Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 466 - Thế Giới Này Là Như Vậy

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 466: Thế giới này là như vậy

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Nhưng ông già này và người đàn ông hơn năm mươi tuổi phía sau ông ta dường như không nhìn thấy y, mà trực tiếp đi tới trước mặt Diệp Mặc khom người xuống:

- Hạ Trường Thiên, Hạ Bàng gia tộc họ Hạ bái kiến Diệp tiền bối.

Diệp Mặc chỉ gật gật đầu, Hạ Trường Thiên này Diệp Mặc đã từng gặp, ban đầu ở trong đại hội đấu giá Tê Hà Tự hắn với ông ta có giao dịch. Thanh Hoa Thanh Diệp Thảo của hắn là giao dịch từ tay ông ta, tuy nhiên lúc đó Diệp Mặc cũng không phải là đối thủ của Hạ Trường Thiên. Chỉ có điều thế sự vô thường, chớp mắt hắn đã là sự tồn tại mà Hạ Trường Thiên phải e dè

Diệp Mặc không nói chuyện với Hạ Trường Thiên mà nhìn về phía Bồi Thiếu gia đã ngây ra cười lạnh nói:

- Tôi thật ra rất muốn xem anh làm thế nào không để cho tôi mặt mũi, tôi ở ngay đây xem anh lại làm gì để bạn tôi sống không nhàm chán.

- Tôi…

Bối Thiếu gia lúc này đã ngây dại rồi, y làm sao có thể ngờ đến Hạ Trường Thiên gia tộc nhà họ Hạ người mà y ngưỡng mộ trong lòng lại còn cung kính với người thanh niên này như vậy, cho dù là cho y một trăm lá gan y cũng sẽ không làm như vậy. Tuy y không biết người thanh niên này là ai nhưng y đã biết đá phải sắt rồi.

Nếu như nói Bồi Thiếu gia đã ngây người rồi, vậy thì Ô Ứng Nguyên lại càng toát mồ hôi lạnh. Y trà trộn trong quan trường, kinh nghiệm còn già đời hơn Bồi Thiếu gia rất nhiều, nhưng y lõi đời láu cá cũng không ngờ đến một người bạn cỏn con của Vương Tây Nhạc lại nghịch thiên như vậy.

- Vu Thao của Ý Kiếm Môn bái kiến Diệp tiền bối, đệ tử môn hạ bất tài, Vu Thao đặc biệt đến thỉnh tội.

Câu nói của Bồi Thiếu gia còn chưa nói ra, bên ngoài lại có một ông lão gày gò vội vội vàng vàng chạy vào, còn chưa tiến vào đã ca bài ca xin lỗi

Lại một môn chủ của một môn phái muốn tới gặp người thanh niên này, còn cung kính như vậy, điều này khiến Bồi Thiếu gia không thể ngăn chặn được sự sợ hãi trong lòng. Y dường như sắp tiêu đời rồi, trời ơi rốt cuộc y đụng phải ai vậy? Y cảm thấy chân mình đang run, nhưng đồng thời sợ hãi hoảng sợ từ sâu trong lòng, đã hận Ô Ứng Nguyên đến mức muốn ăn thịt của y.

- Cậu là đệ tử của Bình Giang Môn?

Hạ Bàng nghe thấy lời Diệp Mặc rồi nhìn Vu Thao của Ý Kiếm Môn, ông ta bỗng nhiên quay đầu lạnh lẽo hỏi Bồi Thiếu gia. Ông ta biết nếu như nhà họ Hạ không biểu hiện, có lẽ cơ hội biểu hiển liền lập tức bị Vu Thao cướp đi.

