Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 906 - Đến Nhà Làm Rể

-- o --

Chương 906: Đến nhà làm rể

- Không biết Minh Tâm tiền bối tìm vãn bối đến đây có gì dặn dò?

Đối mặt với Minh Tâm chưởng môn đã đạt đến Hư Thần, trong lòng Diệp Mặc không có chút chắc chắn nào.

Minh Tâm uống một ngụm trà, lúc này mới không vội không vàng nói:

- Diệp công tử hẳn còn chưa gia nhập bất kỳ môn phái nào đúng không? Không biết cậu cảm thấy “Tiên Dược cốc” chúng tôi thế nào?

Nghe Minh Tâm nói, trong lòng Diệp Mặc sửng sốt. Không phải “Tiên Dược cốc” chỉ thu nữ đệ tử thôi sao? Nhưng sao lời này của Minh Tâm lại như muốn mình gia nhập “Tiên Dược cốc” vậy?

- Cái này, Minh Tâm tiền bối, Diệp Mặc còn chưa hiểu ý của tiền bối lắm. Vãn bối nghe nói chẳng phải “Tiên Dược cốc” chỉ thu nữ đệ tử hay sao.

Diệp Mặc không hề giấu diếm, trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng.

Minh Tâm khẽ mỉm cười nói:

- Diệp công tử không phải lo, đúng là “Tiên Dược cốc” chỉ thu nữ đệ tử, nhưng nếu Diệp công tử kết hôn với “Tiên Dược cốc” thì tất nhiên là có thể gia nhập rồi. Đệ tử nòng cốt của “Tiên Dược cốc” chúng tôi có thể lựa chọn bạn đời ở ngoài, sau đó về cốc định cư.

- Để tôi đến đây làm rể?

Diệp Mặc bật thốt lên, nhưng nói xong thì hắn liền hiểu. Cầm Mộ Tâm ở đây, Minh Tâm chưởng môn nói lời này rõ ràng là muốn hắn cưới cô ta làm vợ. À, nói thực tế hơn một chút, chính là bảo hắn gả cho Cầm Mộ Tâm, làm một tên ở rể.

Minh Tâm cười thản nhiên:

- Diệp công tử nói thẳng thắn vậy cũng không sai. Thật ra thì cũng không tính là đến nhà làm rể, mà chỉ là định cư ở “Tiên Dược cốc” thôi.

Không đợi Diệp Mặc nói gì, Minh Tâm tiếp tục nói:

- Mộ Tâm là đệ tử ưu tú nhất của “Tiên Dược cốc” ta. Lúc còn ở Trúc Cơ kỳ thì cũng đã đứng thứ năm Trúc Cơ danh nhân đường rồi, hiện giờ lại đã đột phá Kim Đan, thậm chí còn đứng thứ tư Luyện Đan danh nhân đường. Khó được hơn nữa nó còn là đệ nhất mỹ nữ của “Tiên Dược cốc”, nếu Diệp công tử đồng ý…

Nghe đến đây, khuôn mặt Cầm Mộ Tâm đỏ bừng lên, cúi đầu không nói một câu.

Mặc dù không biết vì sao Minh Tâm chưởng môn coi trọng mình đến như vậy, nhưng lúc này hắn đã xác định bà ta muốn gả Cầm Mộ Tâm ình. Đối với Diệp Mặc, chưa cần nói đến việc Lạc Ảnh, Khinh Tuyết và Tiểu Vận còn chưa tìm thấy, coi như là tìm thấy thì hắn cũng không có ý định lấy thêm vợ.

Cho nên không đợi Minh Tâm nói hết lời, Diệp Mặc liền vội vàng đứng lên khom người nói:

- Cảm tạ của Minh Tâm tiền bối, chẳng qua là Diệp Mặc đã có vợ, cho nên đành phụ ý tốt của người rồi.

