Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 797 - Tấm Thẻ Màu Tím Của Lạc Nguyệt

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 797: Tấm thẻ màu tím của Lạc Nguyệt

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Share by MTQ banlong.us

Nghiêm chỉnh mà nói, người đàn ông trước mắt này còn là sư huynh của nàng, tên là Hứa Thạch. Năm đó khi cô rời khỏi 'Thiên tổ' anh ta đã là Địa cấp sơ kỳ rồi, không nghĩ tới trải qua mười mấy năm, thoạt nhìn anh ta cũng không có gì thay đổi, làn da thậm chí còn rắn chắc hơn so với năm đó. Bởi vậy có thể thấy được, tu vi của Hứa Thạch khẳng định tăng thêm một tầng rồi.

- Tống sư muội...

Hứa Thạch lại kinh ngạc, Tống Ánh Trúc không ngờ càng thêm trẻ đẹp hơn so với mười mấy năm trước, thoạt nhìn quả thực giống như thiếu nữ hai mươi tuổi. Chẳng những là da thịt như tuyết, mái tóc như mây, khuôn mặt vốn trong trẻo nhưng lạnh lùng bây giờ thanh tú động lòng người, dường như cả người cô đều tràn đầy hạnh phúc.

Người khác không biết Tống Ánh Trúc, nhưng y lại biết nàng rất rõ, Tống Ánh Trúc năm đó ở Thiên Tổ tuy mới hai mươi tuổi đầu. Nhưng vì vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, chưa từng có tươi cười, sau biến cố của Tống gia, cô thoạt nhìn lớn hơn vài tuổi so với tuổi thật của mình.

Nhưng cho dù như vậy, cũng không có ảnh hưởng đến việc Hứa Thạch thích cô. Bởi vì Hứa Thạch biết y phải theo đuổi những mơ ước cao hơn, cho nên chỉ đem việc thích cô để ở trong lòng mà thôi. Tuy nhiên sự nhớ thương Tống Ánh Trúc vẫn không có thay đổi, sau khi y thăng cấp Địa cấp, lại càng yêu thích Tống Ánh Trúc hơn.

Nhưng vì ban đầu ở quân khu Tương Vân, Tống Ánh Trúc định lợi dụng y, mà y cũng e ngại Diệp Mặc, biết Tống Ánh Trúc và Diệp Mặc có cthù oán. Sau đó y không đi tìm Tống Ánh Trúc, cứ như vậy thời gian dài nhạt dần. Hôm nay ở Ninh Hải, y không ngờ lại nhìn thấy Tống Ánh Trúc càng ngày càng trẻ đẹp, lập tức mừng rỡ.

- Mẹ, chú ấy là ai vậy?

Ức Mặc thấy Hứa Thạch, lập tức cảnh giác hỏi.

- A, em đã kết hôn rồi?

Hứa Thạch vẻ mặt không thể tin được nhìn Ức Mặc, y không thể tưởng được Tống Ánh Trúc chẳng những đã kết hôn, hơn nữa con gái cũng đã lớn như vậy.

Tống Ánh Trúc khẽ mỉm cười, không trả lời Hứa Thạch. Đối với nàng mà nói, Tống Ánh Trúc năm đó đã chết. Sau khi Tống gia bị diệt vong, sư phụ Đàm Giác không một lời liền biến mất, cô vẫn kiên trì dựa vào chính mình đi tham gia đại hội ẩn môn. Sau đó gặp Diệp Mặc. Sau đó mới có chuyện xảy ra giữa cô với Diệp Mặc.

Đối với tâm tư của Tống Ánh Trúc, Hứa Thạch cũng không phải một chút cũng không biết. Nhưng y nhìn thấy quần áo của Tống Ánh Trúc và con gái, lập tức liền biết cuộc sống của Tống Ánh Trúc cũng không khá lắm. Nói cách khác chồng của cô cũng không có thực lực, một người đàn ông có thực lực làm sao có thể để vợ con hắn thành như vậy? Hơn nữa ở phía trên giầy của Ức Mặc còn có một miếng vá.

