Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 789 - Con Cũng Muốn Tu Chân

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 789: Con cũng muốn tu chân

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Share by MTQ banlong.us

- Phía trước có một người ngăn ở giữa đường.

Người lái xe tải bỗng nhiên đạp phanh, quay đầu lại nhìn Lỗ Lập Bình nói.

Lỗ Lập Bình vẫn không nói gì, người tài xế taxi dẫn đường kia chen lời nói:

- Người đứng chắn ở giữa đường kia chính là người khi trước tôi nói, Dạ Minh Châu là của nhà hắn.

Sau khi Lỗ Lập Bình nghe xong lời này, trong lòng bỗng nhiên hồi hộp một chút, y thậm chí có một loại cảm giác không tốt. Người đứng chắn xe này, nhìn thế nào cũng không thấy giống một người bình thường. Hắn dường như đã biết mục đích của bọn y, chủ động đứng chắn trước xe tải, chuyện này so với y tưởng tưởng có chút khác biệt.

Không đợi Lỗ Lập Bình dặn dò kẻ dưới, Diệp Mặc đã mở cửa xe đi vào. Không ai biết hắn làm thế nào để mở cửa xe, bốn người trên xe đều nhìn Diệp Mặc sững sờ. Dường như kẻ giết người cướp của không phải bọn y, mà là người xông lên xe không cần bọn y đồng ý này.

- Các người hẳn là đến vì cái này đúng không? Dừng xe ở ven đường rồi nói tiếp

Diệp Mặc cầm viên Dạ Minh Châu, nói nhỏ nhẹ.

Ánh sáng của Dạ Minh Châu trong buồng xe ảm đạm này làm người khác cảm thấy dễ chịu.

- Dạ Minh Châu?

Lỗ Lập Bình vui mừng reo lên một tiếng, tuy rằng từ trước đến giờ y chưa được nhìn thấy Dạ Minh Châu, nhưng dựa vào trực giác của y, đây chính là Dạ Minh Châu. Ánh sáng đó thật là dịu dàng, làm cho người khác không có cách nào rời mắt khỏi nó. Bất kể là như thế nào, chuyện về Dạ Minh Châu là thật.

Ngay lúc này, y đã nghĩ đến cảnh giơ tay ra cướp lấy, nhưng y lập tức liền nhịn được động tác của mình.

- Lái xe đến ven đường.

Lỗ Lập Bình lập tức chỉ một góc rẽ yên tĩnh ở bên đường, nói.

Lời nói của Lỗ Lập Bình làm vài tên còn lại đang khiếp sợ vì ánh sáng của Dạ Minh Châu tỉnh táo trở lại, bọn họ theo bản năng nắm chặt vũ khí trong tay. Bọn họ không biết tại sao Diệp Mặc lại đem Dạ Minh Châu vào trong xe, nhưng họ đều biết Dạ Minh Châu sắp về tay Bảo Xà Đường rồi.

Diệp Mặc không để ý tới những ánh mắt tham lam ở xung quanh, hắn thu Dạ Minh Châu lại.

Xe rất nhanh liền đỗ vào góc rẽ bên đường, Lỗ Lập Bình vừa nghĩ đến chuyện cầm súng lên, thì đã nhìn thấy mấy đường ánh sáng đỏ vụt qua, mấy người còn lại đến súng còn không kịp cầm lên, đã bị một quả cầu lửa vây quanh. Hoặc có thể nói bọn họ đến tư tưởng phản kháng lại đều chưa có thì đã mất mạng rồi.

Lúc Lỗ Lập Bình phản ứng trờ lại, đã là mười giây sau đó, y ngơ ngác nhìn nụ cười chế nhạo của Diệp Mặc và mấy quả cầu lửa càng ngày càng nhỏ đi đó, đã cảm thấy đừng đợt run lên.

Vài người đang sống trước mắt y bị cầu lửa vây quanh, sau đó dần dần biến mất, cuối cùng biến thành một đám tro bụi, thậm chí cũng không thể kêu lên được. Nếu không phải là y tận mắt nhìn thấy, y tuyệt đối sẽ không tin chuyện lạ lùng này, cho dù là trong truyền thuyết, thì y cũng chưa từng được nghe đến loại truyền thuyết này.

Lỗ Lập Bình không thể ngăn chặn thân thể đang run rẩy của mình, y cũng được coi là đã từng trải qua đánh nhau hăng máu, cũng được coi là trải qua cảnh tượng đao súng, nhưng những cảnh tượng mà y đã trải qua, không có cảnh tượng nào chấn động như cảnh quả cầu lửa lẳng lặng biến mất này.

- Bọn họ đâu rồi?

Sau khi Lỗ Lập Bình theo bản năng hỏi câu này, chính y cũng cảm giác được mình rất ngu ngốc. Những người đồng nghiệp với mình từ từ biến mất trước mắt y, không khí vẫn còn lưu lại mùi khét lẹt, rõ ràng là bị đối phương giết rồi. Đối phương dường như dùng một loại lửa gì đó, dễ dàng giết được mấy thuộc hạ của y. Không, phải nói là đối phương dễ dàng thiêu chết mấy thuộc hạ của y. Vài cây súng bị lửa thiêu cháy rơi xuống, giống như đánh trúng vào tim y.

