Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 383 - Người Bị Dày Vò Nhiều Nhất

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 383: Người bị dày vò nhiều nhất

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Bành Nhạc Cơ lập tức nói:

- Tiền bối, Fell chính là người phụ trách đàm phán của “dược phẩm CGK” với công ty dược phẩm Phi Dụ”. Lam Dụ xảy ra chuyện, chắc chắn liên quan tới người này, em liền trực tiếp trói hắn đến đây.

Diệp Mặc chán nản nói:

- Ai nói là Lam Dụ đã xảy ra chuyện? Tôi chỉ là muốn hỏi bà ấy hiện nay đang ở vị trí nào mà thôi, hoặc là tôi muốn đi nói chuyện với bà ta, tôi không hề nói bà ấy đã xảy ra chuyện

Bành Nhạc Cơ thấy mình đã hiểu sai ý của Diệp Mặc, trong lòng sợ hãi, có chút không hiểu hỏi lại:

- Anh Diệp, Fell là tên buôn lậu bí mật nổi tiếng nhất ở San Francisco, mặc dù bề ngoài y rất sạch sẽ, là giám đốc tiêu thụ của một công ty lớn nhưng trong hoạt động ngầm này không chuyện ác nào y không làm, những chuyện xấu mà y đã làm không thể đếm nổi. Chuyện này mặc dù người khác không biết, nhưng vài tên xã hội đen ở phố người Hoa này không ai không biết bởi vì y có Tác Nhâm của “Liên minh ngầm” làm bệ đỡ, nên cho đến bây giờ y vẫn tự do tự tại.

Diệp Mặc bừng tỉnh ngộ ra, trong lòng tự nhủ hóa ra Tác Nhâm nói đến người bạn của “dược phẩm CGK” chính là cái gã này sao, chẳng lẽ thật sự là y dám động thủ đến Lam Dụ nhưng không thành hay sao.

Nghĩ đến đây sắc mặt Diệp Mặc liền chìm xuống, hắn có chút ớn lạnh nói:

- Lam Dụ có phải đã xảy ra chuyện rồi không, tôi bây giờ cũng không biết được, Bành bang chủ, bây giờ anh hỏi hộ tôi cái gã này có phải là y biết tung tích của Lam Dụ hay không, nếu đúng là y muốn xuống tay với Lam Dụ, liền lập tức giết y.

- Vâng, cái danh bang chủ tôi không dám nhận, nếu anh không ngại cứ gọi tôi là Nhạc Cơ là được.

Bành Nhạc Cơ vội vàng khiêm nhường nói, Diệp Mặc gật gật đầu:

- Được, nếu đã thế thì anh cũng giống A Phi vậy.

Nghe Diệp Mặc đã đáp ứng yêu cầu của mình, Bành Nhạc Cơ thầm quyết định, không thể để cho Diệp Mặc thất vọng, y quay người lại nói một hồi với Fell, hơn nữa thỉnh thoảng còn uy hiếp y nữa, Fell mặc dù chỉ là một tên buôn lậu nhưng không chịu nổi sự đe dọa và giận dữ mắng mỏ của Bành Nhạc Cơ, y rất nhanh liền đem chuyện của Lam Dụ kể ra hết. Nghe những lời phiên dịch của Bành Nhạc Cơ, Diệp Mặc không còn gì để nói. Mặc dù Fell là một tên buôn lậu, nhưng không phải cái gì nhập vào đều bán được, còn phải xem nó có an toàn hay không. Mặc dù Lam Dụ thuộc loại không an toàn, nhưng y hoàn toàn không có ý định bắt cóc Lam Dụ mà là chính Lam Dụ tìm đến y. Trong lúc Ninh Trung Phi rời nước Mĩ, Lam Dụ đã một lần nữa hẹn gặp Fell, hơn nữa lần này Lam Dụ cầm một chiếc thẻ ngân hàng trị giá một trăm ngàn đô la Mĩ, cô muốn hối lộ tên người Mĩ này để có cửa, Fell lại làm sao có thể không kiếm tiền được, y lập tức nhận lấy tấm thẻ ngân hàng, hơn nữa còn hứa giúp Lam Dụ tìm được một công ty hợp tác, bảo Lam Dụ không cần phải phải gấp gáp. Vốn dĩ Fell cũng không có ý định làm gì Lam Dụ, y thật sự định giới thiệu với cô một công ty nhỏ, làm cho xong là được rồi. Nhưng ai ngờ đúng lúc này, “dược phẩm CGK” biết rằng công ty dược phẩm Phi Dụ trở thành thương hiệu số 1 châu Á, lập tức việc muốn đàm phán với công ty dược phẩm Phi Dụ đổ lên đầu Fell. Fell thật sự lo lắng việc này nếu như bị bại lộ, y nhất định sẽ ăn quả đắng. Chỉ cần Lam Dụ biết, chuyện này nhất định sẽ bại lộ. Lúc đó không những y sẽ mất công việc, hơn nữa y còn có thể gặp phải tình huống tai ương vạn bất đắc dĩ là sa thân chốn lao ngục. Fell chỉ có thể giam lỏng Lam Dụ lại, ai ngờ đúng lúc này Ninh Trung Phi lại gọi điện thoại tới, sau khi Fell bắt Lam Dụ báo bình an, y lập tức thu lại điện thoại của Lam Dụ rồi mới đến nông nỗi này. Fell thật sự định bán Lam Dụ, cho nên y tìm tổ chức buôn bán nhập khẩu có tên “Ngũ Châu”, trực tiếp bán Lam Dụ cho bọn họ. Nghe đến đây, giọng nói của Diệp Mặc trở nên lạnh lùng, hắn lạnh lùng nhìn Fell:

- “Ngũ Châu” ở đâu, làm thế nào để liên hệ với họ?

