Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 481 - Dưỡng Thần Mộc

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 481: Dưỡng thần mộc

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

- Tối qua đánh lén cậu là tôi không đúng, cậu cũng đã giết thú cưng quỷ của tôi, tôi hi vọng như vậy là chấm dứt, mỗi người đi một hướng, ai làm việc của người ấy.

Người đàn bà này một lúc lâu sau mới quyết định nói vậy, mặc dù thú cưng quỷ của bà là một nửa tính mạng của bà, nếu không có thú cưng, bất kỳ một người luyện võ Địa cấp trung kỳ nào cũng có thể giết bà. Nhưng hiện tại bà không thể tìm Diệp Mặc nói lí lẽ, người này mạnh hơn bà quá nhiều.

Mặc dù tối qua Diệp Mặc và Uông Lãnh Thiện đánh nhau, bà không dám đứng gần xem, nhưng sau đó bà lại ở lại xem xét hiện trường. Bà tin rằng nếu như có mấy người như bà nữa, cũng không phải là đối thủ của Diệp Mặc. Mặc dù không biết người thanh niên này làm thế nào mà tu luyện được như vậy, tuổi nhỏ như vậy mà có tu vi cao như thế, nhưng bà vẫn chọn cách né tránh. Bởi vì điều mà bà kiêng kị nhất là để Diệp Mặc phát hiện ra thú cưng quỷ của bà.

Diệp Mặc lạnh lùng cười nói:

- Đánh lén tôi, muốn mạng của tôi, sau đó không đau không ngứa đến nói với tôi một câu là do bà không đúng, để tôi tha cho bà. Định đem tôi làm người tốt mục nát hay sao?

- Vậy cậu còn muốn thế nào nữa? Những người luyện Cổ Võ chúng ta xem trọng khoan dung độ lượng, tôi đã nhận thua rồi, lại còn hứa rằng sẽ không động vào cậu nữa, chẳng lẽ cậu còn muốn chém tận giết tuyệt hay sao? Hoa Hạ chúng ta từ trước đến giờ đều có truyền thống lễ nghi, chẳng lẽ cậu muốn học cách làm man di sao?

Người đàn bà đó thấy Diệp Mặc không có ý tha cho bà, lập tức liền hét ầm lên.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười:

- Bà nói đúng, tôi đúng là phải chém tận giết tuyệt, không cần nói bà là người của Cửu Nguyệt Quan, cứ cho là bà không phải là người của Cửu Nguyệt Quan, một khi đã chọc giận Diệp Mặc tôi thì đã không may rồi. Bà những năm này ở Quỷ Thành không biết đã sát hại bao nhiêu người, hơn nữa thú cưng quỷ của bà ở Quỷ Thành này tôi đoán chắc đã ăn không ít hồn phách. Tôi giết bà, bà phải thấy đúng mới phải.

- Đừng giết tôi, tôi sẽ mang công pháp của Cửu Nguyệt Quan giao hết cho cậu.

Nói xong một quyển sách da dê đã nằm trong tay lão phụ.

Diệp Mặc không thèm xem quyển sách da dê kia, hắn đã xem quyển này một lần rồi, thứ này không có gì hấp dẫn hắn, hắn cũng không trả lời, thuận tay xuất ra vài lưỡi đao gió chém tới.

Lão phụ này dù gì thì cũng là một người luyện Cổ Võ địa cấp trung kì, nhìn thấy Diệp Mặc chém đao gió tới như vậy, mặc dù không biết đây là ám khí vô hình nào, nhưng đã cầm cái gậy đen lên không ngừng chặn mấy cái đao gió lại. Nhưng đao gió của Diệp Mặc lại rất nhiều, cuối cùng trong một phút không để tâm, đã bị Diệp Mặc một đao chém thành hai đoạn.

