Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
-- o --
Chương 367: Luân Phiên Đập Bàn
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Diệp Mặc mới thoát khỏi vụ nổ của ngư lôi thì lại một lần nữa cảm thấy uy hiếp, Diệp Mặc không chút nghĩ ngợi lập tức di chuyển sang bên cạnh.
Ầm một tiếng, lại một quả ngư lôi nổ ở chỗ hắn đứng ban nãy. Liên tiếp bị đánh lén hai lần, điều này khiến Diệp Mặc cực kỳ tức giận. Tuy thần thức của hắn hiện tại vẫn không có cách nào quét đến vị trí tàu ngầm, nhưng hắn có thể cảm nhận được từ dòng nước.
Diệp Mặc từ trước đến nay không phải người không ăn miếng trả miếng, hai quả ngư lôi khiến hắn hoàn toàn tức giận. Diệp Mặc men theo phương hướng quả ngư lôi, nhanh chóng đi về phía tàu ngầm.
Ngư lôi không ngừng đi qua bên người Diệp Mặc, Diệp Mặc cũng rất nhanh liền phát hiện ra miệng tàu ngầm ngoài một trăm mét, hắn không chút do dự rút phi kiếm ra, tuy dưới đáy biển uy lực của phi kiếm bị ảnh hưởng lớn, nhưng đối phó với chiếc tàu ngầm này cũng đủ rồi.
Ầm một tiếng, tốc độ của phi kiếm cho dù là ở trong nước thì ngư lôi nhỏ bé không thể so sánh được, lúc Diệp Mặc lại tránh một quả ngư lôi, phi kiếm đã chém rồi, phá vỡ vỏ tàu ngầm. Nếu như không phải Diệp Mặc e dè chân nguyên của hắn không chịu được, chính là một kiếm này hắn sẽ khiến cho cái tàu ngầm này chia làm hai mảnh.
Dưới nước mấy trăm mét, tàu ngầm một khi bị vỡ, binh lính bên trong liền nguy hiểm, đối với binh lính bên trong sống hay chết, Diệp Mặc lười quan tâm, nếu đã muốn giết hắn thì đừng trách hắn không khách khí.
Diệp Mặc thở phào một cái, cuối cùng yên tĩnh rồi, hắn chỉ cần tìm một nơi nghỉ ngơi một lát mà thôi. Vô duyên vô cớ bị công kích, cho dù đã phá bỏ cái tàu ngầm này, nhưng trong lòng Diệp Mặc vẫn không thoải mái lắm.
Tuy nhiên khi Diệp Mặc trồi lên trên mặt nước, hắn mới phát hiện trên mặt nước còn có mấy hạm đội thuyền. Hóa ra đây là một tiểu đội tàu chiến, Diệp Mặc lắc lắc đầu, hắn không có hứng tiếp tục diệt hạm đội tàu này, nhưng hắn cũng biết tin tức hắn bị phát hiện chắn chắn sẽ truyền ra ngoài, chỉ cần thời gian dài một chút, nói không chừng hắn sẽ bị bao vây.
Tuy rằng Diệp Mặc không sợ vòng vây nhưng kiểu chiến đấu chẳng có ý nghĩ gì này, hắn căn bản không thích. Một là không có chiến lợi phẩm, hai là không có ý nghĩa gì. Nếu như không phải ban nãy chiếc tàu ngầm đó không ngừng muốn lấy mạng hắn, thậm chí hắn đến cái tàu ngầm ấy cũng lười để ý tới.
Nếu không muốn chiến đấu với hạm đội tàu biển này, Diệp Mặc chỉ có thể nhanh chóng xuyên qua đáy biển. Hai tiếng sau, Diệp Mặc bay lên từ một chỗ biển hoang vắng, tuy chân nguyên rất nghèo nàn nhưng hắn vẫn lập tức bước lên phi kiếm nhanh chóng hướng về San Francisco. Diệp Mặc sợ tiếp tục ở trên biển này, còn có thể dẫn đến tranh chấp lớn hơn.
Cùng lúc đó, tổng bộ hải quân Thái Bình Dương nước Mỹ nhận được quân tình khẩn cấp, một nhánh hạm đội biển phát hiện ra vật thể bay không xác đinh, giống như người ngoài hành tinh. Tin tức này rất nhanh truyền đến khu quân sự cao nhất Lầu Năm Góc, phản ứng đầu tiên của Nhà Trắng là lập tức phát ra mệnh lệnh tiếp viện.
Diệp Mặc nghĩ không sai, lúc này ở nơi hắn và tàu ngầm chiến đấu, đã tụ tập lượng lớn lực lượng hải quân Mỹ. Nhà Trắng nước Mỹ đưa ra thông cáo chiến đấu cấp một, và đồng thời thông báo toàn thế giới, phát hiện ra vật thể bay không xác định trên Thái Bình Dương.
Thậm chí hải quân nước Mỹ còn chiến đấu với vật thể bay không xác định, tổn thất tàu ngầm số SS, binh sĩ trong tàu không ai sống xót. Đồng thời phát hiện vật thể bay không xác định biến mất không thấy đâu, nghi ngờ người ngoài hành tinh xâm lấn.
