Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 820 - Giật Mình.

Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 820: Giật mình.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Share by MTQ banlong.us

- A…

Nghe xong lời Hoàng Mân nói, Phong Yên Kỳ cư nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng,

theo bản năng nhìn về phía Diệp Mặc.

Tuy tu vi của Hoàng Mân thấp hơn Phong Yên Kỳ không ít, nhưng điều đó không có

nghĩa là cô ngốc hơn Phong Yên Kỳ, ngược lại, còn là một người thông minh

tuyệt đỉnh.

Cô nghe Phong Yên Kỳ ‘a’ một tiếng thì đã lập tức nhận ra đối phương đoán được

mục đích của những lời kia rồi. Nhưng cô lợi dụng trước khi Phong Yên Kỳ kịp

mở miệng, tiếp tục nói tiếp:

- Mạc Ảnh, không thì buổi tối cậu đến lều của tôi đi. Bằng không, buổi tối ở

trong sơn cốc như vậy, tôi cũng có chút sợ.

Mọi người nghe Hoàng Mân nói vậy thì đều sửng sốt. Hoàng Mân đã đồng hành cùng

họ nhiều ngày, nhưng họ biết cô là một phụ nữ chính phái rất bảo thủ. Tuy dung

mạo bình thường, nhưng dù sao ngũ quan cũng đoan chính, hơn nữa dáng người

không tệ. Một phụ nữ thành thục như vậy mời đàn ông vào trong lều qua đêm, cho

dù không muốn nghĩ nhiều thì cũng phải nghĩ nhiều…

Phong Yên Kỳ cũng ngây ngẩn cả người, sau khi nghe Hoàng Mân nói lúc nãy thì

trong lòng ả cũng vui mừng, trong lòng ả vốn còn đang muốn ở cùng lều với Diệp

Mặc, lời nói của Hoàng Mân quả thực là tặng lễ đến. Tuy ả sẽ không hấp thụ máu

huyết trong lều trại, nhưng có một người đàn ông cao to, bộ dạng lại không đến

nỗi nào ở cùng, buổi tối cũng không đến nỗi cô đơn

Hơn nữa tên Mạc Ảnh này dù bị thương, nhưng khí tức trên người lại rất dễ

chịu, ả cũng không ngại cho hắn chiếm chút tiện nghi. Hơn nữa, vừa rồi cùng

Trần Ngân Trụ ả còn chưa chơi đã, nhưng thật không ngờ là lời còn chưa kịp nói

ra thì Hoàng Mân đã chủ động mời Mạc Ảnh đến lều của cô ta.

Diệp Mặc thầm khen Hoàng Mân thông minh. Nói như vậy là hắn có thể quanh minh

chính đại đến lều của Hoàng Mân mà không phải lấy lý do gì rồi.

Người đàn ông trung niên ít nói kia nhìn Hoàng Mân một cách kỳ quái. Nói thật

ra, tuy Hoàng Mân đã khoảng bốn mươi tuổi, nhưng vì tu luyện cổ võ nên thoạt

nhìn chỉ có hơn ba mươi mà thôi. Mà Mạc Ảnh mà cô ta mời này còn không đến ba

mươi, hai người này ở cùng trong chiếc lều nhỏ như vậy cả một đêm, mọi người

không cần nghĩ cũng biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Điều y kỳ quái không phải là hành động của Hoàng Mân, mà chỉ khó hiểu vì sao

một người thoạt nhìn rất chính phái lại làm như vậy.

Diệp Mặc đương nhiên biết Hoàng Mân mời hắn đến lều trại của mình làm gì. Hắn

còn không tự kỷ đến mức nghĩ Hoàng Mân sẽ hiến thân cho hắn. Trước lúc đem

pháp quyết tu chân dạy cho Hoàng Mân, Diệp Mặc liền hỏi mấy người họ quen biết

nhau như thế nào.

