Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 610 - Đưa Mình Đến Cửa

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 610: Đưa mình đến cửa

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Trong khoảnh khắc Diệp Mặc nổ súng, ngoài Diệp Mặc và Lạc Ảnh, tất cả mọi người đều ngây ra. Diệp Mặc có súng, mọi người có thể hiểu, Diệp Mặc lấy súng ra dọa người khác, mọi người cũng có thể hiểu. Nhưng trực tiếp nổ súng như thế, hơn nữa còn thực sự giết người. Điều này khiến cho tất cả mọi người phản ứng trở lại đều cho rằng Diệp Mặc điên rồi, hoặc có thể nói là hắn xong rồi.

-Mẹ mày dám nổ súng giết người, bố mày sẽ giết sạch cả nhà mày, giết...

Người đàn ông hung hãn ở bên cạnh gã đen kia là người đầu tiên phản ứng trở lại, y là tâm phúc của gã, nhìn thấy đại ca bị giết, y đâm lo lắng. Việc chưa nghĩ kỹ đã rút dao phay ra, hai mắt trợn trắng đầy sát khí.

Nhưng y chưa nói xong, súng trong tay Diệp Mặc một lần nữa vang lên, ấn đường y phun máu.

Diệp Mặc cười một cách lạnh lùng, hắn vừa nhìn thấy tên này thì đã biết dưới tay hắn tuyệt đối không phải một mạng. Nhưng hắn cũng khâm phục bọn đàn em liều mạng này, mình đã nổ súng giết người rồi, lại còn kêu ầm ĩ.

Diệp Mặc giết liền một lúc hai người liếc nhìn đám đàn em mười người còn lại mà đại ca chúng dẫn đến, giọng thản nhiên nói:

-Còn ai muốn nói nữa? Muốn nói thì nhanh lên, tôi vẫn còn mấy viên đạn.

Đạn Diệp Mặc nói là có thật, từ sau khi Hàn Tại Tân đưa cho hắn khẩu súng này, hắn chưa từng dùng, không ngờ hôm nay lại có tác dụng.

Giết bọn này, Diệp Mặc vốn không cần dùng đến súng. Sở dĩ hắn dùng súng là vì hắn sợ phiền phức, trước mặt nhiều người thế này, hắn không thể dùng hỏa cầu giêt hết bọn này, dùng súng giết người dễ giải thích hơn những cách khác. Mà hắn có giấy phép sử dụng súng giết người, giết bọn này không có chút áp lực gì. Hơn nữa, dù hắn không có giấy giết người, thì hắn giết bọn này cũng không có chút áp lực.

Chỉ là hắn không muốn tàn sát ở đây, cho nên giết khỉ dọa gà, tin rằng đám người này nhìn thấy hắn không chút do dự nổ súng, chắc chắn không dám lải nhải nữa.

Đương nhiên, chủ yếu là Diệp Mặc muốn chuyện này to lên, đã không nể mặt Diệp Mặc này thì đừng trách hắn không khách khí. Lý Xuân Sinh giúp hắn, hơn nữa cùng ngày hôm đó hắn còn xuất hiện ở Cửu Đường, hắn không tin những kẻ đối đầu với Lý Xuân Sinh, thậm chí những kẻ đã giam giữ Lỗ Linh không biết hắn là Diệp Mặc. Dù không biết, cũng có thể điều tra ra.

Nếu những kẻ này biết hắn là Diệp Mặc mà còn dám động thủ cũng đáng chết. Diệp Mặc tin chuyện hắn ở Lạc Nguyệt, đám người nổi tiếng ở Hoa Hạ cũng có biết, ít nhất Hàn Tại Tân biết. Người khác không dám khẳng định Diệp Mặc hắn là người phụ trách ở Lạc Nguyệt cũng sẽ biết đến Diệp Mặc và dược phẩm Lạc Nguyệt có quan hệ với nhau.

Diệp Mặc có tiếng tăm như thế này, người khác vẫn không để hắn vào mắt, trực tiếp nhúng tay vào vụ án hắn đã nhúng tay vào, đây đã không chỉ là cạnh tranh quyền lực rồi.

Nói nghiêm trọng một chút, thậm chí điều này có thể dẫn đến tranh cãi quốc tế. Diệp Mặc tin rằng, dù Đới gia và Khâu gia có lớn mạnh đến đâu, cũng không thể không hiểu điểm này. Khâu gia không dám đối đầu với Diệp Mặc, rõ ràng là họ biết năng lượng của Diệp Mặc.

Vì Diệp Mặc cứng rắn nổ súng, đám đàn em gã đại canh da đen dẫn đến không có một kẻ nào dám lên tiếng, thậm chí đều sợ hãi trốn ở một bên. Bọn họ không sợ chém đao giết người, thậm chí không sợ máu tươi, cảnh bọn họ cầm dao phay đánh nhau, ẩu đả quá đỗi bình thường, nhưng lấy súng ra thì không hề bình thường chút nào, loại người cầm súng giết người không kiêng nể gì ai như Diệp Mặc, khiến bọn họ bị đả kích mạnh mẽ.

