Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 966 - Theo Đuôi

- Mẫn Vu Giang, sao tôi lại nghe thấy người phá hoại quy tắc của hội giao dịch lại chính là ông nhỉ? Hay là ông cho rằng tôi cũng không giết được ông hay sao?

Cổ Cửu Nhân không thuận mắt nhìn Mẫn Vu Giang tham như gấu, hơn nữa y còn lấy được lợi ích từ Diệp Mặc. Y mặc dù đã có được một gốc “Ngưng thúy đằng” rồi, nhưng dù sao cũng lấy ra linh khí phi hành thượng phẩm, mà Mẫn Vu Giang này không ngờ lại dám uy hiếp người khác giao dịch.

Mẫn Vu Giang thấy Cổ Cửu Nhân đứng ra uy hiếp lão, lập tức cúi đầu, mặc dù trong lòng không cam tâm một chút nào, nhưng cũng đành phải ngồi xuống.

Tôn Hậu Thường cũng không nghĩ đến Diệp Mặc không ngờ lại không cần đến “Tiếp Lan Xuân Hiểu”, điều này đúng nằm ngoài dự liệu của gã, gã đoán chừng mục đích của Diệp Mặc vẫn chưa đạt được.

Nhưng sau khi gã nghe nói Diệp Mặc có ‘Thanh uẩn đan”, trong lòng lại càng oán hận Diệp Mặc, gã đã hoàn toàn hiểu ra tại sao Lê Kinh Mân lại muốn lấy “Thanh uẩn thảo” về, căn bản là vì muốn trao đổi “Thanh uẩn đan” với tu sĩ Kim Đan tầng thứ hai trước mặt kia. Uổng công gã còn định sau khi hội giao dịch kết thúc, hỏi Lê Kinh Mân có cần “Thanh uẩn đan” hay không, bây giờ nghĩ lại chắc chắn là không làm được rồi.

Tên tu sĩ Kim Đan tầng thứ hai này gã nhất định phải giết chết, bằng không trong lòng gã sẽ không yên. Đến lúc đó sẽ tìm đến sự giúp đỡ của Mẫn Vu Giang, cho dù là Lê Kinh Mân có đứng cạnh tu sĩ Kim Đan tầng thứ hai kia, cũng không có khả năng thắng được.

Mặc dù định bụng sau đó giết Diệp Mặc, nhưng lúc này buông tha cho Diệp Mặc, gã thực không cam tâm, nghĩ đến đây gã lại đứng dậy nói:

- Cổ đạo hữu, vẫn còn bao nhiêu các vị đạo hữu đang ngồi đây. Vừa nãy vị tu sĩ Kim Đan tầng thứ hai kia rõ ràng đã nói hai điều kiện cho Mẫn Vu Giang chọn một, bây giờ lại nói không đổi nữa, chẳng lẽ đây không phải là khiêu khích quy tắc hội giao dịch hay sao?

Nói xong gã nhìn về phía Diệp Mặc nói:

- Anh chỉ là một tu sĩ Kim Đan tầng thứ hai, không ngờ lại dám khiêu khích quy tắc hội giao dịch. Cho dù là người khác bỏ qua cho anh, thì tôi cũng không bỏ qua cho anh. Chẳng lẽ tôi là một linh đan sư, không giỏi đánh nhau, cũng cần công bằng.

Tôn Hậu Thường mở miệng ra là nói Kim Đan tầng thứ hai, rõ ràng là muốn nói ọi người biết Diệp Mặc chỉ là tu sĩ Kim Đan tầng thứ hai mà thôi, mà gã đã là Kim Đan tầng thứ bảy rồi, huống chi gã còn cố ý nhắc nhở người khác, gã là một linh đan sư.

Là đắc tội với một tán tu Kim Đan tầng thứ hai, hay là đắc tội với một linh đan sư Kim Đan tầng thứ bảy, chỉ cần không phải là đồ ngốc, thì sẽ biết lựa chọn thế nào.

Có thể tu luyện tới Kim Đan, không có ai là đồ ngốc, đương nhiên nghe thấy Tôn Hậu Thường nói như vậy, mặc dù có người tự nhận sẽ không tìm đến sự trợ giúp của Tôn Hậu Thường, nhưng cũng không ai bằng lòng vì chuyện không đâu mà đi đắc tội với một linh đan sư.

