Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 744 - Bị Vây

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 744: Bị vây

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Nhìn Tề Phó môn chủ bay về phía lôi đài, gần như tất cả mọi người đều cảm thấy hưng phấn. Bay, thật sự là ông ta đang bay. Khoảng cách xa như vậy không ngờ trong nháy mắt đã bay qua, có thể thấy tu vi của Tề Phó môn chủ đã vô cùng cao. Tu luyện cổ võ đến đoạn cuối tiến triển vô cùng chậm. Còn bay, chính xác là trượt trong không trung, cái này nhất định tu vi phải đạt đến Tiên Thiên hậu kỳ mới có thể làm được.

Nếu một cao thủ như vậy giận dữ ra tay thì tất cả mọi người đều có thể đoán trước kết cục của Diệp Mặc và Mục Tiểu Vận trên lôi đài.

Chỉ có Diệp Mặc cười lạnh, hắn biết đây căn bản không phải là bay. Nơi này đã bị cấm bay, cho dù là hắn cũng không thể nào bay được. Mà cái tên Tề Phó môn chủ mà dưới đài đang bàn tán kia cùng lắm cũng chỉ là trượt trên không trung mà thôi, ông ta từ chỗ thấp bay đến chỗ cao, tuy khoảng cách hơi xa nhưng dựa vào nội khí tu vi của ông ta thì đây cũng không phải chuyện khó.

Đối với Diệp Mặc mà nói, việc trượt trên không trung của ông ta còn không bằng Ngự Phong Thuật.

Tề Khải vô cùng phẫn nộ, ông ta hận bản thân mình tại sao không ra mặt ngay từ đầu để cho Nguyên Trọng bị giết. Trong khoảnh khắc Nguyên Trọng bị giết đó, sự phẫn nộ của ông ta đã lên đến đỉnh điểm.

Nhưng trải qua một đoạn đường trượt trên không trung, sau khi đứng trên lôi đài ông ta lập tức bình tĩnh lại. Tề Khải biết, người thanh niên trước mắt này có thể trong nháy mắt đánh bại hai gã bán bộ Tiên Thiên, còn dễ dàng giết chết Nguyên Trọng đã là Địa Cấp sơ kì, thì hiển nhiên cũng là một người không đơn giản, hoặc là nói có chút đáng sợ. Không cần đánh Tề Khải cũng biết tu vi của đối phương sẽ không hề kém mình.

Nguyên Trọng đã không thể cứu sống, bây giờ phải làm thế nào để giết chết người thanh niên đáng sợ trước mắt này.

Diệp Mặc không thèm liếc mắt nhìn Tề Khải lấy một cái. Mặc dù tu vi của Tề Khải không tồi nhưng Diệp Mặc biết ông ta căn bản không phải là người lợi hại nhất ở đây. Ông ta thậm chí không bằng ba người mà hắn không nhìn thấu tu vi gặp ở thành Hàng Thủy mấy năm trước, cho nên Diệp Mặc cũng không thèm coi Tề Khải ra cái gì.

Trong lòng hắn bây giờ chính là nghĩ, nếu đã động thủ thì lát nữa nhất định phải trải qua chém giết, thậm chí là còn phải đối mặt với rất nhiều cao thủ vây công. Đối với sự vây công của mấy cao thủ Tiên Thiên này, Diệp Mặc không sợ, nhưng hắn lo lắng chính là Mục Tiểu Vận.

Một lát nữa phải động thủ, nếu như không có Mục Tiểu Vận thì hắn có thể không kiêng nể gì, tùy ý chém giết, nhưng có Mục Tiểu Vận khiến hắn không những phải để ý chăm sóc cô ấy, hơn nữa còn ảnh hưởng đến toàn lực đối địch của hắn.

Diệp Mặc không biết vì sao Mục Tiểu Vận đã tu luyện 4 năm rồi mà vẫn là luyện khí tầng 3. Đáng nhẽ dựa vào tư chất của cô ấy, cứ coi như tài nguyên không đủ thì chí ít bây giờ cũng phải luyện đến luyện khí tầng 5 hoặc là 6. Diệp Mặc rất muốn đưa Mục Tiểu Vận đi luôn, nhưng hắn biết có mấy thực lực thâm hậu đang âm thầm ẩn núp, chỉ cần hắn rời khỏi lập tức sẽ ngăn hắn lại. Thần thức của hắn đã quét được một người trong đó chính là người đã từng xuất hiện trong thành Hàng Thủy lúc đầu.

