Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 736 - Anh, Còn Chưa Có Tư Cách

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 736: Anh, còn chưa có tư cách

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Mục Tiểu Vận vừa cười nhạt vừa nói:

- Không phải, hôm nay tướng công em hẳn không tới. Tử Y tỷ tỷ, Y Lan tỷ tỷ, emphải đi đây.

Nghe Mục Tiểu Vận nói, Mạc Hữu Thâm dường như hiểu ra điều gì. Bỗng nhiên gã lớn tiếng nói:

- Mục Tiểu Vận, vừa rồi cô nói là gì? Không ngờ cô bỏ lại mẹ chồng lại một mình, không làm tròn phận con dâu. Cô, cô...

Nghe Mạc Hữu Thâm nói với vẻ mặt thù địch như vậy, Vân Tử Y và Kỷ Y Lan đều kinh ngạc nhìn Mục Tiểu Vận. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Mạc Hữu Thâm nói như vậy? Mục Tiểu Vận có quan hệ gì với gã?

Mà hiện tại Mục Tiểu Vận lại hoàn toàn không phải là Mục Tiểu Vận của mấy năm trước nữa. Cô đã có người chồng là Diệp Mặc rất yêu thương cô, chứ đừng nói là Mạc Hữu Thâm và cô hiện tại không hề có quan hệ gì.

Cô lạnh lùng nhìn Mạc Hữu Thâm nói:

- Năm đó cô anh đã cứu tôi một mạng. Tôi nuôi mẹ anh ba năm, để bà không phải lo tới chuyện áo cơm, mãi đến lúc tiễn bà lên núi. Mà anh thì làm cái gì? Anh là ai? Tướng công tôi đã từng nói với tôi, tôi và anh không có quan hệ gì? Anh có quyền gì nói tôi?

- Cô...

Mạc Hữu Thâm tức giận tới mức mặt xanh mét. Đối với gã mà nói, Mục Tiểu Vận trước kia vẫn nơm nớp lo sợ giống như một con mèo nhỏ, bỗng chốc đã biến thành như vậy, thực sự khiến gã khó có thể tiếp nhận nổi. Rốt cuộc gã không thể duy trì được sự bình tĩnh và thản nhiên như lúc trước. Chuyện như vậy khiến gã mất đi lý trí.

Trước kia, Mạc Hữu Thâm đối với Mục Tiểu Vận có thể đánh có thể mắng, thậm chí có thể bảo cô đi chết bất cứ lúc nào, Mục Tiểu Vận không thể phản kháng. Nhưng hiện tại quả thực là trời sụp rồi. Mục Tiểu Vận chẳng những phản kháng, hơn nữa còn nói ra những lời khiến gã không thể nói được lời nào.

Thấy Mạc Hữu Thâm tức giận tới mức mặt xanh mét, thậm chí toàn thân đều ở run rẩy, Mục Tiểu Vận đã trở nên bình tĩnh hơn nói:

- Nói tôi không tuân thủ phận làm con dâu? Anh là người thế nào của tôi? Anh có tư cách gì nói tôi? Tôi có không tuân thủ phận con dâu hay không, chỉ có một mình tướng công tôi mới có thể nói được. Anh, còn chưa có tư cách.

Mạc Hữu Thâm bỗng nhiên quát lớn:

- Mục Tiểu Vận, cha cô đã hứa gả cô cho Mạc gia tôi, chẳng lẽ hiện tại cô đổi ý là được sao? Tai họa lớn năm đó, là ai đã cứu cô? Mục Tiểu Vận. Cô không cảm thấy thẹn với lương tâm hay sao? Không ngờ cô bỏ lại mẹ chồng ở trong nhà, sau đó một mình ra ngoài huênh hoang khoác lác... Còn nói, nói tôi không phải chồng cô. Cô, cô, tiện nhân...

Sau khi Mạc Hữu Thâm nói vài câu, lại tức giận không thể biểu đạt tiếp được nữa. Đây là lần đầu tiên gã tức giận như thế, thậm chí không thể kìm chế được chính mình.

Bỗng nhiên sắc mặt Mục Tiểu Vận trở nên lạnh lùng, nói:

- Mạc Hữu Thâm. Tôi hứa gả cho Mạc gia anh sao? Mạc gia anh đã đưa sính lễ chưa? Hay là tôi đã đính hôn với anh? Hoặc là tôi và anh đã tổ chức hôn lễ? Hay tôi và anh từng có tiếp xúc da thịt? Những điều này, một điều cũng không có.

