Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
-- o --
Chương 386: Huỷ Hà Bang
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Ở San Francisco, Hà bang tuy không phải bang phái lâu đời nhất nhưng chắc chắn là một trong những bang phái có thời gian lâu nhất, hơn nữa tình hình bên trong cũng cực kì vững chắc.
Năm đó, thời điểm Hán Văn bang cường thịnh thì Hà bang chỉ có thể cầu sinh tồn trong khe hẹp.
Mà Hán Văn bang bị diệt, Hà bang và Sơn Khẩu bang chiếm được phần lớn địa bàn, phát triển rất mạnh. Cho đến hôm nay, Hà bang đã trở thành hệ thống bang hội của liên minh ngầm.
Chu Hoành Sinh chí lớn tài mọn của Hồng Vũ Bang đã kém xa Hà bang.
Đường bang chịu ảnh hưởng của khu vực và khả năng kinh tế thì càng khác xa.
Lúc này thủ lĩnh Kim Triệu Nam của Hà bang - một cán bộ quân đội cao cấp năm đó vì công khai khiêu khích thủ trưởng và giết vợ của ông ta nên cuối cùng bị quốc gia truy nã, chạy trốn đến Mĩ.
Kim Triệu Nam lại không thể so sánh với người tài mọn chí lớn - Chu Hoành Sinh. Khi Diệp Mặc đi vào hang ổ của Hồng Vũ bang dưới sự dẫn dắt của Thẩm Vĩ Câu, y đã biết . Hơn nữa Diệp Mặc liên tiếp giết hơn hai mươi người của liên minh ngầm, thậm chí chuyện bắt lấy tam tức phi đao John Jay, y cũng biết.
Không biết Chu Hoành Sinh mà biết bang của mình bị tổ chức tình báo của người ta đánh thành một tập san thì anh ta sẽ nghĩ như thế nào.
Lúc này, Kim Triệu Nam càng biết về việc Liên minh ngầm bị tiêu diệt. Hơn nữa anh ta đoán bước tiếp theo của Diệp Mặc chính là Hà bang của bọn họ. Chả có nguyên nhân nào khác, chỉ là vì Diệp Mặc muốn điều tra tung tích của chị Nhan. Mà vòng tay của hắn chính là cướp trong tay của người Hà bang.
Tuy Kim Triệu Nam cho rằng Hà bang ở khu phố người Hoa thì không thua bất cứ kẻ nào, nhưng anh ta vẫn không bạo dạn đến mức lúc nào cũng có thể tiêu diệt liên minh ngầm. Vì vậy, khi được biết Diệp Mặc đã tiêu diệt liên minh ngầm, sắc mặt Kim Triệu Nam rất khó coi, anh ta tin rằng không lâu nữa Diệp Mặc có thể đến được hang ổ của anh ta.
- Nhĩ Tây, ý của cậu thế nào?
Kim Triệu Nam rất muốn rút lui nhưng lại không cam tâm. Trong tâm thức anh ta cho rằng Diệp Mặc sở dĩ có thể diệt liên minh ngầm đương nhiên là có liên quan đến bản lĩnh của hắn. Nhưng nguyên nhân lớn vẫn là sự coi thường địch. Nếu bọn họ đã chuẩn bị kĩ càng, Diệp Mặc vừa đến là sẽ bao vây tấn công hắn bằng hoả lực lớn ngay, anh ta tin rằng Diệp Mặc có chạy đằng trời cũng không thoát.
Tên đầy đủ của Nhĩ Tây là Lý Nhĩ Tây, cùng Kim Triệu Nam đi tới San Francisco, sau đó cùng nhau thành lập bang phái, cùng bắt đầu sự nghiệp. Có thể nói Lý Nhĩ Tây là người đắc lực nhất của Kim Triệu Nam.
Lý Nhĩ Tây thấy Kim Triệu Nam hỏi, anh ta trầm ngâm một lát mới lên tiếng:
- Cái tên Diệp Mặc này chúng ta không hiểu rõ hắn, nhưng hắn có thể giết hơn hai mươi người của John Jay một cách dễ dàng, hơn nữa cũng khống chế John Jay rất đơn giản thì có thể thấy người này có bản lãnh thật sự.
- Bất luận có phải cơ bản là coi thường địch không, loại người này chúng ta đều phải đối đãi cẩn thận nhất có thể. Nhưng đúng như anh nói, loại người này có lợi hại hơn nữa, chả nhẽ chúng ta vây quanh hắn, dùng súng bắn mà hắn còn có thể sống được sao?
- Nhĩ Tây, ý của cậu là chúng ta phải đánh?
Kim Triệu Nam chân mày nhếch lên, anh ta cũng đồng ý với ý kiến này, chỉ là vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn mới hỏi Lý Nhĩ Tây.
