Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 572 - Mánh Khóe Lừa Người Đơn Giản

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 572: Mánh khóe lừa người đơn giản

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Lúc này người liên tục đi vào phòng vệ sinh trên máy bay đã ngồi yên, cái tên thương nhân mập mạp kia hiện tại còn chưa ngồi lại, Diệp Mặc nhắm chừng không bao lâu, tiếp viên hàng không liền phát hiện thấy vấn đề. Chỉ có điều bộ dạng này của La Thanh Đông có chút không ổn nha, ngoại trừ trên mặt y không có viết “Người là tôi giết”, thì những chỗ còn lại đều biểu hiện “Là tôi giết người”

Đối với việc thảo luận bệnh tình của Diệp Mặc cùng mình bị người phụ nữ trung niên phía trước cắt ngang, Mông Cửu Sơn trong lòng có chút mất hứng. Nhưng nghĩ người ta cũng vì bệnh tình mới khẩn trương như vậy, suy bụng ta ra bụng người, loại tâm tình này là có thể lý giải được.

- Rất xin lỗi, vị bác sĩ này, tôi thật sự xin lỗi, nhưng bây giờ tôi vẫn chưa thề chết được. Tôi còn có người không thể rời xa, xin ngài hãy giúp tôi…

Người phụ nữ trung niên thoát khỏi con gái bà, một lần nữa năn nỉ Diệp Mặc.

Vì tâm tình bà hơi kích động, cho nên âm thanh hơi lớn một chút, người chung quanh đều lập tức nhìn lại. Lúc này, một tiếp viên hàng không cũng đã đi tới, có chút áy náy nói với phụ nữ trung niên kia

- Thưa bà, trên máy bay xin bà hãy thắt dây an toàn, hơn nữa không nên tùy tiện đứng lên.

Diệp Mặc day day cái trán, hắn thật sự không muốn bị người khác nhìn chằm chằm, bởi vì đây là chuyến bay rời khỏi San Francisco. Thấy thế không khỏi bất đắc dĩ nói

- Chị à, chị ngồi xuống trước rồi nói sau.

Người phụ nữ trung niên kia thấy tiếp viên hàng không cũng lại đây nói, đành phải ngồi xuống.

- Tôi khám bệnh thu phí rất đắt tiền, nếu sợ phải bỏ tiền ra thì đừng tìm tôi

Diệp Mặc không phải là một người nhân hậu, nhưng cũng không phải là người không có trái tim.

Người phụ nữ trung niên này làm cho hắn cảm thấy không tệ, nhưng mà cô con gái kia liền khiến hắn cảm thấy kho chịu. Không tin người khác thì được, nhưng cũng không cần phải phủ định toàn bộ lĩnh vực mà mình không biết

Hơn nữa còn có một nguyên nhân, chính là mới nhìn quần áo và trang sức trên người phụ nữ trung niên kia, khẳng định là người có nhiều tiền, khiến bà ta phải bỏ ra một ít tiền cũng không phải là quá đáng. Nếu bà ta không muốn bỏ tiền, hoặc là nói sợ bị lừa, quên đi, coi như giảm phiền phức ình.

Nghe xong lời của Diệp Mặc, ngoại trừ người phụ nữ trung niên kia và Mông Cửu Sơn, mọi người xung quanh nghe xong cũng giật mình. Uốn đi lượn lại, cuối cùng vẫn là tiền thôi

Mông Cửu Sơn là vì biết bản lĩnh của Diệp Mặc, còn biết là cao thủ bình thường ra tay cũng sẽ không miễn phí. Cho nên ông thấy việc Diệp Mặc đòi tiền là rất bình thường, ngay đến ông ta cũng tính trả thù lao cho Diệp Mặc giúp ông trị liệu ở Mông gia. Tuy rằng ông không thích phương thức này của Diệp Mặc, chưa làm gì đã nói đến tiền bạc, nhưng ông lại hiểu chuyện này. Giống như khi bọn họ xem tướng hoặc là xem phong thủy, bình thường đều không đề cập đến tiền. Miễn làm bẩn hình tượng của cao nhân, nhưng mọi người sau khi xem xong đều sẽ tự giác đưa tiền ra.

Mà người phụ nữ trung niên kia kiên định cho rằng Diệp Mặc là người có bản lĩnh, bằng không Mông Cửu Sơn đại sư không thể nào tin tưởng hắn, cho nên cũng không hề hoài nghi.

Nghe thấy Diệp Mặc đòi tiền. Trong mắt cô gái trẻ kia hiện lên vẻ chán ghét cực độ, cô há miệng thở dốc, muốn nói điều gì. Nhưng khi nhìn người phụ nữ trung niên kia, rốt cuộc vẫn không nói ra.

- Trả tiền đó là điều đương nhiên, chỉ là trên người của tôi hiện giờ không có nhiều tiền mặt như vậy, chờ đến khi máy bay hạ cánh tôi cho người đến đưa cho anh là được

Người phụ nữ trung niên kia vội gật đầu nói, bởi vì khi nãy bà đã lỡ lời nói đến chuyện tiền bạc với Mông đại sư, khiến cho Mông đại sư mất hứng, cho nên cũng không dám nói gì với Diệp Mặc. Chỉ là không nghĩ đến, vị thái độ bác sĩ trẻ tuổi này cùng Mông đại sư đối với tiền hoàn toàn khác nhau.