- Muốn lấy Dạ Minh Châu của tao, là chủ ý của mày, hay là sau lưng mày có người khác?

Điều Diệp Mặc muốn hỏi chỉ là một câu kia mà thôi. Nếu không phải muốn hỏi câu này, hắn đã sớm giết cả Lỗ Lập Bình rồi.

Răng của Lỗ Lập Bình đập vào nhau, y thậm chí ngay cả nói dối cũng không dám, run run trả lời:

- Là đại ca của tôi..., Phan Động Tân của Bảo Xà Đường...

Nếu thời gian quay trở lại, y thà rằng sau khi tên tài xế kia nói về chuyện Dạ Minh Châu, lập tức giết gã, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra cả, cũng không muốn tới nơi này làm phiền Diệp Mặc.

Phan Động Tân? Diệp Mặc không biết người này, hắn cũng không muốn biết. Bây giờ đối với hắn mà nói chuyện quan trọng nhất không phải là đi tìm Phan Động Tân, mà là đi ăn tối cùng Ánh Trúc và Ức Mặc. Hắn tiện tay đẩy một quả cầu lửa về phía Lỗ Lập Bình, rời khỏi chiếc xe tải.

Không có ai biết, đám tro bụi trên chiếc xe này, vừa nãy vẫn còn là bốn người sống.

...

Đồ đạc của Tống Ánh Trúc và Ức Mặc đúng là ít đến đáng thương, ngoại trừ một ít sách vở của Ức Mặc, còn lại đều là một ít vật dụng hàng ngày bình thường.

- Cha à, đồ đạc ở đây rất nhiều, hay là con đi gọi một chiếc xe.

Tuy rằng đồ đạc không nhiều lắm, nhưng Ức Mặc lại luyến tiếc những vật hàng ngày vẫn dùng.

Cha nói ở Ninh Hải này cha có chỗ ở, hơn nữa ở rất xa, cho dù là không có mấy thứ này, cũng phải gọi một chiếc xe.

- Không cần.

Diệp Mặc tiện tay cho sách vở của Ức Mặc vào nhẫn, hắn tính đem theo Ánh Trúc và Ức Mặc đi, thì cũng không muốn tiếp tục giấu diếm chuyện hắn luyện tu chân nữa.

Không những Ức Mặc, Tống Ánh Trúc cũng nhìn chằm chằm Diệp Mặc, vừa rồi nhiều sách như vậy đi đâu hết rồi?

- Cha à, cha biết dùng pháp thuật sao?

Một hồi lâu, Ức Mặc nói kinh ngạc hỏi.

Diệp Mặc kéo tay hai người ngồi xuống, nói cho họ biết thứ mà hắn tu luyện, không có chút nào giấu diếm.

- Cha à, cha biết bay thật sao?

Ức Mặc lại càng bất ngờ kéo tay Diệp Mặc không ngừng hỏi, nhưng ánh mắt của Tống Ánh Trúc lại lộ ra vẻ lo lắng.

Tình hình lúc Diệp Mặc ở Diệp gia, bây giờ không phải là cô không biết gì, nhưng những lời Diệp Mặc nói bây giờ dường như biểu hiện ra sự khác biệt.

- Diệp Mặc, hay là chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai rồi đi.

Tống Ánh Trúc không nói thẳng ra lo lắng của mình, mà uyển chuyển nói.

Diệp Mặc hơi sửng sốt, nhưng hơi ngẫm một chút thì hiểu ra được lo lắng của Tống Ánh Trúc.

Hắn cười cười, ôm Tống Ánh Trúc và Ức Mặc, xuất ra Phi Kiếm. Phi Kiếm kéo theo một dải sáng màu tím, phóng lên cao, rất nhanh liền bay vào tầng mây.

Diệp Mặc trong lòng lại đang nghĩ tu vi của mình đúng là vẫn thấp quá, cũng không có pháp bảo nào tốt cả. Đợi sau khi tu vi của hắn nâng lên, hắn nhất định sẽ làm một cái pháp bảo xe gió, bên trong cái gì cũng có, sau đó cả gia đình ngồi trên xe gió đi ngao du thế giới.

Nếu Ức Mặc kích động đến nỗi khoa chân múa tay sung sướng, không thể biểu đạt được bằng chỉ một câu nói, thì Tống Ánh Trúc lại hoàn toàn đờ đẫn đi.

Cô biết Diệp Mặc không phải là một người tầm thường, thậm chí có chút thần bí. Dựa vào sức lực của chính mình để lập nên một Lạc Nguyệt tương đương như một quốc gia, còn khiến gần như tất cả các ẩn môn kiêng dè, đây tuyệt đối không phải là chuyện mà một người bình thường làm được. Tống gia, mặc dù cô không muốn nghĩ đến, nhưng chuyện Tống gia tiêu tan có quan hệ trực tiếp với Diệp Mặc.