Diệp Mặc xuất ra một quả cầu lửa đốt cháy lão phụ, lúc này mới nhặt quyển sách da dê lên. Quả nhiên là Cửu Nguyệt Trường Thanh Quyết. Tuy nhiên Diệp Mặc lật ra một chút, phát hiện ra bản Cửu Nguyệt Trường Thanh Quyết này ngoài quy tắc chung giống với bản mà hắn đã giao cho Nhiếp Song Song thì tất cả những thứ còn lại đều không giống. Dường như so với quyển mà hắn nhìn thấy sâu sắc, huyền bí hơn rất nhiều. Diệp Mặc xem hết quyển sách, lập tức hiểu ra rằng đây là quyển hai của Cửu Nguyệt Trường Thanh Quyết, xem ra quyển đưa cho Nhiếp Song Song là quyển một.

Lời giới thiệu cuối cùng của Cửu Nguyệt Trường Thanh Quyết đã khiến Diệp Mặc hiểu ra rốt cuộc đây là việc gì, chủ nhân của cuốn sách này là một cô gái. Chỉ có điều từ nhỏ đã bị đưa tới cửa Thái Thượng Vong Tình, tu luyện môn võ của Thái Thượng Vong Tình. Thái Thượng Vong Tình thuộc loại công pháp địa cấp của Cổ Võ, môn võ này vốn cũng chẳng có gì.

Chỉ có điều cô gái này trong một lần rời núi đã gặp người đàn ông mà cô yêu, sau đó trúng tiếng sét ái tình. Nhưng tu luyện Thái Thượng Vong Tình không thể có tình cảm, nếu có tình cảm nhất quyết phải đoạn tình. Nhưng cô gái này chí tình chí nghĩa, cô mặc dù là một đệ tử giỏi nhất của Thái Thượng Vong Tình, nhưng vì người mình yêu, đã cãi nhau mà trở mặt với Thái Thượng Vong Tình, kết quả là trong lúc giận dữ cô đã phản lại Thái Thượng Vong Tình.

Bởi vì cô là đệ tử thiên tài nhất từ trước đến giờ của Thái Thượng Vong Tình, để cho cô một lần nữa quay lại môn phái, Thái Thượng Vong Tình đã phái cao thủ đi giết người trong lòng của cô gái. Việc này đã chọc giận đến cô gái chí tình chí nghĩa này, cô công khai nói rằng Thái Thượng Vong Tình căn bản không có gì gọi là công pháp Cổ Võ, một người tu luyện cuối cùng cũng không thể sinh ra công pháp thì đúng là rác rưởi.

Nói xong lời này, cô liền biến mất trong tầm mắt của mọi người, hai mươi năm sau, cô lập Cửu Nguyệt Quan tại núi Thanh Tiễu ở Tứ Xuyên, và còn đưa ra một công pháp mới có tên Cửu Nguyệt Trường Thanh Quyết. Sau đó cô đến cửa Thái Thượng Vong Tình, tiêu diệt hết môn phái này.

Bởi vậy Cửu Nguyệt Quan thuộc loại tà môn liền được truyền đi, thậm chí người đời sau còn nói Cửu Nguyệt Quan là Cửu Nguyệt Vong Tình Quan. Vong Tình là chỉ cô gái kia đi ra từ Thái Thượng Vong Tình, còn có thể chỉ ra là cô gái này lấy oán báo ơn.

Khép lại cuốn Cửu Nguyệt Trường Thanh Quyết trong tay, Diệp Mặc trong lòng thầm than, cô gái này đúng là hiếm thấy. Không chỉ chí tình chí nghĩa, hơn nữa còn xem trọng báo thù. Điều lợi hại nhất là cô đã lập ra Cửu Nguyệt Trường Thanh Quyết, tuyệt đối không phải là tầm thường, đúng là rất giỏi.

Diệp Mặc cũng đoán rằng sở dĩ mà người đời sau tu luyện Cửu Nguyệt Trường Thanh Quyết của Cửu Nguyệt Quan thành tà công là bởi vì tà môn này và truyền thuyết có liên hệ với nhau. Mấy đệ tử kia không hiểu ý nghĩa ban đầu, cho rằng môn phái của mình là tà môn, do đó cách tu luyện cũng là dùng tà pháp.

Lắc lắc đầu, Diệp Mặc gập cuốn Cửu Nguyệt Trường Thanh Quyết ở trong tay lại, lúc này mới đi vào hầm mộ.