Bồi Thiếu gia run rẩy lắp ba lắp bắp nói:

- Vâng thưa Hạ tiền bối, Ô Ứng Nguyên nói ông chủ Vương có chỗ không để con ở…, vì thế con liền đến tìm ông chủ Vương…

Chỉ có điều lời của y còn chưa nói xong liền cảm thấy một cái chân to đá vào ngực y, Bồi Thiếu gia trực tiếp bị đá ra khỏi phòng, phun ra một ngụm máu trong không trung, ngã ra đất không biết sống chết như nào.

Diệp Mặc thông qua thần thức lại biết được đan điền của Bồi Thiếu gia này đã vỡ vụn, có thể nói là hủy diệt hoàn toàn rồi.

- Lương Khải Sinh và Hoắc Khứ Minh của Bình Giang Môn anh cũng không dám vô lễ trước mặt Diệp tiền bối, lá gan của anh cũng không nhỏ.

Tuy Hạ Bàng đá Bồi Thiếu gia ra ngoài nhưng công lao này vẫn muốn thể hiện một chút.

Diệp Mặc trầm tĩnh nhìn Hạ Bàng không nói gì hết. Trong lòng lại cảm thấy cái tên Hoắc Khứ Minh hơi quen, dường như đã nghe thấy ở đâu đó, rất nhanh Diệp Mặc liền nhớ ra Hoắc Khứ Minh là ai. Lúc trước khi hắn cùng Lạc Huyên đi tìm Ní La Kinh gặp phải chính là Hoắc Khứ Minh kia, là người họ Hoắc ở Thuần An, chỉ có điều không ngờ y còn là đệ tử của một Ẩn Môn.

Lúc này Vu Thao đã hoàn toàn hiểu ra xem ra hẳn là Ô Ứng Nguyên đưa Bồi Thiếu gia đến khiêu khích Diệp Mặc, kết quả bị nhà họ Hạ chạy tới lấy lòng. Vu Thao lập tức nhớ đến còn có một Ô Ứng Nguyên, không nghĩ ngợi gì ông ta liền đi tới trước mặt Ô Ứng Nguyên giơ tay ột cái tát.

Ô Ứng Nguyên đáng thương tốt xấu gì cũng là một phó chủ tịch thành phố lại bị người khác tát cho.

Trong lúc Vu Thao còn muốn đánh, một trưởng lão đằng sau Vu Thao lại chen miệng vào:

- Môn chủ, người này hẳn là Phó chủ tịch thành phố của Quế Trình.

Ô Ứng Nguyên tuy trong lòng phẫn nộ nhưng y cũng biết y bị đánh cũng coi như là đánh không. Trong lòng y bây giờ cũng âm thầm hối hận, y làm sao ngờ đến một người bạn bình thường của Vương Tây Nhạc lại nghịch thiên như vậy.

- Ha ha hóa ra còn là một chủ tịch thành phố, Vu Thao tôi thực sự thất kính rồi tuy nhiên người như anh sao có thể làm chủ tịch thành phố chứ? Ngôn sư đệ, chuyện này đệ đi xử lý một chút, Ô Ứng Nguyên này ta thấy thực sự không phù hợp làm chủ tịch thành phố

Sau khi Vu Thao nghe nói Ô Ứng Nguyên này là chủ tịch thành phố lập tức dừng động tác lại, có những quy tắc vẫn phải tuân thủ. Tuy ông ta không để chủ tịch thành phố vào mắt nhưng động thủ liền đánh như vậy cũng không thể được.

- Cũng coi như nhà họ Hạ chúng tôi một phần, Hạ Bàng cậu và anh Ngôn cùng đi xử lý chuyện này.

Hạ Trường Thiên thấy Vu Thao đã ra tay, làm sao còn có thể đứng ở phía sau.

Ô Ứng Nguyên hoàn toàn ngơ ngẩn, y không ngờ được cuối cùng thậm chí ngay cả mũ quan trên đầu y cũng bị lấy mất. Y cũng biết sức mạnh của đại lão trong Ẩn Môn này, nếu như nói phải lấy đi mũ quan của y, thì đó thực sự không phải đùa giỡn.