Cho dù là Cổ Cửu Nhân cũng không đứng ra nói chuyện.

Diệp Mặc nhìn thoáng qua Tôn Hậu Thường, lạnh lùng nói:

- Đồ cặn bã, có chiêu gì thì cứ lấy ra đây, thiếu gia đây tiếp hết.

Nói xong, căn bản cũng không có một câu giải thích nào.

Tôn Hậu Thường trước đây bị Diệp Mặc hắn khinh thường, bây giờ lại bị tu sĩ Kim Đan tầng thứ hai này trước mặt mọi người mắng gã là đồ cặn bã, làm sao có thể nhịn được, lại muốn đứng dậy nói tiếp.

Nhưng người phụ nữ tên Liên đại tỉ kia lại lạnh giọng nói với Tôn Hậu Thường:

- Tên họ Tôn kia, anh là một linh đan sư lục phẩm thì có gì mà đắc chí chứ? Hơn nữa, chuyện này cũng liên quan gì đến anh? Vừa nãy Mẫn Vu Giang báo giá không vừa lòng người khác, rõ ràng là từ chối rồi. Một mình anh là tên điếc, chẳng lẽ mọi người ở đây đều điếc hết hay sao? Đối diện với một người nói anh là đồ cặn bã, tôi thấy đồ cặn bã vẫn còn hơn anh. Ha ha, mọi người thường nói “Ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng”. Tôi vừa thấy, anh đúng chẳng có gì là tốt đẹp cả.

Sắc mặt Tôn Hậu Thường tái mét, nhưng lại không dám nổi giận với Liên đại tỷ, tu vi của người ta cao hơn gã quá nhiều. Hơn nữa, một linh đan sư cấp sáu quả thực không có gì là đặc biệt hơn người. Mặc dù vì gã biết luyện đan, có rất nhiều bạn bè, nhưng bạn bè của linh đan sư cấp sáu cấp bậc cũng không cao. Nếu như gã là linh đan sư cấp bảy, thì người phụ nữ họ Liên này cũng sẽ không nói như vậy.

Càng làm cho gã khó chịu chính là, người ta nói gã chẳng tốt đẹp gì, chỉ có thể nói tóm tắt trong một chữ “ngựa” mà thôi, rõ ràng so sánh gã với súc sinh, gã vẫn không thể phản bác lại được.

Lời nói của Liên đại tỷ, lập tức dấy lên một trận cười châm biếm, một hồi trò hề vừa kết thúc. Mặc dù tất cả mọi người đều biết, sau khi chuyện này kết thúc, Mẫn Vu Giang và Tôn Hậu Thường sẽ không bỏ qua cho tên tu sĩ Kim Đan tầng thứ hai kia, nhưng cũng không có ai đi để ý những chuyện này.

Tôn Hậu Thường ngồi xuống, trong lòng bây giờ cũng giống như Mẫn Vu Giang, giống như đang bị lửa đốt. Gã hận không thể lập tức đi giết chết tên Diệp Mặc kia, nhưng gã nhất định phải đợi đến khi nào hội giao dịch này kết thúc.

Tiếp đó hội giao dịch rõ ràng không chút sợ hãi nào, trong đó lại xuất hiện vài món đồ khiến Diệp Mặc động lòng, nhưng hắn không ra tay đến một lần. Hắn biết mặc dù hôm nay hắn mới ra tay hai lần, một lần vẫn chưa thành công, nhưng biểu hiện của hắn đã hơi quá một chút, tuyệt đối không thể tiếp tục ra tay được nữa.

Hội giao dịch hơn năm mươi người, vì một lần giao dịch chất lượng mặc cả quá cao, khiến sau đó rất nhiều người không có cách nào đổi được món đồ mà mình vừa ý. Vốn dĩ cần đến trưa ngày hôm sau mới kết thúc hội giao dịch, khi bầu trời vừa hửng sáng thì đã kết thúc rồi.

Mà Tôn Hậu Thường quả nhiên không thấy Lê Kinh Mân lấy ra “Thanh uẩnthảo”, suy nghĩ muốn giết Diệp Mặc càng ngày càng bức thiết rồi.

