Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 803 - Thần Cổ Hoàng Kim

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 803: Thần cổ Hoàng Kim

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Share by MTQ banlong.us

Mặc dù trong mắt Hồng Quảng Bình, sinh mạng của người khác chỉ như rơm rạ, nhưng mạng sống của y lại rất quan trọng. Diệp Mặc không phát ra âm thanh nào đi vào trong gian phòng này, y đều không cảm thấy được. Bây giờ Diệp Mặc lại có thể khống chế sâu độc của y ở trên lòng bàn tay, thậm chí còn không cần dùng tay để bắt, thì y đã biết trong mắt người thanh niên này mình chỉ là một con kiến mà thôi.

Người thanh niên trước mặt này rất có thể là Tiên Thiên, cùng lắm cũng phải là cao thủ nửa bước Tiên Thiên. Đối với sự ham sống của Hồng Quảng Bình, làm sao y dám động thủ với Diệp Mặc vào lúc này.

Bây giờ nghe những lời Diệp Mặc hỏi y, trong lòng y bỗng nhiên kinh ngạc, đệ tử của Vạn Cổ Môn thật ra không phải là nhiều, người biết Vạn Cổ Môn lại càng ít. Vạn Cổ Môn bởi vì công pháp ác độc, giống như Cửu Nguyệt Quan, bị rất nhiều môn phái khinh thường, cho nên bọn họ không tham gia những hoạt động lớn trong các môn phái, hơn nữa cũng rất khiêm tốn. Cho dù là Nhâm Sát muốn thông qua sâu độc hút máu người, cũng phải khống chế Địa Sát làm chiêu bài.

Nhưng y nghĩ thì nghĩ thế này, trả lời lại rất nhanh:

- Vâng, tiền bối, tôi đúng là đệ tử của Vạn Cổ Môn.

- Mày đã là đệ tử của Vạn Cổ Môn, tại sao lại chạy đến Yến Kinh để giết người?

Diệp Mặc tuy rằng đang hỏi, nhưng thần thức của hắn đã cẩn thận quét lên người kia rồi, phát hiện y đúng là không có dịch dung, cũng không phải là người áo đen mà Ánh Trúc nói.

Hồng Quảng Bình hơi chần chừ một chút, liền cảm thấy một đợt hàn khí đánh đến, y chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy tay trái chợt lạnh, trong nháy mắt cánh tay trái của y đã rơi xuống mặt đất.

Máu tươi bắn ra mạnh, Hồng Quảng Bình kinh sợ. Y không thể tưởng tượng được y chỉ hơi do dự một chút, mà đối phương lại ác độc đến thế, chém mất cánh tay của y. Trước đó, đến một câu nhắc nhở cũng không có.

Nhưng sau khi kinh sợ, y lập tức đã phản ứng lại, người thanh niên trước mặt này sát phạt quyết đoán, hơn nữa thân thủ còn lợi hại hơn so với y tưởng tượng. Y, Hồng Quảng Bình dù sao cũng là một người luyện đến Địa cấp hậu kì, nhưng y đến cả phản ứng để tránh né cũng không kịp, từ đây có thể thấy rằng trước mắt người này, y đến cả một con kiến cũng không bằng.

Chính y nhận thấy y là một con kiến cũng là đánh giá cao bản thân rồi. Nghĩ đến đây, Hồng Quảng Bình lại sợ hãi giơ tay ra bịt chặt lấy cánh tay đang đổ máu của mình, trên mặt cũng không dám có chút bất mãn nào, một chút cũng không chần chừ, nói:

- Tiền bối, tôi sở dĩ đi Yến Kinh là bởi vì trứng của thần cổ Hoàng Kim của Vạn Cổ Môn đã bị phát hiện ra.

Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, nói:

- Chuyện này liên quan gì đến chuyện mày đến Yến Kinh?

Hồng Quảng Bình tuy rằng bởi vì mất máu cho nên sắc mặt cực kì tái nhợt, nhưng lại không dám chậm trễ chút nào liền trả lời:

- Bởi vì thầncổ này chỉ có một đôi, đệ tử cùng thế hệ với tôi trong Vạn Cổ Môn lại có sáu người, cho nên chúng tôi đều mang căp sâu độc này đến khóa ở một nơi bí mật, một tháng sau cử hành đấu võ trong nội bộ môn phái, chỉ có đứng thứ nhất và thứ hai trong Vạn Cổ Môn, mới có thể có được trứng của sâu độc Hoàng Kim này.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng:

- Xem ra rác rưởi của Vạn Cổ Môn đúng là không ít, ta đã giết một Nhâm Sát, lại giết một Nghiêm Vô Lượng, vẫn còn nhiều rác rưởi đến thế này. Sáu đệ tử cùng thế hệ, phỏng chừng còn có cả những thế hệ sau đó. Nói xem, thời hạn một tháng này còn bao lâu nữa?

Hồng Quảng Bình nghe xong lời của Diệp Mặc, lập tức sợ run lên, Nhâm Sát và Nghiêm Vô Lượng là do hắn giết. Tại sao mình lại xui xẻo đến vậy, ở trong tay người này mà tốt được sao?