- Rốt cuộc là ai không cảm thấy thẹn với lương tâm? Giữa chúng ta cái gì cũng không có. Anh dựa vào cái gì nói tôi là người của anh? Đúng vậy, tôi rất cảm ơn cô anh đã cứu tôi. Nhưng đó không phải là anh cứu. Mà tôi phụng dưỡng mẹ anh giãy giụa sinh sống ở Hoàng Bình mấy năm, anh ở chỗ nào? Tôi bị người ta khi dễ không có chỗ nào có thể trốn, anh ở chỗ nào? Trong nhà không có cơm ăn. Bản thân tôi bị đói, hỏi vay của thím Dư ở bên một chén cháo ẹ anh ăn, tôi trốn ở trong phòng chứa củi chịu đói, anh còn đang ở đâu?

- Không cần phải nói anh không có ở nhà, cho dù thời gian anh có ở nhà, việc nuôi sống gia đình vẫn là tôi. Anh đã từng ra ngoài làm một chút chuyện của một người đàn ông chưa? Ngay cả cỏ tranh trên nóc nhà cũng do một cô gái như tôi đi thay. Trong mấy năm này, tôi chưa bao giờ để mẹ anh bị đói lạnh, cho dù bị bà đánh chửi. Mãi đến khi bà chết vì bệnh, mạng tôi vẫn chưa hết khổ. Khi tôi bị người ta bức bách gặp được tướng công tôi, tôi mới biết được, thế nào là hạnh phúc. Tôi mới biết được, phụ nữ cũng có thể được che chở. Tướng công tôi đã nói cho tôi biết, tôi không nợ gì nhà các anh nữa.

Mục Tiểu Vận nói xong khóe mắt mang theo một ít nước mắt. Ngược lại, không phải cô thương xót cho những cay đắng mệt nhọc mà cô đã phải trải qua, mà cô nghĩ tới tướng công mình. Tấm lòng cô rộng mở. Hơn nữa cô cũng không giỏi trách mắng người khác, cho nên những lời cô nói, trừ một ít là Diệp Mặc nói với cô, còn lại đều là những lời phát ra từ tận đáy lòng. Cô không nghĩ tới trong đó có chỗ nào không ổn. Nếu là một cô gái có chút tâm cơ bình thường, khẳng định sẽ không nói tới những lời tiếp xúc da thịt này. Nhưng Mục Tiểu Vận căn bản cũng không nghĩ tới điều đó.

- Cái gì, mẹ tôi đã chết vì bệnh sao?

Bỗng nhiên Mạc Hữu Thâm thoáng dao động một chút. Dường như gã không thể chấp nhận chuyện này là sự thực.

Mục Tiểu Vận lạnh lùng nhìn gã. Hiện tại cô cảm giác Mạc Hữu Thâm này là một kẻ rất giả tạo. Nếu quả thật gã để ý đến mẹ mình, vì sao mấy năm liền đều chẳng dòm ngó gì tới bà?

Mạc Hữu Thâm bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì. Hai mắt gã đỏ bừng chỉ vào Mục Tiểu Vận dữ tợn quát hỏi:

- Mục Tiểu Vận, không ngờ cô tự mình tìm chồng. Cô, cô...

Mục Tiểu Vận lạnh lùng nhìn Mạc Hữu Thâm nói:

- Tôi và anh không có bất kỳ quan hệ gì. Tôi có chồng liên quan gì đến anh? Mạc Hữu Thâm, tướng công tôi nói cho tôi biết. Anh có thể bỏ mẹ ruột của mình ở trong nhà, căn bản không quan tâm, đây chính là bất hiếu bất trung. Mà mẹ anh còn phải nhờ một người con gái không có quan hệ gì với nhà anh chiếu cố cho, vậy chính là bất nhân. Tướng công tôi nói, loại người như anh không cần nhìn cũng biết chữ nghĩa không dính nổi trên mép. Loại người như anh bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, không ngờ mặt không thẹn đứng ở chỗ này nói với một người không có liên quan gì với anh như vậy. Anh không cảm thấy thẹn, người khác cũng cảm giác mất mặt.

Mạc Hữu Thâm cảm giác được một sự tức giận không thể kìm chế được đang dâng lên trong lòng. Gã muốn động thủ một chưởng giết chết Mục Tiểu Vận.

