Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 485 - Diệp Mặc Thật Là Đáng Sợ

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 485: Diệp Mặc thật là đáng sợ

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Trong lòng Hàn Yên cảm thấy lạnh lẽo. Cô cố gắng đánh giá cao Lục Nhiễm, nhưng cô phát hiện chênh lệch giữa mình và gã vẫn quá lớn. Dưới một chiêu vừa rồi, cô liền bị rơi vào tình thế xấu.

Không ngờ Lục Nhiễm có thể trong tình trạng cô còn chưa sử dụng xong chiêu thứ nhất, gã đã kết thúc, mũi kiếm liền phát ra đạo kiếm quang thứ hai. Nhưng lúc này ngay cả năng lực tránh né cô cũng không có, chỉ có thể nhìn kiếm quang đâm đến, nhưng không thể dùng được bất kỳ sát chiêu nào.

Ngay khi Hàn Yên tuyệt vọng, cổ tay cô bỗng nhiên tự động phát ra một đạo ánh sáng nhạt, tạo thành một vòng phòng hộ ở ngay trước mặt cô. Tuy rằng vòng phòng hộ chỉ tồn tại trong thời gian rất ngắn, nhưng lại đúng lúc chặn được kiếm quang của Lục Nhiễm. Kiếm quang ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục đâm xuyên qua vòng phòng hộ. Vòng phòng hộ lập tức biến mất.

Chính trong giây lát này, Hàn Yên đã một lần nữa tập hợp nội khí. Cô thi triển ra một chiêu kiếm thức mà Diệp Mặc đã dạy cô.

Trong nháy mắt, khi Lục Nhiệm thấy mũi kiếm của mình bị một vòng phòng hộ tự nhiên xuất hiện ngăn cản, trong lòng gã liền cảm thấy kinh hãi. Nhưng vòng phòng hộ dường như chỉ tồn tại trong thời gian rất ngắn. Điều này khiến Lục Nhiễm nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng chiêu thức đó đã yếu hơn, nhưng gã tin chắc Hàn Yên sẽ tránh không thoát.

Hàn Yên phát ra Thập kiếm thức. Mười đạo kiếm quang nổi lên cuồn cuộn trực tiếp hướng về phía Lục Nhiễm. Bởi vì chiêu thức của Lục Nhiễm đã yếu, mười đạo kiếm quang của Hàn Yên đã hoàn toàn ngăn cản được kiếm quang của Lục Nhiễm, đồng thời không hề dừng lại tiếp tục bắn về phía trước.

Lục Nhiễm không ngờ được Hàn Yên có thể thi triển ra kiếm pháp lợi hại như thế. Gã vội vàng lui về phía sau, đồng thời rút kiếm ra đỡ. Không thể không nói năng lực ứng phó gã mạnh hơn nhiều so với Hàn Yên. Bởi vì gã lui nhanh mà phòng thủ cũng nhanh, mười đạo kiếm quang chỉ rạch vài vết máu trên người gã mà thôi.

Rời khỏi phạm vi của kiếm quang, Lục Nhiễm cảm thấy kinh sợ. Trước không nói đạo kiếm quang kia của mình đột nhiên bị ngăn cản, sao Hàn Yên lại có kiếm quyết lợi hại như vậy? Hơn nữa còn có thể đâm gã bị thương.

Quyết không thể cho cô cơ hội thứ hai, Lục Nhiễm căn bản không để ý vết thương trên người mình, trực tiếp phát ra một đoàn kiếm quang, mang theo âm thanh giống như tiếng sấm sét đánh về phía Hàn Yên.

Diệp Mặc nhìn thấy vậy, trong lòng thầm than. Bản thân mình dạy cho Hàn Yên Thập kiếm thức này tuy rằng lợi hại, tiếc rằng cô chỉ học được một chút da lông. Nếu không dù Lục Nhiễm có lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng né tránh. Bởi vậy có thể thấy được Bách kiếm thức và Loạn kiếm thức sau đó, cô càng không thành thạo.