Lý Nhĩ Tây gật đầu một cách nghiêm túc, sau đó nói:
- Em có hai đề nghị. Một là Hà bang chúng ta lập tức rời khỏi San Francisco, càng xa càng tốt. Nếu chúng ta đã không hiểu rõ Diệp Mặc, chúng ta nên tránh hắn đi. Hai là, chúng ta trực tiếp chặn hắn, chờ hắn đi vào vòng mai phục của Hà bang, chúng ta liền tập trung hoả lực để nổ súng, không nói bất cứ lời vô nghĩa nào với hắn. Em nghĩ cho dù hắn có lợi hại hơn thế cũng không có cách nào đồng thời tránh né nhiều công kích của hoả lực, trừ phi hắn biết bay.
Kim Triệu Nam nghe xong lời của Lý Nhĩ Tây, xiết chặt nắm tay, hung hăng đập một cái trên không
- Thì làm, ta không tin là Diệp Mặc hắn có thể bay được. Chúng ta đã kinh doanh ở San Francisco vài chục năm rồi, nhường hắn một cách không rõ ràng như thế này thì ta tuyệt đối không cam tâm. Nhĩ Tây, cậu triệu tập tất cả anh em trong bang lại, chúng ta làm trận này.
Lúc này ở hang ổ của Đường bang, tại một gác xếp nhà dân đơn giản, Diệp Mặc ngồi bên trên, Bành Nhạc Cơ và Thạch Khai Căn, Đồng Trụ ba người, ngồi tách ra hai bên.
- Anh Diệp, chúng ta bây giờ có phải giết thẳng hang ổ của Kim Triệu Nam không?
Thời gian Thạch Khai Căn quen biết Diệp Mặc là lâu nhất vì vậy hỏi thẳng.
Diệp Mặc lắc đầu
- Nếu sau chuyện này chúng ta đều đi, bây giờ giết thì không sao. Chỉ là sau chuyện này, mấy người các cậu tạm thời còn phải lưu lại. Cho nên bây giờ không nên giết. Nhạc Cơ, cậu thấy sao?
Bành Nhạc Cơ thấy Diệp Mặc hỏi liền vội vàng cúi người trả lời:
- Anh Diệp, ý của em là chờ trời tối rồi động thủ. Tối nay Sơn Khẩu bang và Hồng Vũ bang sống mái với nhau, chuyện này rất nhiều người biết. Em không tin chuyện này bên cảnh sát không phát hiện ra một chút nào. Nếu chờ lúc hai bang thanh toán nhau, chúng ta tiêu diệt Hà bang chắc không ai quấy quả. Hơn nữa sau khi hai bang này thanh toán nhau chúng ta lại tiêu diệt Hà bang vậy thì ở San Francisco này Đường bang chúng ta sẽ rất nhanh lớn.
Diệp Mặc gật đầu. Bành Nhạc Cơ này còn có đầu óc, suy nghĩ cũng giống mình. Tuy diệt Sơn Khẩu bang đối với hắn ta là việc đơn giản nhưng nếu để phát triển Đường bang thì ắt phải diệt Hồng Vũ bang nữa.
Mà Đường bang và Hồng Vũ bang vốn là cùng một bang phái phân chia ra. Cứ tiêu diệt trực tiếp như thế này sợ sẽ gây ra sự bất mãn cho nhiều người.
- Cứ quyết định như thế đi, tối nay ta đi Hà bang chờ Sơn Khẩu bang và Hồng Vũ bang thanh toán nhau xong, Nhạc Cơ đưa người đi tiếp nhận địa bàn là được rồi. Còn địa bàn Hà bang và liên minh ngầm cũng cùng nhận luôn.
Tuy rằng đồng thời tiếp nhận địa bàn của mấy bang phái lớn nhưng đối với Diệp Mặc mà nói thì chả có gì cả. Chỉ là mấy người Bành Nhạc Cơ lại rất là hưng phấn, có thể tưởng tượng Đường bang của San Francisco sau này, một bộ dạng độc đại.
Hang ổ của Hà Bang ở gần bến tàu San Francisco, địa điểm khá vắng vẻ. Diệp Mặc tin việc mình diệt liên minh ngầm đã truyền đến Hà bang
Vì vậy Diệp Mặc vừa đến đây, thần thức lập tức phát hiện người mai phục. Tuy không có bút tích của Jason nhưng những người này thậm chí đều lấy ra cả ống phóng rốc-két. Có thể thấy chỉ cần Diệp Mặc vừa tiến vào vòng mai phục là những công kích này sẽ lập tức tấn công hắn.
Cho dù bản thân hắn đối mặt với sự oanh tạc của vũ khí nặng như thế hắn cũng không chắc chắn là có thể thoát thân. Jason đối mặt với hắn còn muốn chơi trò chơi, nhưng xem tư thế của những người Hà bang này tuyệt đối là một lời không hợp thì sẽ lập tức động thủ.
- Đã tới đây rồi, bây giờ khoảng cách vòng vây của chúng ta còn khoảng 250m.
Ở chỗ xa, Kim Triệu Nam đang cùng Lý Nhĩ Tây nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc trên máy giám sát.
- Á, hắn quay người đi rồi, chả nhẽ hắn phát hiện ra cái gì rồi sao? Có cần ra tay bây giờ không?