Mấy người bạn Thi Tu gọi đến nhìn chằm chằm Diệp Mặc như thể không dám tin. Đám đàn em của gã đại ca kia sợ hãi muốn bỏ đi, bọn chúng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh bình tĩnh dùng súng giết người như thế này.

Diệp Mặc hừ một tiếng.

-Tao ày đi à?

Tên đàn em sợ run cả người, dừng lại, bầu không khí lại chìm vào yên lặng.

“ Bốp, bốp…” mấy tiếng vang lên.

Dường như tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên hướng về chỗ có tiếng vỗ tay, một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi đang đứng ở cửa vỗ tay. Có lẽ ngoài Diệp Mặc, không có ai biết phòng đối diện mở ra từ lúc nào.

-Tuyệt vời, thực sự rất tuyệt vời. Giống như chơi khỉ vậy, nổ hai phát súng, không ai dám đánh rắm nữa, lâu rồi tôi chưa thấy ai lợi hại như vậy…

Vỗ tay xong, người đàn ông môi mỏng khoảng ba mươi tuổi kia cười như không cười nói.

Trước mặt y có hai thanh niên to cao hơn mét chín, hai người này bảo vệ bên trái và bên phải người đàn ông. Bên hông hai người này đều có một khẩu súng lục, chỉ là súng của bọn họ vừa nhìn đã biết xịn gấp mấy lần súng của Diệp Mặc.

Khi Diệp Mặc đến không hề để ý, chỉ là lúc cửa phòng đối diện mở hắn mới phát hiện ra phòng đối diện có hai cửa. Chính là sau cửa còn có một chỗ gác nữa. Hai gã to cao đứng ở chỗ gác, sau chỗ gác có một cái cửa.

Tu vi Hoàng cấp trung kỳ? Diệp Mặc vừa nhìn đã biết tu vi của người đàn ông này, tu vi của y cao hơn gã đứng ở chỗ gác một chút. Hai gã kia cao nhất cũng chỉ đạt Hoàng cấp sơ kỳ mà thôi. Một kẻ Hoàng cấp trung kỳ mà lại dám đối đầu với hắn? Hơn nữa ba mươi tuổi rồi mà mới đạt Hoàng cấp trung kỳ, nói thật là tư chất cũng không đáng.

Điều cuốn hút Diệp Mặc không phải là tu vi của y, mà là hai người phía sau y. Hai người một nam, một nữ, trong đó dáng người đàn ông không cao, khoảng trên dưới năm mươi tuổi lại là tu vi Địa cấp đỉnh cao. Nhìn nội khí phừng phừng của ông ta, không hề thấp hơn Tăng Chấn Hiệp mà Diệp Mặc quen lúc trước.

Điều hấp dẫn Diệp Mặc nhất chính là cô gái, xem ra cô chỉ hơn hai mươi tuổi, nhan sắc kiều diễm kia khiến Diệp Mặc hơi giật mình. Lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô dường như thuần khiết vô cùng, dáng vẻ mềm yếu và đôi mắt trong hiền ngây thơ, dường như có thể khiến người khác trao cả thân mình cho cô, rồi che chở cho cô.

Chỉ là ánh mắt thứ hai nhìn cô, lại dường như có thể thấy trong mắt cô sự quyến rũ mộng mị. Cô đứng không cử động, lại có thể khiến người khác cảm giác như cả người cô đang uyển chuyển, thậm chí có thể khiến người ta điên cuồng rên rỉ, mà vẻ đẹp uyển chuyển đầy sức mê hoặc kia có thể làm cho bất cứ người đàn ông nào miệng đắng lưỡi khô.

Diệp Mặc thầm hừ lạnh một tiếng, cô gái quyến rũ kia, tuy không dám khẳng định cô ta là do sau khi tu luyện hay do trời sinh mà có, nhưng vẻ đẹp ấy rất kỳ lạ. Có thể nói nhìn bề ngoài, cô thậm chí ăn đứt Tô Tĩnh Văn. Nhưng trong mắt Diệp Mặc, cô gái này ngay cả Hứa Vi đã từng ở với hắn cũng không bằng.

Trong giới tu chân, tu luyện qua Mị công, con gái đẹp hơn cô Diệp Mặc cũng đã từng gặp, sao để loại con gái này lọt vào mắt.

Tuy Diệp Mặc không để cô gái vô cùng quyến rũ kia vào mắt, nhưng mọi ánh nhìn của đám người Thi Tu đều hận không hể nuốt chửng cô gái xinh đẹp kia.

-Anh thật lợi hại, không kiêng nể gì ai nổ súng giết người, còn giết một lúc hai người. Lần đầu tiên tôi gặp một người lợi hại như anh. Ngay cả tôi giết người cũng phải tìm một nơi vắng vẻ, anh còn lợi hại hơn cả tôi, sớm biết thế này, tôi nên để anh ở phòng này. Ồ, chắc anh không biết ý nghĩa thật sự của phòng 613 ở Tửu Thành 613 đâu nhỉ, để thiếu gia đến nói cho anh biết vậy, chính là Tửu Thành, căn phòng dành cho loại gan lỳ. Anh nói xem anh gan lỳ trâu bò thế có phải nên ở phòng 613 không?