Thế nhưng cô nghĩ Diệp Mặc không tầm thường tới mức nào, cũng không thể tưởng tượng ra Diệp Mặc có thể bay được. Điều này vượt qua sự tưởng tượng của cô rồi, nếu không phải tất cả đều quá mức chân thật, cô chắc chắn nghĩ rằng mình đang nằm mơ.

- Cha à, đây là tu chân mà cha nói sao? Con cũng muốn tu chân.

Ức Mặc kích động ôm chầm lấy cánh tay của Diệp Mặc.

...

Tâm trạng sung sướng của Phan Động Tân một lần nữa lại bị phá vỡ, y rất căm tức đứng lên. Nếu không phải là thuộc hạ đắc lực nhất đi lấy Dạ Minh Châu rồi, y không chừng lập tức nổi giận ngay.

Bởi vì hôm nay đã là lần thứ hai, tâm trạng tốt đẹp của y lại bị một tràng bước chân dồn dập làm cho không còn chút nào. Hoặc là có liên quan tới việc y làm, hoặc là liên quan tới địa vị của y bây giờ, nội tâm của y càng ngày càng sợ những điều không mong muốn quấy rầy.

Ví dụ như tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên kêu, tiếng bước chân dồn dập đến tìm y, những điều này y đều không thích. Cho nên chỗ y nghỉ ngơi rất yên tĩnh, bất cứ ai cũng không thể làm ảnh hưởng tới tâm trạng của y.

Tuy nhiên sau khi nhìn thấy người đến, Phan Động Tân lập tức mất đi lửa giận, ngồi xuống một lần nữa, và thay bằng bộ mặt ôn hòa.

Người đi vào là Phan Thái Phượng, cháu gái của y.

Tuy rằng Phan Thái Phượng là cháu gái của y, nhưng y lại có phần kính trọng Phan Thái Phượng, không chỉ là vì mối quan hệ của cháu gái y, điều quan trọng hơn đó là địa vị của Phan Thái Phượng bây giờ không hề thấp hơn y, hoặc cũng có thể nói là cao hơn y một chút, bởi vì sư phụ của cô.

- Thái Phượng, sao lại đến gấp gáp như vậy? Sư phụ của con chẳng phải là tối mới đến hay sao? Đến đây, lại đây uống chén trà.

Phan Động Tân cười nói xong, cũng đã đang giúp cháu gái rót trà rồi.

Phan Thái Phượng không khách khí, cô trực tiếp ngồi xuống, nhưng vẻ mặt lại có chút nghiêm trọng nói:

- Chú Tân, hôm nay em Phan Địch bị người đánh thành tàn phế rồi. Bây giờ đang ở trong bệnh viện, bác sĩ nói tai có thể không nghe được nữa, hơn nữa mặt cũng vàng vọt, răng nanh thì bị đánh không còn cái nào.

- Cái gì?

Phan Động Tân không còn cách nào để duy trì bình tĩnh được nữa, đột nhiên đứng dậy, trên mặt hiện rõ ác khí.

Nghĩ đến con trai duy nhất của mình bị đánh thành tàn phế, sắc mặt Phan Động Tân trở nên dữ tợn. Là ai? Rốt cuộc là ai, dám ăn tim gấu da báo, dám khiêu khích Phan Động Tân này.

- Là ai đánh? Gã bây giờ đang ở đâu?

Sắc mặt Phan Động Tân xanh mét. Xem ra, cháu gái đã đến nói chuyện này, vậy thì kẻ đánh người chắc chắn đã nằm trong tay người của y. Cho dù là chưa bắt được, cũng chỉ là chuyện thời gian mà thôi, ở Ninh Hải, y muốn bắt một người, chỉ cần nói một câu là được.

Trong lòng Phan Động Tân, y đã đem kẻ đánh con y chặt thành từng mảnh rồi.

Phan Thái Phượng vẫn nghiêm trọng như cũ, nói:

- Chú Tân, chú ngồi xuống đã, chuyện này dường như không đơn giản như vậy. Lúc đó sau khi con đi, con cảm thấy thực lực của con so với hắn ta còn kém xa, thậm chí trong lòng con còn cảm thấy hốt hoảng, con không dám động thủ. Thế nhưng, con biết, chuyện này chưa kết thúc. Con nói chưa kết thúc không phải là chúng ta phải đi tìm hắn, mà là hắn ta sẽ tìm đến Bảo Xà Đường của chúng ta.

Phan Động Tân mở to mắt trừng trừng nhìn Phan Thái Phượng, nói thật ra thì, y cơ bản là không tin lời nói vừa rồi là của Phan Thái Phượng luôn thích dùng thực lực để nói chuyện. Hơn nữa cô còn nói, đối phương còn phải tìm đến Bảo Xà Đường, chẳng lẽ Bảo Xà Đường từ trước tới giờ khiêm tốn quá mức hay sao...

Diệt Hồng Trần

Bình Luận (0)
Comment