So sánh với những đại hội đấu thầu khác, hiệu quả đại hội đấu thầu của dược phẩm Lạc Nguyệt rõ ràng cao hơn nhiều. Mới qua hơn hai tiếng, công ty trúng thầu đã được quyết định. Căn bản khác với những đại hội đấu thầu khác, từ trả giá đến trúng thầu cần đến một tháng thậm chí mấy tháng.
Đối mặt với công ty trúng thầu sắp công bố, có thể nói tất cả các công ty tham gia đấu thầu, không có công ty nào không căng thẳng.
- Khinh Tuyết, em cảm thấy công ty trúng thầu của khu Á Châu không nhất định chính là Dược phẩm Viễn Bắc, chị có phát hiện ra vLạc Nguyệt có chút không thích Viễn Kỳ Bân lắm không. Cái tên họ Viễn kia tưởng mình là ai, như giỏi lắm ấy, hừ.
Lý Mộ ai lẳng lặng nói bên tai Ninh Khinh Tuyết.
Vừa lúc đó, Ngô Cường lại đi tới trước vị trí của Dược phẩm Phi Dụ, lấy ra một bức thư để trước mặt Ninh Khinh Tuyết nói:
- Tổng giám đốc Ninh, xin lỗi, tuy bây giờ tôi đã vào Dược phẩm Viễn Bắc nhưng tôi cũng là bất đắc dĩ, đây là Tổng giám đốc Viên của chúng tôi gửi chị…
- Ngô Cường, tôi không đảm đương nổi cái danh xưng Tổng giám đốc Ninh này, mời anh cầm đồ của mình tránh ra.
Ninh Khinh Tuyết lạnh lùng nói.
Lý Mộ Mai hừ lạnh một tiếng nói:
- Cái tên phản bội Ngô Cường này, còn có mặt mũi mà tới nói chuyện, cút đi.
- Nhưng mà Tổng giám đốc Ninh, Tổng giám đốc Viễn cũng là vì tốt cho Dược phẩm Phi Dụ, anh ấy muốn tối nay mời chị…
Không dám đáp lời của Lý Mộ Mai, Ngô Cường sau khi nói xong dường như còn muốn nói gì đó.
Không đợi Ngô Cường nói xong, Ninh Khinh Tuyết liền đập bàn đứng dậy, vứt lá thư trên bàn đi, lạnh lùng nói với Viễn Kỳ Bân ở không xa:
- Họ Viễn kia, thu hồi tâm tư xấu xa của anh lại. Ninh Khinh Tuyết tôi không phải đã nói lập ra đình rồi sao, cho dù cả đời này tôi không lấy được chồng thì cũng không nhìn đến cái loại cặn bã như anh. Dùng trúng thầu đến uy hiếp Ninh Khinh Tuyết tôi, anh nhìn nhầm rồi, đừng nói Dược phẩm Viễn Bắc của anh không nhất định trúng thầu, cho dù là trúng thầu thì làm sao?
Ninh Khinh Tuyết đương nhiên biết ý tứ của Viễn Kỳ Bân, đây là lúc công bố công ty trúng thầu, là lúc tất cả mọi người lo âu nhất. Với hoàn cảnh khó khăn hiện tại của Dược phẩm Phi Dụ, nói không chừng sẽ đồng ý với kiến nghị của Viễn Kỳ Bân.
Viễn Kỳ Bân dùng tâm lý học không tồi, nhưng mà y nhìn nhầm người rồi, tính cách của Ninh Khinh Tuyết cực đoan, y nào có hiểu, hắn không ngờ Ninh Khinh Tuyết lại đập bàn tại lúc quan trọng như thế này, điều này khiến y rất mất mặt.
Hội trường này có khoảng bảy tám trăm người, rất nhiều đại diện công ty đều là hai người. Ninh Khinh Tuyết vỗ bàn một cái, dường như thu hút tất cả mọi người ở đây, vốn các công ty đến bỏ thầu nơm nớp lo sợ, sợ khiến cho Dược phẩm Lạc Nguyệt không vui, bây giờ Dược phẩm Phi Dụ đi ngược lại, trực tiếp đập bàn.
Cứ như vậy, cho dù là thực lực của Dược phẩm Phi Dụ có mạnh nữa cũng sẽ không trúng thầu, càng đừng nói đến vốn là một công ty dược hạng ba. Mấy công ty lân cận Dược phẩm Phi Dụ càng di chuyển ra xa một chút, sợ Dược phẩm Lạc Nguyệt cho rằng họ và Dược phẩm Phi Dụ ở một phe.
Thấy con gái mình tức giận đập bàn, Ninh Trung Phi thở dài, không nói gì cũng không đi trách móc con gái, vốn hy vọng trúng thầu của Dược phẩm Phi Dụ rất nhỏ, bây giờ chỉ là khiến chút hy vọng này tiêu tan mà thôi, cũng không có gì cả.
- Bố, con xin lỗi.
Ninh Khinh Tuyết ngồi xuống, nhìn Ninh Trung Phi nói, cô đối với Viễn Kỳ Bân tranh chấp không chỉ phiền mà thậm chí còn đến mức chán ghét.
