Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 644 - Lạc Ảnh Tức Giận

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 644: Lạc Ảnh tức giận

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Sau khi hai gã đàn ông vừa vào căn phòng không lâu thì lại có một nam một nữ tiến vào căn phòng đó. Tính cả gã đàn ông kia thì Diệp Mặc thấy trong phòng đã có năm người rồi. Hơn nữa người phụ nữ vừa vào đó, hắn đã nhận ra được. Lúc trước chính hắn đã đánh tráo chiếc túi của cô ta, lấy đi một viên tinh thạch cực năng. Lúc đó người khác gọi cô ta là chị Linh, sau này qua lời của Lục Na, Diệp Mặc biết đây chính là chị Lục Linh của cô.

Theo lý mà nói thì lúc ấy mình đã liên lụy đến Lục Linh rồi, sao cô ấy vẫn còn ở đây? Hơn nữa xem ra mấy người kia có vẻ khá hòa hợp. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lục Linh, Diệp Mặc liền hiểu Lục Na và bạn trai cô ấy vì sao phải rời khỏi Lạc Nguyệt, hóa ra nguyên nhân là do chị cô.

Nhưng Diệp Mặc thấy có chút không đúng, mấy người này là người của Bắc Sa, điều này không thể nghi ngờ nhưng Bắc Sa sao lại có chuyện tốt như vậy? Tinh thạch cực năng đối với Bắc Sa quan trọng thế nào, Diệp Mặc hiểu rất rõ, hơn nữa, giá trị của nó thì Diệp Mặc càng hiểu hơn ai hết.

Hai viên tinh thạch cực năng đã bị mất, sao có thể bình yên vô sự được? Bất kể thế nào, nếu đã nhìn thấy Lục Linh ở đây rồi, nói không chừng Lục Na sẽ tìm đến nơi này, mình chỉ cần quan sát cẩn thận mấy người kia là được rồi, tuyệt đối không thể để cho Lục Na nói ra việc bố trí ở Lạc Nguyệt và một số chuyện khác. Cho dù Lạc Na biết không nhiều nhưng cũng không thể tiết lộ ra ngoài được.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc đứng phắt dậy nói với Lạc Ảnh:

- Em ở đây đợi anh, anh phải ra ngoài có việc, một lúc sẽ về.

Lạc Ảnh gật đầu:

- Anh đi đi, em ở đây đợi anh.

Cô đương nhiên biết Diệp Mặc đi làm gì, với thân thủ của Diệp Mặc, cô rất yên tâm.

Diệp Mặc chào Vương Dĩnh và Tiêu Lôi rồi mới rời khỏi hội sở. Hắn muốn thám thính tin tức trong hội sở nên nhất thiết phải ra ngoài trước, hắn tin tưởng mình đang theo dõi mấy người Bắc Sa kia và mấy người họ cũng đang theo dõi hắn. Cho nên hắn ra ngoài trước sau đó lại ẩn thân tiến vào.

- Diệp Mặc đi làm gì vậy?

Tiêu Lôi nhìn bóng lưng dần mất hút của Diệp Mặc hỏi một các kỳ quái.

Lạc Ảnh khẽ mỉm cười, nhưng không trả lời. Cô không thể nói dối nên đã không nói gì.

- Đúng rồi, Lạc Ảnh, hai người chuẩn bị tổ chức hôn lễ ở đâu thế? Vào lúc nào vậy?

Tiêu Lôi rất nhanh lại đem chuyện hôn lễ của Diệp Mặc và Lạc Ảnh ra nói, dường như đây mới là việc làm cô quan tâm nhất.

Lạc Ảnh lắc đầu đáp:

- Tôi cũng không biết, Diệp Mặc nói khi nào thì là khi ấy.

