Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 519 - Lại Đến Senna

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 519: Lại đến Senna

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

- Lối vào Linh đàm vốn ở một chỗ trong sơn cốc của mặt sau Hồ Lô cốc, chỉ là ngày hôm sau tôi và Phong Vũ tới đó, thung lũng bỗng nhiên sụp xuống. Hơn nữa còn sụp xuống với quy mô lớn, chúng tôi vội vàng tránh đi, đến lúc nhìn lại, chỗ thung lũng kia đã hoàn toàn bị che lại. Có thể tưởng tượng cho dù là Linh đàm vẫn còn, cũng hoàn toàn bị che lấp rồi.

Tăng Chấn Hiệp có chút tiếc nuối nói, từ vẻ mặt của anh ta cũng có thể thấy được sự tiếc nuối khi không thể tiến vào Linh đàm.

Diệp Mặc giật mình, lập tức liền nghĩ đến sơn cốc kia sụp xuống hẳn là có quan hệ với Nhâm Bình Xuyên, nếu hắn không đoán sai, thì chuyện đó xảy ra lúc hắn bị vây trong cổ mộ, nghĩ đến đây hắn lại hỏi:

- Chẳng lẽ đào không ra sao?

Tăng Chấn Hiệp có chút kỳ quái nhìn Diệp Mặc nói,

- Sơn cốc kia đều đã hoàn toàn sụp xuống, cho dù là đào ra, Linh đàm nhất định cũng bị đè sụp xuống rồi. Linh đàm sụp xuống, cho dù là đào ra cũng không có cách nào đi vào tìm được tinh thạch kia, huống chi đào một sơn cốc không phải chuyện dễ dàng như vậy. Sơn cốc kia đều ở dưới vách núi đá, máy móc thiết bị căn bản là không dùng được, hoàn toàn cần nhờ thủ công mới có thể đào lên.

Diệp Mặc gật gật đầu, không tiếp tục quấn lấy chuyện này, chỉ nói:

- Vậy anh Tăng vẽ lại vị trí sơn cốc kia cho tôi, nếu có cơ hội tôi lại đến xem xem.

Đối với việc nhỏ ấy Tăng Chấn Hiệp đương nhiên không có bất kỳ nghi vấn nào, lập tức vẽ vị trí Linh đàm cho Diệp Mặc.

- Anh Diệp, bên này anh không có chuyện gì thì tôi an tâm rồi, tôi cũng phải đi về rồi. Tôi để lại cách liên lạc cho anh, nếu có vấn đề gì cần tôi giúp, anh Diệp cứ việc phân phó.

Tăng Chấn Hiệp trước khi đi để lại cách liên lạc của mình.

Sau khi Tăng Chấn Hiệp rời đi, Diệp Mặc tìm Hứa Bình.

Hứa Bình gần đây bận nhiều việc, hơn nữa còn có vẻ có chút lo lắng, y là người tu luyện cổ võ, y đương nhiên biết Diệp Mặc đã đắc tội với những người nào.

-Anh hai không cần lo lắng, chỉ cần cho em thêm một hai năm nữa, em hoàn toàn có thể thành lập thế lực của mình.

Diệp Mặc đã nhìn ra sự lo lắng của Hứa Bình.

-Nhưng anh nghe Tăng môn chủ nói em đắc tội Hồ Lô cốc, họ đều là một bang hung ác.

Sự lo lắng của Hứa Bình rõ ràng không vì Diệp Mặc trấn an mà tốt hơn, vẫn lo lắng như cũ.

Diệp Mặc biết Hứa Bình lo lắng ở chỗ nào, là một người xuất thân từ ẩn môn, Hồ Lô cốc quả thật làm cho anh ta có lý do để lo lắng. Hứa Bình còn không biết Diệp Mặc đã tiêu diệt Hồ Lô cốc nên mới biểu hiện ra sự kiêng kị đối với Hồ Lô cốc.