Kim trưởng lão nhìn thấy Tề Khải tự mình bay đến lôi đài, ông liền lập tức đứng một bên lo lắng Diệp Mặc đột nhiên chạy trốn. Mặc dù biết rõ hai người trên lôi đài không thể có cách nào lập tức chạy trốn được nhưng làm bộ ra vẻ tí cũng không có chết ai. Ông ta có thể không biết Diệp Mặc kiêng kỵ không phải ông ta và Tề Khải mà là một người khác.

Sau khi Tề Khải đứng trên lôi đài, ông ta đã hoàn toàn tỉnh lại. Ông ta cũng không hề lập tức tiến lên mà là nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc rất lâu, mặc dù Diệp Mặc không hề để ý đến ông ta nhưng ông ta cũng không hề phẫn nộ, chí ít thì bên ngoài cũng không hề tỏ ra phẫn nộ.

- Cứ coi như Mục Tiểu Vận là ngườI phụ nữ của cậu, cậu đưa cô ta đi không phải là xong sao, tại sao lại giết đệ tử nòng cốt của Thái Ất Môn?

Thanh âm của Tề Khải lạnh như băng, tốc độ nói rất bình thường.

Diệp Mặc nghe xong những lời nói của Tề Khải ngược lại kinh ngạc ngẩng đầu lên, hắn cho rằng lão Tề Phó môn chủ này vừa mới đến nhất định sẽ hạ sát thủ, nhưng không ngờ sau khi ông ta lên lôi đài lại trở nên vô cùng bình tĩnh.

Tuy nhiên Diệp Mặc vốn là đến Thái Ất Môn báo thù, đương nhiên sẽ không nói chuyện tử tế với tên Tề Phó môn chủ này. Mặc dù hắn không muốn nói chuyện với tên Tề Khải này nhưng cũng nên nói một chút về mục đích giết người.

Hắn giơ miếng ngọc bội hình tròn trong tay lên, sau đó đột nhiên dùng lực bóp nát miếng ngọc thành bột phấn.

Sắc mặt Tề Khải trở nên xanh tái. Miếng ngọc bội này là ông đưa cho con mình lúc đưa con lên núi Thái Ất, không ngờ bây giờ con chết rồi, miếng ngọc bội cũng vỡ nát rồi. Là một Phó môn chủ của Thái Ất Môn, Tề Khải rất biết nhẫn nhịn. Ông ta càng muốn giết một người thì càng có thể nhịn. Ông ta không động thủ thì thôi, nếu đã động thủ thì phải khiến đối phương chết không có chỗ chôn. Hơn nữa ông cũng rất muốn khiến kẻ trước mắt này chết dần dần chứ không phải lập tức chết lun.

Thấy Tề Khải vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, Diệp Mặc liền cảm thấy tên Tề Phó môn chủ này hơi độ lượng. Hắn kéo Mục Tiểu Vận ra phía sau mình, sau đó lạnh lùng nói với Tề Khải:

- Mấy năm trước, Nguyên Trọng và một người khác đi ra bên ngoài, trên phố đi bộ ở Ninh Hải, thiếu chút nữa anh ta đã giết một cô gái, đồng thời còn khiến cô gái kia mất đi 1 năm trí nhớ.

Nói tới đây Diệp Mặc thấy sắc mặt Tề Khải đột nhiên tái mét, dường như ông ta đang nghĩ đến cái gì.

Nhưng Diệp Mặc vẫn lạnh lùng nói:

- Mà người phụ nữ kia trùng hợp lại chính là vợ của tôi. Lúc ấy tôi đã thề, bất kể là ai thiếu chút nữa giết cô ấy, tôi nhất định sẽ phải giết kẻ đó.

Sắc mặt Tề Khải biến đổi đột ngột, qua lúc lâu sau ông ta mới từ từ nói:

- Chiếc vòng cổ mà lúc trước người phụ nữ đó đeo chính là do cậu làm sao? Cô ta chưa chết?

Diệp Mặc lạnh lùng cười nói:

- Nghe ông nói như vậy thì tôi đã biết người cùng đi Ninh Hải với anh ta đó chính là ông. Như vậy xem ra tôi có thể bớt một chút sức lực rồi. Để cho ông chết một cách minh bạch tôi nói thêm cho ông biết, chiếc vòng cổ đó là pháp khí do tôi luyện chế. Nếu năm đó không có chiếc vòng cổ của tôi thì không biết Khinh Tuyết sẽ như thế nào, có lẽ bây giờ cô ấy đã không còn nữa.