- Diệp tiền bối, Ô Ứng Nguyên tôi mắt mù, xin ngài tha cho tôi một lần…

Ô Ứng Nguyên là tên giảo hoạt trên quan trường, lập tức biết chuyện này đối tượng cầu xin chắc chắn là Diệp Mặc, mà không phải mà Vu Thao muốn giáo huấn y.

Diệp Mặc lặng lẽ nhìn Ô Ứng Nguyên, nhàn nhạt nói:

- Cút, nếu như còn tiếp tục ở đây thì không cần đi nữa.

Ô Ứng Nguyên trong lòng phát lạnh, y lập tức biết câu Diệp Mặc nói này hẳn không phải là uy hiếp y. Tuy y không biết Diệp Mặc là ai nhưng chắc chắn là một người rất giỏi. Mất chức quan vẫn tốt hơn mất mạng, đám người này vốn vô pháp vô thiên, không có nghĩa không dám giết y một Phó chủ tịch thành phố này. Nghĩ đến đây, y nào còn dám dông dài, nhanh chóng lui ra ngoài, y muốn tìm một hậu đài ình, xem xem còn có cơ hội thay đổi không.

Nếu Ô Ứng Nguyên biết nịnh bợ Bồi Thiếu gia lại nịnh ra cái hậu quả nghiêm trọng này, y thà rằng ở trong bệnh viện xin nghỉ ốm cũng không muốn vào lúc này tìm đến cái cảnh này.

Sau khi Vương Tây Nhạc bò lên, cả người đã hỗn loạn. Ông ta biết Diệp Mặc là một cao thủ ẩn thế, nhưng không ngờ hắn lại có tiếng tăm như vậy. Đến mấy đại lão sống trong đây cũng đến nịnh bợ, hắn quá đỉnh rồi. Nhìn người thanh niên đánh ông ta bị người ta đá bay ra, quát mắng Phó chủ tịch thành phố Ô chạy trốn như cháu ngoan vậy, Vương Tây Nhạc chỉ cảm thấy một loại vui sướng. Ông ta luôn giả vẻ con cháu trước mặt những người này, lần này cuối cùng làm một lần ông nội rồi.

Diệp Mặc nhìn Vương Tây Nhạc đã đứng lên, biết ông ta không bị nội thương gì, lại nhìn thấy cổ tay trống trơn của ông ta, hỏi:

- Lão Vương, vòng tay tôi cho ông đâu?

Vương Tây Nhạc hơi hổ thẹn nói:

- Tôi trở về thử một chút, cái vòng tay đó quả nhiên có công năng phòng ngự, tôi cho con trai rồi, không ngờ Ô Ứng Nguyên không quan tâm quy củ như vậy, y đường đường là một Phó chủ tịch thành phố lại đem lưu manh đến đánh người, tôi tưởng rằng y nhiều nhất chỉ giở trò sau lưng mà thôi.

Hóa ra đưa đồ mình cho con trai, Diệp Mặc cũng không có cách nào trách cứ ông ta. Chỉ đành nói:

- Có thời gian tôi giúp ông làm một cái, bây giờ trên người đã không còn rồi.

- Diệp tiền bối…

Vu Thao thấy Diệp Mặc cuối cùng cũng quay đầu lại, hơi ngại ngùng gọi một câu.

Diệp Mặc gật gật đầu, tuy biết việc làm của họ là vì muốn lấy lòng hắn, tuy nhiên trong thế giới của bọn họ chính là như vậy, nắm đấm của ai to thì người ấy làm đại ca.

Nhà họ Hạ tới đây chắc chắn là vì Hạ Sâm, mà Vu Thao này chắc chính là trưởng bối của Phùng Nan. Hắn đánh người của ông ta, bọn họ còn giống như con cháu tới lấy lòng, chỉ có điều do hắn thế mạnh hơn bọn họ mà thôi, điều này chẳng có gì cảm kích cả. Chẳng may hắn không có thực lực, hoặc là một người bình thường, cái bây giờ chờ Diệp Mặc không phải là lễ tiết cung kính mà chính là một cái quan tài.