Thời điểm gã đang muốn động thủ, lại nghe thấy phía sau có người nói:

- Người phụ nữ tuyệt sắc kia tên là Mục Tiểu Vận. Nghe nói lần trước lúc Ẩn Môn tuyển chọn đệ tử ở thành Hàng Thủy, cô ta chính đệ tử thiên tài đệ nhất đấy. Chỉ có điều không ngờ cô ta lại lựa chọn vào Băng Hồ. Hiện tại xem ra quả nhiên là tuyệt sắc nhân gian...

- Thôi đi, cô ta tuyệt sắc nhân gian thì liên quan gì đến tư chất hạng nhất chứ?

- Tôi nghe nói ban đầu có một vài môn phái đẳng cấp đặc biệt đã rất muốn nhận cô ấy làm đệ tử...

...

Nghe đến mấy câu sau này, Mạc Hữu Thâm bỗng nhiên tỉnh táo lại. Ngay cả gân xanh nổi lên trên trán gã cũng từ từ khôi phục lại bình thường. Đương nhiên, gã đã sớm nghe nói về Mục Tiểu Vận là đệ tử đệ nhất thiên tài trong mấy năm gần đây. Chỉ có điều nghe nói cô ta đang ở Băng Hồ. Gã chưa bao giờ nghĩ Mục Tiểu Vận này và Mục Tiểu Vận ở thôn Hoàng Bình có quan hệ gì với nhau. Hoặc là nói gã thậm chí nghĩ cũng không nghĩ đến.

Nếu nói trong suy nghĩ ban đầu của gã, cho dù Mục Tiểu Vận thôn Hoàng Bình kia có chết, gã cũng không hề có chút xúc động nào. Một cô gái nhẫn nhục chịu đựng như vậy, cũng dám không thèm để ý đến gã. Đây mới là điều khiến gã không thể chịu đựng được và không có cách nào có thể đối mặt được.

Hoá ra đệ tử thiên tài Mục Tiểu Vận, chính là Mục Tiểu Vận mình đã sớm biết kia. Hơn nữa cô ta còn từng là đối tượng chuẩn bị đính hôn của gã.

Khi Mạc Hữu Thâm tỉnh táo lại, y lại cẩn thận quan sát Mục Tiểu Vận. Lúc này gã mới phát hiện không ngờ Mục Tiểu Vận xinh đẹp hiếm thấy như vậy. Ngay cả Tử Hoa Tiên Tử ở bên cạnh cô dường như cũng phải kém một phần. Trong môn phái cũng có rất đông nữ đệ tử xinh đẹp, nhưng so với Mục Tiểu Vận vẫn kém hơn một chút.

Một khi đã tỉnh táo lại, trong lòng Mạc Hữu Thâm bắt đầu sôi trào nhiệt huyết. Trước kia bởi vì lý do thân thể, cho tới bây giờ gã cũng chưa từng nghĩ tới chuyện Mục Tiểu Vận trông như thế nào. Thậm chí ngay cả nhìn gã cũng lười nhìn. Nhưng hiện tại gã đã biết, chỉ cần sau khi tu vi của gã tấn cấp Tiên Thiên, gã sẽ có thể khai thông kinh mạch, sau đó khôi phục lại một người bình thường.

Mạc Hữu Thâm tin tưởng chuyện thân thể mình có bệnh nhẹ, Mục Tiểu Vận khẳng định không biết. Hơn nữa còn có một chuyện trọng yếu nhất, chính là hiện tại gã vừa tiến vào nội môn của Thái Ất Môn. Nếu Thái Ất Môn biết được Mục Tiểu Vận từng là đối tượng gã sắp đính hôn, nói không chừng sẽ có vài phần kính trọng đối với gã. Nếu gã có thể khiến Mục Tiểu Vận nghe theo gã, như vậy chuyện gã tiến vào đệ tử nòng cốt cũng không phải không có khả năng.

Sau khi Mạc Hữu Thâm suy nghĩ tỉnh táo, trước mắt gã chỉ còn chuyện tu luyện, những thứ còn lại đều chỉ là mây bay.

Nghĩ đến đây, Mạc Hữu Thâm lập tức tiến lên một bước. Chỉ có điều gã còn chưa kịp nói chuyện, Vân Tử Y liền ngăn ở trước mặt gã.

