Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 410 - Cờ Đầu Lâu Đáng Sợ

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 410: Cờ đầu lâu đáng sợ

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Lúc Ninh Khinh Tuyết tỉnh lại, mặt trời đã lên rất cao, chiếu vào núi băng có chút chói mắt. Ninh Khinh Tuyết phát hiện quần áo trên người mình đã khô rồi, mà chiếc vòng trên cổ cô đã biến thành màu ảm đạm.

Ninh Khinh Tuyết khẩn trương cầm lấy vòng cổ, nhìn nhìn, trong lòng rất lo lắng. Nàng tận mắt nhìn thấy chiếc vòng cổ này bảo hộ cô, cho nên đối với sợi dây chuyền này rất có cảm tình. Giây chuyền này thật giống như một người bạn, hy sinh sự sáng bóng của chính mình để bảo vệ cô.

Chẳng lẽ đúng như Mộ Mai thường nói, lần trước cô gặp nạn cũng là sợi dây chuyền này bảo vệ cô hay sao? Có phải lần trước chiếc vòng cổ cũng là biến thành loại màu sắc ảm đạm này, theo thời gian săn sóc ân cần, sau đó lại sáng bóng như cũ hay không?

Buông vòng cổ xuống, Ninh Khinh Tuyết cảm nhận tình trạng cơ thể, dường như đan điền của nàng có thêm một chút sức sống, thậm chí cô có thể tùy ý điều khiển lực lượng trong đan điền.

Chẳng lẽ đây là chân khí mà Đường Bắc Vi nói? Hay là cái loại nội khí mà người tu luyện cổ võ nói? Ngộ Quang đại sư nói qua, để tu luyện ra nội khí, người khá có tư chất tu luyện cổ võ cũng nhất định phải năm năm trở lên. Người bình thường, ít nhất cần mười năm, có người thậm chí là cả đời cũng không thể tu luyện ra được nội khí.

Mà cô chỉ tu luyện có hai mươi mấy giờ liền tu luyện ra đến nội khí, đây chẳng phải là ngược lại với lời Ngộ Quang đại sư nói hay sao?

Bỗng nhiên, sắc mặt Ninh Khinh Tuyết đại biến, cô nghĩ tới một chuyện khác mà Ngộ Quang đại sư nói. Nếu cô thật sự có loại tốc độ này, một năm khẳng định có thể tu luyện tới trình độ nhất định. Như vậy lúc sắp chết, dùng tu vi của mình bao trùm bộ phận trí nhớ của linh hồn này hoàn toàn là có thể.

Chẳng lẽ thật sự có chuyện như vậy? Nếu như trước kia mình thật sự tu luyện qua thứ Diệp Mặc dạy đó, như vậy cô còn thật sự có khả năng đạt tới loại trình độ này.

Nếu hết thảy đều thành, Mộ Mai không lừa cô, mà lời Ngộ Quang đại sư nói cũng là sự thật, như vậy cô thật sự đã yêu Diệp Mặc rồi. Thực sự giống như lời Ngộ Quang đại sư nói, trước khi chết bao lấy kí ức.

Sao có thể như vậy? Cô sao có thể yêu Diệp Mặc? Diệp Mặc là ai, cô đã sớm điều tra rồi. Cái loại cậu ấm quần là áo lượt này cô biết là thế nào, cô cũng sẽ không xuất hiện cùng Diệp Mặc.

Không đúng, hình như mình không để ý đến chuyện gì đó? Mộ Mai nói sau này Diệp Mặc thay đổi nhiều lắm. Lúc Diệp Mặc đi tìm cô, dường như không giống với Diệp Mặc trong trí nhớ của mình. Ngoại trừ đối với mình vẫn quấn quýt si mê như cũ, còn lại không giống chút nào.

Ngày đó hắn nói với mình phải giúp mình khôi phục trí nhớ, mình cuối cùng lại đuổi hắn đi. Sở dĩ đuổi hắn đi, là vì thấy mẹ bắt hắn quỳ xuống, làm cho nàng phẫn nộ.