Tống Ánh Trúc tuy rằng không ở 'Thiên tổ' nữa, nhưng mình có thể khuyên cô trở lại. Về phần Tống Ánh Trúc đã kết hôn, y sẽ hoàn toàn bỏ qua. Bất kể chồng Tống Ánh Trúc là ai, y cũng có thể dùng một đầu ngón út giết chết hắn.

- Ánh Trúc. Em có muốn trở về không? Loan sư thúc cũng đã trở lại...

Thấy Tống Ánh Trúc không nói lời nào, Hứa Thạch lại bổ sung một câu.

Tống Ánh Trúc thản nhiên nói:

- Hứa đội trưởng. Em mang con gái đi mua ít đồ, sau đó sẽ đi cùng chồng. Về phần trở lại cái chỗ kia, em đã không có hứng thú.

Nghe thấy Tống Ánh Trúc gọi y là đội trưởng, Hứa Thạch trên mặt có chút khó coi. Cho dù là trước kia, Tống Ánh Trúc cũng gọi y là sư huynh. Về phần đội trưởng, đó là thời điểm y đi bộ đội đặc chủng trong quân doanh, là đội trưởng huấn luyện viên.

Tuy rằng sắc mặc nhìn không tốt. Nhưng Hứa Thạch cũng không lập tức rời đi. Y hiện tại đã là Địa cấp đỉnh cao rồi, chỉ cần một bước ngắn, là có thể đạt tới nửa bước Tiên Thiên, sẽ giống như Loan sư thúc. Với y mà nói việc này không thể gấp, cần phải từ từ tích lũy. Những năm gần đây y tuy rằng cũng có vài người phụ nữ, nhưng chỉ là gặp dịp thì chơi. Bây giờ nhìn thấy Tống Ánh Trúc, trái tim năm đó của y lại dấy lên.

Bất kể chồng của Tống Ánh Trúc là ai, y phải lấy được Tống Ánh Trúc.

- Ánh Trúc, lần này anh đã được 'Thư viện Cửu minh' mời tới Nhạc Thanh tham gia một đại hội, nếu em nguyện ý, có thể cùng đi với anh ...

Hứa Thạch không tức giận chút nào nói.

Y biết Tống Ánh Trúc cũng hiểu thực lực của 'Thư viện Cửu minh'. Cho dù là đối với tổ trưởng ‘Thiên tổ', 'Thư viện Cửu minh' cũng là một mong muốn không thể tồn tại. Y mời Tống Ánh Trúc đi 'Thư viện Cửu minh " vốn chính là muốn giúp Tống Ánh Trúc, đồng thời cũng hiển lộ bản lĩnh của mình.

Tống Ánh Trúc khẽ mỉm cười, đã dẫn Ức Mặc đi tới quầy di động, căn bản cũng không trả lời Hứa Thạch. Không cần nói chồng cô bây giờ là Diệp Mặc, cho dù cô không có chồng, vẫn là một người mẹ goá con côi. Cũng không muốn nói nhiều với Hứa Thạch.

Hứa Thạch là người như thế nào, cô đã sớm biết rõ, năm đó ở trong quân doanh của Điền Du Năng. Y rõ ràng động thủ với Diệp Mặc. Nhưng sau khi nghe được thân phận của Diệp Mặc, lập tức liền biến thành rùa cụt đầu. Thậm chí một câu cũng không dám nói, người như thế, Tống Ánh Trúc cô cho tới bây giờ đều không xem trọng.

- Con muốn loại di động này.

Ức Mặc đã cùng Ninh Lan đi tới quầy di động.

- Dùng thẻ của anh đi.

Thấy Ức Mặc và Ninh Lan chọn xong điện thoại di động, không đợi Tống Ánh Trúc lấy thẻ ngân hàng của mình ra, Hứa Thạch đã đi tới lấy ra chiếc thẻ vàng của y.

- Không cần đâu.

Tống Ánh Trúc đã lấy ra thẻ của mình đưa tới. Thẻ cô lấy ra là Diệp Mặc cho, mà thẻ của Diệp Mặc là do Diệp Lăng làm trước khi rời khỏi Lạc Nguyệt.

- A, thẻ của Lạc Nguyệt?

