Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 479 - Kẻ Trộm Mộ

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 479: Kẻ trộm mộ

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Hai cô gái này và Diệp Mặc trước đây đã từng giao đấu. Một người là lúc Diệp Mặc khi ở sa mạc bị hắn chém đứt tay. Hơn nữa, tại hội đấu giá Tê Hà Tự lần trước, cô ta và sư phụ cùng tham gia. Nhưng Diệp Mặc biết cánh tay của cô cũng đã liền nhanh lắm.

Cô ta có một sư phụ là một đạo cô xinh đẹp. Lần trước nghe đạo cô này hình như gọi cô ta là Tử Như, không ngờ trong đại hội này cô cũng tới, hơn nữa đã là Hoàng cấp hậu kỳ. Một cô gái mà tay bị gãy lại có thể tham gia đại hội, có thể thấy được cô ta cũng có chút nghị lực. Ấn tượng của Diệp Mặc về Tử Như đó là một tay phi đao giỏi, không biết phi đao hiện giờ của cô là cánh tay nào phóng đây

Còn cô gái kia Diệp Mặc mới gặp chưa bao lâu, chính là khi hắn đến khu binh đoàn đặc công Tương Vân đã nhìn thấy cô gái lạnh lùng này. Cô ta đối với hắn hình như là có ý xấu, còn cô ta tên gì, hắn đến giờ cũng không biết. Chỉ là hai cô gái kia và hắn có chút khoảng cách, thậm chí cô Tử Như đó với hắn còn có mối thù cụt tay.

Vòng thứ hai của buổi chiều, Hàn Yên chiến thắng một tên đỉnh cao Hoàng cấp hậu kỳ một cách dễ dàng, sau đó cô quay lại khu vực “Tam thập lục giang” để xem trận đấu. Cô đã biết Diệp Mặc trở thành trọng tài rồi nên không lo lắng những người này sẽ đến nữa.

Đối thủ của Tử Như là một tuyển thủ Hoàng cấp trung kỳ, có thể nói tương đối là trong đại hội này đã tồn tại tu vi thấp nhất rồi. Cô gái này không sử dụng phi đao mà chỉ sử dụng trường kiếm đã có thể đánh bại đối thủ xuống võ đài, thắng trong trận hai này một cách nhẹ nhàng. Còn cô gái lạnh lùng kia cũng chiến thắng đối thủ của mình một cách dễ dàng, nhưng Diệp Mặc cảm thấy cô ta đánh xong còn nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt dường như có chút lạnh băng.

Diệp Mặc theo bản năng sờ sờ cằm, ý muốn nói là tôi chưa bao giờ gặp cô, sao lại nhìn tôi như vậy?

Trận đấu buổi chiều tuy chỉ bằng một nửa của buổi sáng nhưng lại mất thời gian nhiều hơn. Sau cùng, khi chọn được tám mươi tuyển thủ thì đã là sáu giờ tối rồi.

Các trận đấu còn lại chỉ có thể đợi ngày thứ hai, buổi tối ở Đoạn Đỉnh Sơn không có người trực, trận đấu kết thúc, tất cả mọi người đều quay về chỗ ở.

Lúc Diệp Mặc được Vương Tây Nhạc mời ăn cơm tối xong quay trở lại tầng áp mái thì phát hiện ở đó đã có rất nhiều người đang đợi rồi.

Có thể nói hầu như tất cả người trong ẩn môn của khách sạn Tây Nhạc đều cử người đại diện tới hỏi thăm hắn. Hàn Yên không biết Diệp Mặc đã giết Uông Lãnh Thiện nên khi thấy nhiều người tới đây vậy cô có chút hoảng sợ. Đến khi cô biết được họ đến chỉ để hỏi thăm Diệp Mặc, cô mới yên tâm.

