Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
-- o --
Chương 514: Nằm trong kế hoạch.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Theo lý thuyết nơi này là hang ổ của bọn họ, cho dù là bọn họ có chuyện gì, cũng không thể rời chỗ này được? Vào lúc Diệp Mặc có chút nghi ngờ, thì lại có chút gì đó xuất hiện trong thần thức của hắn.
Không ngờ là Lương Thạch Quốc, hơn nữa lại chỉ có một mình gã, hướng gã đến chính là “Ngoại vực hưu nhàn”, trong lòng Diệp Mặc lập tức có chút vui mừng, đối với hắn mà nói Lương Thạch Quốc là dễ khống chế nhất. Bởi vì chỉ có gã là không có tu vi, còn cái tên Pierre và Trần Trụy đều là những người có tu vi cao thâm, Diệp Mặc có thể giết bọn họ, nhưng lại có ý muốn khống chế bọn họ, sau đó từ miệng bọn họ biết được một số thông tin dường như có chút khó khăn.
Lương Thạch Quốc dường như có chút tâm tư ngổn ngang, thỉnh thoảng lại nhíu mày. Diệp Mặc không hề động đến gã, cho đến khi Lương Thạch Quốc một mình vào phòng đóng cửa lại, Diệp Mặc mới nhảy vào phòng của Lương Thạch Quốc.
Đến phòng, Diệp Mặc dùng thuật ẩn thân, sau đó đến trước mặt Lương Thạch Quốc đánh gã ngất xỉu, đưa gã lên phi kiếm rời khỏi Lạc Thương.
Vì muốn để cho Lương Thạch Quốc nghĩ là mình đang trong mơ, Diệp Mặc không xuống đất, chỉ có điều trên không trung bịt kín một chiếc khăn đen, lúc này mới chỉ điểm, ấn lên trên ấn đường của Lương Thạch Quốc một cái.
Thấy Lương Thạch Quốc có vẻ mê man, Diệp Mặc trầm giọng hỏi:
-Anh tự giới thiệu với tôi một chút, còn nữa đến Lạc Thương làm gì?
Lương Thạch Quốc gần như không chần chừ chút nào đã nói:
-Tôi tên là Lương Thạch Quốc, là người phụ trách tổ chức Bắc Sa căn cứ Châu Á, lần này đến Lạc Thương là vì chuyện của “tinh thạch cực năng” mới đến.
-Cái gì là “tinh thạch cực năng”?
-“năng Tinh thạch cực năng” là thiết bị siêu năng khởi động điều khiển nguồn năng lượng chính.
-Thiết bị siêu năng là cái gì? “Tinh thạch cực năng” đến từ đâu?
-Tất cả những thiết bị không thể dùng nguồn năng lượng bình thường của Trái đất khởi động gọi là thiết bị siêu năng, ví dụ như “Không quỳ”, “tinh thạch cực năng”, nhà thiết kế chủ đạo Phùng Tế thiết kế ra “Không quỳ”, ông ta đã mang đến tám viên “tinh thạch cực năng”.
Chủ thiết kế “Không quỳ” không ngờ lại là một người tên Phùng Tế, Diệp Mặc thầm nghĩ người tên Phùng Tế này không biết là người nào, ông ấy sao lại sáng tạo ra cái thứ mà khiến cả thế giới tranh giành nhau vậy.
Người này quả thực không đơn giản, ông ta không thể giống mình, là một người của thế giới văn minh bay vượt thời gian đến đây đấy chứ?
Diệp Mặc gác vấn đề lai lịch của Phùng Tế lại, tiếp tục hỏi:
-Phùng Tế bây giờ đang ở đâu? Tác dụng chủ yếu của “Không quỳ” là gì?
-Phùng Tế nửa năm trước đã rời khỏi Bắc Sa, lần cuối cùng ông ấy xuất hiện tại bên ngoài sa mạc Takla Makan Hoa Hạ. Bắc Sa trước mắt dùng toàn bộ lực lượng đi tìm Phùng Tế, nếu như không thể dẫn Phùng Tế trở về, thì có thể giết chết. “Không quỳ” là thiết bị tác chiến siêu năng điển hình của không quân hải lục, có thể dễ dàng tiêu diệt một quốc gia, còn có thể phòng ngự trong một phạm vi. Tính năng cụ thể, tôi cũng không rõ lắm.