- Vu Thao lần này đến đặc biệt thỉnh tội với tiền bối, Phùng Nan đệ tử của môn hạ mạo phạm tiền bối, Vu Thao quản giáo không nghiêm…

Vu Thao thấy Diệp Mặc đồng ý hòa nhã nói chuyện với ông ta, trong lòng lập tức nhẹ nhàng một chút. Chỉ có điều lời của ông ta vẫn chưa nói xong đã bị Diệp Mặc cắt đứt, trong lòng không khỏi có chút lo sợ bất an.

Diệp Mặc nhìn Vu Thao và Hạ Trường Thiên, bình thản nói:

- Ý đồ đến của mọi người tôi đã biết, chuyện này đến đây chấm dứt. Vương Tây Nhạc là bạn của tôi hy vọng mấy người sống ở đây đừng gây rối.

Diệp Mặc không nói những lời kiểu không được ỷ thế hiếp người, hắn biết đây chính là những lời vô nghĩa. Cái thế giới này bắt nạt người tốt sợ kẻ ác không chỉ hai nhà họ, ở đâu cũng có, chuyện này cho dù là Ẩn Môn hay là thế giới bên ngoài đều quá bình thường. Đối với Diệp Mặc mà nói, chỉ có làm ình mạnh hơn người khác mới không để cho người khác bắt nạt.

Điểm này cho dù ở bất cứ đâu, bất cứ thế giới nào đều là quy luật thép.

- Vâng, Diệp tiền bối yên tâm, chúng tôi nhất định ràng buộc đệ tử, ra sức khiến cho ông chủ Vương vừa lòng.

Vu Thao lập tức tiếp lời nói, bây giờ mới hoàn toàn yên tâm. Đối với ông ta mà nói, Diệp Mặc nói chuyện này kết thúc rồi, đây là tốt nhất rồi. Sự quyết đoán sát phạt của Diệp Mặc, và lòng lang dạ sói của hắn đã nghe qua quá nhiều.

Vương Tây Nhạc sững sờ đứng một bên nghe, trong lòng xúc động hồi lâu, chính là vì ông ta kết bạn với một người bạn như Diệp Mặc, kết quả những đại lão lai lịch không rõ này còn ràng buộc đệ tử khiến Vương Tây Nhạc hài lòng. Phải biết rằng tối hôm qua ở khách sạn này Vương Tây Nhạc là người có địa vị thấp nhất, mới một ngày liền thay đổi chóng mặt rồi.

Quả nhiên là không lo xa thì ắt sầu gần, nửa năm trước ông liền nghĩ đến giúp Diệp Mặc xây một tầng áp mái ở đây, xem ra hành động kia thực sự rất chính xác. Bởi vì hành động của ông, ông có được tình hữu nghị của Diệp Mặc, cũng có được sự tôn kính của những ông lớn này.

- Diệp tiền bối, đây là ngọc bài tham gia hội giao lưu Ẩn Môn tối nay, nếu như Diệp tiền bối có thời gian thì cũng có thể tới xem, địa điểm ở Tần Quảng Vương Điện của Quỷ Thành

Hạ Trường Thiên biết bây giờ là lúc lấy lòng Diệp Mặc tốt nhất, ông ta không do dự lấy ngọc bài của mình ra, dù sao ngọc bài này môn phái của ông ta cũng có ba tấm.

- Ồ, vậy thì đa tạ Hạ môn chủ.

Diệp Mặc nhận ngọc bài, tối nay hắn đang định tới hội giao lưu Ẩn Môn xem, Hạ Trường Thiên lấy ra ngọc bài này đối với hắn mà nói chính là có ích.

Bình Luận (0)
Comment