Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 509 - Giá Trị Chục Tỷ

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 509: Giá trị chục tỷ

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Sắc mặt Lương Thạch Quốc vô cùng khó coi. Diệp Mặc này thật sự quá kiêu ngạo rồi. Chỉ có điều gã vẫn không thể không làm theo lời Diệp Mặc được. Điều Lương Thạch Quốc lo lắng là có căn cứ, gã nghĩ, Diệp Mặc đã dám ra tay tàn sát người của mình không chút kiêng dè như vậy, hắn cũng hoàn toàn có thể giết hại ba người còn lại.

Tuy rằng không cam tâm nhưng Lương Thạch Quốc bây giờ không có quyền quyết định, tất cả quyền “đàm phán” đều nằm trong tay Diệp Mặc. Lương Thạch Quốc không còn lựa chọn nào khác, cuối cùng vẫn phải miễn cưỡng ấn cái nút trên bàn và nói:

-Lập tức đem Diệp Tử Phong tới đây....

Xong xuôi, Lương Thạch Quốc quay sang Diệp Mặc, nói:

-Diệp tiên sinh, chúng tôi thành tâm mời ngài đến đàm phán, vậy mà ngài vừa tới đã giết sạch hai mươi bảy anh tài của chúng tôi. Chẳng lẽ đó là cách hành sự của ngài ư? Diệp Mặc ngài cho dù có bản lĩnh bằng trời cũng không thể bảo vệ được hết cho cả Diệp Gia và toàn bộ Lưu Xà đâu.

Tuy rằng ở mặt ngoài đã thỏa hiệp nhưng Lương Thạch Quốc trong lòng thật sự là không thoải mái.

Diệp Mặc thản nhiên cười:

-Ông đã “thành tâm” mời tôi đến đàm phán thì đừng có suy tính nào khác nữa. Tôi nhắc lại lần nữa, đừng có uy hiếp tôi. Bắc Sa của ông lợi hại, nhưng đó là chuyện của các ông, Diệp Mặc tôi không có ý định kết oán với các ông, nhưng cũng đừng tưởng là tôi sợ.

Diệp Mặc hiểu rằng Lương Thạch Quốc căn bản cũng không phải là kẻ dễ dàng chịu thỏa hiệp. Sở dĩ gã chịu như vậy là vì chuyện đang muốn đàm phán với mình đây hết sức hệ trọng.

-Ngài rất kiêu ngạo. Nhưng nếu ngài tưởng rằng ngài giết được Thiên Tứ Khả Lang là có thể diễu võ dương oai ở Bắc Sa thì ngài lầm rồi. Thiên Tứ Khả Lang chả là cái gì cả, tôi cũng có thể hạ gục y trong thời gian ngắn nhất được. Diệp Mặc, Bắc Sa chúng tôi không muốn kết oán với ngài, không phải vì chúng tôi sợ ngài, mà là vì không có quyền tranh chấp lợi ích. Có thêm một đồng minh dù sao cũng tốt hơn kết thêm một kẻ thù, đúng không?

Điều vượt ra khỏi dự liệu của Diệp Mặc chính là người nói chuyện lần này là một gã có chiếc mũi ưng và tu vi Địa cấp đỉnh cao.

Lương Thạch Quốc nghe gã đàn ông bên cạnh nói xong, lông mày hơi nhướn lên một chút nhưng không hề lên tiếng.Theo nhận định của gã thì những lời nói đó cũng có đôi chút khoa trương. Nghe nói tên Thiên Tứ Khả Lang kia có thể gạ gục cao thủ Địa cấp đỉnh ột cách dễ dàng

Diệp Mặc hơi ngạc nhiên nhìn gã có tên Trần Trụy kia. Hắn không cho là Trần Trụy đang nói khoác, bởi Thiên Tứ Khả Lang thực sự chỉ có thân pháp là lợi hại mà thôi. Lần đầu giao đấu với y rất dễ bị choáng ngợp, nhưng một khi nắm rõ được thân pháp của y thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, bởi thân pháp của y cùng lắm chỉ tương đương với một người luyện tới Địa cấp trung kỳ mà thôi, thậm chí còn không bằng, còn lâu mới sánh được với nội công thâm hậu của đám người Uông Lãnh Thiện kia.

