song Song hừ lạnh một tiếng:

- Nhiếp Phi, anh đừng có nằm mơ. Chưa nói đến chuyện Loạn Loạn của tôi đã bị người khác cướp đi rồi, cho dù có còn tôi cũng không đưa cho anh

Trời vừa tối, khuôn mặt của Nhiếp Song Song dưới ánh trăng trắng xanh giống như không có chút máu nào.

- Hừ, Nhiếp Song Song, hôm nay cô không muốn giao cũng phải giao. Nếu không phải gặp cô ở Yến Kinh, tôi đã luôn nghĩ rằng công pháp mà cô và chúng tôi tu luyện giống nhau cùng là Cửu Nguyệt Quan. Bây giờ tôi mới hiểu, hóa ra cô lại dám treo đầu dê bán thịt chó. Đừng cho rằng tôi không nhận ra cô vẫn còn là trinh nữ, nếu tu luyện công pháp của chúng ta cô có thể giữ ình là trinh nữ sao?

Tên mặt dài hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào Nhiếp Song Song với vẻ dữ tợn.

Gã thấy Nhiếp Song Song cắn chặt môi, không nói một câu, lại lạnh lùng nói tiếp:

- Bây giờ tôi cho cô một lựa chọn, đấy là đưa nó cho tôi, sau đó giao Hồng hoàn của cô cho tôi, còn phải theo tôi một năm. Như vậy tôi sẽ không đem chuyện của cô truyền ra ngoài. Nếu không thì, tôi sẽ không khách khí đâu.

Diệp Mặc nghe những lời này mặt mày nhăn nhó, hắn một câu nghe cũng không hiểu, nhưng ở Túy Nhãn bar hắn đã tận mắt thấy Nhiếp Song Song giết chết hai người đàn ông, sau đó còn cởi áo của mình. Nếu nói Nhiếp Song Song là trinh nữ, thì hắn tuyệt đối không tin. Nhưng từ những lời của tên đó nói, thì có vẻ như Nhiếp Song Song là trinh nữ, chuyện này rốt cuộc là sao?

- Cho anh, cũng được…

Nhiếp Song Song bước về phía trước mấy bước, sau đó đột nhiên cởi áo của mình.

Tên mặt dài mỉm cười, không động đậy, khi Nhiếp Song Song đang nói, hai vạt áo của cô liền phát ra hai luồng ánh sáng, giống như laze bắn về giữa trán và yết hầu của tên mặt dài.

Diệp Mặc lập tức nhận ra hai luồng sáng ấy, chính là hai cây trường kim hắn đã nhìn thấy khi cô giết hai tên đàn ông kia. Nhiếp Song Song có thể dùng hai cây kim dài để ám sát tên mặt dài kia, có thể nói cô ta đã tốn không ít công sức chuẩn bị.

Tuy nhiên Diệp Mặc biết, Nhiếp Song Song đã tốn công vô ích rồi, vì tên mặt dài ấy đã là Địa cấp tu vi rồi, còn Nhiếp Song Song Hoàng cấp trung kì còn chưa luyện tới, muốn ám sát Địa cấp tu vi, thì tuyệt đối không có khả năng thành công.

Quả nhiên tên mặt dài chỉ vung tay, hai cây kim dài của Nhiếp Song Song đã nằm gọn trong tay gã.

Tên đó vuốt cây kim dài trong tay, nói một cách bình thản:

- Song Song, trò đùa của cô không nên diễn trước mặt đại sư huynh. Vô Biên và Hồng Y đã bị giết hết rồi, tin tức mà Hồng Y truyền đi trước khi chết, nói là người giết cô ta cũng chính là người đã giết Vô Biên. Ta đã đi tìm hiểu rồi, hắn tên là Diệp Mặc, cô có lẽ cũng quen biết chứ.

Nhìn thấy Nhiếp Song Song vẫn ngậm miệng không nói, tên mặt dài lại lành lạnh tiếp tục:

- Cô dẫn ta đi tìm Diệp Mặc, dám giết đệ tử Cửu Nguyệt Quan của ta, ta sẽ cho hắn biết ai là người hắn không nên giết. Sau đó, lại đi theo hầu hạ đại sư huynh một năm rưỡu, nói không chừng ta sẽ tha cho cô một mạng.

Diệp Mặc trong lòng có chút kinh hãi, nếu như tên này có được tin tức Nhiếp Vô Biên và người phụ nữ Hồng Y là do hắn giết, vậy nói rõ tin tức là do cái cô Hồng Y truyền đi, nhưng hắn sau khi giết người đã lập tức thêu họ rồi mà, sao lại có chuyện tin tức truyền ra ngoài được?

Hoa Hạ đất đai rộng lớn bảo vật nhiều vô vàn, quả nhiên những đồ vật thần kì cũng rất nhiều, thậm trí đến cả thần thức của hắn cũng bị lừa, để tin tức lọt ra ngoài, xem ra hắn đã quá sơ ý rồi.