Đợi sau khi Bành Nhạc Cơ hỏi rõ về phương thức liên hệ với “Ngũ Châu” và sào huyệt của họ, Diệp Mặc liền không do dự biến ra một quả cầu lửa, Fell vừa nãy còn nói chuyện, trong chớp mắt đã biến thành một ngọn lửa, sau một lát, chỉ còn lại tro bụi bay xuống dưới, không còn nhìn thấy gì nữa. Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc phát ra quả cầu lửa trước mặt người khác. Cứ cho là Thạch Khai Căn và Đồng Trụ đã được nhìn thấy cũng khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm, không cần nói là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Mặc, lúc đó Bành Nhạc Cơ mới biết, y còn lâu mới hiểu hết được Diệp Mặc, cái mà y nhìn thấy chỉ là một phần bản lĩnh của Diệp Mặc, hoặc có thể nói là chưa thể hiện hết tất cả bản lĩnh ra.

- Tôi lập tức sẽ đi “Ngũ Châu”, A Phi và Trụ Tử trước tiên ở lại bên Bành Nhạc Cơ, đầu tiên phải tìm được sào huyệt của “Ngũ Châu” trước đã rồi tính sau.

Diệp Mặc nghĩ đến việc tổ chức buôn bán nhập khẩu đã bắt Lam Dụ đi, trong lòng rất không thoải mái...

Lam Dụ bây giờ không hề phải chịu khổ chút nào, bà lúc đó đang ở trong một căn phòng rộng rãi xa hoa, thậm chí còn có vài cô hầu gái đang hầu hạ bà, điều này làm bà rất khó hiểu. Bây giờ đương nhiên là bà biết mình đã bị Fell lừa rồi, mặc dù chưa biết là mình đã bị bán đi, nhưng hầu hạ thế này là có ý gì. Nhưng Lam Dụ biết rằng tình cảnh hiện tại không hề tốt chút nào. Bà rất hối hận nỗi vô tri của chính mình, vốn dĩ công việc kinh doanh là do chồng bà, Ninh Trung Phi làm, sau này con gái bà lớn rồi, cũng giúp đỡ được bà. Sau khi cả gia đình chuyển đến Du Châu, bà mới biết đến sự gian khổ của việc kinh doanh. Mắt nhìn công ty dược phẩm Phi Dụ của mình ngày càng nghèo túng dưới sự bức bách của công ty dược phẩm Viễn Bắc, trong lòng bà cũng thấy không ổn. Lần này đi Mĩ, muốn hợp tác với “dược phẩm CGK”, ai ngờ bị người ta từ chối, điều này làm bà rất tuyệt vọng. Nhìn dáng vẻ lo lắng của chồng, Lam Dụ quyết định phải làm một việc gì đó cho công ty dược phẩm Phi Dụ. Bà ở lại Mĩ một mình, muốn thông qua Fell để đàm phán một lần nữa với “dược phẩm CGK”. Không ngờ đã đưa hối lộ cho Fell, mà y lại lòng tham không đáy, thậm chí còn đem bà đi bán cho tên buôn lậu này. Nếu như không phải là lúc bà bị tên xã hội đen cưỡng ép, bà đột nhiên nói ra bà là Chủ tịch của công ty dược phẩm Phi Dụ thì bây giờ bà đã bị làm nhục rồi. Nhưng rất kì lạ, sau khi bà nói mình là Chủ tịch của công ty Phi Dụ, đã có người đá cái gã muốn làm nhục bà ra xa, thậm chí còn lấy súng ra giết chết cái tên xã hội đen đó. Mặc dù Lam Dụ từ trước đến giờ chưa bao giờ nhìn thấy máu tanh, nhưng bà thầm cảm ơn cái người đã giết chết tên xã hội đen đó. Hơn nữa cái người rút súng ra bắn chết người đó lại là một lãnh đạo nhỏ ở đây. Sự đãi ngộ với bà lập tức khác hẳn, không những được mời ra khỏi tổ chức buôn bán nhập khẩu này, mà tất cả đồ đạc của bà đều được trả lại. Có thể nói là trừ cái thẻ ngân hàng trị giá một trăm ngàn đô la và cái điện thoại kia thì không thiếu thứ gì. Không những thế, những người kia còn mời bà đến nơi xa hoa này, được sống tốt, được ăn ngon, còn có người để sai khiến. Nhưng bất luận là điều kiện ở đây tốt đến thế nào cũng không thể ngăn lại ý muốn về nhà của bà.