Lúc này Diệp Mặc đã biết Diệp Tử Phong đã vào “Vực ngoại hưu nhàn” rồi. Hắn không muốn Diệp Tử Phong nhìn thấy cảnh đầu rơi máu chảy này, chỉ liếc Lương Thạch Quốc một cái, nói:

-Lệnh cho người của các ông thả Diệp Tử Phong ra trước đã, để nó một mình rời khỏi đây.

Lương Thạch Quốc biết tính toán Diệp Mặc, liền không chút do dự thông báo thả Diệp Tử Phong ra. Giữ Diệp Tử Phong ở lại đây cũng chẳng có nghĩa lí gì hết, mà Diệp Mặc đương nhiên cũng biết mục đích chủ yếu của Bắc Sa là mình nên giờ Bắc Sa cũng không dám làm gì những người khác.

-Được rồi, bây giờ em trai ngài đã rời khỏi đây rồi. Diệp tiên sinh đã có thể đàm phán với chúng tôi rồi chứ? Nếu ngài đồng ý tiến hành đàm phán công khai với chúng tôi thì mời vào phòng bí mật.

Lương Thạch Quốc đứng lên nói.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, không muốn cắt đứt vẻ đang chiếm thế thượng phong của Lương Thạch Quốc, nói:

-Đã vậy thì, Lương tiên sinh, mời.

Kẻ đã giết chết một lúc hai mươi bảy mạng người, trong đó bao gồm cả bốn kẻ đã luyện tới Huyền cấp cũng không làm cho Lương Thạch Quốc tức giận. Có thể thấy nếu không phải chuyện đàm phán sắp tới đây hết sức hệ trọng thì là do Bắc Sa quá mức khổng lồ, nên tổn thất về nhân lực như vậy căn bản không ăn nhằm gì, hoặc cũng có thể là cả hai lí do trên đều đúng chăng?

Như chưa hề có chuyện gì xảy ra, dường như cả đại sảnh máu chảy đầm đìa kia chẳng có liên quan gì tới Diệp Mặc vậy. Lương Thạch Quốc lấy lại phong thái điềm đạm ban đầu, dẫn Diệp Mặc vào trong một căn phòng nhỏ.

Căn phòng này không lớn, tầm mười mấy mét vuông. Diệp Mặc vừa bước vào liền để ý tới ba chiếc camera trong phòng, ba chiếc camera được bố trí hết sức khéo léo và tinh vi, có hình dạng như một cây kim. Nhưng dù có tinh vi thế nào đi chăng nữa thì cũng không qua nổi thần thức của Diệp Mặc. Hắn không chút do dự phá hủy ba “cây kim”, hành động này vô cùng gọn ghẽ và kín đáo, chỉ xảy ra trong một khoảng thời gian rất ngắn từ khi Diệp Mặc bước vào, ngoài hắn ra thì không một ai phát hiện ra.

Tuy rằng Diệp Mặc không biết Lương Thạch Quốc dẫn mình tới nơi có gắn camera này đàm phán chuyện gì, nhưng dù làm việc gì hắn cũng không muốn lưu lại cái đuôi để tránh rắc rối sau này. Cẩn tắc vô áy náy, nếu đã không biết thì cứ hủy đi cho xong.

-Diệp tiên sinh, tôi xin tự giới thiệu một chút. Như ngài đã biết, tôi là Lương Thạch Quốc. Hai vị này là Trần Trụy và Pierre, hy vọng cuộc đàm phán sau đây sẽ khiến cho tất cả đều vừa lòng.

Lương Thạch Quốc giới thiệu một chút về hai người bên cạnh nhưng không nói ra thận phận của hai người đó. Nhưng Diệp Mặc vẫn có thể nhìn ra hai người kia hẳn là cũng có địa vị nhất định trong Bắc Sa.

Diệp Mặc thản nhiên ngồi xuống, không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề:

-Lương tiên sinh có chuyện cứ việc nói thẳng ra, không cần lãng phí thời gian nữa.