Nghe Lạc Ảnh nói xong, mấy cô gái ngơ ngác nhìn nhau. Lạc Ảnh xinh đẹp như thế, lại dịu dàng nữa, sao không có chút mạnh mẽ, cứng rắn nào. Diệp Mặc thật có bản lĩnh, rốt cuộc hắn sao lại tìm được một người con gái như thế? Phải biết rằng việc kết hôn bây giờ chính là thương lượng giữa hai người, sao có thề nam giới nói sao là vậy được?

Lòng Tô Mi càng khó chịu, cô biết Diệp Mặc cũng là người tốt nhưng sao cô lại thấy không được thoải mái. Lúc mấy người đang nói chuyện thì cô đột nhiên ngắt lời:

- Lạc Ảnh, cô có biết việc trước kia của Diệp Mặc không?

Lạc Ảnh khẽ mỉm cười:

- Vương Dĩnh đã nói cho tôi biết rồi.

- Không phải, điều tôi muốn nói không phải thế, mà là cái việc Diệp Mặc kiểm tra trong bệnh viện kia. Thế nên không thể động phòng được...

Tô Mi liền nghĩ tới việc khiến Lạc Ảnh rời xa Diệp Mặc. Bây giờ Diệp Mặc không có ở đây, không nhân dịp này giậu đổ bìm leo thì còn chờ đến lúc nào nữa.

Mặt Vương Dĩnh đột nhiên biến sắc nói:

- Tô Mi, sao bạn lại nói thế? Diệp Mặc cũng là bạn học của chúng ta, hơn nữa mọi người đều học tại đại học Ninh Hải. Nói như vậy là có ý gì chứ?

Tiêu Lôi đã nghe vài việc của Diệp Mặc, về mặt này cô cũng đã nghe qua. Nhưng sau khi sự việc xảy ra thì cô càng để ý đối với nhân phẩm của một người, không phải vì mấy chuyện này. Thế nên nghe thấy Tô Mi nói những việc của Diệp Mặc trước mặt vợ của hắn như vậy, cô lập tức biết được cách nghĩ của Tô Mi.

Cô cũng nghi hoặc và không hiểu nhìn Tô Mi, chẳng lẽ cô ấy có thù hận gì với Diệp Mặc sao? Tiêu Lôi làm phóng viên đã nhiều năm, tâm tư dao động, thậm chí đã nghĩ tới việc Ninh Khinh Tuyết và Diệp Mặc không ở cùng nhau là không phải vì việc này rồi.

Lạc Ảnh không phải kẻ ngốc. Lúc cô và Diệp Mặc gặp Tô Mi thì đã cảm thấy Diệp Mặc và Tô Mi dường như có chút mâu thuẫn. Nhưng Diệp Mặc không nói gì nên cô cũng giữ phép lịch sự không hỏi. Bây giờ Tô Mi lại nói những lời này sau lưng Diệp Mặc, lòng cô chợt thấy không được thoải mái.

Diệp Mặc có thể động phòng hay không, cô hiểu rõ hơn ai hết, sức nóng của hắn thậm chí ngay cả cô cũng không chịu nổi. Nhưng một cô gái như Tô Mi lại nói chồng của mình bị thế, khiến cô nổi giận, đồng thời cô cũng cảm thấy người như Tô Mi thật không biết xấu hổ, nếu không phải Diệp Mặc bảo cô ở đây đợi hắn thì cô đã đi từ lâu rồi.

Cô lạnh lùng thoáng nhìn Tô Mi:

- Việc của chồng tôi không cần cô quan tâm, đó là việc của tôi. Còn nữa, tôi không muốn ngồi cùng với cô, cô hãy tránh ra.

Tô Mi biến sắc, cô không thể tưởng tượng được một người dịu dàng như Lạc Ảnh nói trở mặt liền trở mặt, thậm chí không khách khí.

Bị mất mặt, Tô Mi cũng không ở lại nữa, cô liền đứng lên, kéo theo một bạn học bên cạnh, nói với Vương Dĩnh:

- Tôi đi đây, bạn có đi không?

Nói xong không đợi Vương Dĩnh trả lời, cô lập tức bỏ đi.