Lương Thạch Quốc trả lời rành mạch.
-Phùng Tế sao lại phải chạy trốn?
-Sau khi Bắc Sa tìm được Phùng Tế, kí hợp đồng cùng gã, liền yêu cầu gã thiết kế ra “Không quỳ”, sau khi thiết kế “Không quỳ” xong, liền thả cho gã đi. Về sau Phùng Tế thiết kế xong “Không quỳ”, Bắc Sa liền đổi ý, tạm giữ Phùng Tế lại, yêu cầu gã thiết kế tiếp những thứ còn lại. Trong tổ chức, Phùng Tế đã thiết kế rất nhiều thiết bị phụ trợ, nhưng khi gã trốn thoát, những thứ này đều bị gã mang đi, thậm chí cả bản đồ thiết kế “Không quỳ” gã cũng mang đi.
Thì ra là như vậy, Diệp Mặc nghe đến đây chợt nhớ tới một chuyện, chính là lúc cuối cùng nhìn thấy Phùng Tế trên sa mạc Takla Manka. Chẳng lẽ tấm hình có bóng dáng của Lạc Ảnh lại là chụp ở sa mạc Takla Manka sao? Nếu là như vậy, Lạc Ảnh đến sa mạc làm gì?
Nhưng bất kể là làm gì, nếu nơi đó có bóng dáng của cô ấy, coi như đã chứng minh cô ấy đã ở đó. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc trong lòng kích động. Hắn hận không thể lập tức bay đến sa mạc, xem xem Lạc Ảnh có phải ở sa mạc Takla Manka hay không.
-Bắc Sa có mấy căn cứ? Trụ sở của các anh ở đâu?
Mặc dù muốn đi ngay lập tức, nhưng Diệp Mặc vẫn muốn hỏi cho rõ.
-Bắc Sa có sáu căn cứ, tôi chỉ biết một căn cứ ở Bạch Long Vĩ của KL, những chỗ khác tôi không biết.
Diệp Mặc đoán chừng có hỏi tiếp cũng hỏi không ra, hơn nữa gã nói Bạch Long Vĩ của KL cũng trùng khớp với những gì mà Đông Phương Tê nói. Hắn lại đánh Lương Thạch Quốc ngất xỉu lần nữa, đưa hắn trở về phòng trong “Ngoại vực hưu nhàn”.
Diệp Mặc rời khỏi không lâu, Lương Thạch Quốc tỉnh lại, gã nhảy dựng lên, chuyện vừa rồi trong đầu của gã hiện lên rất rõ ràng, dường như gã đứng trong không trung khai hết tất cả bí mật với một người mặc áo đen.
Lương Thạch Quốc lập tức sợ hãi toát cả mồ hôi, một khi tiết lộ bất kì bí mật nào của Bắc Sa, thì chỉ còn đường chết. Y không ngờ lại để lộ ra nhiều bí mật như vậy, mà lại là những thứ cực kỳ quan trọng nữa.
Không đúng, hẳn không phải là mình tiết lộ ra, cái này nhất định chỉ là mơ, bằng không làm sao lại có cảm giác đứng trong không trung được? Lương Thạch Quốc thở phào nhẹ nhõm, nhưng giấc mơ này lại quá thật, thậm chí gã còn cảm thấy được gió thổi qua trong không trung.
Lương Thạch Quốc tỉnh táo lại, vỗ vỗ đầu, đi vào nhà vệ sinh lấy chút nước lạnh vỗ lên trán mình, tranh thủ xóa cơn ác mộng đó đi. Cho dù là nằm mơ, nhưng nếu như giấc mơ này bị cao thủ của Bắc Sa biết được, gã cũng chết không có chỗ chôn.