Bất kể là vì nguyên nhân mình đã trở thành trọng tài, hay là chuyện mình đã giết Uông Lãnh Thiện bị lan truyền ra ngoài, đối với mấy người này, Diệp Mặc dù sao cũng không có ý muốn kết bạn. Chỉ là xã giao đơn thuần một chút sau đó để ấy người họ về. Diệp Mặc cũng biết mấy người này tính cách tư lợi, không phải đến hỏi thăm đơn thuần, mà họ đã trải qua một thời gian dài tích lũy trong ẩn môn cộng thêm sự thiếu thốn tài nguyên hiện tại tạo thành.

Đồ gì đó rất ít nhưng ai cũng muốn, kể cả cướp đoạt, không tin tưởng lẫn nhau. Loại người như Tăng Chấn Hiệp này thì trong ẩn môn đã là cực kỳ hiếm rồi.

Đây cũng là lý do vì sao lịch sử Hoa Hạ trải qua mấy lần bị ngoại tộc xâm lược, lại không có bất cứ một cao thủ trong ẩn môn nào nói ra nguyên nhân. Diệp Mặc đoán sở dĩ giờ lại có một “Thiên tổ” nói không chừng vẫn vì xã hội bây giờ khá ổn định, khiến người trong ẩn môn ngửi thấy cơ hội trong đó. Ví dụ như cung cấp khoáng thạch và dược liệu quý hiếm cho ẩn môn, đây chính là một ví dụ rất điển hình.

Sau khi Diệp Mặc đuổi mấy người này đi, Hàn Yên ở lại một mình tu luyện chiêu thức thứ hai còn hắn lại đi tới Đoạn Đỉnh Sơn. Và điều khác biệt so với hôm qua chính là Diệp Mặc lần này bước trên phi kiếm mà đi.

Nếu có người lúc này tới Đoạn Đỉnh Sơn thì nhất định sẽ không tin ban ngày ở đây lại náo nhiệt như vậy, vì bây giờ lại trở thành một nơi hoang vắng, thỉnh thoảng mới có chút gió lạnh thổi tới.

Diệp Mặc vừa hạ xuống thì nhìn thấy hai gã đàn ông đang lén lút đi qua, tiến vào chân núi Đoạn Đỉnh Sơn. Diệp Mặc sửng sốt một chút, chuyện Đoạn Đỉnh sơn có quỷ là người của Thành Quỷ đều biết, nhưng sao đêm hôm khuya khoắt như vậy còn có người tới Đoạn Đỉnh Sơn làm gì?

Chỉ lát sau, Diệp Mặc liền phát hiện ngoài hai người này ra, phía sau họ còn một người khác. Rất nhanh Diệp Mặc đã biết được hai người đàn ông đi trước không có bất kỳ tu vi gì, hay nói cách khác là chưa hề tu luyện bao giờ. Từ chiếc ba lô trên lưng họ, Diệp Mặc đã đại khái biết được hai người này hẳn là đến trộm mộ.

Diệp Mặc lắc đầu, bọn trộm mộ không ngờ đã trộm tới Đoạn Đỉnh sơn rồi. Hai gã này đúng là không biết sống chết thế nào.

Nhưng khi nhìn sang người đi sau hai gã trộm mộ thì hắn vô cùng kinh ngạc, đó chính là cô gái lạnh lùng nhìn mình chằm chằm chiều nay, không biết đêm hôm thế này cô ta tới Đoạn Đỉnh Sơn làm gì? Thậm chí còn theo dõi hai gã trộm mộ chưa từng tu luyện bao giờ.

Diệp Mặc dùng thuật ẩn thân đi tới bên cạnh họ. Hai gã trộm mộ bị cô gái theo dõi mà không hề biết, hơn nữa lại chầm chậm, cẩn thận tiến vào sâu bên trong Đoạn Đỉnh Sơn.

Diệp Mặc rất nghi hoặc, nếu là trộm mộ thì không nên chọn mấy ngày này mới phải vì mấy ngày này diễn ra đại hội ẩn môn, có rất nhiều người, dễ bị phát hiện. Còn nếu ngày bình thường nếu tới đây trộm mộ thì tỷ lệ bị phát hiện chắc chắn sẽ nhỏ hơn.