Tên đàn ông 30 tuổi kia lạnh lùng nói, chỉ có điều trong mắt của y lộ ra sự khinh thường đối với Diệp Mặc

-Ồ, chỗ đó cho loại người như anh ở cũng hợp.

Diệp Mặc bình thản nói, đi đến bên cạnh Lạc Ảnh ngồi xuống, trong lòng có chút buồn bực, không ngờ đến cái tên Tửu Thành là thế. Nhưng bất luận cái tên đối diện kia thực sự kiêu ngạo như thế, hay là giả vờ, hắn cũng sẽ không để tâm tới.

Người đàn ông hơn ba mươi tuổi không phải ngu, Diệp Mặc chửi xéo y, y đã nghe ra.

Liền lập tức sai người động thủ với Diệp Mặc, nhưng tay y vẫn còn chưa giơ lên thì đã há hốc mồm dừng lại.

Mắt y nhìn chằm chằm Lạc Ảnh, biểu hiện không hề kém Hắc Đầu, nếu nói người con gái bên cạnh y dựa vào thân thể và sự quyến rũ mới có thể thấy rõ sắc đẹp, thì người con gái ngồi trong phòng đối diện không có từ ngữ nào có thể diễn tả được vẻ thần tiên ấy.

Nhìn thấy cô gái ngồi đối diện, y phát hiện ra mình trước nay đều cho rằng tuyệt thế giai nhân trong thiên hạ dường như chỉ là sự chế nhạo.

-Cô gái kia, tôi muốn có.

Người đàn ông định thần trở lại, mắt sáng lên chỉ Lạc Ảnh nói.

Diệp Mặc cười nhạt, giật giật khẩu súng trong tay.

-Ha ha, anh không cần phải đụng vào khẩu súng, loại súng của anh, tôi để cho anh dùng hết số đạn trong nòng súng kia, anh cũng không thể động vào được một cọng lộng của tôi đâu.

Người đàn ông ha ha cười, khoát tay một lần nữa. Theo y, súng của Diệp Mặc không chỉ không có cách nào uy hiếp được y, đồng thời cũng không thể nào uy hiếp được hai vệ sĩ của y.

Hai vệ sỹ ngay cả súng cũng không lấy ra, xông đến chỗ Diệp Mặc. Trong mắt bọn họ, tên thanh niên cầm mấy khẩu súng như Diệp Mặc không lợi hại bao nhiêu so với con kiến.

Tuy hai vệ sĩ của y chỉ là tu vi Hoàng cấp sơ kỳ nhưng cả ngày bọn họ đều luyện làm thế nào để tránh đạn, mà loại súng đời 64 trong tay Diệp Mặc, y vốn không coi ra gì, tốc độ của loại súng này ngay cả súng đời 54 cũng không bằng. Huống hồ bây giờ Diệp Mặc vẫn chưa giơ súng lên, trong lúc Diệp Mặc giơ được súng lên thì hai vệ sĩ đã có thể bắt Diệp Mặc mấy lần rồi.

Hàn Tại Tân tuy đưa cho Diệp Mặc khẩu súng này, nhưng không phải để Diệp Mặc dùng súng phòng thân, ông ấy cũng biết bản lĩnh của Diệp Mặc không cần đến súng. Ông đưa cho Diệp Mặc chỉ là tượng trưng mà thôi, chỉ là thể hiện quyền lực.

“Pằng, pằng…” hai tiếng súng vang lên, hai tên vệ sĩ đi lên muốn quặn tay Diệp Mặc liền bị Diệp Mặc bắn trúng ấn đường, ngã xuống.

Người đàn ông kia ngây người quay sang nhìn hai vệ sĩ đã ngã xuống, thậm chí còn không dám tin hai vệ sĩ của y đã bị loại súng này xử lý, lại còn bị đánh chuẩn như thế.

Trong chớp mắt người đàn ông kia phản ứng trở lại, vẻ ngạo mạn trên mặt đã biến mất, y ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn Diệp Mặc, không nói gì. Cùng lúc đó, cao thủ Địa cấp đỉnh cao khoảng năm mươi tuổi phía sau y đứng trước mặt y.

-Có thể dùng súng đời 64 giết vệ sĩ của Hằng thiếu gia, anh thật là không đơn giản, Khổng Lại Vũ tôi vẫn chưa được thỉnh giáo…

Cao thủ Địa cấp đỉnh caokhoảng năm mươi tuổi ôm quyền nói với Diệp Mặc.

Trong lòng Diệp Mặc thầm nghĩ, thì ra người này là Đới Hằng, là Hằng thiếu gia mà Thi Tu đã nói đến. Nói như thế, cô gái bên cạnh y kia chính là con gái của Dịch Trú, Dịch Lan rồi, quả nhiên có thần thái. Không ngờ mình chưa đi tìm bọn họ, Hằng thiếu gia này đã tự tìm đến.

Diệt Hồng Trần

Bình Luận (0)
Comment