- Muốn tôi giúp anh tìm Diệp Mặc? Đừng có mơ… tên quái nhân như anh, còn muốn có đàn bà, anh có thể sao? Muốn có đàn bà, đợi kiếp sau đi!

Nhiếp Song Song lạnh lùng nhìn chằm chăm tên mặt dài, trong mắt đầy vẻ phẫn nộ và châm chọc.

- Nể mặt cô, cô còn không biết điều…

Lời nói của gã ta vừa dứt, liền lập tức nhảy lên, tung một cước vào ngực Nhiếp Song Song, Nhiếp Song Song bị bắn ra xa khoảng chục mét, máu tươi phun đầy đất, nằm sóng xoài trên đất, không nhúc nhích.

Diệp Mặc biết Nhiếp Song Song dính một cước này, có lẽ không sống nổi. Hắn đang định đứng dậy chạy lại, thì tên mặt dài dường như phát hiện ra điều gì, bất ngờ nhảy lên, rồi biến mất như tia chớp.

Diệp Mặc sững sờ, hắn nghĩ rằng tên này nếu như đã muốn tìm hắn, hắn ra gặp rồi thì cũng không nên bỏ trốn chứ, nếu không thì tìm hắn làm gì? Tuy nhiên đây cũng chỉ là ý nghĩ thoáng qua mà thôi, tên đó đã chạy rồi, thì hắn cũng không thể để cho tên đó thỏa nguyện được.

Phi kiếm màu tím đã nhanh chóng đuổi theo tên đó, biến thành mảng ánh sáng tím bay đi, Diệp Mặc vốn dĩ muốn để lại hai chân cho tên đó, vì còn phải hỏi gã vài điều.

“Vù” một tiếng, Phi kiếm đã xẹt qua chân của tên mặt dài, chân của gã ta bị cắt lìa, do quán tính nên người gã đổ nhào về phía trước mấy mét, sau đó rơi thẳng xuống sông Yến Thủy, nước sông nhuốm đỏ, chớp mắt đã không thấy đâu. Thần thức của Diệp Mặc đuổi theo, nhưng không thấy tông tích gì của gã ta nữa.

Nhìn hai khúc chân còn trên mặt đất, Diệp Mặc nhíu mày coi thường, không ngờ gã ta lại chạy mất như vậy, cũng chẳng ngờ gã ta chưa nói tiếng nào đã chạy mất. Diệp Mặc quyết định men theo sông đuổi theo, nhưng cũng không được gì, đành phải quay lại chỗ cũ.

Khúc chân đứt đoạn nằm trên mặt đất đang chảy máu, Diệp Mặc tiện tay tung một quả cầu lửa đốt trụi nó.

Tuy nhiên Diệp Mặc trong lòng vẫn nghĩ, Cửu Nguyệt Quan đúng là tài thật, cái cách mà tên đại sư huynh kia chạy trốn ban nãy, Diệp Mặc khẳng định cho dù là Đàm Giác cũng không thể đuổi kịp gã ta, càng không nói tới người luyện địa cấp thông thường. Nếu như lúc đầu Diệp Mặc không chủ quan, thì gã ta chắc chắn không chạy thoát được, gã ta cũng lợi dụng sơ suất của Diệp Mặc, dù bị mất hai chân, nhưng vẫn chạy thoát được.

Diệp Mặc tới bên cạnh Nhiếp Song Song, dùng thần khí quét qua. Xác định nếu như hắn không cứu, cô ta chắc chắn sẽ chết, nội thương của cô ta quá nặng.

Diệp Mặc lắc đầu. Mặc dù không biết vị trí cụ thể của Cửu Nguyệt Quan, nhưng hắn tin tự hắn cũng có thể tìm ra, không cần thiết phải hỏi Nhiếp Song Song, nếu như cô ta đã sắp chết, thì hãy để cô ta đi.

Diệp Mặc xoay người, cho dù hắn không muốn cứu Nhiếp Song Song, nhưng cũng không muốn thấy cô ta chết, tốt nhất là xem như chưa từng thấy chuyện này.

- Đợi một chút…

Tiếng nói của Nhiếp Song Song rất yếu, có lẽ cô ta đã thấy có người đến trước mặt mình, tuy bóng dáng rất mơ hồ, cô ta không nhìn thấy rõ, nhưng cô ta chắc chắn người trước mặt không phải là đại sư huynh Nhiếp Phi. Khối âm khí trên người Nhiếp Phi cô ta từ xa đã có thể cảm nhận được, có điều lúc này cô cũng không muốn tìm hiểu xem người này là ai nữa.

Diệp Mặc lạnh lùng nhìn Nhiếp Song Song không nói gì.

Nhiếp Song Song gắng gượng hơi nhấc đầu dậy, cô ta lấy từ trong người ra một bức thư đưa cho Diệp Mặc:

- Phiền anh đưa bức thư này cho Diệp Mặc… nói với anh ấy Cửu Nguyệt Quan muốn giết anh ấy, bảo anh ấy mau chạy đi…

Nhiếp Song Song chưa nói hết câu, đã nôn ra máu, đầu lại đập xuống mặt đất, hai tay buông xuôi, bức thư bị cô ta nắm trong tay, nhuốm đầy máu.

