Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 374 - Quá Khinh Thường

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 374: Quá Khinh Thường

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Nếu như chỉ có mấy người, hoặc mười mấy người, thì Thạc Khai Căn chẳng sợ gì, nhưng bây giờ đến mấy chục người xông lên cùng lúc, cho dù Diệp Mặc có lợi hại hơn nữa thì cũng không ứng phó kịp, chỉ cần bị bắn trúng một viên đạn là tiêu đời. Huống hồ chỗ này còn có người của ‘Hồng Vũ bang’, trong đó toàn cao thủ vả lại căn nhà này có phải khắp nơi toàn cạm bẫy, hoặc có mai phục gì cũng không ai biết được.

Thạch Khai Căn có vẻ lo sợ đứng bên cạnh Diệp Mặc, không phải là y chưa gặp phải tình huống này bao giờ, nhưng cái tình huống mà tính mạng nhỏ nhoi hiển nhiên nằm trong tay người khác thì y chưa gặp bao giờ.

Thẩm Vĩ Câu chạy đến bên cạnh người đàn ông hơi gầy phía trên cùng, nói lẩm bẩm cái gì đó, người đàn ông đó sau khi nghe những lời của Thẩm Vĩ Câu thì nhíu nhíu mày, sau cùng lạnh nhạt nói:

- Khách quý đến thăm, xin mời ngồi. Người đâu, hãy mời hai vị đây ngồi.

Diệp Mặc rất bình thản ngồi xuống, nhưng Thạch Khai Căn thì không được tự nhiên, y nhìn Diệp Mặc một cái, rồi cũng bình thản ngồi xuống. Mình đã sống ở đây ngần ấy năm, có thể nói cuộc sống mỗi ngày đều là giết chóc mà tồn tại, sao lại còn lo lắng như thế? Nhưng trong lòng lại rất khâm phục sự gan dạ của Diệp Mặc.

- Anh bạn thật cứng cỏi, tôi là Chu Hoành Sinh, do sự yêu quý của anh em, nên tôi đã được chức bang chủ ‘Hồng Vũ bang’, xin được hỏi quý danh của anh? Truyện được share bởi Tung Hoành (.) Com

Người đàn ông đầu đảng gầy gò thấy Diệp Mặc ngồi một cách bình thản thì ánh mắt lộ vẻ thán phục. Theo ông ta thì Diệp Mặc không hề xem cái chết là gì hết, tuy ông ta khẳng định Diệp Mặc ít nhất cũng là đỉnh điểm hoàng cấp, thậm chí là huyền cấp, nhưng chỗ này vẫn chỉ có con đường chết.

Bởi vì Chu Hoành Sinh cũng đã là huyền cấp trung kỳ rồi, thậm chí còn hơn Bành Hán Văn - bang chủ của ‘Hán Văn bang’ nữa. Mà thuộc hạ của mình thêm Thẩm Vĩ Câu nữa là có ít nhất ba tên hoàng cấp rồi, cho dù Diệp Mặc là huyền cấp thì cũng chỉ có chết mà thôi. Nhưng ông ta không biết rằng Diệp Mặc đã không coi những thực lực đó ra gì.

- Tôi họ Diệp, đã làm phiền rồi, không biết quý bang có một người tên là Đồng Trụ không.

Diệp Mặc gật gật đầu điềm nhiên nói.

Tên Chu Hoành Sinh cũng còn khách khí, ông ta không đến nỗi ép người quá đáng.

Tuy Diệp Mặc không nói mình tên gì, nhưng Chu Hoành Sinh có chút kính nể đối với loại người như Diệp Mặc, ông ta không có ý quở trách gì. Có thể đánh bại Thẩm Vĩ Câu một cách đơn giản, cho dù thế nào cũng không thể là một người bình thường. Ông ta là người làm việc lớn, cách nhìn người tất nhiên không thể hạn hẹp như mấy tên thủ hạ. Nếu có thể thu nạp người này vào ‘Hồng Vũ bang’ thì tuyệt đối là một sự giúp sức lớn.