Còn nhớ đến lúc ấy hắn nghe xong lời của mình sắc mặt vô cùng tái nhợt, hắn mang ra đan dược kia nói là 'Trú Nhan Đan “ sau khi mình ăn xong Trú Nhan Đan, vẫn đuổi hắn đi như cũ, thậm chí hắn còn phun một bụm máu. Mà mẹ lại càng quá đáng, thậm chí còn nói nơi Diệp Mặc đứng đều là nhà cô, cuối cùng Diệp Mặc nhảy từ cửa sổ ra ngoài.

Lúc này Ninh Khinh Tuyết cảm thấy sự thất vọng và thương tâm của Diệp Mặc lúc ấy, cô không còn kiên định như lúc trước. Trú Nhan Đan, sau khi cô ăn, quả thật thay đổi rất nhiều, cô có thể cảm nhận được. Chẳng lẽ chính là do Trú Nhan Đan lúc trước, quả nhiên là thật? Nếu đây là sự thật, như vậy đó chẳng phải là vô giá hay sao?

Cô vốn nghĩ đấy Diệp Mặc là nói bừa, nhưng sau khi nhận ra hiệu quả phòng ngự của vòng cổ, còn có Dưỡng nhan hoàn của dược phẩm Lạc Nguyệt, sau này cô hoài nghi suy nghĩ của chính mình.

Ơ, “ Dưỡng nhan hoàn “ 'Trú Nhan Đan “ , Ninh Khinh Tuyết bỗng nhiên nghĩ tới hai loại đan dược này đều có liên quan với dung nhan, chẳng lẽ hai loại đan dược này có liên quan hay sao?

Nghĩ đến đây, thân hình Ninh Khinh Tuyết lay động một cái, cô như hiểu ra. Cô vốn là người thông minh sắc sảo, liên hệ như vậy, hơn nữa dược phẩm Lạc Nguyệt, đem gói thầu Á Châu chuyển cho dược phẩm Phi Dụ, còn có sự cung kính của tổng giám đốc Úc đối với cô, cùng với sau lưng dược phẩm Lạc Nguyệt chính là vị Chủ tịch thần bí kia. Nếu lúc này cô còn nghĩ không ra dược phẩm Lạc Nguyệt và Diệp Mặc có quan hệ, cô cũng quá ngu ngốc rồi.

Nếu không phải công ty của Diệp Mặc, dược phẩm Lạc Nguyệt, dựa vào cái gì mà cho công ty của nàng trúng thầu? Nếu Diệp Mặc không phải ông chủ, loại nữ cường nhân Úc Diệu Đồng này dựa vào cái gì phải cung kính với cô?

Nếu cô không phải vợ Diệp Mặc, Úc Diệu Đồng sẽ đối với Viễn Kỳ Bân có ý với cô không khách khí như thế ư? Thậm chí còn dặc biệt nhằm vào y? Dù sao dược phẩm Lạc Nguyệt, coi như là một công ty mới phát, loại công ty này cho dù không thể hợp tác với tập đoàn dược Viễn Bắc, cũng sẽ không chủ động đi khiêu khích.

Còn có rất nhiều công ty khác, vì sao bọn họ không phái đại biểu đi, mà cố tình phái một đại biểu đi tới công ty của mình? Điều này rõ ràng là giúp dược phẩm Phi Dụ các cô.

- Thì ra là như vậy.

Ninh Khinh Tuyết thì thào tự nói một tiếng, cô hiểu ra rất nhiều chuyện. Bây giờ cô đã tin tưởng chuyện lúc trước Diệp Mặc nói với nàng là sự thật, hơn nữa cô cũng tin phỏng đoán của Đường Bắc Vi, quả thật Diệp Mặc đã dạy cô tu chân công pháp.