Ninh Trung Phi khẽ cười nói:
- Không có gì phải xin lỗi, tuy bố thích nghề y dược này, nhưng không làm y dược, làm thứ khác, Ninh Trung Phi bố cũng không nhất định không được.
- Đúng đấy, Khinh Tuyết, cái loại vô lại này đừng để mặt mũi cho hắn.
Lý Mộ Mai lập tức nói phụ họa.
Sắc mặt Viễn Kỳ Bân xanh mét, y không ngờ Ninh Khinh Tuyết lại không để cho y mặt mũi như vậy, điều này khiến y là thiếu gia Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn y dược số một Hoa Họa nhịn thế nào được.
- Ông đây không chỉnh chết cô thì coi như nuôi chó.
Viễn Kỳ Bân oán hận nghiến răng, y đã quyết định chỉnh Dược phẩm Phi Dụ, cho dù nhà Ninh Khinh Tuyết chuyển sang ngành nghề khác, thì y cũng tuyệt đối không bỏ qua.
Úc Diệu Đồng có chút kỳ quái mà nhìn Ninh Khinh Tuyết, thầm nói bà xã của đại ca tuy đẹp nhưng tính khí cũng không thường. Lẽ nào cô ấy có thù oán gì với tập đoàn Viễn Bắc sao?
Ninh Trung Phi thấy Úc Diệu Đồng nhìn qua, vội vàng đứng lên nói:
- Xin lỗi, Tổng giám đốc Úc, vừa nãy đã quấy rầy mọi người rồi.
Úc Diệu Đồng khẽ mỉm cười.
- Ninh tiên sinh, mời ngài ngồi xuống, không sao cả.
Nói xong Úc Diệu Đồng quay đầu nói với Hàn Tử:
- Kết quả Dương lão cửu điều tra thế nào rồi, sao đến bây giờ vẫn chưa có báo cáo lại?
Hàn Tử nghe thấy câu hỏi của Úc Diệu Đồng liền vội vàng nói:
- Chú Cửu đã trở lại rồi, chỉ là do đại hội đấu thầu đang diễn ra vì thế không đi vào báo cáo.
- Gọi anh ta đến.
Úc Diệu Đồng mới nói không lâu, Dương Cửu liền bị Hàn Tử gọi tới, anh ta tiến vào từ phía sau đại sảnh.
Dương Cửu biết chuyện Úc Diệu Đồng gọi anh ta, anh ta không đợi Úc Diệu Đồng hỏi liền chủ động nói:
- Tổng giám đốc Úc, tôi đã điều tra rõ ràng rồi, Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Viễn Bắc Viễn Kỳ Bân, bởi vì muốn đạt được sắc đẹp của Ninh phu nhân…
Dương Cửu nghĩ mãi vẫn không tìm được xưng hô thế nào với Ninh Khinh Tuyết, cuối cùng chỉ đành lấy cái xưng hô Ninh phu nhân ra, Úc Diệu Đồng lườm anh ta một cái,
- Dương lão Cửu, cậu còn cho rằng đây là cổ đại sao, trực tiếp nói trọng điểm.
- Vâng, …
Dương Cửu lập tức nói ra hết chuyện Viễn Kỳ Bân nhìn trúng Ninh Khinh Tuyết, sau đó thiết lập các chướng ngại làm ăn đối với Dược phẩm Phi Dụ, bức bách Ninh Khinh Tuyết phải đi vào một khuôn khổ.
Rầm một tiếng, Úc Diệu Đồng tức đến đập bàn, chẳng trách đại ca muốn đánh chết Dược phẩm Viễn Bắc, không ngờ lại dám có chủ ý với phu nhân Chủ tịch, tên Viễn Kỳ Bân này chán sống rồi. Một gậy đánh chết là lợi cho y rồi, đáng tiếc y gặp phải Úc Diệu Đồng, cô không đẩy Dược phẩm Viễn Bắc xuống mười tám tầng địa ngục thì cô uổng công lăn lộn trong hắc đạo nhiều năm như vậy.
Úc Diệu Đồng chơi liều, khôi phục lại sự tàn nhẫn năm đó.
Lúc trước khi cô cùng Vũ Học Dân cùng nắm trong tay Thiết Giang, mắt thấy tai nghe quá nhiều, nếu như không phải Vũ Học Dân đột tử, bây giờ cô vẫn là chị cả của xã hội đen. Tên Viễn Kỳ Bân lại dám phách lối như vậy, đụng vào trong tay Úc Diệu Đồng, thì làm gì còn có chuyện tốt.
Cùng với cái đập bàn của Ninh Khinh Tuyết, bây giờ Úc Diệu Đồng cũng đập bàn, nhất thời lại một lần nữa thu hút tất cả mọi người ở hội trường.
Gần như tất cả mọi người ở hội trường đều nhìn Úc Diệu Đồng, lẽ nào do ban nãy cô không hài lòng với tác phong của Ninh Khinh Tuyết? Hay là vì cái khác? Sao thích đập bàn đều là mỹ nữ vậy chứ?!!!