Diệp Mặc lập tức nói

- Đem thẻ ngân hàng của bà đưa cho tôi là được rồi. Còn mật mã nữa

- Được được.

Người phụ nữ trung niên không chút nghĩ ngợi liền từ trong túi xách Hermes lấy ra một thẻ ngân hàng màu vàng, không chút do dự đưa cho Diệp Mặc

- Đây là thẻ của tôi, mật mã là 765690. Bên trong có hơn ba triệu, nhiều nhất là mười triệu, nếu không đủ…

Diệp Mặc lập tức liền nhận thẻ, khoát tay nói

- Cứ như vậy đi

Trong lòng thầm nghĩ, mấy triệu này nhiều nhất chỉ có mấy trăm ngàn đô lã Mỹ mà thôi, Diệp Mặc thật đúng là không để trong lòng, hắn ở trong nhẫn tùy tiện là có thể nắm đến hơn triệu đô la Mỹ.

Chỉ có điều nếu đã bỏ sức ra, đối phương có năng lực thì cứ nhất định phải thu phí. Những thứ không bỏ tiền ra thì cũng sẽ không quý trọng. Hơn nữa bà còn có một đứa con gái trông thật đáng ghét, nếu ngay từ đầu chỉ có người phụ nữ trung niên này đến thì mình cũng sẵn sàng giúp bà khám. Diệp Mặc đúng là sẽ không thu phí. Nhưng hiện tại, bị người ta hoài nghi đến nửa ngày trời, hắn nhất định phải đòi tiền.

- Anh...

Cô gái kia hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Mặc, hận không thể nhai nuốt hắn. Chưa tính là kẻ lừa đảo, còn muốn lừa lấy luôn tấm thẻ mười triệu, điều này thật sự là hơi quá đáng.

Diệp Mặc không thèm ngó đến cô ta, chỉ có nhìn người phụ nữ trung niên kia nói

- Đem tay bà đưa cho tôi, tôi sẽ xem mạch.

Cô gái thấy Diệp Mặc không thèm để ý tới mình, chỉ biết đưa mắt nhìn người phụ nữ trung niên kia, nhưng trong mắt bà chỉ lộ ra sự thất vọng và thương tâm, không để ý lời của cô gái, mà quay đầu lại đưa tay cho Diệp Mặc

Cô gái trẻ tuổi thấy bà không thèm nhìn cô, cô đành bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Diệp Mặc. Trong lòng thầm quyết định, khi xuống máy bay sẽ lập tức gọi người cho đóng băng thẻ ngân hàng kia.

Người chung quanh đều âm thầm khâm phục Diệp Mặc, trong ngáy mắt liền lừa của người ta mất triệu tiền mặt. Điều kiện tiên quyết là vẫn chưa xem bệnh cho người ta, bệnh còn chưa khám, đã thu tiền trước. Đây nếu mà không gọi là lừa đảo, thì trên đời quả thật không còn kẻ lừa đảo nào rồi.

Hiện tại chỉ không biết tên lừa đảo trẻ tuổi này, rốt cuộc sẽ khám cho người ta như thế nào. Nói cách khác, là hắn làm như thế nào để hoàn thành mánh khóe gạt người.

Diệp Mặc duỗi ngón tay đặt trên mạch của người phụ nữ trung niên, dùng chân khí của hắn xem xét, lập tức biết bà ấy bị bệnh gì

Là bị xuất huyết não, hiện tại đã kéo theo bệnh tắt nghẽn mạch máu. Kinh mạch toàn thân của bà đều bị chèn ép máu chảy không thông. Có thể nói bệnh viện khó có thể chữa trị được bệnh này. Mà người phụ nữ trung niên này rõ ràng chỉ còn có thể sống được thêm vài tháng. Hơn nữa bà mỗi ngày đều bị bệnh tật tra tấn, bệnh của bà cùng Mông Cửu Sơn không giống, có thể khám ra dễ dàng, nhưng lại rất khó chữa.

Đó không phải là tra tấn bình thường, mà là toàn thân đau đớn, người bình thường căn bản không chịu được. May mắn là mạch máu não của bà còn ổn, nói cách khác thần trí đều chịu ảnh hưởng lớn. Diệp Mặc nảy sinh một tí thông cảm với bà ấy, bệnh này đúng là không có bệnh viện nào chữa được, nhưng Diệp Mặc có thể trong một giờ là chữa khỏi.

Tuy rằng có thể lập tức trị liệu cho người phụ nữ trung niên này, nhưng Diệp Mặc lại không làm vậy. Hắn không muốn làm náo loạn trên máy bay.

Nghĩ một lát, Diệp Mặc từ trong túi áo tùy tiện lấy đồ vật ra, không ngờ mất hết 20 phút ngồi tại chỗ ngồi vẽ một lá bùa.