Diệp mặc có chút kinh ngạc cầm bức thư của Nhiếp Song Song lên, nhìn Nhiếp Song Song đã ngất lịm đi, sau đó mở thư, hắn không biết Nhiếp Song Song viết thư cho hắn làm gì.

- Diệp Mặc, rất xin lỗi, xin thứ lỗi vì tôi đã giấu anh. Sau này tôi đã từng nghĩ, anh chắc chắn là người tu luyện Cổ võ. Thực ra tôi cũng là người tu luyện Cổ võ, nhưng xuất thân của tôi lại là Cửu Nguyệt Quan, vì công pháp tu luyện rất tàn độc, cho nên người trong Ngoại ẩn môn không cho phép chúng tôi gia nhập Ngoại ẩn môn. Mãi đến bây giờ, mặc dù thực lực của Cửu Nguyệt Quan cũng hùng mạnh không thua kém gì rất nhiều Ngoại ẩn môn khác, nhưng lại chỉ có thể được gọi là Bán ẩn môn.

- Anh chắc sẽ hỏi tôi, tại sao chỉ gặp qua anh hai lần, đã bất mãn với anh. Đó là vì trên người anh có một loại khí, khiến cho sát ý của tôi dần biến mất, hơn nữa âm hàn độc khí trong cơ thể tôi cũng chảy chậm lại.

- Tuy tôi xuất thân từ Cửu Nguyệt Quan, nhưng tôi không hề tu luyện công pháp của Cửu Nguyệt Quan, mặc dù vậy từ trước tới giờ không một ai hay biết tôi không tu luyện công pháp của Cửu Nguyệt Quan. Đó là vì tôi có một con vật cưng là Loạn Loạn, Loạn Loạn có thể tự tu luyện công pháp của Cửu Nguyệt Quan, nó phải hút âm hồn và âm khí của người chết. Hơn nữa nó cũng có thể ngụy trang thành bất cứ thứ gì, cho nên lúc nào tôi cũng để nó trong túi áo. Vì nếu như để sư phụ biết được tôi không tu luyện công pháp của Cửu Nguyệt Quan, sẽ lập tức bị giết chết, cho nên có thể nói Loạn Loạn đã giúp tôi.

- Nhưng tu vi của Loạn Loạn càng lúc càng cao, thậm chí nó hút âm hồn và âm khí càng lúc càng nhiều, tôi đã không còn cách nào khống chế được nó nữa rồi, tôi còn cảm thấy nó có thể cắn trả lại tôi bất cứ lúc nào. Tôi càng lúc càng sợ, tôi cảm thấy âm khí trên người mình càng lúc càng nặng, có thể tới cuối cùng, không cần Loạn Loạn cắn trả lại tôi, tôi cũng đã chết rồi.

- Nhưng sau này tôi đã gặp anh, khi tôi đứng cạnh anh, tôi cảm thấy anh và những người tu luyện Cổ võ khác không giống nhau, khí trên người anh có thể khiến tôi từ bỏ ý định giết người, khiến âm khí trên người tôi bị hóa giải.

- Tôi đã hẹn anh, đây là lần đầu tiên tôi thực lòng hẹn hò với một người con trai, nhưng tôi lại nhìn thấy trong ánh mắt của anh sự chán ghét và ghê tởm. Tôi hận chính mình, tôi rất đau lòng. Sau khi chia tay anh, tôi đã khóc suốt một tuần, sau này tôi lựa chọn rời khỏi Yến Kinh, tôi đã tự khống chế bản thân không đi giết người, vì tôi không muốn nhìn thấy sự khinh bỉ trong mắt anh. Vì tôi không giết người, nên đã không thể khống chế Loạn Loạn, Loạn Loạn bỏ đi, nó còn nhớ rằng tôi đã nuôi nó, cho nên nó không cắn trả lại tôi.

- Sau khi Loạn Loạn bỏ đi, tôi đổ bệnh, mặc dù Loạn Loạn không cắn trả lại tôi, nhưng vì tôi đã nuôi Loạn Loạn, lại không tu luyện công pháp của Cửu Nguyệt Quan, nên đã bị một lượng lớn âm khí thâm nhập vào cơ thể, tôi biết số mệnh của tôi đã hết rồi. Tôi không đi tìm Loạn Loạn, tôi cũng không dám về Cửu Nguyệt Quan, sau đó tôi đã quyết định trở về Yến Kinh. Tôi muốn gặp anh, cho dù một chút thôi cũng được, cho nên tôi thường tới Túy Nhãn bar đợi anh, tôi muốn đợi kì tích xảy ra.

Thư vẫn chưa viết xong, thì đột ngột dừng lại.

Bình Luận (0)
Comment