Nghiêm Vô Lượng cũng xong rồi. Gã tuy rằng độc ác vô tình, nhưng tu vi thì không phải nhắc đến nữa, nhưng Nhâm Sát lại rất giỏi, năm đó là đệ tử thiên tài của Vạn Cổ Môn. Chỉ là mười mấy năm rồi không có tin tức gì, không ngờ lại bị người này giết chết.

Hồng Quảng Bình tuy rằng ác độc như vậy, nhưng y cũng tương đối sợ chết. Hàm răng của y thậm chí còn đang đập vào nhau, nhưng vẫn cẩn thận nói:

- Vẫn còn một tuần nữa... Tiền bối, tôi rất lương thiện, tôi đúng là không thích giết người. Tôi là đệ tử lương thiện nhất trong số những đệ tử của Vạn Cổ Môn, nếu không phải là vì thần cổ Hoàng Kim, tôi vì muốn nâng cao tu vi của mình mới đi Yến Kinh tu luyện, tôi cơ bản sẽ không ra ngoài. Cầu xin tiền bối tha mạng, tôi xin dẫn tiền bối đi giết sạch đệ tử của Vạn Cổ Môn.

- Ồ, nghe mày nói, Vạn Cổ Môn của mày rất hưng thịch, nhiều đệ tử vẫn còn ở ngoài đó, mày sao có thể tiêu diệt được hết?

Diệp Mặc châm chọc nói.

Hồng Quảng Bình thấy Diệp Mặc không tin y, y lại vội vàng nói:

- Tiền bối, lời tôi nói là thật. Đệ tử của Vạn Cổ Môn mặc dù không nhiều, bây giờ chỉ có sáu người. Bởi vì tài nguyên của Vạn Cổ Môn trong những năm này có hạn, cho nên đệ tử trong môn phái thông qua sâu độc cắn xé lẫn nhau, cuối cùng còn lại đều là đệ tử tinh anh.

Diệp Mặc sau khi nghe xong lời của Hồng Quảng Bình liền nhẹ nhàng thở ra, nếu đệ tử của Vạn Cổ Môn thực sự đông, vài tên đi đến Lạc Nguyệt, vậy thì Lạc Nguyệt đã gặp họa rồi.

Chỉ có điều nghe xong lời của Hồng Quảng Bình, Diệp Mặc lại càng châm chọc, nói:

- Hóa ra môn phái của mày đúng là giống phái Tinh Tú rồi, có thể cắn xé lẫn nhau cơ đấy. Thế nhưng mày nói như vậy, tao lại không cần mày dẫn đường nữa rồi, một tuần sau, tao sẽ trực tiếp đến Vạn Cổ Môn, sau đó quăng lưới một lần bắt hết.

Diệp Mặc cũng đã xem vài quyển tiểu thuyết, nghe nói đến môn phái như vậy.

Nghe xong lời của Diệp Mặc, Hồng Quảng Bình suýt nữa thì tự tát vào miệng mình, chính mình lại nói đệ tử của môn phái cắn xé lẫn nhau.

Lúc này cô gái kia cũng tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của cô là hét lớn một câu. Tuy nhiên cô lập tức đã nhìn thấy Diệp Mặc, lại nhìn thấy cánh tay đã đứt của Hồng Quảng Bình, lại hét lên một tiếng chói tai.

Diệp Mặc nhíu nhíu mày nói:

- Cầm cái túi màu đen kia đi đi, chiếc xe tải kia cô cũng có thể lái đi, ở đây không có việc của cô nữa rồi.

- A...

Lúc này cô gái kia mới nhận ra người thanh niên cho cô đi kia chính là người khách hàng đầu tiên mà cô muốn lôi kéo mà không được.

- Anh này, là anh đã cứu tôi sao?

Cô cũng được coi là hàng năm đều mưu sinh phong trần, cũng không phải là ngu ngốc gì, vừa nhìn đã biết là Diệp Mặc đã cứu cô.

Diệp Mặc thầm than một tiếng, nói:

- Phải, cô cầm cái túi đen kia lập tức đi đi.

Thần thức của Diệp Mặc đã sớm nhìn đến bên trong chiếc túi đó toàn là tiền, chắc là của Hồng Quảng Bình.

- À, được, được, cảm ơn anh... Cảm ơn, cảm ơn...

Cô gái này tuy rằng không muốn cầm chiếc túi đen, muốn đi ngay, nhưng Diệp Mặc lại giao cho cô như thế, cô cũng không dám cự tuyệt, cô chỉ có thể không ngừng cảm ơn, cầm chiếc túi màu đen lên kinh hoàng rời đi.

Một lát sau, thần thức của Diệp Mặc quét đến chiếc xe mà cô gái lái đi rất nhanh đã đi đến sông Yến Thủy.

Nhìn thấy Diệp Mặc một lần nữa lại nhìn vào mình, Hồng Quảng Bình lại sợ run cả người, nói:

- Tiền bối, tôi thật sự là rất lương thiện, hôm nay là lần đầu tiên...