Từ câu trả lời của Hoàng Mân, Diệp Mặc đã hiểu vì sao năm người tu luyện cổ võ

lại tụ tập với nhau như vậy. Thì ra Phong Yên Kỳ thông qua một phiên đấu giá,

liên hợp mọi người lại một chỗ. Mục đích chủ yếu là đi núi Vạn Quắc tìm một di

tích cổ võ.

Diệp Mặc cũng biết mục đích của Phong Yên Kỳ chủ yếu là kiếm mấy món thức ăn

để luyện công mà thôi. Cho dù Hoàng Mân thông minh hơn nữa cũng chẳng đoán ra

điều này.

Hơn nữa, vừa nghe đến núi Vạn Quắc, Diệp Mặc lập tức hiểu được chẳng những

Phong Yên Kỳ là đệ tử của “Vạn Cổ môn”, hơn nữa còn là một trong sáu đệ tử

nồng cốt còn tồn tại.

- Phong Yên Kỳ nói như thế mà mấy người cũng tin?

Diệp Mặc biết Hoàng Mân rất thông minh, chắc hẳn cô ta sẽ không tin Phong Yên

Kỳ một cách dễ dàng như vậy chứ?

Hoàng Mân lắc lắc đầu nói:

- Đương nhiên tôi sẽ không tin, nhưng ả ta lấy ra một chiếc thiết bài rất cổ

xưa. Trên thiết bài có khắc địa đồ, đúng thật là có một di tích cổ võ. Hơn

nữa, ả còn từng đến đó, chỉ bởi vì có nơi cần bốn đến năm người cùng ra tay

mới mở ra được, vậy nên mới hẹn mấy người chúng tôi. Tiêu đại ca cũng đã xác

nhận tấm thiết bài kia đúng là bản đồ của di tích cổ võ.

Còn một điều mà Hoàng Mân không nói ra, cô đã sắp bốn mươi rồi. Mắt thấy công

pháp của mình không thể tăng cấp được nữa, không bằng liều một lần đi mạo hiểm

cùng Phong Yên Kỳ.

Diệp Mặc biết Tiêu đại ca trong lời Hoàng Mân chính là người đàn ông trung

niên – Tiêu Thủy, nhưng đối với bản đồ mà Hoàng Mân nói, hắn nhớ tới tên

Nghiêm Vô Lượng bị hắn giết lúc trước. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lấy ra một tấm

thiết bài từ trong nhẫn, nói với Hoàng Mân:

- Thiết bài mà các người thấy là loại này sao?

Hoàng Mân cầm lấy thiết bài từ trong tay Diệp Mặc, lập tức kinh ngạc nói:

- Sao cậu lại có loại thiết bài này? Thiết bài của Phong Yên Kỳ cũng giống

hệt cái này.

Nghe Hoàng Mân nói, Diệp Mặc gật gật đầu, hắn đã xác định ả Phong Yên Kỳ này

trăm phần trăm là một trong số những đệ tử nồng cốt của “Vạn Cổ môn”. Lần này

trở về núi Vạn Quắc chính là vì tham gia tranh đoạt cái gọi là Thần Cổ Hoàng

Kim kia.

- Mấy người hiểu rõ về ả Phong Yên Kỳ kia sao? Cô có biết tu vi của ả thế nào

không?

Diệp Mặc hỏi thêm một câu.

Hoàng Mân nghe vậy liền ngẩn người, nhưng rất nhanh cô đã kịp phản ứng, nhìn

Diệp Mặc hỏi:

- Cậu nghi ngờ Phong Yên Kỳ? Tôi cũng thế, nhưng lại không đoán ra rốt cuộc

mục đích của ả là gì. Tôi nghĩ tu vi của ả cũng tương đương với tôi, ít nhất

là Hoàng cấp hậu kỳ.

- Tương đương với cô?

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, nói:

- Tu vi của ả đã là Địa cấp sơ kỳ rồi, muốn giết mấy người quả thực là dễ như

trở bàn tay.