Ông ta lập ra ‘Hồng Vũ bang’ không đơn giản chỉ là một tổ chức bang hội, tuy ‘Hồng Vũ bang’ là tàn dư của ‘Hán Văn bang’nhưng Chu Hoành Sinh là một người đơn giản. Ông ta cho rằng Chu Nguyên Chương là tổ phụ của mình, cho nên ông ta đã làm tất cả cho ban hội cũng là chiếu theo chế độ quy tắc nghiêm ngặt, tuyệt đối không phải là hình thức tạp nham như phố người hoa vậy.

Tuy Diệp Mặc không hẳn nhiệt tình cho lắm, nhưng cái ông ta cần không phải là sự nhiệt tình của các thủ hạ, mà là khả năng và sự trung thành của các thủ hạ. Ông ta tin rằng, người thanh niên họ Diệp này khi nhìn thấy tài nghệ của ông ta thì hắn phải quy phục thôi, bởi vì nếu không quy phục thì chỉ còn con đường chết.

- Đồng Trụ hãy ra đây.

Chu Hoành Sinh thậm chí nghĩ còn không thèm nghĩ mà lập tức kêu Đồng Trụ.

Một người đàn ông thân hình ngũ đoản từ trong đội ngũ bước ra, trước tiên y cúi người chào Chu Hoành Sinh, sau đó tới trước mặt Thạch Khai Căn nói:

- A Phi, có chuyện gì thế?

- Anh Trụ, không có gì, anh Diệp bây giờ là chỗ anh em với tôi, nếu anh ta có hỏi gì, hãy trả lời cho đúng sự thật, hãy tin tôi.

Thạch Khai Căn lập tức nói, bây giờ gã ta rất kính nể Diệp Mặc.

Đồng Trụ gật gật đầu, hiển nhiên cho thấy quan hệ của hai người là rất tốt, anh ta chấp tay lại và nói:

- Anh Diệp, có gì anh cứ hỏi, nếu biết nhất định tôi sẽ nói.

Diệp Mặc gật gật đầu, lấy ra một chiếc vòng tay đặt lên trà kỷ, sau đó nói:

- Chiếc vòng này do anh đã bán ra, anh lấy nó từ đâu? Truyện được share bởi Tung Hoành (.) Com

Đồng Trụ nhìn thấy chiếc vòng lập tức biến sắc, nhưng đã nói ngay lập tức:

- Một năm trước, ‘Hồng Vũ bang’ và ‘Hà bang’ đã có một trận nảy lửa, lúc đó tôi đã chém tay của một người trong ‘Hà bang’, chiếc vòng này được lấy từ tên đó.

Diệp Mặc tiếp tục nói:

- Nếu như thế, chắc là anh biết lai lịch của nó?

Thạch Khai Căn xen vào nói:

- Anh Trụ, có gì cứ nói ra hết, anh Diệp sẽ không làm khó dễ anh đâu.

Gã ta sợ anh em của mình giấu giếm điều gì đó mà khiến Diệp Mặc nổi giận.

Đồng Trụ gật đầu nói:

- Vốn dĩ tôi cũng không biết, nhưng ‘Hồng Vũ bang’ của chúng tôi có một người anh em, năm xưa anh ta là người của ‘Hán Văn bang’, trong tay anh ta có ảnh của chị Nhan, anh ta có đưa cho tôi xem. Trên tay chị Nhan có một chiếc vòng tay, rất giống với chiếc của tôi, tôi không dám khẳng định, khi tôi đưa cho A Phi xem, tôi và A Phi nói rằng chắc đó là chiếc vòng trên tay chị Nhan.

Thì ra là như thế? Diệp Mặc gật gật đầu nhìn khắp xung quanh rồi nói,

- Nếu như thế, người có bức ảnh ấy là ai, hãy lấy bức ảnh của anh ra.