Nếu sớm biết công ty dược phẩm Phi Dụ sẽ nổi tiếng, sao bà phải mặt dày đến Mĩ đàm phán với công ty “dược phẩm CGK” này? Cứ cho là muốn chủ động hợp tác, thì cũng phải là “dược phẩm CGK”.

Nhưng điều mà Lam Dụ không hiểu là, chẳng lẽ thanh danh của công ty dược phẩm Phi Dụ cứ vang lên thế này? Chỉ là một thương hiệu mà thôi, đến cả những người này cũng không dám động thủ với bà ư?

... Thật ra người bị dày vò nhiều nhất không phải ai khác, mà chính là Lão Đại của tổ chức buôn lậu “Ngũ Châu” vừa mới mua Lam Dụ về xong. Mặc dù bây giờ là một tổ chức buôn lậu, nhưng họ cũng tuyệt đối không phải chỉ là làm một việc đơn giản là buôn lậu để sống, bởi vì Lão Đại của “Ngũ Châu” là một người Hoa, y vẫn còn một cái tên gọi là Sát Nhất. Y thậm chí chỉ có một cánh tay.

Công ty dược phẩm Phi Dụ, không cần nói là chỉ là thương hiệu hàng đầu châu Á, kể cả là thương hiệu hàng đầu thế giới thì y cũng không thèm để mắt tới. Nhưng Chủ tịch công ty dược phẩm Phi Dụ này lại có một thân phận khác nữa, đó là mẹ vợ của tên sát thần Diệp Mặc đã giết Nhâm Sát. Sát Nhất biết rõ ràng rằng con sâu độc mà y nuôi, chỉ cần muốn ai phải chết thì người đó nhất định sẽ phải chết.

Y đã từng chứng kiến rất nhiều cao thủ Cổ Võ muốn khiêu chiến với Nhâm Sát, nhưng cuối cùng tất cả đều không còn cả hài cốt. Hơn nữa Sát Nhất cũng biết cách mà Nhâm Sát luyện công, chính là dùng tính mạng của người khác để bồi dưỡng tu vi của mình. Lúc đó Nhâm Sát muốn giết Diệp Mặc, khắp nơi đều phái sát thủ đến, nhưng hành động này của Nhâm Sát đã chọc giận Diệp Mặc. Hắn trong một thời gian rất ngắn đã từ Thuần An đi đến Hongkong, cho đến bây giờ Sát Nhất cũng không biết lúc đó Diệp Mặc đến Hongkong bằng cách nào.

Mà một người hung dữ như Nhâm Sát, không những bị Diệp Mặc giết, hơn nữa hắn còn tiếp nhận tổ chức Địa Sát của y, ngoại trừ y trốn được ra nước ngoài, cũng không hề có ai ra ngoài. Đến cả sào huyệt cũ của Nhâm Sát, hắn cũng quét hết. Sau này, Sát Nhất còn lén đi Hongkong điều tra, Nhâm Sát đúng là đã chết, không thể chết thêm một lần nữa rồi. Nếu đem so sánh với Nhâm Sát, “Nam Thanh” và “Thiết Giang”, thậm chí Lưỡng Tê Bang, không cần nhìn cũng biết bọn họ khiêu khích Diệp Mặc, đều không ngoại lệ đã biến mất trong chiều dài lịch sử rồi, hoặc là trở nên suy thoái.

Nếu nói là ở trên thế giới này, có một người mà Sát Nhất không muốn đắc tội, hoặc là không dám đắc tội, thì đó chính là Diệp Mặc. Y không cho rằng Diệp Mặc không thể tìm ra chỗ này, y khẳng định, nếu Diệp Mặc muốn giết y, cứ cho là y có chạy đến chân trời góc bể cũng khó lòng thoát chết. Sát Nhất chạy trốn tới nước Mĩ, y tổ chức ra một tổ chức kinh doanh buôn bán nhập khẩu, muốn dùng loại hình kinh doanh này kiếm tiền, sau đó chuẩn bị Đông Sơn tái khởi, thành lập một tổ chức sát thủ. Nhưng mới kinh doanh được một chút thì đã đắc tội với con người hung dữ Diệp Mặc.

Điều này làm cho Sát Nhất không những căm tức, mà còn lo lắng không ngừng. Cho nên sau khi biết người mà y bắt về là Lam Dụ, Sát Nhất quyết định lập tức phải cho Lam Dụ ăn uống tốt, lập tức cho người đi bắt Fell, người đó rất nhanh liền quay về, bọn họ mang về tin tức Fell đã mất tích. Điều này làm cho Sát Nhất lo lắng, nếu không tìm ra cách nào thì y xong rồi. Nếu đợi đến lúc Diệp Mặc tìm đến đây, có lẽ kiếp này của y hết rồi, lúc đó y vắt óc suy nghĩ để chạy thoát khỏi Nhâm Sát đều là toi công vô ích.

Diệt Hồng Trần

Bình Luận (0)
Comment