Khi trời vừa mới sáng, tu sĩ Kim Đan kết thúc hội giao dịch đều lần lượt rời khỏi “Miêu Kim lầu”. Diệp Mặc mặc dù không đổi được “Tiếp Lan Xuân Hiểu”, nhưng dù sao cũng có được chút tung tích, cũng không nóng vội.

Hắn dẫn theo Tô Tĩnh Văn đang định tạm biệt Lê Kinh Mân, Lê Kinh Mân liền chủ động nói:

- Anh Diệp, tôi tạm thời cũng không có chỗ nào có thể đi được, nếu như anh tiện, thì tôi đi theo anh.

Diệp Mặc nghe thấy Lê Kinh Mân nói vậy, lập tức hiểu được ý của anh ta. Lê Kinh Mân lo lắng mình bị Mẫn Vu Giang và Tôn Hậu Thường âm thầm xử lý, còn cả một chuyện nữa là muốn theo đuôi mình. Dù sao mình cũng là một đan vương, anh ta theo đuôi một đan vương, tiền đồ có thể tưởng tượng được.

Diệp Mặc cũng tin tưởng vào nhân phẩm của Lê Kinh Mân, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:

- Anh Lê, anh biết là tôi đang trốn tránh sự đuổi giết của người khác, lực lượng truy sát tôi lớn đến mức anh không thể tưởng tượng được. Nếu như anh đi cùng tôi, như vậy thì sẽ liên lụy đến anh đấy.

Lê Kinh Mân cười ha hả nói:

- Anh Diệp, nếu Lê Kinh Mân tôi đến chút dũng khí này cũng không có, thì cũng không đáng để đi theo một Đan vương rồi. Với tư chất và nguyên liệu của tôi, cho dù là tu luyện Kim Đan viên mãn, cũng khó có thể thăng lên cấp Nguyên Anh. Cùng với đó, thà rằng đi theo anh Diệp còn thoải mái hơn.

- Được.

Diệp Mặc gật đầu nói.

Nếu Lê Kinh Mân đã nói như vậy, hắn đến việc từ chối cũng không có ý nghĩa gì rồi, chỉ có điều bây giờ hắn cần phải đi giao dịch “Tiếp Lan Xuân Hiểu”, hơn nữa hắn dẫn theo Tô Tĩnh Văn gặp tu sĩ lợi hại mà phải chạy trốn, so với đi với Lê Kinh Mân còn có lợi hơn một chút.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc nói thẳng:

- Anh Lê, tôi cũng không giấu anh, tôi định đến thành Phỉ Hải. Vừa nãy Liên đại tỉ truyền âm đến cho tôi, yêu cầu tôi đến Trường Đình trao đổi “Tiếp Lan Xuân Hiểu”. Nếu như anh Lê quyết định dốc sức cùng tôi, vậy thì chúng ta chia nhau đi thành Phỉ Hải. Kẻ thù của tôi hơi nhiều, cho nên nhất định phải cẩn thận.

Nghe thấy Diệp Mặc nói như vậy, Lê Kinh Mân cũng đáp lại:

- Được, nếu như vậy, tôi với anh đi giao dịch “Tiếp Lan Xuân Hiểu” trước đã, tôi nghi ngờ Tôn Hậu Thường và Mẫn Vu Giang sẽ không cứ như vậy mà bỏ qua. Đợi sau khi anh giao dịch “Tiếp Lan Xuân Hiểu” xong, chúng ta lại chia tay, sau đó gặp nhau ở thành Phỉ Hải.

Diệp Mặc cũng đồng ý với ý kiến của Lê Kinh Mân, mặc dù hắn không sợ Mẫn Vu Giang và Tôn Hậu Thường, nhưng có thêm Lê Kinh Mân, phần thắng nghiêng về phía hắn nhiều hơn.

Hai người vòng vo một lúc ở thành Sóc Hàm, một tiếng sau, Diệp Mặc và Lê Kinh Mân mới đến một đình nhỏ cách phía đông thành Sóc Hàm khoảng ba trăm dặm.

Liên đại tỉ đã chờ ở đó từ lâu, cô thấy Diệp Mặc và Lê Kinh Mân đến rồi, lập tức vui vẻ lấy ra một hộp ngọc lớn đưa cho Diệp Mặc, căn bản cũng không nói một lời thừa nào.