- Cái gì?

Lần này Hoàng Mân thực sự bị những lời của Diệp Mặc dọa sợ. Phong Yên Kỳ đi

cùng bọn họ bao lâu không ngờ lại có tu vi Địa cấp!

- Địa cấp?

Hoàng Mân thì thào nói một câu. Đối với cô mà nói, Huyền cấp đã là cao xa

không thể với tới, Địa cấp thì quả thực chính là truyền thuyết.

Diệp Mặc gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, chính là Địa cấp. Nhưng tu vi Địa cấp của ả cũng chỉ vừa tăng lên

đêm nay mà thôi. Ả hẳn là người của “Vạn Cổ môn”, tu luyện thông qua trùng

độc. Phương pháp tu luyện như vậy nhanh hơn võ giả bình thường rất nhiều.

Thấy Hoàng Mân còn chưa tiêu hóa hết những lời của hắn, Diệp Mặc lại hỏi một

câu:

- Cô có biết Trần Ngân Trụ là do ai giết không?

Vừa nghe Diệp Mặc nói, Hoàng Mân đã lập tức hiểu ý của hắn, cô tiếp tục kinh

ngạc hỏi:

- Ý của cậu là Trần Ngân Trụ do Phong Yên Kỳ giết? Tại sao ả lại muốn giết

người?

Mặc dù Hoàng Mân có chút nghi ngờ, nhưng cô lại nghĩ Phong Yên Kỳ không có

động cơ gì để giết người

Diệp Mặc thản nhiên nói:

- Ả có một vạn lý do để giết người, Trần Ngân Trụ chỉ là bắt đầu mà thôi. Tôi

đã nói rồi, ả là đệ tử của “Vạn Cổ môn”, thông qua giao phối với nam giới mà

hút máu huyết của họ để tăng lên tu vi của chính mình. Người bị ả hút khô thì

tự nhiên chỉ còn có đường chết.

Nghe xong, trên mặt Hoàng Mân lúc xanh lúc hồng, không biết đang suy nghĩ điều

gì. Cô cũng không hiểu vì sao Phong Yên Kỳ muốn nam giới mà lại lôi kéo cả cô

đi, nhưng lời này cô lại không thể hỏi Diệp Mặc. Trong lòng cô đã biết, nếu

không phải lần này gặp Diệp Mặc, nói không chừng mình có chết cũng chẳng biết

chết thế nào.

Xinh đẹp mỹ mạo như Phong Yên Kỳ mà lại là một người phụ nữ độc địa đến như

vậy, điều này làm cho cô không tự chủ được mà hơi rùng mình. Cô đã hiểu được,

người cùng đội đầu tiên mất tích khẳng định có liên quan đến Phong Yên Kỳ.

Mắt thấy không khí có phần ngột ngạt, Hoàng Mân chợt nhớ tới điều gì, lập tức

nói:

- Bây giờ tôi có thể quan sát được ả đang làm gì…

Nói xong, Hoàng Mân lấy ra chiếc cameras. Sau khi mở ra, bên trong quả nhiên

có hình ảnh trong lều của Phong Yên Kỳ.

Thần thức của Diệp Mặc đương nhiên đã sớm nhìn thấy, nhưng hắn vẫn nói:

- Về sau cô không cần đặt cameras trong lều của Phong Yên Kỳ nữa. Chỉ cần cô

đến lều của ả thì ả sẽ biết.

- Không thể nào, mỗi lần đi tôi đều rất cẩn thận, hơn nữa cameras rất nhỏ,

lại là loại không phát sóng…

Hoàng Mân phản bác theo bản năng.

Diệp Mặc lắc lắc đầu:

- Tôi cũng không nói ả phát hiện cameras của cô. Nhưng chỉ cần cô tiến vào

lều của ả thì ả sẽ phát hiện ra ngay.