Người phục vụ cầm lấy thẻ Tống Ánh Trúc đưa tới hơi sửng sốt, thẻ Lạc Nguyệt có một dấu hiệu độc đáo, chính là mặt trên có hai chữ 'Lạc Nguyệt" nổi lên, bất kỳ quốc gia nào hiện tại cũng không có cách nào mô phỏng theo dấu hiệu này, hơn nữa xung quanh tấm thẻ ngân hàng của Lạc Nguyệt đều có màu sắc.

Màu sắc xung quanh thẻ mặc dù nhiều, nhưng có một loại màu sắc chỉ có thành chủ thứ nhất của Lạc Nguyệt Thành mới có thể sử dụng, đó là màu tím, mà màu sắc tấm thẻ trong tay người phục vụ này lại là màu tím.

Là một người làm việc cho tập đoàn Lạc Nguyệt, Thẩm Thiên Thiên tại Bộ thương mại sớm đã có văn bản quy định rõ ràng. Nhân viên làm việc dưới cờ Lạc Nguyệt đều phải qua huấn luyện mới có thể ngồi vào vị trí. Mà nhận biết các loại thẻ ngân hàng của các nhân vật là một điều rất cần thiết.

Hiện tại người nhân viên này đang cầm tấm thẻ trong tay chẳng những là thẻ của Lạc Nguyệt, còn là thẻ có màu tím, cô lập tức liền khẩn trương. Tuy rằng cô đã thấy qua ảnh, cô cũng biết thẻ ngân hàng của Lạc Nguyệt, nhưng thời điểm thực sự cầm lấy tấm thẻ này lại căn bản không thể tin được.

Bởi vì lúc huấn luyện, chủ quản các cô cũng đã nói, loại thẻ này các cô nhất định phải nhận biết được, nhưng loại thẻ này có thể không mang ra dùng, hôm nay loại thẻ này chẳng những lấy ra dùng, còn nằm trong tay của cô

- Ha ha... Ba của bạn sẽ không làm một tấm thẻ giả đấy chứ...

Ninh Chân Vũ thấy người phục vụ này cầm tấm thẻ mà Tống Ánh Trúc đưa ra, chần chờ không nói lời nào, không khỏi châm chọc.

Lúc này Ức Mặc và Ninh Lan đều có chút nghi ngờ nổi lên, Ức Mặc phát hiện thẻ của mẹ mình dường như không giống với thẻ của những người khác. Ngoại trừ kích thước lớn nhỏ giống nhau ra, những thứ khác đều không giống nhau.

Nhưng người bán hàng này thật giống như không nghe được lời của Ninh Chân Vũ, mà rất cung kính cúi mình chào Tống Ánh Trúc nói:

- Xin chào tiểu thư, mời chị ngồi.

Tuy rằng người bán hàng khẳng định tấm thẻ này là thật, nhưng cô cũng không dám làm chủ, cô đã thông báo cho Tổng giám đốc khu thương mại. Một người chủ thẻ màu tím đi vào khu thương mại, nếu chẳng may xảy ra sai sót gì, cô sẽ đi đời.

Tống Ánh Trúc hơi chần chờ một chút, liền kịp phản ứng, cô lập tức hỏi:

- Khu thương mại này có phải thuộc Lạc Nguyệt Thành hay không?

- Vâng.

Người bán hàng này rất kính cẩn hồi đáp:

- Đây là khu thương mại buôn bán dưới cờ Lạc Nguyệt, Tổng giám đốc chúng tôi lập tức sẽ xuống đây tự mình tiếp đón chị.

Tống Ánh Trúc gật gật đầu, cô đoán chừng là thẻ của Diệp Mặc đã khiến người phục vụ này nhận ra thân phận của mình.

Hứa Thạch cũng khẽ nhíu mày, y đã thấy qua thẻ ngân hàng của Lạc Nguyệt, Tống Ánh Trúc không ngờ cầm thẻ Lạc Nguyệt, hơn nữa bộ dạng người bán hàng kia còn rất cẩn thận, chẳng lẽ chồng Tống Ánh Trúc là người Lạc Nguyệt? Nếu quả thật chính là Lạc Nguyệt, cô chắc có lẽ không nghèo như vậy mới đúng chứ.