Vương Dĩnh không biết làm sao với Lạc Ảnh đành nói một câu:

- Để tôi đi xem cô ấy.

Tuy Vương Dĩnh không thích cách nói chuyện của Tô Mi nhưng dù sao Tô Mi cũng là bạn bè của cô, cô ấy bỏ đi như vậy có chút không hay.

Vương Dĩnh đuổi theo Tô Mi có chút không vui liền nói:

- Lạc Ảnh giống như nhân vật tiên nữ, bạn nói như vậy thực sự có chút quá đáng đấy!

Tô Mi cười lạnh lùng:

- Tôi là vì muốn tốt cho cô ấy, người như thế bị Diệp Mặc lừa thật không đáng. Nhưng giờ xem ra cũng đáng lắm.

- Diệp Mặc có chỗ nào không tốt à? Tôi thấy hắn rất tốt, tôi thật không hiểu sao bạn lại có thành kiến với hắn, hơn nữa hắn ta cũng không giống như những lời bạn nói.

Vương Dĩnh có chút tức giận nói. Cô và Diệp Lăng là bạn rất thân, đã yêu ai thì yêu cả đường đi lối về, nên đối với Diệp Mặc cũng không tệ.

- Hắn không phải giống những gì tôi nói ư? Sao bạn biết được? Chẳng lẽ bạn đã lên giường với hắn sao?

Tô Mi bị Lạc Ảnh đuổi đi, đã giận giờ còn giận hơn.

Vương Dĩnh nghe Tô Mi nói xong thì không vui chút nào:

- Cái gì gọi là lên giường? Bạn không được nói linh tinh. Diệp Mặc là người tốt, là chính miệng em gái Diệp Lăng của hắn nói, tuyệt đối không phải là người như bạn nghĩ. Tô Mi, tôi thấy bạn bị tẩu hỏa nhập ma rồi, bạn cần yên tĩnh một lúc.

Tô Mi lại cười lạnh lùng:

- Diệp Lăng là em của Diệp Mặc, sao cô ấy biết được cái ấy của anh mình thế nào? Bạn lừa ai đấy? Lẽ nào kiểm tra trong bệnh viện là giả sao?

Vương Dĩnh tức giận thực sự, cô hừ một tiếng nói:

- Là Thiên Hà, bạn cùng ký túc xá với Diệp Lăng nói, lẽ nào là giả bộ sao?

Tô Mi liền lấy di động ra nhìn Vương Dĩnh nói:

- Vương Dĩnh, tôi biết bạn muốn nói giúp Diệp Mặc, đáng tiếc là tôi quen Thiên Hà, cô ấy cùng công ty với tôi. Tôi sẽ gọi điện hỏi cô ấy, cô nghe cho kỹ nhé!

Vương Dĩnh há hốc miệng nhìn Tô Mi, cô không hiểu vì sao chuyện nhỏ như vậy mà Tô Mi phải làm rõ ràng như thế.

Cuộc gọi của Tô Mi rất nhanh có tín hiệu:

- Thiên Hà, tôi là Tô Mi đây. Tôi muốn hỏi cô một chuyện thôi. Diệp Mặc kia cô biết không, chính là anh của bạn cô. Nghe nói, hắn ở bệnh viện kiểm tra cái kia, đúng không, à, cô cũng nghe qua rồi.

Khóe miệng của Tô Mi lộ ra một tia mỉm cười đắc ý, cô nheo mắt nhìn Vương Dĩnh, tiếp tục nói:

- Vâng, tôi nghe người khác nói kiểm tra là giả. Cái gì? Thật là giả sao? Sao cô biết được? À, tên lưu manh đó sao với cô lại... Á, tôi biết rồi. Không được nói bừa, tôi làm sao có thể lên giường với hắn ta được, cái đó... Tôi chỉ tiện hỏi thôi, tôi cũng không thích.