Hàn Yên đã biết sự chênh lệch giữa mình và Lục Nhiễm. Hơn nữa trong lòng cô hiểu rất rõ Diệp Mặc dạy cho cô ba chiêu kiếm, cô chỉ là học được một chút da lông. Thậm chí ngay cả da lông cũng không bằng. Cô biết dựa vào kiếm chiêu bình thường, cô tuyệt đối không phải đối thủ của Lục Nhiễm. Cho nên sau kiếm thứ nhất ép được Lục Nhiễm phải lui lại, cô không hề nghĩ ngợi liền đánh ra kiếm thứ hai.

Tuy rằng Bách kiếm thức tu luyện cao nhất có thể phát ra trăm đạo kiếm khí giống như thực chất, nhưng Hàn Yên chỉ có thể phát ra hai mươi đạo kiếm khí mà thôi. So với Thập kiếm thức có hơn mấy đạo kiếm khí.

Bởi vì Hàn Yên biết tu vi của mình kém hơn rất nhiều so với Lục Nhiễm, cho nên kiếm thứ nhất không có tác dụng lập tức dùng chiêu thứ hai. Mà Lục Nhiễm lại không ngờ được trong lúc Hàn Yên vội vàng cấp bách có thể ngăn cản kiếm quang của mình, thậm chí còn dùng kiếm quyết phát ra mười đạo kiếm khí, cho nên gã bị bức lui thậm chí chịu một ít vết thương nhẹ.

Chỉ có điều Lục Nhiễm phản ứng vô cùng nhanh chóng. Trong nháy mắt, khi gã lui ra phía sau, liền sử dụng đòn sát thủ của mình, đồng thời mang theo kiếm quang đánh về phía Hàn Yên. Cuối cùng không ngờ lại va chạm với kiếm khí do Hàn Yên phát ra. Trong lúc nhất thời kiếm khí bắn ra xung quanh.

Nội khí của Hàn Yên thua kém hơn rất nhiều. Cô lập tức cảm giác được một áp lực tuyệt đối đè xuống. Áp lực kiếm khí điên cuồng khiến cô không nhịn được hộc ra một ngụm máu tươi. Chỉ có điều Hàn Yên lại cắn chặt răng không lui về phía sau nửa bước. Cô biết một khi mình lui ra phía sau, chính là thua. Cô tuyệt đối không có lực sử dụng kiếm thứ ba. Lúc này nội khí của cô đã tiêu hao gần hết. Lục Nhiễm thật sự quá lợi hại.

Tuy rằng Lục Nhiễm hoàn toàn chặn được một chiêu này của Hàn Yên, thậm chí còn chiếm thượng phong, nhưng góc độ kiếm khí của Hàn Yên xảo quyệt. Chờ sau khi gã hoàn toàn hóa giải được kiếm khí của Hàn Yên, Hàn Yên đã đứng vững.

- Lâm, lâm...

Bất kể bùa Diệp Mặc cho có tác dụng hay không, Hàn Yên lập tức ném đòn sát thủ cuối cùng. Cô ném toàn bộ hai lá bùa đao gió ra ngoài. Cô đã nghĩ màn hào quang nhàn nhạt của vòng phòng hộ vừa rồi, hẳn là do vòng tay Diệp Mặc đưa cho cô phát ra. Cho nên cô cũng có chút tin tưởng đối với bùa Diệp Mặc đã cho.

Lục Nhiễm hóa giải xong kiếm thứ hai của Hàn Yên, không ngờ không hề tổn thương. Có thể thấy được nếu kiếm đầu tiên không phải do gã khinh địch, hoặc là chiêu thức dùng hết sẽ không bị thương nhẹ như vậy.

Hiện tại thấy Hàn Yên không ngờ ném ra hai lá bùa để đối địch, Lục Nhiễm cười lạnh một tiếng. Không ngờ dám dùng bùa bắt quỷ, quả thực là muốn chết. Lục Nhiễm đưa tay ra chụp lấy hai lá bùa, đồng thời tập hợp khí kiếm, lạnh giọng quát:

- Tiện nhân, khiến ông đây bị thương. Hôm nay ông mày không chém thành mấy nửa...

Nhưng Lục Nhiễm chỉ nói được một nửa, liền im bặt. Ban đầu, gã vốn muốn nói trước khi Hàn Yên nhận thua gã sẽ giết chết Hàn Yên. Nhưng gã mới chỉ nói được một nửa, liền cảm giác được hai lá bùa Hàn Yên ném tới có mang đao khí sắc bén, phong đao giống như thực chất.