Tề Khải hít một hơi thật sâu, nếu nói Diệp Mặc lợi hại có lẽ ông cũng không sợ, nhưng Diệp Mặc là người có thể luyện chế ra một dây chuyền phòng ngự như vậy thì ông biết mình đã gặp phải chỗ không nên động rồi. Cho tới nay, ông vẫn lo lắng người luyện chế ra chiếc vòng cổ kia đến báo thù, hôm nay thật sự hắn đã đến rồi.

Người tu luyện đến tầm tu vi như Tề Khải, cộng thêm việc ông ta là Phó môn chủ đại môn phái, nên hiểu biết đương nhiên phải hơn những người bình thường. Ông loáng thoáng biết được, còn có một loại công pháp lợi hại hơn cổ võ gấp trăm lần, nhưng bây giờ đã không ai có thể luyện được rồi. Người thanh niên trước mắt trẻ tuổi như vậy mà thân thủ lợi hại như thế, đây tuyệt đối không phải người tu luyện cổ võ có thể đạt tới, hắn rất có thể là người tu luyện loại công pháp thần bí này.

Những người như thế nếu như muốn động thủ thì nhất định phải cho hắn vĩnh viễn không thể xoay mình chạy thoát. Nếu như để hắn chạy thoát thì về sau Thái Ất Môn thật sự sẽ xong đời. Bây giờ không phải là việc ông báo thù mà là sự tồn vong của Thái Ất Môn. Nếu như cậu đã tìm đến cửa thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Tề Khải biết một mình ông không thể giữ chân được Diệp Mặc, mặc dù ông không sợ Diệp Mặc làm gì ông ta nhưng ông chỉ sợ đối phương chạy trốn. Nếu cao thủ của Thái Ất Môn đều đến hoặc là liên hợp người của mấy đại môn phái này lại thì nhất định sẽ nắm chắc phần thắng.

Sắc mặt Tề Phó môn chủ này không ngừng biến hóa, nhưng lại không động thủ, Diệp Mặc biết ông ta có điều kiêng kỵ. Nhưng Diệp Mặc cũng như vậy có điều cố kỵ, nơi này có quá nhiều cao thủ. Ngay tại lúc Tề Khải nói chuyện, bên lôi đài lại có thêm mấy cao thủ Tiên Thiên, cộng thêm những cao thủ ẩn nấp ở một bên. Diệp Mặc cũng không tuyệt đối nắm chắc phần thắng.

Diệp Mặc bây giờ chỉ muốn tìm một nơi an toàn đưa Tiểu Vận đi, sau đó đại khai sát giới.

- Tiểu Vận, chúng ta đi trước.

Cho dù là không tuyệt đối nắm chắc được phần thắng thì Diệp Mặc cũng không muốn tiếp tục đứng ở trên lôi đài này. Hắn kéo Mục Tiểu Vận nhảy xuống lôi đài.

- Ha ha ha... Nơi tổ chức Đại hội Ẩn Môn của bọn ta mà cậu nghĩ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao. Cậu quá coi thường thánh địa Ẩn Môn chúng ta rồi.

Vừa dứt lời, một lão già gầy gò đã đứng trên lôi đài.

- Là tiền bối Lăng Không của phái Càn Côn...

Lão già này vừa đứng trên lôi đài thì lập tức đã có người thì thầm bàn tán.

Diệp Mặc nhìn thấy lão già này liền lập tức biết tu vi của ông ta còn thâm hậu hơn Tề Khải rất nhiều, hơn nữa lão già này chính là người đã ẩn núp một bên. Lúc đầu tại thành Hàng Thủy thần thức của hắn đã quét qua người này nhưng lúc đó hắn không thể nào nhìn thấu được tu vi của ông ta. Nhưng bây giờ hắn lại có thể thấy được tu vi của lão già này đã đạt đến Tiên Thiên đỉnh phong.

- Ta biết rồi. Lúc đầu giết chết Ngụy Ngọ của ‘ Đoán Khí Đường’ cùng trưởng lão Mẫn Chí Phong của ‘Song Tử Kiếm Tông’ chính là hắn. Lúc đó có một nam một nữ, hơn nữa còn rất trẻ, đúng vừa vặn phù hợp với họ.