- Nhị Nha, tôi cảm thấy nơi này so với các nơi khác âm u hơn hay sao ấy, người tôi không được thoải mái, sẽ không có chuyện gì chứ?

Người đàn ông có vóc dáng lùn rùng mình một cái và nói theo bản năng.

Người được gọi là Nhị Nha có dáng người cao hơn một chút, nhưng rõ ràng so với gã lùn thì khôn khéo hơn rất nhiều. Y nghe xong liền trả lời:

- Cương Hổ, chúng ta chỉ có cơ hội trong mấy ngày này thôi. Anh phải biết rằng, Đoạn Đỉnh sơn không phải là một nơi bình thường, anh cho rằng những xác chết ở đây chỉ có chúng ta biết ư? Tôi khẳng định còn có người khác biết nữa. Nhưng vì sao họ không dám tới, là bởi vì âm khí nơi này quá nặng.

- Mấy ngày nay, chính phủ tổ chức một hoạt động gì đó ở Đoạn Đỉnh sơn này nên người rất đông. Ngày mai anh sẽ thấy, người trên núi khoảng mười ngàn người, nhiều người lên núi như vậy thì dương khí sẽ tràn đầy, hòa tan âm khí nơi này, có thể nói đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta. Một khi mà hoạt động này kết thúc thì không có người đến nữa, âm khí hội tụ, lúc đó chúng ta sẽ không còn bất cứ cơ hội nào. Nhưng vì loại tử âm này mà người dám đến đây cũng không nhiều.

Cương hổ gật đầu nói khẽ:

- Nếu nơi này thực sự là mộ của hậu nhân Viên Thiên Cương thì chúng ta nói không chừng sau này có thể đổi nghề làm phong thủy được đấy!

Hóa ra là tính toán như thế. Tuy Diệp Mặc biết tính toán này của họ ở Đoạn Đỉnh Sơn lại chẳng có bao nhiêu tác dụng nhưng không thể phủ nhận tên Nhị Nha kia nói rất có lý. Một khi có nhiều người trên núi thì nơi âm khí này nhất định bị hòa tan ra rất nhiều. Nhưng tên Nhị Nha này lại không hiểu âm khí ở đây lại không phải là loại âm khí tự nhiên mà y nghĩ. Diệp Mặc tối qua đã tới một lần, hắn khẳng định là có người giở trò.

Nhưng mà Đoạn Đỉnh Sơn này thì có vật gì tốt đẹp có thể bị trộm chứ, Diệp Mặc vốn dĩ chẳng có chút hứng thú nào, chỉ là nghe thấy nhắc đến hậu nhân của Viên Thiên Cương nên hắn có chút tò mò. Viên Thiên Cương là một đại sư Phong thủy nên cũng có thể nơi này thật sự có đồ gì đó có một vài tác dụng tốt. Ban đầu, hắn còn tính tới Mai Nội Tuyết Sơn một chuyến vì theo lời của anh em họ Phó thì ở đó có một ngôi mộ cổ. Trong mấy tỉnh ở Mai Nội Tuyết Sơn thì Quỷ Thành là một tỉnh trong số đó.

Nhưng việc Diệp Mặc đi Mai Nội Tuyết Sơn không cần quá gấp gáp, bởi vì hắn biết anh em họ Phó đã lấy được một quyển pháp công ở đó, thì không còn hứng thú nhiều nữa. Cổ mộ có dữ dằn thế nào cũng chỉ là một di tích của người tu luyện cổ võ mà thôi. Đối với người tu luyện cổ võ thì đây có lẽ là một kỳ ngộ, nhưng đối với Diệp Mặc mà nói thì quả thực không có sức hấp dẫn nào. Diệp Mặc sở dĩ muốn đi một chuyến là vì hắn đã bị mấy viên dạ minh châu kia hấp dẫn.

Cô gái lạnh lùng kia đã đạt đến đỉnh cao của Hoàng cấp tu vi nên theo dõi hai gã trộm mộ bình thường này chẳng có áp lực nào. Diệp Mặc tới nơi này chẳng qua muốn xem xem ở Đoạn Đỉnh Sơn này rốt cục có huyền cơ gì, vì sao tối qua thần thức của hắn không phát hiện ra là thứ gì đã đánh lén hắn? Nên sau khi nghe nói đến mộ hậu nhân của Viên Thiên Cương, Diệp Mặc cũng lặng lẽ theo sau ba người họ.