Ninh Khinh Tuyết nắm chặt tóc của mình, mặc dù cô tin chuyện này, nhưng cô thật sự không thể tin được mình lại thích Diệp Mặc.

Ninh Khinh Tuyết thở dài, dứt bỏ những ý niệm này, từ khe núi tuyết đi ra, tìm một chỗ ngồi xuống. Sau khi lôi ra một ít đồ ăn, mới phát hiện nước của mình không còn nhiều.

Nếu không thể mau chóng đến đất liền, cô cuối cùng vẫn như cũ không thể thoát kiếp tử vong. Nhưng trước khi chết Ninh Khinh Tuyết cũng rất muốn biết, tại sao cô lại yêu Diệp Mặc, thậm chí sắp chết còn nhớ kỹ chuyện cô ở cùng Diệp Mặc.

Thật lâu sau, cô mới ngơ ngác đứng lên, trong đầu thoáng qua vô số ý niệm, không biết mẹ thế nào? Mộ Mai và bố, bọn họ không biết tin tức của mình khẳng định rất sốt ruột.

Ninh Khinh Tuyết ngơ ngác ngồi tới trưa, chuyện cô nghĩ rất kỳ quái, không ngờ cô nghĩ đến chuyện ngày trước cô và Mộ Mai thấy Diệp Mặc tiến vào hộp đêm Thế giới Oanh ca kia. Tuy rằng cô đã nói không có vấn đề gì, nhưng sáng sớm hôm sau cô ma xui quỷ khiến thế nào lại cố ý lái xe dạo qua một vòng, đi qua cửa hộp đêm kia. Thậm chí sau khi nhìn thấy hộp đêm kia đã xảy ra án mạng, cô không ngờ bỏ lại chuyện quan trọng nhất của công ty, sai Mộ Mai đi thăm dò.

Bây giờ nhớ lại, cô cảm thấy rất là quái dị, chính mình thật không để ý. Chẳng lẽ điều này là xuất phát từ trong tiềm thức, hoặc là theo hành vi bản năng?

Đứng ở trên núi băng liên tục mấy giờ, Ninh Khinh Tuyết cảm thấy cô nên mau chóng tìm được đất liền, không thể tiêu hao dần như vậy. Nếu còn tiêu hao dần như vậy, thể lực của cô theo thời gian sẽ dần qua tiêu hao hết.

Mặt trời lại bị mây đen che đi, lạnh giá lại đến, Ninh Khinh Tuyết ngẩng đầu nhìn chung quanh một lần, cô suy nghĩ nếu rời chỗ núi băng này, cô nên tìm một chỗ nào đó đặt chân. Cô thật sự là không thích ngâm mình trong nước biển.

Rất xa trên đường chân trời, Ninh Khinh Tuyết bất ngờ nhìn thấy một bóng đen. Bóng đen lớn dần, là thuyền, thật là một chiếc thuyền.

Lòng Ninh Khinh Tuyết lập tức nhảy dựng lên, có thuyền là có người, có người là cô được cứu rồi. Cô chăm chú nhìn chằm chằm chiếc thuyền phía xa, chiếc thuyền đang đi về phía cô, cô quyết gây chú ý, một khi thuyền tới nơi có thể nhìn thấy, cô liền hét lên cầu cứu.

Thuyền càng ngày càng gần, thậm chí có thể thấy cánh buồm trên thuyền rồi. Niên đại này còn có thuyền buồm, Ninh Khinh Tuyết trong lòng thầm tò mò.

Mắt thấy thuyền càng ngày càng gần, Ninh Khinh Tuyết đang định cầm lấy một chiếc khăn lông múa may quát to. Bỗng nhiên cô nhìn thấy một mặt lá cờ trên đầu thuyền, lá cờ kia không ngờ lại là một đầu lâu ngược. Cho dù bây giờ là giữa ban ngày, Ninh Khinh Tuyết lại cảm thấy từng đợt sởn tóc gáy.