-Anh hai không cần lo lắng, bởi vì em gần đây đã biết được tung tích của Lạc Ảnh, cho nên em muốn đi tìm xem. Em tìm anh đến là vì muốn anh thành lập một quân đội ở Lưu Xà, về phần Hồ Lô cốc, hiện tại chắc chắn sẽ không tới quấy rầy chúng ta, bởi vì em đã tiêu diệt bọn họ.

Diệp Mặc sở dĩ yên tâm đem Lưu Xà giao cho Hứa Bình, thứ nhất là vì tu vi của Hứa Bình bây giờ đã là Địa cấp sơ kỳ, thứ hai là Hứa Bình với hắn là anh em kết nghĩa, giống như người một nhà thật sự.

-Cái gì? Hồ Lô cốc bị em tiêu diệt?

Phản ứng của Hứa Bình và Tăng Chấn Hiệp giống nhau, gần như không thể tin được lời Diệp Mặc nói. Nếu anh ta là một người bình thường, có lẽ còn không có khái niệm gì đối với chuyện Hồ Lô cốc bị diệt, nhưng anh ta lại biết Hồ Lô cốc lợi hại như thế nào.

Diệp Mặc không nói gì, Hứa Bình kịp phản ứng liền lập tức nghĩ tới câu nói đầu tiên của Diệp Mặc. Lập tức lại khiếp sợ hỏi,

- Em nói em muốn xây dựng quân đội ở Lưu Xà?

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Vâng, Lưu Xà không có quân đội của mình thì không cách nào bảo vệ nơi này được. Lưu Xà em chỉ là thành lập một nhánh quân đội bảo vệ, nơi xây dựng quân đội chân chính bây giờ còn chưa xác định. Hôm nay em sẽ đi xem một chỗ, nếu xác định, em sẽ nói lại với anh.

Đối với Diệp Mặc mà nói nơi xây dựng quân đội chân chính hẳn là Senna, hơn nữa, hắn còn muốn đi Senna xem chỗ đó có thể lập thành trì hay không, có thích hợp để ở lại hay không. Nếu Senna có thể lập thành trì, hắn không ngại đem toàn bộ thiết bị ở Lưu Xà đi.

Từ sâu trong nội tâm mà nói, Diệp Mặc không muốn đem thành trì của mình thành lập ở xung quanh Hoa Hạ. Tuy rằng hắn đến từ Lạc Nguyệt, nhưng cha mẹ người thân của hắn, thậm chí máu cũng đều là người Hoa Hạ. Hắn không phải là một người có dã tâm, nhưng mục đích hắn thành lập thành trì chính là để người của mình sống thật tốt, cuộc sống của mọi người thuộc về nơi yên bình của chính mình, không có tham quan ô lại.

Mà Diệp Mặc cũng biết một khi địa bàn của hắn phồn vinh hưng thịnh rồi, các loại vấn đề nhất định sẽ liên tiếp đến. Các quốc gia có chút hùng mạnh cũng sẽ đỏ mắt mà xâm phạm, thậm chí muốn tìm hắn gây phiền phức. Ngoại trừ những điều này, còn một điều chính là Lưu Xà và Hoa Hạ giáp nhau, khẳng định có đủ loại cọ sát, cuối cùng hoạ từ trong nhà cũng là có khả năng.

Diệp Mặc là một người sát phạt quyết đoán, nhưng cũng là một người nhớ ân tình cũ. Cho dù là tạo dựng lên thành trì của mình, nhưng dấu vết Hoa Hạ trên người hắn khẳng định đã in dấu xuống, cho nên hắn không muốn nảy sinh xung đột với Hoa Hạ, huống chi lão Hàn và hắn quan hệ cũng không tệ lắm. Nếu như là thành lập ở địa phương khác, địa bàn của hắn phồn vinh rồi, có người dám có ý đồ gì với hắn, hắn liền diệt nước của người đó.