Hứa Thạch vừa mới nghĩ đến đây, có một cô gái vội vã chạy tới, hơn nữa xem bộ dáng của nàng giống như gặp một chuyện đại sự.

Người bán hàng này thấy cô gái đã chạy tới, vội vàng đi lên trước đem tấm thẻ đưa cho cô nói:

- Tổng giám đốc Thôi, tấm thẻ là của vị khách này.

Nói xong, người bán hàng này chỉ vào Tống Ánh Trúc.

Cô gái này thấy Tống Ánh Trúc, ánh mắt lập tức sáng ngời, cô chỉ nhìn tấm thẻ trong tay một chút liền nói:

- Xin hỏi quý danh của chị?

Tống Ánh Trúc khẽ mỉm cười nói:

- Tôi là Tống Ánh Trúc, đây là con gái tôi Diệp Ức Mặc.

- Diệp Ức Mặc?

Cô gái này nhìn nhìn Ức Mặc, bỗng nhiên biến sắc, lập tức nói:

- Chị là phu nhân của ngài chủ tịch Hội đồng quản trị?

Hứa Thạch nghe xong cô gái này nói, sắc mặt lập tức liền không được tốt, y thật không ngờ chồng của Tống Ánh Trúc lại là Chủ tịch Hội đồng quản trị, hơn nữa còn là Chủ tịch Hội đồng quản trị Lạc Nguyệt.

Y cũng không biết đại bộ phận cao tầng Lạc Nguyệt cũng gọi Diệp Mặc là Chủ tịch Hội đồng quản trị.

Tống Ánh Trúc biết cô nói Chủ tịch Hội đồng quản trị chắc là Diệp Mặc, tuy nhiên cô không phải rất khẳng định, nhưng là có người giúp cô trả lời những lời này.

- Đúng đấy, cô ấy là phu nhân của Chủ tịch Hội đồng quản trị. Năng lực của Thẩm Thiên Thiên không tồi nha, không ngờ đem thương trường mở khắp nơi.

- Ba, ba đã đến rồi.

Ức Mặc vừa nghe đến thanh âm này, lập tức liền vỗ tay, ôm lấy người vừa tới.

- Chủ tịch Hội đồng quản trị ngài khỏe chứ, tôi là Thôi Diễm Tú, là Tổng giám đốc khu thương mại này.

Vị Tổng giám đốc sau khi nghe được lời nói của Diệp Mặc, lập tức tiến lên kính cẩn chào hỏi, và đem thẻ trả lại cho Tống Ánh Trúc, sau đó nói:

- Bộ trưởng Thẩm đã nói qua, Chủ tịch Hội đồng quản trị mua sắm đồ tại bất kỳ chỗ nào của khu thương mại Lạc Nguyệt đều không cần quét thẻ.

Diệp Mặc dở khóc dở cười, hắn không biết Thẩm Thiên Thiên là biết hắn rất ít đi khu thương mại mua đồ, hay là sợ hắn không thích mang tiền, không ngờ ra quy định này.

Hắn vội vàng khoát tay nói:

- Hãy dùng tấm thẻ này đi, quay về nói lại cho Bộ trưởng Thẩm, về sau Lạc Nguyệt không có bất kỳ người nào có thể không quét thẻ mà mua đồ, nói với cô ấy đây là tôi nói. Phát hiện người như thế, lập tức bảo Thẩm Thiên Thiên phạt nặng.

- Vâng.

Vị Tổng giám đốc này vội gật đầu nói. Cô biết rõ, tuy rằng Diệp Mặc là Chủ tịch Hội đồng quản trị, nhưng vị trí so với Thẩm Thiên Thiên của Bộ thương mại còn cao hơn nhiều lắm.

Hứa Thạch sắc mặt rất khó coi, y không thể tưởng được chồng Tống Ánh Trúc không ngờ là Diệp Mặc. Diệp Mặc làm sao có thể trở thành chồng của Tống Ánh Trúc, bất kể như thế nào y cũng nghĩ không thông...

Bạch Sầu

Bình Luận (0)
Comment