Tuy rằng rất muốn đi tìm Lạc Ảnh ngay lập tức, nhưng Diệp Mặc cũng không vội đi, thứ nhất Lạc Ảnh xuất hiện ở sa mạc Takla Manka là chuyện của mấy tháng trước, bây giờ đi hay là mấy ngày nữa mới đi thì cũng không có khác biệt gì. Thứ hai là hắn muốn lấy mười tỉ đô la Mỹ kia của Lương Thạch Quốc về.
Khi Diệp Mặc về “Vân thượng minh châu”, Lạc Nguyệt đã ngủ rồi, phỏng đoán gần đây cô ấy tâm lực tiều tụy, ngủ cũng không yên. Đột nhiên chạy trốn khỏi tay Cố Minh Nam, hơn nữa lại có nội thương, tâm tình thì bị kích động, ngủ rất say.
Diệp Mặc không quấy rầy cô ta, mà ngồi trên ban công tu luyện một đêm.
Sáng hôm sau khi Diệp Mặc đứng dậy, Lac Nguyệt đã rửa mặt xong, đang chờ Diệp Mặc để nói chuyện.
Diệp Mặc dùng thần thức quét Lạc Nguyệt, biết được nội thương của cô đã hồi phục được một nửa rồi, bây giờ thậm chí có thể vận công được năm phần nội khí, tự bảo vệ mình nhất định là không có vấn đề gì rồi.
-Tôi muốn đi Lưu Xà gặp Lạc Phi.
Thấy Diệp Mặc nhìn, Lạc Nguyệt do dự một lát mới nói, cả đêm qua suy nghĩ, Lạc Nguyệt cũng biết đi theo sau Diệp Mặc cũng không có chuyện gì. Thấy thái độ đối xử của Diệp Mặc với cô như vậy, dường như còn có chút phòng bị.
Tuy rằng chỉ ở chung với Diệp Mặc trong một khoảng thời gian ngắn, Lạc Nguyệt cũng có thể hiểu được tại sao Lạc Huyên lại tin tưởng Diệp Mặc đến vậy, thậm chí xin mình không nói xấu Diệp Mặc. Diệp Mặc thực sự là một người quang minh lỗi lạc, Lạc Nguyệt còn cho rằng Lạc Huyên tiếp tục ở cùng Diệp Mặc nhất định sẽ thất thân, bây giờ thấy mình đúng là có chút lòng dạ tiểu nhân rồi. Hắn và Kì Ngọc Lâm kia căn bản không phải là cùng một loại người.
Với dung nhan như vậy của Lạc Nguyệt, còn bị nội thương, ánh mắt Diệp Mặc nhìn cô căn bản không có chút tâm tư gì cả.
Diệp Mặc đang nghĩ sắp xếp cho Lạc Nguyệt như nào, bây giờ cô ấy chủ động đề xuất đi Lưu Xà, đối với Diệp Mặc mà nói thì không thể tốt hơn rồi.
Diệp Mặc lấy điện thoại ra gọi điện cho Ninh Khinh Tuyết, bảo Lạc Phi ra sân bay Quế Lâm đón Lạc Nguyệt. Đồng thời từ Ninh Khinh Tuyết Diệp Mặc cũng biết được Tăng Chấn Hiệp đã tới Lưu Xà, và ở Lưu Xà đợi hắn trở về.
Tăng Chấn Hiệp không ngờ đã đến Lưu Xà, Diệp Mặc lập tức nghĩ đến tinh thạch của Linh Đàm, y chắc là vì cái này mới đến. Nếu như Tăng Chấn Hiệp biết Linh Đàm đang ở đâu, Diệp Mặc rất muốn đá Phong Vũ đi, bốn viên tinh thạch hắn và Tăng Chấn Hiệp mỗi người hai viên.
Tiễn Lạc Nguyệt, Diệp Mặc quyết định lấy được mười tỉ này quay về một chuyến. Có một số chuyện phải gặp mặt Tăng Chấn Hiệp nói chuyện mới được, nói qua điện thoại không rõ ràng, thứ hai, cái điện thoại này là của Hàn Tại Tân, hắn có chút không yên tâm về lão Hàn này, cho nên cần phải tự mình phải có một chiếc điện thoại.