Vương Dĩnh nhìn Tô Mi giống như nhìn một con gà mái bại trận, nhếch miệng nói:

- Tô Mi, Tô gia các bạn cũng coi là một gia tộc không nhỏ, lẽ nào những gia tộc tranh đấu, bạn không biết sao? Diệp Mặc cũng là một vật hi sinh của gia tộc mà thôi, vài kiểm tra đó đương nhiên là giả rồi. Bạn xem dáng vẻ hạnh phúc của Lạc Ảnh - bạn gái hắn, đi thôi, cùng đi nói lời xin lỗi là được rồi, Lạc Ảnh cũng không phải là người để bụng.

- Xin lỗi, tôi sẽ không đi, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô ấy thôi. Cứ coi như Diệp Mặc không sao nhưng một người như hắn ngay cả chuyện nghề nghiệp cũng không quyết được thì dựa vào cái gì có thể ở cùng với một người xinh đẹp như Lạc Ảnh chứ? Thế chẳng khác nào bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, nhưng mà, loại con gái này bị thế cũng đáng đời.

Tô Mi vẫn khinh thường như cũ nói.

Vương Dĩnh lắc đầu, không khuyên Tô Mi nữa, quay lại bước về phía Lạc Ảnh.

Diệp Mặc ẩn thân tới vách gian phòng năm người kia thì mới bắt đầu thám thính được rốt cuộc mấy người này muốn làm gì. Bọn họ không phải muốn Lục Na tới đây đấy chứ, còn nữa, Lục Linh bị Bắc Sa thả rồi, nguyên nhân cụ thế gì hay là có giao dịch gì.

Cuộc nói chuyện của năm người họ khá đơn giản, Diệp Mặc đoán không sai, năm người này đúng là thành viên của Bắc Sa. Tên gọi là sếp Lưu mà Lạc Ảnh đã vạch trần giả mạo đó hẳn là đội trưởng của hai người đàn ông ở phía sau, người có làn da trắng được gọi là Vĩnh Thiếu gia, và một người khác vẫn chưa thấy lên tiếng.

Một nam một nữ vào sau cùng chính là Lục Linh và Hạt Tử. Diệp Mặc nhìn Hạt Tử trong nháy mắt liền biết được gã chính là tên giám sát hắn ở sân bay. Chỉ là lúc đó, trong mắt hắn chỉ có Lạc Ảnh, không có tâm trí đi quản những người còn lại nên mới không để ý đến gã, không ngờ, gã lại tới nơi này.

Nhưng Lục Linh kia, Diệp Mặc thấy không được tự nhiên, chỉ là hắn và Lục Linh không xuất hiện cùng lúc. Ban đầu là ở phòng hầm, hắn cũng chỉ nhìn qua cô ta mà thôi.

Tuy nghi ngờ Lục Linh này chính là Dịch Dung nhưng Diệp Mặc nhìn tỷ mỉ hơn làn da của Lục Linh thì lại không thấy dấu vết nào của dịch dung.

- Diệp Mặc và Lạc Ảnh lại tới đây là không có ý gì sao?

Lời này của sếp Lưu chính là hỏi Lục Linh và Hạt tử đến sau.

Lục Linh không nói gì, Hạt Tử lắc lắc đầu đáp:

- Hẳn là không có ý đấy, hai người gặp Vương Dĩnh và Tô Mi ở cửa hội sở, sau đó Vương Dĩnh và Tô Mi dẫn bọn hắn vào. Chỉ là hắn và Vương Diễm cũng quen nhau, hơn nữa quan hệ cũng không tệ lắm.

- Vĩnh Thiếu gia, không nên manh động.

Sếp Lưu chợt đưa tay ngăn lại tên Vĩnh Thiếu gia có làn da trắng đang kích động.

- Tôi có thể không kích động sao? Tên khốn kiếp đó đã đánh gãy vụn chân của em tôi. Đới gia tôi và hắn thù sâu như biển.

Tên thanh niên có nước da trắng nõn bỗng gầm nhẹ một câu.

Bình Luận (0)
Comment