Chu Hoành Sinh không ngờ Diệp Mặc lại hỏi chuyện của chị Nhan năm xưa, ông ta nhìn chiếc vòng trên tay Diệp Mặc, muốn nói gì đó nhưng sau cùng lại thôi. Lần này Diệp Mặc đã không hỏi ông ta chuyện gì, mà đi hỏi lính của ông ta, khiến ông ta hơi không thoải mái, nhưng nếu muốn thu phục Diệp Mặc, thì tốt nhất nên nhịn một chút.

Một người đàn ông chừng năm mươi tuổi bước ra, dáng vẻ hiên ngang, ông ta bước đến trước mặt Chu Hoành Sinh nói:

- Bang chủ, người có tấm ảnh của chị Nhan là tôi.

Chu Hoành Sinh gật đầu nói:

- La Hưng, anh bạn này có chuyện muốn hỏi, anh đi giải thích đi.

- Vâng.

Người đàn ông tên La Hưng gật đầu, lập tức đi đến trước mặt Diệp Mặc.

- Anh có tấm ảnh của chị Nhan sao? Làm sao mà anh có nó?

Diệp Mặc bình thản hỏi.

La Hưng cũng thấy rằng Diệp Mặc không đơn giản, ông ta đáp cẩn thận:

- Năm xưa trước khi bang chủ Hán Văn Bang bị hại, ông ta bảo tôi đến tiệm ảnh lấy ảnh của chị Nhan. Nhưng khi tôi trở về thì ‘Hán Văn bang’ cùng với ‘Liên minh ngầm’ đang xảy ra trận chiến nảy lửa, và bang chủ cũng bị ám hại, chị Nhan giờ không biết ở đâu, nên tôi vẫn giữ tấm ảnh này.

- Có thể cho tôi tấm ảnh này không?

Diệp Mặc đứng dậy nói.

- Đương nhiên là được, nhưng bang chủ Hán Văn có ơn với tôi, chỉ cần anh có quan hệ với chị Nhan, thì tôi nhất định sẽ đưa cho anh.

La Hưng lập tức nói.

Diệp Mặc gật gật đầu,

- Không sai, tôi có quen biết với chị Nhan.

La Hưng không hỏi Diệp Mặc và chị Nhan có quan hệ thế nào, ông ta chỉ nói:

- Nếu đã như thế xin anh vui lòng chờ, tôi sẽ đi lấy.

Nói xong La Hưng lại ngụ ý chờ chỉ thị của Chu Hoành Sinh, được sự đồng ý thì ông ta lập tức quay đi.

Chu Hoành Sinh đợi La Hưng đi khỏi, ông ta thấy Diệp Mặc cất chiếc vòng trở lại, đang định nói gì thì một tên đệ tử ‘Hồng Vũ bang’ vội vã chạy vào nói:

- Bang chủ, ‘Tam tức phi đao’ - John Jay của ‘liên minh ngầm’ mang theo hai ba chục người đang hùng hổ xông vào đây.

Chu Hoành Sinh lập tức đứng dậy,

- Sao hắn lại đến? Hắn đến đây làm gì? Làm sao hắn biết chỗ này?

Ông ta nói rất nhanh, liên tục mấy câu hỏi, hiển nhiên đang rất lo lắng.

Diệp Mặc thì lắc lắc đầu, hắn thấy Chu Hoành Sinh cũng không tồi, không ngờ khi giáp mặt kẻ thù lại không giữ được bình tĩnh như thế, huống hồ chỗ này còn là địa bàn của ông ta nữa.

Thật ra Diệp Mặc làm sao biết được ‘tam tức phi đao’ John Jay quả thật là khắc tinh của Chu Hoành Sinh, tuy y không luyện cổ võ, nhưng toàn thân xuất quỷ nhập thần, không tệ so với hoàng cấp trung kỳ Chu Hoành Sinh. Vả lại gã ta còn có ‘tam tức phi đao’. Nếu gã muốn dùng phi đao để giết bất kỳ ai, thì không ai có thể thoát được, cao nhất chỉ có thể thở được thêm ba hơi nữa thì chết. Cho nên, những người ở phố người hoa đều đặt thêm cho gã cái biệt danh ‘tam tức phi đao’.