Trong mật thất của “Ngoại vực hưu nhàn” ở Lạc Thương, Lương Thạch Quốc, Pierre và còn một người nữa là Trần Trụy đang ngồi bàn bạc chuyện gì đó.
Sắc mặt của Lương Thạch Quốc không được tốt, gã vần nghi ngờ tối hôm đó không phải là nằm mơ, bởi vì lúc đó gã cảm thấy rất thật.
Một người đàn ông mặc áo đen gõ cửa, sau đó đứng ở cửa cẩn thận nói:
-Giám đốc Lương, bên ngoài có một người tên Diệp Mặc đến gặp.
Pierre và Trần Trụy sửng sốt, Diệp Mặc hôm qua mới đi, sao hôm nay đã tới rồi?
-Mời anh ta vào.
Vẻ mặt Lương Thạch Quốc như đã biết trước được sự việc, thản nhiên nói.
-Giám đốc Lương, anh biết Diệp Mặc đến làm gì không?
Trần Trụy thấy Lương Thạch Quốc dường như đã biết trước được mọi việc, lập tức hỏi.
Lương Thạch Quốc thản nhiên cười:
-Nếu tôi nghĩ không sai, mục đích mà hắn đến hẳn là có quan hệ đến tinh thạch.
-Làm sao anh biết?
Pierre tuy rằng nói tiếng Trung không được lưu loát, nhưng y vẫn ngạc nhiên sao Lương Thạch Quốc sao lại nắm chắc được như vậy.
-Hôm qua khi chúng ta nói chuyện cùng Diệp Mặc, tôi nói chúng ta có công cụ có thể dò xét được phương vị của tinh thạch. Còn nữa, khi tôi nói giá trị của tinh thạch có thể lên đến mười tỉ đô la Mĩ, vẻ mặt của Diệp Mặc dường như có chút do dự, các anh không để ý à. Nhưng tôi lại nghĩ, từ biểu hiện của hắn có thể đoán được tinh thạch rất có thể đang ở trên người hắn, hắn chắc là có chút dao động về số tiền đó rồi. Cho nên tôi đoán hôm nay hắn đến, nhất định là có liên quan đến tinh thạch.
Lương Thạch Quốc khinh thường nói, cứ như Diệp Mặc sớm đã nằm trong kế hoạch của y rồi vậy.
-Lương tiên sinh, anh thật sự rất cừ.
Pierre giơ ngón tay cái lên tán thưởng một câu.
Trần Trụy cũng không khỏi cảm thấy khâm phục Lương Thạch Quốc, nhưng y lại lập tức nói:
-Mười tỉ đối với Bắc Sa chúng ta mà nói, cũng là một con số không nhỏ, chẳng lẽ lại đưa cho hắn thật? Nếu chúng ta chắc chắn ‘tinh thạch Cực năng’ đang trên người hắn, có lẽ chúng ta dùng cách khác cũng có thể lấy được.
Lương Thạch Quốc lắc đầu nói:
-Anh coi thường Diệp Mặc rồi, trước ngày hôm qua tôi cũng rất xem thường hắn, nhưng bây giờ tôi sẽ không xem thường hắn nữa. Nhưng hắn muốn lấy được mười tỉ đô la Mĩ của chúng ta, cũng phải có bản lĩnh mới được, nếu như không có bản lĩnh, cũng chỉ có thể trách hắn không có phúc vận này thôi.
Trần Trụy trong lòng thầm than, khó trách được Lương Thạch Quốc không có bất kỳ tu vi nào, cấp bậc của gã vẫn cao hơn so với mình. Xem ra gã chẳng những có thể lực xuất chúng, mà tâm tư cũng cực kỳ tinh tế. Diệp Mặc mặc dù không tệ, nhưng trước mặt Lương Thạch Quốc, vẫn còn quá non nớt, chỉ một vẻ mặt thôi đã lộ hết tâm tư ra ngoài rồi!