Sau khi đi vào, Diệp Mặc mới biết là sau khoảng thời gian ngắn ngủi mà hắn đi đã xảy ra rất nhiều sự việc. Cô gái lạnh lùng đó trong tay cầm cái pháp khí âm dương ngư, ngã ra ở cửa mộ, trong túi áo dường như còn có một miếng ngọc giản.

Mà hai tên trộm mộ kia sùi bọt mép, sắc mặt xanh lét, cùng ngã vào bên cạnh quan tài, thần thức của Diệp Mặc quét tới, rõ ràng hai người này đã tử vong. Thần thức của Diệp Mặc một lần nữa lại quay lại chỗ cô gái lạnh lùng đó, phát hiện ra trên người cô có một luồng khí âm u lạnh lẽo.

Diệp Mặc lúc này liền hiểu ra là cô chắc là bị âm khí xâm lấn, tuy nhiên bởi vì cô ta tu luyện Cổ Võ, hơn nữa còn có tu vi đỉnh cao hoàng cấp, âm khí xâm lấn vào có chút yếu thế, nhất thời không có cách gì để xâm chiếm hết cơ thể cô gái này. Nhìn bộ mặt kinh hãi của cô, hẳn là trước khi bất tỉnh đã có thứ gì hù dọa rồi.

Diệp Mặc lắc lắc đầu, hắn không biết cô gái này, nhưng dường như cô ta có chút ý nghĩa đối với hắn. Tuy rằng không biết vì sao, nhưng đã gặp rồi, chỉ là thuận tay cứu giúp cũng tốt.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc giơ tay vỗ vào ấn đường của cô gái, một luồng khí lạnh lẽo bị Diệp Mặc đẩy ra, lập tức bị chân hỏa của Diệp Mặc tiêu diệt. Sắc mặt hoảng sợ và tái nhợt của cô gái dần dần biến mất, rất nhanh liền hiện ra một chút hồng hào.

Diệp Mặc lại chú ý tới mộ thất này, lúc này mới phát hiện ra thi thể bên trong quan tài đã bị chuyển ra ngoài, chỉ có điều vị trí lúc này là ở trong một góc của hầm mộ, một luồng âm khí từ thi thể lại dâng lên, xem chừng muốn đánh về phía Diệp Mặc.

Diệp Mặc cười lạnh, thuận tay xuất ra một quả cầu lửa, âm hồn này không kịp phản kháng đã bị cầu lửa tiêu diệt. Hai miếng ngọc bội trong thạch thất này chắc là đáng giá chút tiền, nhưng Diệp Mặc cũng không cần cầm lên xem, thần thức của hắn quét qua cái thứ hình bán nguyệt đen thui được treo trên tường kia.

Thuận tay cầm vật hình bán nguyệt này lên, Diệp Mặc cẩn thận nhìn một hồi lâu, phát hiện ra lớp màu đen này chỉ là một lớp vỏ bên ngoài mà thôi, chắc là do con người che lên.

Diệp Mặc bóc lớp vỏ ngoài này ra, bên trong không ngờ là một vật hình bán nguyệt làm bằng gỗ cứng màu vàng nhạt, một mùi thơm thoang thoảng dậy lên.

Dưỡng thần mộc? Diệp Mặc vui vẻ, hắn thật không ngờ trong hầm mộ này lại gặp được thứ như thế.

Dưỡng thần mộc chẳng những có thể lấy để luyện đan, hơn nữa còn có thể làm đồ trang sức, tu dưỡng hồn phách lớn mạnh. Có thể nói dưỡng thần mộc không những là vật liệu rất tốt cho những người tu luyện mà còn là vật rất tốt cho quỷ để tu luyện. Diệp Mặc không đi nghĩ tại sao nơi này lại có dưỡng thần mộc, hắn lập tức lấy một mảnh vải ra bọc dưỡng thần mộc vào, cho vào nhẫn.

Chuyến đi này thật không tệ, không ngờ rằng ở nơi này lại có thể gặp được thứ đồ vật tốt như này. Bởi vì có được dưỡng thần mộc, tâm trạng của Diệp Mặc vui vẻ hẳn lên. Hắn nhìn cô gái ở cửa mộ, đồng thời thần thức cũng quét đến chỗ âm dương ngư và miếng ngọc giản trong túi của cô, cảm thấy đều như là không có gì.