Lúc này Kim trưởng lão của Thái Ất Môn đột nhiên lớn tiếng nói.

Lăng Vô Thủy nghe xong lời nói của Kim trưởng lão bèn nhìn chằm chằm Diệp Mặc cùng Mục Tiểu Vận, sau đó gật gật đầu nói:

- Xem ra không sai rồi. Đúng là hắn. Chỉ là lúc đó hắn cải trang thành một kẻ có râu ria sồm sề, hơn nữa sau đó còn giá họa cho ‘Đoán Khí Đường’, quả nhiên là một người có bản lĩnh, lá gan rất lớn.

Những cao thủ theo Lăng Vô Thủy tiến lên bên lôi đài đã càng ngày càng đông, cao thủ của ‘Đoán Khí Đường’ và ‘Song Tử Kiếm Tông’ toàn bộ lên hết.

Kỳ Hữu Tân của ‘Song Tử Kiếm Tông’ hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Mặc. Ông hận một nỗi không thể một nhát chém chết Diệp Mặc. Con của ông ta bị giết đến hôm nay mới tìm được hung thủ.

Diệp Mặc đúng bên người Mục Tiểu Vận nói:

- Tiểu Vận, anh chuẩn bị đại khai sát giới, em tựa sát vào sau lưng anh, không được đi quá xa.

- Ừm...

Mục Tiểu Vận đương nhiên biết tình huống trước mắt rất nguy cấp, tuy rằng bốn năm không gặp nhưng tu vi của Diệp Mặc thế nào cô không hề biết.

Diệp Mặc dường như đã biết Mục Tiểu Vận lo lắng, hắn nắm tay Mục Tiểu Vận nói:

- Tiểu Vận, em không cần lo lắng cho anh, anh bị nhốt ở một chỗ, sau khi tỉnh dậy lại phát hiện không có cách nào để rời khỏi nơi đó nên đã ở đó tu luyện suốt bốn năm, cho nên em không cần lo lắng.

Mục Tiểu Vận biết bây giờ cô là gánh nặng cho tướng công của mình, nhưng cô cũng biết, chỉ có bảo vệ tốt bản thân mình mới là biện pháp tốt nhất để giúp tướng công. Một khi cô xảy ra chuyện, Diệp Mặc nhất định sẽ lo lắng.

Diệp Mặc và Mục Tiểu Vận nói xong, hắn đột nhiên lớn tiếng nói:

- Diệp Mặc tôi với Thái Ất Môn có đại thù, hôm nay tôi tới báo thù. Chư vị không có ân oán gì với tôi xin hãy tránh ra, nếu đợi đến khi tôi động thủ thì tất cả những người không tránh ra sẽ là kẻ thù của tôi, sau này tôi sẽ đi đến từng môn phái của các người thăm hỏi.

Rất nhiều người vì khí thế của phái Càn Côn và Thái Ất Môn mà lên nhập vòng vây đều có ý rút lui. Không phải bọn họ cho rằng Diệp Mặc sẽ thắng mà là bởi vì chuyện này không liên quan gì đến họ, căn bản cũng không cần phải tham gia vào trận chiến này.

Chỉ có điều Diệp Mặc vừa dứt lời thì Lăng Vô Thủy đã cười lớn

- Lão phu thật muốn xem cậu thăm hỏi như thế nào, lão phu là Thái Thượng trưởng lão Lăng Vô Thủy phái Càn Côn, sau khi cậu chết nhớ đừng quên đó. Đúng rồi, nơi này chẳng những có phần đông cao thủ Tiên Thiên của phái Càn Côn, còn có Thái Ất Môn và Từ Hàng Tĩnh Trai.

Lời nói của Lăng Vô Thủy lập tức nhận được sự trêu cười ở bốn phía dưới lôi đài, dưới sự bao vây của nhiều cao thủ như vậy mà có thể chạy trốn thì thật sự là đang nằm mơ.

Tiếng cười ở bốn phía vẫn chưa dừng lại thì một tiếng cười lanh lảnh truyền đến.

- Diệp Mặc, quả nhiên là cậu. Quả thật là thiên đường có đường nhưng không đi, hôm nay rốt cuộc cậu cũng bị tôi bắt được.

Bình Luận (0)
Comment