Nhưng thực tế thì hắn ngoại trừ Lưu Xà này, không ngờ lại không có nơi nào tốt hơn để đi. Địa Cầu phát triển nhiều năm như vậy, nơi tốt đều đã bị người chiếm lĩnh. Từ đáy lòng mà nói, Lưu Xà này có thể xây nhà xưởng, nhưng để lập thành trì, từ lúc vừa bắt đầu Diệp Mặc cũng không hài lòng lắm. Không hài lòng thì không hài lòng, nhưng hắn vẫn nhất định phải xây thành trì ở đây, hắn không có địa bàn mà.

-Anh không có vấn đề gì, chuyện nơi đây cứ giao cho anh đi, chỉ cần người trong ẩn môn không xuất động, anh tin tưởng anh vẫn có thể giải quyết.

Hứa Bình thận trọng gật đầu nói, anh ta biết chú ba của mình không phải người đơn giản, cho dù là hắn phải thành lập một quốc gia, anh ta cũng sẽ không chút ngần ngại lựa chọn đi theo Diệp Mặc.

Trước khi Diệp Mặc rời khỏi Lưu Xà đến sa mạc Takla Makan, đầu tiên hắn đi Senna một chuyến. Hắn rất muốn biết Lang Cực ở Nam Thanh đấu tranh thế nào, có phải đã nắm được quyền lực trong tay rồi hay không.

Lần đầu tiên Diệp Mặc tới nơi này là ngồi máy bay từ Sri Lanka chuyển máy bay tới, lần này Diệp Mặc là tự mình tới. Lần đầu tiên tới, Senna bên ngoài đã tạo thành một khu thương mại đơn giản, rất nhiều người nhà của lính đánh thuê đều sống ở đây, hơn nữa cuộc sống còn rất thú vị.

Nhưng khi Diệp Mặc đến Senna lần thứ hai, hắn không tin nơi này là nơi hắn tới lúc xưa, nơi này sớm đã không còn phồn hoa như trước kia. Chung quanh đều vô cùng rách nát, bức tường đổ nát, hỗn độn không chịu nổi.

Diệp Mặc nhăn mặt nhíu mày, Lang Cực muốn làm cái gì vậy? Đã lâu như vậy, thậm chí ngay cả một Nam thanh nho nhỏ cũng không khống chế được?

-Người nào? Đứng lại.

Diệp Mặc tuy rằng sớm thấy hai gã vệ binh đứng ở trạm canh gác rách nát phía trước, hắn vẫn đi tới, quả nhiên hắn vừa mới đến đây đã bị ngăn lại.

-Gọi Lang Cực ra đây gặp tôi.

Diệp Mặc cũng không có làm khó hai lính gác này, trực tiếp báo ra tên Lang Cực.

Nghe xong lời của Diệp Mặc, hai lính gác ngược lại gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Mặc, một lúc sau mới có chút nghi ngờ hỏi:

- Anh từ chỗ nào tới? Sân bay nơi này đã đóng cửa, hơn nữa thuyền bè cũng bị khống chế.

Hai lính gác này rất ngờ vực, đến Senna ngoại trừ máy bay cũng chỉ có đường biển. Nếu như từ lục địa đến đây, đừng nói phải đi qua vài khu rừng rậm nguyên thủy, hơn nữa còn phải đi qua chỗ dân bản xứ ở. Có thể nói điều này rất khó, càng không có khả năng như Diệp Mặc vậy, trên người đến một cọng cỏ cũng không có, đi bộ đến nơi đây.

Diệp Mặc đang muốn đá văng hai tên lính lắm mồm này ra, một người đàn ông trung niên vội vã chạy tới. Y đi đến gần, lập tức lôi hai gã vệ binh đi, thậm chí ngay cả lời bảo bọn họ lui ra phía sau cũng không kịp nói, liền xoay người ôm quyền nói với Diệp Mặc:

- Lý Tam Đao gặp qua Diệp tiền bối.

-Lý Tam Đao?