John Jay đứng nhất nhì ở phố người Hoa, gã và một người da đen khác trong ‘liên minh ngầm’ Dick xưng là ‘thương đao song tuyệt’.

Chu Hoành Sinh không hề nắm chắc mình có thể là đối thủ của John Jay, vả lại khi thân thủ lên tới hàng cấp cao như bọn họ, thì không phải là đông thì có thể thắng đối phương.

Đương nhiên điểm quan trọng nhất chính là, chỗ của bọn họ vô cùng kín đáo, trừ người của ‘Hồng Vũ bang’ ra thì người ngoài rất ít ai biết chỗ này.

Chu Hoành Sinh sở dĩ khách sáo với Diệp Mặc như thế, chủ yếu là vì võ nghệ của hắn không tồi, ông ta muốn thu nạp hắn. Nếu không thì ông ta đã không cho phép một kẻ ngoại bang mà ngồi trong địa bàn của ông ta mà ngạo mạn như thế. Một khi Diệp Mặc cự tuyệt ông ta, thì ông ta sẽ không khách khí như thế nữa.

Đối với ông ta, giang hồ nghĩa khí cũng thế là cùng, anh đến hỏi thăm, anh đến tìm người, anh đến tìm đồ vật, tôi cũng đã hết lòng rồi. Đợi sau khi anh xong chuyện, được, nếu anh đã thỏa mãn rồi. Bây giờ anh cũng đã biết ‘Hồng Vũ bang’của tôi ở đâu, tiếp đó anh sẽ gia nhập vào ‘Hồng Vũ bang’ vậy, nếu không đồng ý, thì đừng trách Chu Hoành Sinh tôi độc ác.

- Bang chủ, người của chúng ta hai hôm nay đều không ra ngoài, ngày tới sẽ là ngày giáp chiến với ‘Sơn khẩu bang’, tạo sao ‘liên minh ngầm’ lại biết chỗ của chúng ta nhỉ?

Một cô gái diện mạo bình thường đứng kế bên Chu Hoành Sinh nói.

Chu Hoành Sinh nhíu nhíu mày, nghĩ ngợi hồi lâu, vẫn lắc đầu nói:

- Tôi cũng không biết, đợi họ vào đây đã, tuy ‘liên minh ngầm’ mấy năm gần đây ăn nên làm ra, nhưng ‘Hồng Vũ bang’của ta cũng không tệ đâu.

Diệp Mặc nghe những lời của Chu Hoành Sinh, thần thức của hắn lập tức quét ra ngoài, bên ngoài đã lần lượt xuất hiện hai mươi sáu người đàn ông. Người nào cũng cao to, vả lại người da đen chiếm ưu thế, người da trắng thì ít hơn, thậm chí còn một số người da vàng.

Diệp Mặc lập tức nghĩ đến năm tên da đen đã bị hắn giết hại, hơi giật mình, thần thức lập tức quét lên người một cái.

Sắc mặt của Diệp Mặc rất nhanh đã trở nên rất khó coi, hắn không ngờ chuyện lật thuyền trong mương, hắn không ngờ mình bị tên da đen mặt đầy râu gắn một máy dò tìn hiệu nhỏ như hạt mè lên người mà không biết.

Quả nhiên là không thể khinh địch dưới bất cứ tình huống nào, bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng cẩn thận. Tuy hắn không sợ những kẻ này, nhưng chuyện này đã xảy ra, khiến cho Diệp Mặc trong lòng lập tức đề cao cảnh giác, gần đây hắn quả là hơi sơ ý, không còn tính cẩn thận như lúc trước nữa.

Bình Luận (0)
Comment