Minh Tâm sửng sốt một chút, dường như bà không nghĩ tới việc Diệp Mặc sẽ từ chối, hơn nữa là từ chối một cách dứt khoát như vậy. Ở Bắc Vọng châu, Cầm Mộ Tâm có thể nói là một cô gái cả triệu vạn dặm mới tìm ra được một, lại thêm danh tiếng của “Tiên Dược cốc”, lẽ ra bất cứ kẻ nào cũng không thể từ chối. Nhưng Diệp Mặc cư nhiên lại làm như vậy, thậm chí còn không đợi bà nói xong thì hắn đã từ chối.

Nghe Diệp Mặc nói, màu đỏ trên khuôn mặt Cầm Mộ Tâm liền biến mất, thậm chí trở nên có chút tái nhợt. Sư phụ muốn gả cô ột người trước giờ chưa từng quen biết, dù cô không muốn nhưng cũng sẽ không trái ý sư phụ. Chẳng ngờ rằng cô còn chưa kịp nói gì thì đối phương đã lập từ chối mà không chút nghĩ ngợi. Đối với một cô gái mà nói, không có gì đả kích hơn được điều này.

Khi Minh Tâm hiểu Diệp Mặc đã thật sự cự tuyệt, giọng nói cũng trở nên lạnh đi:

- Diệp công tử, tôi biết cậu có vợ, nhưng tôi cũng không định bảo cậu phải bỏ bọn họ, thậm chí cậu có thể mang theo vợ và em gái tiến vào “Tiên Dược cốc”. Hơn nữa, với người tu luyện như chúng ta thì không nhất định chỉ có một người bạn đời.

Nghe đến đó, Diệp Mặc biết lai lịch của mình đã bị Minh Tâm điều tra rõ ràng.

Minh Tâm dừng một chút rồi tiếp tục nói:

- Cậu phải biết, sở dĩ tôi nhìn trúng cậu cũng không phải “Chức Thần đan” mà cậu luyện chế ra, mà là một nguyên nhân khác… Tôi nghĩ cậu không phải người ngốc, “Chức Thần đan” sẽ bị bao nhiêu người chú ý, nếu không có sự ủng hộ của “Tiên Dược cốc”, chắc cậu cũng sẽ hiểu.

Nghe vậy, trong lòng Diệp Mặc nhảy dựng lên, kinh hãi không dứt. Không phải vì “Chức Thần đan”? Không phải Minh Tâm đã nhìn ra hắn có “Vụ Liên Tâm Hỏa” đó chứ? Nếu quả thật như vậy, hắn thà đem “Vụ Liên Tâm Hỏa” bỏ vào thế giới trang vàng. Nếu bất cứ ai cũng có thể nhận ra Thiên hỏa của hắn, thì hắn tự sát luôn đi cho nhanh.

Nhưng rất nhanh Diệp Mặc đã trấn định lại, hắn cảm giác hẳn là Minh Tâm đã nhìn trúng thứ gì khác nữa của hắn chứ không phải “Vụ Liên Tâm Hỏa”, điều này làm hắn hơi yên tâm một chút.

Đang lúc Diệp Mặc muốn giải thích, Cầm Mộ Tâm lại bỗng lên tiếng nói:

- Sư phụ, con không đồng ý hôn sự này.

Minh Tâm sửng sốt một chút, rõ ràng bà đã nói nguyên nhân mình chọn Diệp Mặc cho đệ tử, vì sao nó còn muốn từ chối? Nhưng ngay sau đó bà đã hiểu, không phải đệ tử mình muốn từ chối, mà là do Diệp Mặc đã từ chối trước, nếu Mộ Tâm không đứng ra nói chuyện thì bà sẽ rất mất mặt.