Diệp Mặc rất thích tác phong thẳng thắn này, sau khi hắn kiểm tra, phát hiện trong hộp ngọc đúng là tám gốc “Tiếp Lan Xuân Hiểu”, lập tức thu lại, sau đó không chút do dự lấy ra một bình ngọc và một viên linh tinh đưa cho Liên đại tỉ.

Liên đại tỉ kia nhận đồ của Diệp Mặc đưa cho có chút sửng sốt, lập tức nói:

- Tôi chỉ lấy ba viên “Thanh uẩn đan” là được rồi, sao anh lại thêm vào một viên linh tinh?

Linh tinh là loại thấy được mà không cầu được, vô cùng quý báu, cho dù là Liên đại tỉ cũng chỉ là nói mồm, cũng không có ý trả lại cho Diệp Mặc.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:

- Cám ơn Liên đại tỉ đã giúp đỡ, đây vốn là cái giá mà tôi đã đưa ra, tôi không thích bắt nạt khách. Cho nên, đại tỉ cũng không cần để ý.

Liên đại tỉ nghe xong vẻ mặt nịnh hót nói:

- Chú em này, chú có thể nói thật, chị đây nghe trong lòng hơi chua sót rồi đấy.

Diệp Mặc lập tức biết được Liên đại tỉ phỏng chừng cũng không phải người lương thiện gì, sắc đẹp cũng bình thường, nhìn kỹ một chút thì có chút lả lơi. Nhưng cái này cũng chẳng có quan hệ gì đến hắn.

Liên đại tỷ lại mở bình ngọc ra, phát hiện bên trong là năm viên “Thanh uẩn đan”, lập tức vui mừng, nhưng sau khi cô thấy “Thanh uẩn đan” hạng nhất, lại không thể trấn tĩnh lại, kinh ngạc nói:

- Không ngờ cậu lại trao đổi “Thanh uẩn đan” hạng nhất?

Lê Kinh Mân nhìn Diệp Mặc, trong lòng nghĩ quả nhiên, trong lòng anh ta thầm cười khổ, nhớ ngày trước bản thân vì một viên “Thanh uẩn đan” cầu thần bái phật, người ta tùy tay lấy ra lại là một bình.

Lấy năm viên “Thanh uẩn đan” hạng nhất để giao dịch, người này hẳn là giàu có.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, lại không thèm để ý, cho dù người phụ nữ này trong lòng nảy ra tâm tư xấu, hắn cũng lập tức phải đi ngay rồi. Một tu sĩ Kim Đan tầng thứ chín muốn gây rắc rối với hắn, đó là mộng tưởng hão huyền. Hắn cảm ơn Liên đại tỷ, là vì người phụ nữ này đã khiến hắn không phải khó xử trong phiên giao dịch ngày hôm nay, khiến trong lòng hắn vô cùng thoải mái. Đương nhiên sở dĩ lấy thêm ra hai viên “Thanh uẩn đan” và một viên linh tinh, hắn còn tính toán khác nữa.

Thấy Diệp Mặc khẽ mỉm cười không nói gì thêm, Liên đại tỷ lập tức biết chút đồ này bản thân mình coi là quý báu, nhưng đối với người khác quả thực không là cái gì cả, cô lập tức trở nên rất có hứng với tu sĩ Kim Đan tầng thứ hai Diệp Mặc này.

Cô lại lả lơi cười nói:

- Xem ra cậu đã quá hậu hĩnh cho chị rồi, thì chị đây cũng phải giúp cậu một phen.

Diệp Mặc đương nhiên hiểu ý tứ của Liên đại tỷ, thần thức của hắn hùng mạnh, đã gần đến thần thức Kim Đan tầng thứ tám thứ chín, hơn nữa hắn cảm ứng cũng rất nhanh nhạy. Khi Mẫn Vu Giang và Tôn Hậu Thường vừa mới theo dõi, hắn đã biết rồi.

Vốn dĩ hắn không có ý định ra tay với Liên đại tỷ, cũng không có ý định lấy thêm hai viên “Thanh uẩn đan” và một viên linh tinh, nhưng người thứ ba theo dõi đã khiến hắn thay đổi ý định. Quyết định cho Liên đại tỷ chút ưu đãi, để cô ta ra tay một lần. Bây giờ xem ra, mục đích của hắn đã đạt được rồi.

Bình Luận (0)
Comment