Đoạn Đỉnh Sơn vốn mấy năm nay không có ai tới đây nên ngoài một con đường chính thông lên đỉnh núi ra thì các nơi khác đều hoang vắng. Hai gã trộm mộ đi gần một tiếng, sau lại tiến vào khe sâu duy nhất của Đoạn Đỉnh Sơn, Diệp Mặc thấy dáng vẻ hai gã này quen thuộc chắc đã trải nghiệm qua

Nhị Nha tới một chỗ sườn dốc, lấy ra một vật dò xét xung quanh thật lâu rồi mới ngừng lại.

- Chính là ở đây sao?

Cương Hổ thấy Nhị Nha ngừng lại liền nhỏ giọng hỏi.

- Đúng vậy, là ở đây!

Nhị Nha cởi ba lô, lấy ra một cái xẻng Lạc Dương (loại xẻng đặc dụng, một loại công cụ khảo cổ học, được tạo thành từ nửa cung tròn hình trụ), nhưng chỉ xúc vài cái lại cất vào

- Nhị Nha, tôi thấy sợ, lần này sao tôi lại có cảm giác không ổn lắm.

Cương Hổ rụt cổ, có chút lo lắng hỏi.

Nhị Nha liền mắng gã:

- Nghĩ vớ vẩn! Đây không phải lần đầu tiên chúng ta làm những việc này, nếu thật sự là chỗ ở của người đó thì chúng ta chỉ cần làm một chuyến là được rồi. Nhớ kỹ rằng, càng là lúc này thì càng không được sợ, như vậy dương khí mới tràn đầy. Hơn nữa, tôi khẳng định hôm nay chúng ta không thể đào xong được thì chừng ba ngày nữa sẽ xong. Thế cũng là khá lắm rồi.

Hai gã này vừa nói vừa bắt đầu đào, Diệp Mặc không thể không khâm phục họ. Họ không có bất kỳ tu vi nào nhưng tốc độ đào rất nhanh. Họ phối hợp rất thuần thục, từng xẻng đất bị hất ra đều đặn.

Diệp Mặc để ý tới cô gái lạnh lùng kia thì thấy cô ta cũng cẩn thận trốn một bên, không tiến lên, không biết cô ta muốn làm gì. Không biết là muốn lợi dụng hai gã này để phát tài hay là cũng có hứng thú với di tích của hậu nhân Viên Thiên Cương?

Một tiếng sau, Nhị Nha bò lên cầm một kíp nổ đi xuống, lát sau y leo lên, kéo Cương Hổ chạy ra xa một bên.

Một tiếng nổ vang lên, thần thức của Diệp Mặc thấy thuốc nổ của Nhị Nha phát nổ ở một cái động cũ, hóa ra nơi này đã sớm có người tới trộm rồi. Và, thần thức của Diệp Mặc rất nhanh liền phát hiện được, cái động này không thể khai thông được, trên đó còn có hai xác chết nữa.

Xem ra hai cỗ thi thể này là hai gã trộm mộ, không biết vì nguyên nhân gì đã chết ở đây. Điều này chứng minh con người chết vì tiền tài, chim chóc chết vì miếng ăn.

Nhị Nha và Cương Hổ rất nhanh liền cầm đèn mỏ quay lại động. Một lúc sau, Nhị Nha liền bất ngờ kêu lên vui sướng:

- Hổ tử, chúng ta gặp may rồi. Nơi này có sẵn một cái động, hơn nữa chưa đào xuyên qua được, chúng ta chỉ tiếp tục đào vài cái là được. Bên trong có hai tiền bối đã chết, Hổ tử, lấy hai chân của con lừa đen đưa cho tôi một cái, phòng ngừa có đại nạn.

Diệt Hồng Trần

Bình Luận (0)
Comment