Nghĩ tới đây, Minh Tâm khẽ thở dài, xem ra là không có duyên phận rồi. Bà nhớ tới điều lúc trước sư phụ nói với mình:

- Minh Tâm, nếu có một ngày con thấy một người sử dụng Thần Thức đan quyết dưới chân hỏa bình thường, vậy thì người này đã khai sáng ra một phái luyện đan mới, hơn nữa tương lai nhất định sẽ trở thành một vị Đan Tiên. Nếu không xảy ra điều gì bất ngờ, tiền đồ sau này của y chắc chắn sẽ không thể tính hết…

Sau Đan Vương đúng là Đan Tiên, chỉ là cho tới bây giờ trên đại lục Lạc Nguyệt còn chưa từng xuất hiện Đan Tiên. Mà trong lúc tranh tài, từ đầu tới cuối Minh Tâm đều chú ý Diệp Mặc, bà chẳng những biết Diệp Mặc sử dụng Thần Thức đan quyết, hơn nữa còn tận mắt trông thấy Diệp Mặc luyện chế ra “Chức Thần Đan”.

Cho nên Minh Tâm biết trong tương lai Diệp Mặc tuyệt đối không phải nhân vật bình thường, lúc này mới nảy ra ý định kéo Diệp Mặc đến “Tiên Dược cốc”. Nếu không, lấy địa vị của “Tiên Dược cốc”, lấy điều kiện của Cầm Mộ Tâm, há có thể cùng phụ nữ khác hầu hạ một chồng?

Hơn nữa bà cũng biết, hiện giờ không lôi kéo Diệp Mặc thì cơ hội sau này sẽ càng lúc càng ít. Nhưng bà không nghĩ tới, chính mình dẫn theo Cầm Mộ Tâm đến trước mặt Diệp Mặc nói chuyện này mà lại bị hắn từ chối. Mà lúc này Diệp Mặc cũng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà thôi, điều này làm cho Minh Tâm buồn bực vô cùng.

- Nếu Mộ Tâm cũng không đồng ý chuyện này thì thôi vậy.

Minh Tâm bưng chén trà lên, bà biết người như Diệp Mặc là không thể cưỡng cầu, trừ khi giết hắn. Không nói đến việc giờ đây hắn được Khổng Diệp ưu ái, coi như không được thì lấy danh tiếng hiện giờ của hắn, bà cũng chẳng thể làm gì với hắn được.

Huống chi bà cũng không muốn làm gì với Diệp Mặc, dù sao thành tựu sau này của hắn tuyệt đối bất phàm, một người như vậy nếu không muốn giết hắn thì giữ vững quan hệ là điều không gì tốt hơn.

Diệp Mặc rời khỏi dịch trạm “Tiên Dược cốc”, cũng toát ra một thân mồ hôi lạnh. Hắn không ngờ tới Minh Tâm gọi mình đến lại là vì chuyện này. Vạn nhất chọc giận một cao thủ Hư Thần thì đã không đi ra khỏi đây được rồi.

Vừa nghĩ tới gần đây cũng bị một số người tu vi kinh khủng uy hiếp, trong lòng Diệp Mặc buồn bực vô cùng. Nhưng hắn chỉ có thể thở dài một tiếng, quyết định phải mau chóng tăng thực lực của mình lên. Cho đến một ngày, hắn đạp lên kim đao bay một vòng quanh đại lục Lạc Nguyệt thì chẳng kẻ nào nói nhảm được nữa.

Thở dài, Diệp mặc lắc lắc đầu, đây chỉ là hắn tự sướng một chút thôi.

Mặc dù Diệp Mặc đã đứng thứ nhất Luyện Đan danh nhân đường, làm ra phương thuốc của “Chức Thần đan”, nhưng người biết hắn lại không nhiều. Diệp Mặc đi trên đường lớn của thành Toái Diệp, cũng chẳng có bao nhiêu người tiến đến chào hỏi.

Nhưng khi hắn đến trước cửa “khách sạn Tứ Phương” thì lại bị một người đàn ông ngăn cản.

- Xin hỏi ngài có phải đan sư Diệp Mặc không?