Lục Nhiễm vừa định dùng trường kiếm trong tay ngăn cản, nhưng hai đao khí sắc bén kia không ngờ trực tiếp xuyên vào cánh tay và ngực gã, biến mất không thấy nữa.

- Sao có thể như vậy...

Lục Nhiễm mở to hai mắt. Đến lúc sắp chết vẫn không thể tin được mình bị bùa giết chết.

Bịch

Lục Nhiễm ngã xuống lôi đài. Một cánh tay bị đứt lìa. Máu trên ngực chảy ra ồ ồ giống như dòng suối nhỏ.

Hàn Yên nhìn Lục Nhiễm ngã xuống lôi đài, cô thoáng ngẩn người một lát. Lúc này cô mới liên tục nôn mửa. Cô không thể tưởng tượng được mình thật sự đã giết chết Lục Nhiễm. Thậm chí còn giết gã tới mức khó coi như thế. Cô từng nhìn thấy người chết. Trận đấu buổi sáng còn chết một người. Nhưng chết thảm như vậy cô vẫn lần đầu tiên nhìn thấy. Huống gì còn do cô động thủ.

Hiện trường trở nên hoàn toàn yên tĩnh. Lục Nhiễm không ngờ đã chết, bị một nữ đệ tử không có danh tiếng của Quảng Hàn Môn giết chết. Không ai dám tin vào chuyện này, nhưng đây lại là sự thật. Cao tầng Hồ Lô cốc càng ngây người. Lục Nhiễm là đệ tử thiên tài do Hồ Lô cốc trọng điểm bồi dưỡng, không ngờ đã chết trên lôi đài.

Không ai có thể chịu đựng được đả kích này, Hạng Danh Vương tức giận tới mức toàn thân run rẩy. Sắc mặt Nghiêm Khải tái nhợt. Bảo Lục Nhiễm lên lôi đài giết Hàn Yên là chủ ý của y. Có thể nói là người đệ tử thiên tài này mất là do y tiễn đưa.

- Tiện nhân, mày dám giết Lục Nhiễm. Chết cho tao...

Lúc này người của Hồ Lô cốc ngồi trên ghế trọng tài rốt cuộc không thèm để ý tới Diệp Mặc, trực tiếp nhảy lên lôi đài. Đồng thời trường kiếm trong tay đã mang theo một đạo kiếm khí lạnh lùng sắc bén tìm về phía Hàn Yên còn đang đứng ngây người.

Người dưới đài thấy trưởng lão Hồ Lô cốc tấn công lên đài, một đám đều âm thầm thở dài. Hàn Yên chết chắc rồi. Cho dù Diệp Mặc có lợi hại mấy, cũng không có khả năng cứu được Hàn Yên.

Mãi đến khi kiếm quang rơi xuống, Hàn Yên mới kịp phản ứng. Cô lập tức giống như bị rơi hố băng. Cảm giác này cho dù cô tụ kết nội khí toàn thân, cũng sẽ không thể ngăn cản được.

Đúng lúc này, bỗng nhiên cô cảm giác được áp lực kiếm khí xung quanh người cô biến mất không còn. Một tiếng hừ lạnh vang lên. Là giọng của anh Diệp. Trong lòng Hàn Yên thầm vui mừng.

Chẳng những là Hàn Yên, ngay cả những người đang đứng quan sát đều chỉ có thể nhìn thấy bóng người thoáng hiện trên lôi đài một chút. Sau đó trên lôi đài, máu tươi bắn ra bốn phía.

Lại bịch một tiếng. Trưởng lão Hồ Lô cốc vừa rồi còn kêu gào muốn giết Hàn Yên đã ngã xuống, chết bên cạnh Lục Nhiễm.

Không ai thấy Diệp Mặc ra tay thế nào. Không người nào thấy trưởng lão Hồ Lô cốc xông lên lôi đài bị trúng một chiêu trí mạng ra sao. Mọi người chỉ có thể suy đoán được bởi vì trưởng lão Hồ Lô cốc muốn giết Hàn Yên, kết quả bị Diệp Mặc lên sau giết chết.

- Cô xuống trước đi.