Trên thuyền dường như không có ai, Ninh Khinh Tuyết vội vàng buông khăn xuống, bây giờ cô lại sợ thu hút cái thuyền lại đây. Cô thầm kêu may mà hai mắt mình khá tinh, nếu không phải mắt của cô tốt, cô khẳng định nhìn không thấy cái lá cờ đầu lâu kia.

Ninh Khinh Tuyết cẩn thận ẩn nấp vào khe hẹp trong núi băng, cô khẩn trương lấy khẩu súng tự động từ trong bao ra, lúc này mới cảm giác được một chút cảm giác an toàn.

Khẩu súng mà cô lấy ra là series MP5, loại U, trong các loại súng tiểu liên là loại nhỏ nhất rồi. Chỉ có điều cô chỉ có hai băng đạn có một lục soát được từ trên người tên để râu bị bùa Hỏa Cầu đốt đen kịt, còn không biết là có thể dùng hay không.

Ngoài chỗ này, còn có bốn bùa Hỏa Cầu, đây là của Đường Bắc Vi đưa cho cô trước khi cô đi. Lúc này cô rất là cảm kích Đường Bắc Vi, nếu như không có Đường Bắc Vi, cô không những đã bị chết trên máy bay, mà còn chết không toàn thây.

Năm bùa Hỏa Cầu, cô dùng một, bây giờ chỉ còn bốn.

Ninh Khinh Tuyết cẩn thận đem số bùa Hỏa Cầu còn lại để trên người, còn có thanh dao găm kia cũng cột vào trên đùi, lúc này mới cầm súng tự động lên, khẩn trương nhìn chằm chằm chiếc thuyền đã tới gần kia.

Tuy rằng Ninh Khinh Tuyết không hiểu biết về hàng hải nhiều, nhưng sử dụng đầu lâu làm lá cờ chắc chắn sẽ không là lai lịch tốt đẹp gì. Cô thậm chí hoài nghi đây là một chiếc thuyền hải tặc, nhưng vừa rồi lại không thấy có ở đầu thuyền.

Hơn nữa, bây giờ là thời đại nào còn dùng thuyền buồm, điều này có vẻ rất quỷ dị. Hơn nữa dù là hải tặc bây giờ, dùng thuyền buồm cũng không nhiều.

Ninh Khinh Tuyết không thích xem phim, nhưng cô vẫn gặp qua một ít ảnh áp- phích hải tặc. Nếu chẳng may thuyền này thật sự là một con thuyền của hải tặc, cô chỉ có thể mong chiếc thuyền này không phát hiện ra cô. Cô thà rằng một mình chết trên núi băng này, cũng không muốn bị hải tặc mang đi.

Nếu chẳng may bị hải tặc phát hiện, trong tay nàng có hai băng đạn, dù chết cũng muốn bảo vệ sự trong sạch của mình.

Chỉ có điều cô chưa từng dùng súng, trước kia thật ra cô và Lý Mộ Mai cùng đi tập bắn, đều là dùng súng lục. Nhưng đó đều là đùa, mà hiện tại nếu chẳng may con thuyền này phát hiện cô, đây chính là sự thật.

Con thuyền phía trước tầm mắt ngày càng gần, Ninh Khinh Tuyết cũng càng ngày càng lo lắng, bởi vì lúc này cô đã có thể thấy rõ ràng cái gì đó trên đầu thuyền, mấy cái neo thật lớn, còn có một chút vụn vụn vặt vặt gì đó, cộng thêm một lá cờ đầu lâu rất to, nhưng không thấy một bóng người.

Đầu lâu ngược trên đầu thuyền kia có chút đáng sợ, Ninh Khinh Tuyết chỉ thấy da đầu của mình có chút run lên. Cô dán người thật chặt trong khe núi đá, hai tay nắm chặt khẩu súng, không dám động đậy.

Diệt Hồng Trần

Bình Luận (0)
Comment