Diệp Mặc đi đến trước mặt cô gái này, xốc cô lên thuận miệng nói:

- Hôm nay tâm trạng của ta không tồi, xem như là vận may của cô, tôi đưa cô ra ngoài.

Nói xong, Diệp Mặc rất nhanh liền nhảy ra khỏi huyệt, quay đầu lại rất nhanh liền chôn xong hai tên trộm mộ, lúc này mới bước lên phi kiếm rời khỏi nơi này. Diệp Mặc vừa đi khỏi, ở bên cạnh mộ huyệt này liền xuất hiện một âm hồn như vậy, nhưng âm hồn này không dừng lại, chỉ có điều bay về hướng ngược lại với Diệp Mặc, trong chớp mắt đã biến mất.

Nếu Diệp Mặc ở đây mà nhìn thấy, hắn chắc chắn biết rằng đây cũng là một âm hồn có thể độn thổ, không cần nói có phải là âm hồn thứ hai mà lão phụ kia nuôi không. Chỉ có điều âm hồn này có trí tuệ rất cao, biết rằng không thể xuất hiện sớm hơn được, nếu sớm hơn thì đã bị Diệp Mặc phát hiện.

Diệp Mặc mang theo cô gái này đã nhất thời phải lo lắng rồi, hắn không biết chỗ ở của cô ta, cũng không thể đem cô ta ra đường lớn rồi để ở đó được. Nhưng Diệp Mặc tuyệt đối không nghĩ đến chuyện đưa cô ta về chỗ ở của mình, không biết nên để ở chỗ nào đây?

Đúng rồi, nhìn trên người cô ta hình như có chìa khóa. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lục túi của cô một chút, rất nhanh liền lấy ra một cái thẻ ra vào. Chiếc quần dài mà cô ta mặc rất mỏng, khiến cho Diệp Mặc cảm thấy được da thịt của cô đang phập phồng. Điều này làm cho Diệp Mặc nóng cả người, nhưng người mà hắn nghĩ không phải là cô gái đang ở trong tay, điều mà hắn nghĩ là phải sớm tìm ra Lạc Ảnh, sau đó đem theo Lạc Ảnh đến cùng động phòng với Khinh Tuyết...

- Lạc Ảnh, Khinh Tuyết...

Diệp Mặc không kìm nổi thì thào tự nói một câu, sau đó lắc đầu. Bất kể là không thông báo cho Lạc Ảnh, với Khinh Tuyết vào động phòng trước, hay là không thông qua Khinh Tuyết, với Lạc Ảnh động phòng trước, Diệp Mặc đều cảm thấy rất xin lỗi một người. Muốn hôn nhân lớn, thì cùng nhau là hơn.

Thu lại tâm trạng, Diệp Mặc cầm trong tay chiếc thẻ từ kia, trên thẻ từ viết là khách sạn Viễn Trình, phòng 303.

Mấy phút sau, Diệp Mặc mang theo cô gái lạnh lùng này đi tới khách sạn. Sau khi bế cô lên giường, Diệp Mặc mới trở về chỗ ở của mình.

Lúc Diệp Mặc trở về, Hàn Yên đã ngủ rồi. Diệp Mặc đi tắm, rồi đem dưỡng thần mộc ra cẩn thận xem xét. Tuy nhiên tối nay có chút mệt mỏi, nhưng tâm trạng của Diệp Mặc không tệ, dù sao dưỡng thần mộc không phải là người nào cũng có thể gặp được, chịu khó một chút cũng tốt.

Diệp Mặc vuốt ve dưỡng thần mộc trong tay, chợt nhớ ra một vấn đề kì quái. Dưỡng thần mộc này là vật dùng để tu chân, một cái hầm mộ như vậy treo nó lên để làm gì? Hơn nữa còn che lớp màu đen lên. Nếu như biết giá trị của nó để chôn cùng, tại sao lại không để trong quan tài?

Bình Luận (0)
Comment