Diệp Mặc nói với Hàn Yên đang đứng ngây người một câu. Chờ sau khi Hàn Yên xuống khỏi lôi đài, hắn mới lạnh lùng nói:

- Tôi nói rồi, anh có dũng khí lên lôi đài, tôi khiến anh có đi mà không có về.

Hơn mười ngàn người trong hội trường chợt trở nên vô cùng yên tĩnh. Thật là lợi hại. Một người còn trẻ mà bá đạo như vậy. Nếu nói buổi sáng rất nhiều người còn tưởng rằng Diệp Mặc có chỗ dựa nào vững chắc, hiện tại mọi người đều biết Diệp Mặc dựa vào chính mình. Không ngờ hắn có thể chỉ trong nháy mắt giết chết được trưởng lão Hồ Lô cốc. Một vài người bình thường không biết, nhưng người trong Ẩn Môn chẳng có người nào không biết tu vi trưởng lão Hồ Lô cốc ít nhất phải là Địa Cấp trung kỳ trở lên? Lúc này trong lòng người Ẩn Môn chỉ có một ý niệm trong đầu. Diệp Mặc thật là đáng sợ.

Đệ tử thiên tài Thạch Trọng Chi của Thư viện Cửu Minh hít một hơi khí lạnh, thì thào nói:

- Tên Diệp Mặc này thật lợi hại. Ban đầu mình vốn dự định đọ sức với hắn một chút. Thật không ngờ hắn đạt được trình độ này. Rốt cuộc hắn đã tu luyện thế nào? Sư muội Tiểu Vũ nói lúc trước hắn đã giết độc lang, mình còn tưởng rằng đó chỉ là lời đồn mà thôi. Hiện tại xem ra thiên hạ rộng lớn. Quả nhiên lớp lớp nhân tài đều xuất hiện.

- Trọng Chi, con cũng không cần phải cảm thấy tự ti. Hiện tại con mới hai mươi tuổi cũng đã đạt được Huyền Cấp hậu kỳ. Cho con thêm thời gian mười năm, không chừng có thể đuổi kịp Diệp Mặc. Không nên chưa chiến đấu, đã mất đi ý chí chiến đấu trước.

Người phụ nữ trung niên bên Thư viện Cửu Minh nói.

- Vâng Thải Cơ sư thúc, đệ tử nhớ rõ.

Thạch Trọng Chi khom người thụ giáo nói.

- Diệp Mặc, cậu khinh người thái quá rồi...

Hạng Danh Vương gầm lên một tiếng, rút ra trường kiếm, trực tiếp nhảy lên lôi đài, không ngờ dự định lập tức giết chết Diệp Mặc.

Phong Vũ vừa thấy sự tình đã mất đi sự kiểm soát, vội vàng nháy mắt ra hiệu với Tăng Chấn Hiệp, đồng thời nhảy lên lôi đài. Lúc này mấy vị trưởng lão Hồ Lô cốc cũng đều đứng dậy xông lên lôi đài. Mắt thấy sự tình đã náo loạn tới mức không thể cứu vãn được.

Diệp Mặc lạnh lùng cười. Không biết từ lúc nào trong tay hắn đã xuất hiện một thanh đoản kiếm. Hắn nhìn Hạng Danh Vương thản nhiên nói:

- Hi vọng lần này ông không lùi trở lại...

Hạng Danh Vương thầm cảm thấy lạnh lẽo. Ông ta cảm nhận được rõ ràng sát khí trong mắt Diệp Mặc. Ông ta cảm giác kích động. Nếu ông ta chắc chắn có thể giết chết Diệp Mặc, ông ta sẽ không phải chờ tới bây giờ. Nhưng Diệp Mặc thật sự là khinh người thái quá. Không ngờ lại giết chết trưởng lão Hồ Lô cốc ở trước mặt mình.

Nghĩ đến trưởng lão Hồ Lô cốc đã bị Diệp Mặc giết chết, trong lòng Hạng Danh Vương lập tức phát lạnh. Ông ta đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Nếu là mình, trong thời gian ngắn như vậy có thể giết chết một võ giả Địa Cấp hậu kỳ không? Hơn nữa Diệp Mặc còn phát sau mà đến trước.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hạng Danh Vương càng cảm thấy lạnh lẽo hơn.

Bình Luận (0)
Comment