Diệp Mặc biết rằng, giữa hắn và Bắc Sa đã có bức tường ngăn cách không thể nào gỡ bỏ, cho dù có khách khí hơn nữa thì Bắc Sa cũng sẽ không từ bỏ việc báo thù với hắn. Nhưng hắn khẳng định, cho dù là Bắc Sa, muốn trả thù thì cũng phải bước qua xác Diệp Mặc rồi hãy nói.

Tổ chức Bắc Sa này, Diệp Mặc không chỉ nghe Văn Đông nói qua mà Hàn Tại Tân cũng đã từng nhắc đến. Đây là một tổ chức có dã tâm vô cùng lớn, chí ít thì cũng có dã tâm lớn hơn Diệp Mặc nhiều, tuyệt đối không thể vì hai, ba mươi kẻ tép riu mà đắc tội với một cao thủ như Diệp Mặc.

Nếu Diệp Mặc không có bản lãnh thì Lương Thạch Quốc đã sớm bắt Diệp Mặc luôn rồi, đâu phải nghĩ kế bắt cóc Diệp Tử Phong nữa. Hoặc giả nếu nói Diệp Mặc không có bản lãnh thì với sự kiêu ngạo của Bắc Sa, nói không chừng thì đã trực tiếp ra tay với Lưu Xà rồi.

Bắc Sa, là một tổ chức quốc tế, không phải do một người lập nên, nên cũng sẽ không vì sự kích động của riêng một ai đó mà đắc tội với một đối thủ lợi hại khi không đổi lại được lợi ích gì. Cho dù có muốn tiêu diệt được đối thủ đó đi chăng nữa thì bọn họ cũng phải chắc chắn là có lợi ích gì đó thì mới ra tay. Có thể thấy, đây là một tổ chức vô cùng thực dụng.

Cho nên Diệp Mặc hiện tại cũng không cần lo lắng Bắc Sa trả thù những người phía sau mình, ít nhất là cho tới khi cuộc đàm phán này kết thúc. Trước khi Diệp Mặc chết thì sẽ không có hai từ “trả thù”.

-Vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Diệp tiên sinh, chuyện về Viễn gia ở Hà Phong hồi trước, tôi nghĩ Diệp tiên sinh cũng nghe nói tới rồi đúng không? Tuy rằng Diệp tiên sinh không ra mặt nhưng chúng tôi biết chuyện này nhất định có liên quan tới dược phẩm Lạc Nguyệt của ngài.

Dứt lời, Lương Thạch Quốc nhìn chằm chằm Diệp Mặc.

Diệp Mặc cười lạnh trong lòng. Chuyện này không cần phải phủ nhận. Với thực lực của Bắc Sa thì việc điều tra Diệp Mặc đứng sau một tay dàn xếp chuyện này không phải là điều khó khăn gì.

-Không sai. Viễn gia đúng là do tôi hủy đấy.

Diệp Mặc thản nhiên nói.

Lương Thạch Quốc vỗ tay nói.

-Được, tôi rất trân trọng tính cách dám làm dám chịu này của Diệp tiên sinh. Viễn Trí Dung cũng xem là một thành viên bên ngoài của Bắc Sa chúng tôi, đương nhiên y đối đầu với dược phẩm Lạc Nguyệt của ngài thì đúng là chết cũng chưa hết tội. Chúng tôi có một món đồ, vì vài nguyên nhân nên tạm thời để ở Viễn gia, nhưng sau đó chúng tôi lại không tìm thấy món đồ đó ở Viễn gia.

Lương Thạch Quốc nói xong thì lại nhìn Diệp Mặc như thăm dò, gã muốn từ vẻ mặt của Diệp Mặc đọc ra suy nghĩ hiện giờ của hắn.

Diệp Mặc lạnh lùng cười, trong lòng tự nhủ: “Với tu vi thần thức đã đạt tới Trúc Cơ và tâm trí kiên định của ông đây, nếu để cho nhà ngươi nhìn đọc được ý nghĩ thì ông mày còn tu chân làm gì nữa.”

Quả nhiên sau một hồi vẫn không có được đáp án, Lương Thạch Quốc đành phải tiếp tục nói:

-Sau đó chúng tôi tưởng món đồ đó đã rơi vào tay Chính phủ, nhưng sau khi điều tra chúng tôi phát hiện Chính phủ không hề có được thứ đồ ấy. Chỉ có một điều chắc chắc là món đồ ấy đã bị kẻ nào đó cuỗm mất, bởi vậy nên hôm nay chúng tôi mời Diệp tiên sinh tới đây là để hỏi xem ngài đã từng trông thấy món đồ đó bao giờ chưa.