Diệp Mặc nhìn người đàn ông trước mặt này, lập tức liền nhớ ra. Gã là tâm phúc của Thiên Long Đầu, cũng là Quân đoàn trưởng lính đánh thuê của Thiên Long, không nghĩ tới y còn sống. Lúc trước Diệp Mặc ra đi cũng không giết y, chỉ giao cho Lang Cực mà thôi. Nhưng hôm nay đến không nhìn thấy Lang Cực, không ngờ lại gặp được Lý Tam Đao đầu tiên.

Diệp Mặc nhớ rõ Lý Tam Đao lúc trước thật thà chất phác vô cùng, hiện tại xem ra cũng học được cách nịnh nọt rồi.

-Lang Cực đâu? Tại sao không thấy y đến đây?

Diệp Mặc đến đây chính là vì muốn tìm Lang Cực, hắn rất muốn biết Senna có phải thích hợp ở lại hay không, một khi Senna thích hợp ở lại, hơn nữa đất không có vấn đề, hắn rất có thể đem thiết bị ở Lưu Xà di chuyển đến Senna. . .

Lý Tam Đao thần thái cung kính nói:

- Lang bang chủ đã qua đời hai tháng trước.

Lang Cực đã chết? Diệp Mặc nghĩ thầm rằng Lang Cực tuy bị hắn đả thương, nhưng tu vi của y ở trong này coi như là cao nhất, làm sao đột nhiên chết đi được?

Thấy sắc mặt Diệp Mặc có chút không vui, Lý Tam Đao vội vàng nói:

- Lang Cực và vài trưởng lão khác ở Nam Thanh tranh đấu, một lần trong lúc đánh nhau lại bị nội thương, cuối cùng trọng thương không trị nổi.

Diệp Mặc âm thầm lắc đầu, Lang Cực này quả nhiên lực bất tòng tâm, lại bị người khác đánh chết. Nếu Lang Cực chết rồi, Diệp Mặc cũng không tiếp tục để ý, lại hỏi Lý Tam Đao:

- Lang Cực chết rồi, hiện tại Nam Thanh là do người nào quản lý?

Lý Tam Đao lại không trực tiếp trả lời, mà cẩn thận nói:

- Diệp tiền bối mời vào bên trong một chuyến.

Diệp Mặc lập tức biết hiện tại Lý Tam Đao dường như không phải người nói chuyện, giống như có người khác đang quản chế y.

Diệp Mặc hôm nay tới là muốn khảo sát Senna một chút, nếu nơi này không thích hợp ở lại, hắn ở ngay chỗ này luyện binh, nếu nơi này thích hợp ở lại, hắn sẽ đem sự nghiệp của Lưu Xà di chuyển lại đây. Cho nên hắn bây giờ không vội lắm, nếu đã đến đây, nhất định phải khảo sát rõ ràng mới rời đi.

Lý Tam Đao dẫn Diệp Mặc vào một phòng rất bình thường, bên ngoài cũng có hơn mười binh lính đang canh gác

Diệp Mặc có chút kỳ quái nhìn Lý Tam Đao hỏi,

- Nếu Lang Cực đi rồi, anh coi như là một quản lý Nam thanh, đại sảnh hội nghị không phải ở một đại điện xa hoa sao? Làm sao lại ở cái nơi này?

Lý Tam Đao thở dài nói:

- Nam Thanh, kỳ thật đã sớm chỉ là danh nghĩa rồi, bây giờ Senna bị một người Bồ Đào Nha tên là Phí Nam Lý khống chế, Lang Cực cũng coi như là bị y đánh chết đấy. Nếu tôi có thể rời khỏi Senna, tôi sớm đã đi. Tôi không muốn dựa dẫm Phí Nam Lý, kết quả bị chèn ép rất thảm. Nếu không phải Lý Tam Đao tôi còn có mấy người anh em tâm phúc, Phí Nam Lý sớm đã giết tôi rồi.

- Tuy nhiên cho dù là như vậy, nếu tôi còn không mau đi, sớm hay muộn cũng sẽ chết ở trong tay của y.

Toái Càn Khôn

Bình Luận (0)
Comment