Thấy Diệp Mặc, tên này lập tức tiến lên ôm quyền hỏi.

- Không sai, tôi chính là Diệp Mặc, anh là ai?

Diệp Mặc gật đầu, hắn không biết người này. Người này khoảng bốn mấy tuổi, tóc đen, khuôn mặt gầy gò. Để cho Diệp Mặc có chút cố kỵ là tu vi của y đã là Kim Đan sơ kỳ.

Nghe câu trả lời của Diệp Mặc, trong mắt tên này lập tức lộ ra vẻ kích động, nói:

- Tại hạ Hồ Hải Tân, đến đây có chuyện muốn nhờ.

- Có chuyện gì, anh nói đi.

Mặc dù tu vi của người này là Kim Đan sơ kỳ, nhưng Diệp Mặc tin rằng ở thành Toái Diệp này, y cũng không dám làm gì mình.

- Tại hạ nghe nói Diệp đan sư trong tay có thừa ngọc bài đi “Sa Nguyên dược cốc” nên cố ý đến để xin một chiếc. Dĩ nhiên, giá cả Diệp đan sư cứ nói, tại hạ dốc hết tất cả cũng sẽ không tiếc

Hồ Hải Tân hiển nhiên rất để ý đến ngọc bài vào “Sa Nguyên dược cốc”, thậm chí nói ra cả câu cứ tùy ý ra giá.

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Không sai, tôi có ngọc bài tiến vào “Sa Nguyên dược cốc”, nhưng giá cả của nó cũng không rẻ.

Diệp Mặc đương nhiên biết một chiếc ngọc bài như vậy bán giá mấy trăm vạn linh thạch cũng có thể, cả Bắc Vọng châu cũng chỉ có năm trăm vị trí mà thôi, có thể thấy được mức quý trọng của nó. Ba ngọc bài của hắn, một cho Mộc Dịch Thanh, một để lại ình, còn thừa ra một miếng.

Hồ Hải Tân lại không chút do dự nói:

- Tôi biết giá ngọc bài sẽ không rẻ, mời Diệp đan sư ra giá, nếu quả thật tôi không trả nổi thì thôi vậy.

Nghe Hồ Hải Tân nói, Diệp Mặc biết y thật sự muốn một miếng ngọc bài, nghĩ tới đây hắn nói:

- Tôi không quá để ý đến linh thạch…

Không đợi Diệp Mặc nói xong, Hồ Hải Tân trực tiếp cầm ra nhẫn trữ vật của mình đưa cho Diệp Mặc, nói:

- Diệp đan sư, ngài cứ xem đi, nếu bên trong có thứ ngài muốn thì trực tiếp lấy là được.

Diệp Mặc nhận lấy nhẫn trữ vật của Hồ Hải Tân, vẻ mặt hơi biến đổi. Đối với tu sĩ mà nói, nhẫn trữ vật chính là tính mạng thứ hai. Hồ Hải Tân này lại không chút do dự đưa nhẫn trữ vật của y ình, hiển nhiên y rất muốn có được ngọc bài.

Cho dù Hồ Hải Tân có nhẫn trữ vật thứ hai hay không, Diệp Mặc cũng quyết định, coi như không có thứ hắn muốn thì tùy tiện cầm chút linh thạch cũng được, cho Hồ Hải Tân miếng ngọc bài còn lại. Hắn rất thưởng thức loại tính cách này của Hồ Hải Tân, mặc dù hơi bốc đồng, nhưng những người như vậy không phải tiểu nhân.

Cấm chế thần thức trong nhẫn hiển nhiên đã được Hồ Hải Tân xóa đi, thần thức của Diệp Mặc quét vào bên trong. Khi hắn thấy trong nhẫn trữ vật có khá nhiều linh thạch, dược liệu và một chút linh khí thì lập tức biết chiếc nhẫn mà Hồ Hải Tân đưa này đúng là thứ y thường dùng.

Bình Luận (0)
Comment