Vân Tử Y thản nhiên thoáng nhìn về phía Mạc Hữu Thâm, sau đó nói:

- Mạc Công tử, vừa rồi anh và Tiểu Vận nói chuyện với nhau tôi đều nghe thấy được. Nói như vậy, anh và Tiểu Vận quả thật là không có quan hệ gì. Không có nghi thức đính hôn, mà cũng chưa lập gia đình. Thậm chí ngay cả một sính lễ cũng không có. Hơn nữa Tiểu Vận nói cô ấy đã phụng dưỡng mẹ anh mãi đến cuối đời. Đây cũng đủ để báo đáp ân tình của cô anh. Hiện tại Tiểu Vận đã lập gia đình. Hơn nữa cô ấy và chồng cô ấy rất yêu thương nhau. Cho nên anh không nên đến gây phiền nhiễu cho cô ấy.

Vân Tử Y kết giao với Mục Tiểu Vận mục đích ban đầu chính là muốn làm quen với Diệp Mặc. Đương nhiên cô ta sẽ không để Mục Tiểu Vận và Diệp Mặc xa nhau.

Điều khiến Vân Tử Y không ngờ được chính là, Mạc Hữu Thâm thở dài một tiếng, sau đó nới với giọng điệu rất thấp trầm:

- Rất xin lỗi, Tiểu Vận. Trước kia quả thật là tôi không đúng. Bởi vì tôi muốn ra ngoài xông xáo, cho nên không để ý đến cảm nhận của cô. Tôi cũng cảm thấy rất có lỗi với mẹ. Tôi ở đây nhận lỗi với cô.

Nói xong không ngờ Mạc Hữu Thâm lại cúi đầu nhận lỗi với Mục Tiểu Vận.

Mục Tiểu Vận nhíu mày. Cô cảm giác Mạc Hữu Thâm hiện nay càng khiến cô không thể nhìn thấu. Nếu là trước kia, Mạc Hữu Thâm tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Điều này khiến cô cảm thấy rất nghi hoặc.

Thấy Mục Tiểu Vận lui lại phía sau mấy bước, Mạc Hữu Thâm lại trầm giọng nói:

- Tiểu Vận, cô cũng biết vì sao lúc trước cha cô và ông nội cô tán thành chuyện giữa tôi và cô. Đó là bởi vì đại sư thầy tướng số kia. Tôi không nói cô cũng biết. Nếu không phải vì tai nạn lớn kia, có lẽ chúng ta đã đính hôn. Tuy rằng hiện tại người lớn hai bên đều đã mất, nhưng tôi nghĩ hiện tại chúng ta đính hôn cũng không muộn...

Sắc mặt Mục Tiểu Vận trở nên lạnh như băng lên. Nếu không phải hiện tại ngoài cửa toàn là người vào, không có cách nào ra được, bằng không cô sẽ lập tức rời đi.

- Cô là đệ tử thiên tài của Băng Hồ. Mà hiện tại tôi đã là đệ tử nội môn Thái Ất Môn. Nếu nói trước kia chúng ta còn có gì ngăn cách, hiện tại chúng ta đã có cùng mục tiêu phấn đấu...

Mạc Hữu Thâm còn đang chỉ lo nói cho hết, nhưng sắc mặt Mục Tiểu Vận lại đại biến. Thái Ất Môn? Chồng cô đã từng nói cho cô biết, Thái Ất Môn là kẻ địch lớn nhất của hắn. Chồng cô đến Thần Châu mục đích duy nhất chính là muốn tìm Thái Ất Môn để báo thù, sau đó mới là chuyện tìm dược liệu.

Không ngờ được Mạc Hữu Thâm lại thành người của Thái Ất Môn. Nói cho đúng thì hiện tại Mạc Hữu Thâm đã là kẻ thù của chồng cô. Kẻ thù của chồng cô, đương nhiên chính là kẻ thù của cô.

- Tiểu Vận, nợ trước kia, tôi bằng lòng bù đắp cho cô. Cô nghĩ xem, nếu như có một ngày, chúng ta đều thành đệ tử Thái Ất Môn...

Mạc Hữu Thâm còn đang miêu tả kế hoạch, nhưng Kỷ Y Lan lại nổi giận. Cô ta đi đến hừ lạnh một tiếng.

- Mạc Hữu Thâm, anh nói vậy là có ý gì? Tiểu Vận bây giờ là đệ tử của Băng Hồ tôi. Anh nói chuyện cẩn thận một chút.

Bình Luận (0)
Comment