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, nói:

- Lần đầu tiên? Vậy thì những hài cốt ở căn phòng dưới đất kia không liên quan đến mày sao?

- A...

Hồng Quảng Bình lập tức ngây ngẩn cả người, y không thể tưởng tượng được Diệp Mặc lại biết căn phòng dưới mặt đất có rất nhiều hài cốt, người thanh niên này rõ ràng là đến sau mình, hắn làm sao mà biết được? Chẳng lẽ trước đây hắn đã ở đây rồi?

Thấy sát khí trong mắt Diệp Mặc, Hồng Quảng Bình cả người mồ hôi lạnh ứa ra, y run rẩy không biết nên cầu xin tha thứ như thế nào thì người thanh niên này mới tha cho y.

- Tao hỏi mày một câu, trong Vạn Cổ Môn có ai nuôi 'Đan cổ'?

Sát khí trong mắt Diệp Mặc lại tăng lên.

Hồng Quảng Bình vừa định ra giá, nhưng nhìn thấy sát khí trong mắt Diệp Mặc càng ngày càng tăng, nghĩ đến vừa rồi hơi do dự một chút liền mất một cánh tay, bây giờ làm sao dám có nửa phần do dự, lập tức nói:

- Là sư huynh Kế Lệ, Kế Lệ luôn ở ngoài... bản lĩnh nuôi sâu độc của anh ta cao hơn tôi nhiều...

- Ít nói nhảm thôi, một tuần sau, gã có đến Vạn Cổ Môn hay không?

Diệp Mặc không kiên nhẫn nói.

- Có, có, anh ta nhất định sẽ trở về...

Hồng Quảng Bình vội vàng run rẩy nói.

- Một tuần sau, các anh em của mày tụ họp ở nơi nào?

Diệp Mặc cưỡng chế ý muốn giết Kế Lệ vào trong lòng, giọng điệu chậm rãi một chút, hỏi.

- Ở chỗ sư phụ tọa hóa, chính là ở núi Vạn Quắc ở Nam Cương...

Hồng Quảng Bình không dám chần chừ một chút nào, nhưng sau khi nói xong câu đó, y lập tức còn nói thêm:

- Tiền bối, tôi có một chiếc chìa khóa, thế nhưng không có trên người tôi, nếu anh giết tôi, vậy thì không lấy được chìa khóa rồi...

Câu cầu xin tha thứ này, y nói lại rất lưu loát.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, hắn không tin có chỗ rắn chắc như vậy, có thể dùng khóa để khóa, lại còn có thể khóa Phi Kiếm của hắn lại, cho nên hắn cơ bản cũng không để ý chuyện chìa khóa.

Đã hỏi được hết những thứ cần phải hỏi, Diệp Mặc thản nhiên cười nhìn Hồng Quảng Bình đang run rẩy. Hồng Quảng Bình nhìn thấy nụ cười của Diệp Mặc, lại cảm thấy một đợt lạnh run người, y gượng cười một nụ cười khó coi, muốn nói là y vẫn còn hữu dụng.

Chỉ có điều sau đó Diệp Mặc lại nói:

- Thực sự rất xin lỗi, tao thực sự rất muốn đánh ngất rồi giết mày, nhưng cách này quá rắc rối. Tao giết mày rồi, mày cũng không nên oán hận, bởi vì mày căn bản cũng không có kiếp sau rồi, tao sẽ diệt luôn cả sinh hồn của mày. Về chuyện đốt vàng mã, mày cũng đừng nghĩ nữa...

Diệp Mặc nói xong, liền xuất ra một đám lửa đánh đến đó. Cả đám người của Vạn Cổ Môn đều ác độc dị thường, không cần phải để lại. Trác Hóa Đường năm đó, vẫn còn là một đứa trẻ đã bị đánh lén và những hài cốt ở căn phòng dưới đất này, Diệp Mặc liền biết tên Hồng Quảng Bình này ác độc không kém gì Nhâm Sát.

Hồng Quảng Bình nghe xong lời của Diệp Mặc liền ngây ra, lời này tại sao lại quen như vậy? Đây không phải là điều mà y vừa mới nói với cô gái kia sao? Bây giờ đổi ngược lại rồi, cô gái kia không chết, mà là cái chết đến với chính y.

Thế nhưng rất nhanh y liền hiểu ra ý của câu thứ hai của Diệp Mặc, người thanh niên này thậm chí ngay cả sinh hồn của y cũng muốn tiêu diệt.

- A, đừng mà...

Sau tiếng thét chói tai của Hồng Quảng Bình, liền không thể thét được nữa rồi, cầu lửa của Diệp Mặc đã hoàn toàn biến y trở thành một đám tro bụi.

Giết Hồng Quảng Bình rồi, Diệp Mặc lập tức rời khỏi sông Yến Thủy, hắn đã cho Vạn Cổ Môn vào mục tiêu cần tiêu diệt.

Hắn không lưu lại Yến Kinh, suốt đêm ngồi trên Phi Kiếm rời khỏi Yến Kinh, đi tới thư viện Cửu Minh...

Bạch Sầu

Bình Luận (0)
Comment