Diệp Mặc giật mình, hắn đại khái đoán được món đồ mà Lương Thạch Quốc nói tới chính là thứ bên trong chiếc rương vàng được hắn tìm thấy bên cạnh xác chiếc máy bay của Viễn Trí Dung. Hắn lập tức hiểu ra vì sao Tiền Phương Hàn lúc ấy trông thấy Viễn Trí Dung ngồi lên máy bay mà không ngăn cản, hóa ra bên trong cũng có người của Bắc Sa, nếu không làm sao Lương Thạch Quốc dám khẳng định món đồ ấy không nằm trong tay Chính phủ? Bắc Sa này quả nhiên vô cùng đáng sợ, không có một kẽ hở dù là nhỏ nhất ột con kiến chui vào.

-Chẳng hay thứ mà Lương tiên sinh nói tới là gì?

Diệp Mặc nhíu nhíu mày, tỏ ra không có liên quan gì đến chuyện này và không thể kiên nhẫn thêm được nữa.

Lương Thạch Quốc thoáng thất vọng, gã là kẻ có thể coi là cực kì thâm trầm điềm đạm, nếu không bên trên sẽ không phái gã phụ trách việc này. Thế nhưng gã lại chẳng moi được chút gì từ thái độ và vẻ mặt của Diệp Mặc cả. Thực ra chỉ cần gã có được đáp án chính xác rồi, cho dù Diệp Mặc không chịu giao đồ ra thì gã cũng sẽ có cách khác .Sợ là sợ món đồ ấy không nằm trong tay Diệp Mặc thôi.

Nếu như là người khác thì sẽ trực tiếp bắt lại rồi cưỡng ép bức cung, nhưng lúc này Lương Thạch Quốc mới hiểu được vì sao bên trên lại không làm như vậy với Diệp Mặc. Bắt hắn đâu có phải chuyện đơn giản.

Nghĩ đến lúc trước chính mình cũng cho rằng giết Diệp Mặc chỉ là chuyện dễ như ăn cháo, tu vi của hắn có lợi hại hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là một tay hơn hai mươi tuổi vắt mũi chưa sạch mà thôi. Thế nhưng qua sự việc trước đó không lâu, Lương Thạch Quốc mới cảm giác mình quá ngây thơ, quá ấu trĩ, thậm chí việc bắt cóc Diệp Tử Phong để uy hiếp Diệp Mặc cũng không phải một biện pháp hay. Nếu cho gã cơ hội nữa thì Lương Thạch Quốc nhất định sẽ chọn cách trực tiếp đi Lưu Xà đàm phán với Diệp Mặc.

Nhưng cơ hội chỉ có một lần, bây giờ nghe Diệp Mặc hỏi, gã đành nói:

-Trong chiếc rương bằng vàng đó có một tinh thạch hình tam giác, cỡ chừng một nắm đấm. Thoạt nhìn có vẻ giống kim cương, nhưng không phải kim cương, mà là một loại khoáng thạch. Thứ này đối với người khác không có bất kỳ tác dụng nào, nó chỉ hữu dụng đối với Bắc Sa chúng tôi mà thôi. Nếu Diệp tiên sinh có thể tìm được khối khoáng thạch này, Bắc Sa chúng tôi nguyện trả giá mười tỷ đô la Mỹ để mua lại.

Diệp Mặc trong lòng rất đỗi kinh ngạc, cho dù là kim cương thì cũng không đáng giá đến vậy.Tinh thạch này đáng giá đến vậy sao? Rút cuộc thì đó là thứ gì? Lúc đó trông thấy tinh thạch này thì vứt bừa vào trong nhẫn rồi, sau đó cũng không đi tra xét, xem ra lần này phải điều tra cho rõ ràng mới được.

Nếu thứ này đáng giá như vậy thì nhất định phải thăm dò từ tay Lương Thạch Quốc này xem rốt cuộc tinh thạch này có tác dụng gì ghê gớm vậy.

Toái Càn Khôn

Bình Luận (0)
Comment