Dường như vì nghiệm chứng lời nói của Diệp Mặc. Trong cameras, Phong Yên Kỳ

dạo một vòng quanh lều, sau đó lẩm bẩm nói:

- Con dâm phụ đó hôm nay không đến lều của mình à, thật kỳ quái…

Nghe Phong Yên Kỳ nói, Diệp Mặc biết ngay là Hoàng Mân không phải lần đầu đi

đến lều của Phong Yên Kỳ. Hắn không đợi Hoàng Mân đã đỏ bừng mặt kịp nói gì,

chủ động nói:

- Dấu vết đêm nay cô đi, tôi đã xóa giúp rồi.

Nhưng Hoàng Mân vẫn không đáp lại, Phong Yên Kỳ lại tiếp tục nói:

- Con dâm phụ này cũng biết hưởng thụ thật. Đem một tên mặt trắng gọi vào

trong lều vui vẻ, trâu già gặm cỏ non. Chậc, rõ ràng đã đói đến mức đó, bình

thường còn giả vờ cái con khỉ. Dám cướp trai của bà, bà nhất định sẽ ày biết

tay…

Cạch một tiếng, Hoàng Mân tức giận tắt màn hình theo dõi đi, sắc mặt đỏ bừng

lên.

Thấy Hoàng Mân muốn đem màn hình ném đi, Diệp Mặc duỗi tay ra cầm lại:

- Thứ này khá cao cấp, để lại cho tôi là được, ném đi thì phí lắm.

Hoàng Mân cũng bình tĩnh lại, cô đưa thiết bị theo dõi trong tay cho Diệp Mặc,

nói một cách suy sụp:

- Không ngờ rằng những thứ tôi thấy trước giờ đều là giả, ả này cũng thật

biết diễn. À đúng rồi, sao cậu lại biết rõ ràng như vậy?

Diệp Mặc lắc lắc đầu, một lần nữa giải thích cho Hoàng Mân. Trong lòng hắn

thầm nghĩ, nếu không phải tối hôm qua thần thức của hắn quan sát được hoạt

động của Phong Yên Kỳ thì chắc cũng sẽ tin những gì ả nói. Con mụ này đúng

thật là rất biết diễn.

- Bây giờ tôi sẽ dạy cô tu chân.

Lời nói của Diệp Mặc trực tiếp làm cho tinh thần Hoàng Mân rung động.

Khi Hoàng Mân tiếp xúc với tu chân, sau đó nghe nói còn có cả tiểu thế giới,

tu chân giới thì đã hoàn toàn hóa đá. Mỗi điều Diệp Mặc nói ra đều vượt quá xa

phạm vi hiểu biết của cô. Nếu người nói ra những điều này không phải là Diệp

Mặc, nếu không phải cô tận mắt chứng kiến một hỏa cầu hiện ra từ tay hắn thì

chắc chắn đã cho rằng đây là giả rồi.

Một đêm dần trôi qua trong lúc Diệp Mặc dạy Hoàng Mân.

Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người đều dậy thu dọn đồ đạc của mình, không có bất

cứ ai đưa ra ý kiến muốn tìm Trần Ngân Trụ. Bởi vì mọi người cũng biết, rơi

xuống từ vách núi cao như vậy, gần như đã trăm phần trăm không có đường sống

rồi.

Cũng chỉ có Phong Yên Kỳ, khi thấy mọi người không đi tìm Trần Ngân Trụ thì

liền đem đồ vật và lều trại của gã thu lại, ở bên vách núi khóc lớn một hồi,

sau đó hỏa táng hết chúng.

Nếu là bình thường, nói không chừng vẻ thống khổ của Phong Yên Kỳ sẽ làm cho

Hoàng Mân có chút thương cảm, nhưng từ cuộc nói chuyện tối qua với Diệp Mặc và

những hình ảnh mình thấy được, cô đã hoàn toàn hiểu được Phong Yên Kỳ là loại

người gì

Diệt Hồng Trần

Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)

Bình Luận (0)
Comment