Không ai biết hắn làm sao có thể để được nhiều đồ trong túi áo đến thế, hơn nữa hắn vẽ xong, lại đem mấy thứ kia bỏ vào lại túi của mình, mà túi này từ bên ngoài nhìn vào một chút cũng không thấy gì.

Mông Cửu Sơn trong mắt lộ ra kinh ngạc, ông không thể tưởng được chữa bệnh thông qua việc vẽ bùa. Đối với bùa, Mông Cửu Sơn đương nhiên sẽ không giống người khác là không tin. Ông vốn là xem tử vi, loại chuyện này thấy cũng tương đối nhiều, thậm chí ông còn có thể vẽ được một lá bùa đơn giản. Nhưng bùa cứu mạng của Diệp Mặc, ông lại chưa bao giờ thấy qua. Trong nháy mắt, Diệp Mặc càng trở nên thần bí trong lòng ông

Cho tới nay, bọn họ xem phong thủy và xem tướng đều là một đám người thần bí nhất, nhưng hiện tại ông lại cảm thấy Diệp Mặc so với ông còn thần bí hơn.

Diệp Mặc đưa lá bùa cho người phụ nữ trung niên nói

- Đây là một tấm “Bùa trừ uế trừ bệnh” ngày mai giờ mẹo đem tấm bùa này dán tại trán, sau đó đợi nó thành tro là được rồi.

- A…

Người phụ nữ trung niên này tuy rằng rất tin tưởng Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc chỉ đưa cho bà lá bùa, khiến bà có chút ngây người.

Một lá bùa dán vào trán, ít nhất một năm rưỡi mới mục nát, cũng sẽ không thành tro. Nghĩ đến đây, bà có chút do dự hỏi một câu

- Bác sĩ à, cái này, tôi muốn hỏi một câu, lá bùa này bao lâu mới hóa thành tro đây?

Diệp Mặc nhìn bà một cái

- Căn cứ bệnh tình trong cơ thể mà nói, phỏng chừng 30 phút mới có thể. Bụi này đều là vật kịch độc từ cơ thể của bà bài xuất ra, ngàn vạn lần không nên tùy tiện vứt đi, có thể tìm một nơi hẻo lánh để đem chôn.

Lúc này rất nhiều người mới tỉnh ngộ, cao nhân, đúng cao nhân. Người khác cho là hắn sẽ chữa bệnh tại chỗ, nhưng hắn lại dùng biện pháp trì hoãn. Mánh khóe lừa bịp người ta này tuy rằng rất đơn giản, lại không cần lo lắng bị vạch trần. Một khi phát hiện ra đây là trò lừa đảo, thì vị “thần y” này đã sớm trốn đi xa. Qủa nhiên là inh, mánh khóe đơn giản như vậy.

Cô gái trẻ kia, bởi vì đặt quyết tâm đóng băng tài khoản ngân hàng kia, nên không nói gì nữa. Chỉ có điều sự phẫn nộ trong mắt cô lại rõ rành mạch.

Rốt cục có người chịu không được rồi, đó là một người trung niên cách người phụ nữ trung niên kia một lối đi nhỏ. Ông ta nhìn thoáng qua Diệp Mặc nói

- Chàng trai trẻ à, loại chuyện này có hơi thất đức. Làm người vẫn là nên giữ một con đường tốt, lấy đi thẻ của người ta, chỉ vẽ cho người ta một tấm bùa không phải có hơi qúa đáng sao?

Diệp Mặc nhìn lướt qua người trung niên, tùy ý nói

- Chúng ta là một bên tình một bên nguyện, có mắc mớ gì đến ông đâu này? Hơn nữa tuy rằng bệnh của người ta chỉ với lá bùa của tôi đã được chữa khỏi, nhưng ông dù có ra giá 100 triệu tôi cũng sẽ không muốn bán cho ông.

- Ha ha, tôi có bệnh? Thật buồn cười

Người trung niên này giận quá hóa cười.

Diệp Mặc nhàn nhạt nói

- Tôi không những biết ông có bệnh, còn biết là ông có bệnh tim rất khó trị

- Cậu…

Người trung niên này lập tức đứng lên tính động thủ với Diệp Mặc, tuy nhiên người bênh cạnh đã kéo ông ta lại rồi. Chính mình thân thể cường tráng như thế, kẻ lừa đảo đáng khinh này lại dám nói mình có bệnh tim, thực là bậy bạ.

Người trung niên bị người bên cạnh kéo lại, lập tức nhìn người phụ nữ trung niên kia nói

- Bà chị này, chị cần phải cẩn thận tên lừa gạt kia, hiện tại kẻ lừa đảo nhiều lắm.

Người phụ nữ trung niên chỉ cười cười, không trả lời y. Người đàn ông kia đành lắc lắc đầu, cảm thấy mình quả thật xen vào chuyện của người khác rồi.

Diệp Mặc mặc kệ y, hắn đã thấy một tiếp viên hàng đứng bênh cạnh ghế trống hỏi.

Bình Luận (0)
Comment