Lý Nhĩ Tây không ngờ lại phát hiện Diệp Mặc quay người đi, cuối cùng càng đi càng xa.
Sắc mặt Kim Triệu Nam thay đổi vài lần, cuối cùng nói không cam lòng:
- Đừng động thủ, bây giờ động thủ, nhiều nhất cũng chỉ là khiến hắn bị thương, chắc không giết được hắn lại còn rút dây động rừng. Chờ chút xem.
Diệp Mặc không đi xa, hắn đương nhiên biết chỉ cần mình vừa đi đến gần đây, toàn bộ hành động của hắn đều bị người khác theo dõi dưới máy giám sát.
Diệp Mặc quay đầu tới một chỗ ngoặt, lập tức dùng thuật ẩn thân, sau đó nhanh chóng quay lại. Hắn lấy tốc độ nhanh nhất thẳng hướng tất cả Hà bang mai phục gần đó.
Mấy phút sau, Diệp Mặc lại xuất hiện trong tầm mắt của Kim Triệu Nam và Lý Nhĩ Tây.
- Hắn đã trở lại hơn nữa đã tiến vào phạm vi công kích.
Lý Nhĩ Tây liền kích động.
Kim Triệu Nam cũng kích động, anh ta nghĩ chỉ cần hôm nay giết được Diệp Mặc, vậy thì trừ việc đêm nay Hồng Vũ bang và Sơn Khẩu bang thanh toán nhau thì Đường bang không đáng để lo nghĩ.
- Nổ súng.
Kim Triệu Nam ra lệnh một tiếng, đồng thời cũng giơ súng trong tay mình lên.
Không có tiếng súng nổ lớn như trong tưởng tượng, cũng không có tiếng nổ, Kim Triệu Nam trong sự hoang mang đang muốn nổ súng nhưng anh ta phát hiện súng trong tay mình đã mất. Đang có một người trẻ tuổi đứng trước mặt anh ta và Lý Nhĩ Tây với nụ cười lạnh nhạt.
- Mày chính là Diệp Mặc.
Lòng Lý Nhĩ Tây sớm đã dìm xuống đáy cốc. Anh ta biết Diệp Mặc chắc sẽ không bị giết đơn giản như thế nhưng vẫn đánh giá thấp Diệp Mặc.
Diệp Mặc nắm súng trường trong tay, giơ tay bóp lại. Súng thép trong tay bị uốn thành một chữ U như một sợi mì vậy.
- Ta chính là Diệp Mặc.
Diệp Mặc vứt khẩu súng trường đã bị cong xuống, một cước đã bay Lý Nhĩ Tây, hắn ngồi xuống.
Kim Triệu Nam bỗng thấy chỗ hai bên mai phục của mình có máu chảy ra, anh ta kinh hãi chỉ vào Diệp Mặc nói:
- Diệp Mặc, mày làm gì với người của tao rồi? Mày dám giết tất cả người của tao…
Diệp Mặc nhìn Kim Triệu Nam như một tên ngốc
- Ý mày là gan tao quá là lớn? Không nên giết người của mày? Hay là nói tao nên tự xách đầu của mình đến giao ày?
Lý Nhĩ Tây ngăn Kim Triệu Nam đang gân xanh đầy đầu. Anh ta biết Kim Triệu Nam không giống Jason. Những người bị Diệp Mặc giết đều là huynh đệ anh ta đem về từ bộ đội. Mỗi người đều là căn mệnh của anh ta. Bây giờ bị Diệp Mặc giết sạch, anh ta không phẫn nộ tới đỉnh điểm mới là chuyện lạ.
Nhưng Kim Triệu Nam rõ ràng bị phẫn nộ tới mức choáng váng, cho dù anh ta có phẫn nộ hơn thế thì người trước mặt cũng là người có thể lấy mạng anh ta bất cứ lúc nào.
- Diệp Mặc, ta biết chúng ta đã xem thường anh, bây giờ anh cũng giết anh em Hà bang rồi, anh muốn thế nào mới tha cho hai người bọn ta, nói giá đi.
Lý Nhĩ Tây bình tĩnh nói. Chỉ là trong lòng anh ta có phải cũng bình tĩnh giống như vẻ bề ngoài thì chỉ có anh ta mới biết.
Nghe xong lời của Lý Nhĩ Tây, Kim Triệu Nam cũng dần dần bình tĩnh lại, anh ta hiểu tình cảnh của mình, lúc này Diệp Mặc muốn giết thì cũng chỉ như giết một con gà
Anh ta rất hối hận, hối hận mình đã không nghe đề nghị đầu tiên của Lý Nhĩ Tây, lúc đấy nên bỏ tất cả những thứ ở đây đi, sau đó mang theo anh em rời khỏi San Francisco đi thật xa. Một người có thể tiêu diệt liên minh ngầm thì sao có thể bị giết chết dễ dàng như vậy? Anh ta đúng là nghĩ quá hoang tưởng rồi.