Nghĩ đến “Thủy Ma Hải Đài”, Diệp Mặc tuyệt đối không thể quay lại được, hẳn mở trận pháp ẩn nấp của “Phi Vân thuyền” ra, cẩn thận theo lên.
Diệp Mặc chỉ có thể dọc theo nơi mà thuyền hạm chân khí biến mất theo dõi, nhưng hướng cụ thể như nào thì mắt hắn lại mờ tịt, căn bản không biết cái gì cả.
Liên tục mấy ngày, Diệp Mặc không phát hiện ra bóng dáng thuyền hạm chân khí nào, nhưng trên đường lại phát hiện ra mấy chục hải đảo. Những hải đảo đó quả nhiên giống như những gì hai tên tu sĩ Kim Đan đã từng nói, đều bị thu thập không còn, bất kể lớn hay nhỏ.
Có hải đảo thậm chí chu vi mấy nghìn dặm, nhưng dược liệu trên đó thì cũng bị hái hết rồi.
Diệp Mặc trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ lại như vậy thật sao? Nếu quả thực là như vậy, thì phải huy động bao nhiêu yêu thú để đi hái dược liệu đây? Và cũng hái được bao nhiêu dược liệu rồi? Bởi vì chu vi Vô Tâm Hải quá rộng lớn, khoảng mấy trăm vạn dặm, quả thực bao nhiêu cũng không đếm nổi, còn linh dược trên hải đảo bao nhiêu như vậy, không ngờ đều bị lấy đi sạch, cái này có khác gì thú triều đâu? Thú triều có rất nhiều đều là tính tự phát, tính tổ chức tương đối thấp, mà cảnh tượng trước mắt này là thực, tính tổ chức đó thật quá mức kinh người rồi.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc không tiếp tục đi theo nữa. Bất luận là thật hay không, hắn cũng không có sức lực gì để đi một phen nữa. Hắn đổi hướng “Phi Vân thuyền” của mình đi về hướng khác.
Diệp Mặc sau khi thay đổi đi về hướng khác được vài ngày, dọc đường cũng phát hiện ra một vài hải đảo, nhưng cũng bị trụi lủi hết rồi.
Diệp Mặc quyết tâm đi sâu về phía biển, mặc dù hắn đã đi vào nơi sâu nhất của biển rồi, tiến sâu vào hơn nữa thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vì “Thủy Ma Hải Đài”, hắn cũng muốn mạo hiểm một lần. Sau bảy ngày, hắn lại gặp một hải đảo nữa, khiến hắn kinh ngạc chính là, linh dược trên hải đảo này vẫn còn nguyên, thậm chí còn có một số yêu thú bên trên, cũng không giống như những hải đảo đã gặp phía trước.
Diệp Mặc cảm giác thấy hành động của “Hội thương mại Ngạo thành” có chút kỳ lạ, nhưng tu sĩ Kim Đan vừa nãy lại nói người khởi xướng chuyện này không phải “Hội thương mại Ngạo thành”, nhưng hắn nghĩ lại, làm đến những chuyện tránh tai mắt mọi người như này, thực sự là quá đơn giản.
Hắn không để ý đến việc này, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Diệp Mặc lục soát trên hải đảo này một hồi, đều là dược liệu cấp thấp. Thậm chí đến hắn còn chướng mắt, nghĩ đến những hải đảo đã bị thu hái hết dược liệu, dược liệu cũng không cao cấp cho lắm. Nhưng những dược liệu cấp thấp này cũng sẽ bị thu thập sạch, cho dù không có vấn đề thì cũng có vấn đề.
Ba ngày sau, Diệp Mặc lại dừng lại trên một hải đảo phạm vi vài trăm dặm, trong lòng không ngừng kích động. Bởi vì cuối cùng hắn cũng gặp được một gốc “Thủy Ma Hải Đài”, hơn nữa lại là một gốc “Thủy Ma Hải Đài” không có sự bảo vệ nào của yêu thú. Nơi này so sánh với “đảo Phỉ Kỳ” mà nói, cũng thuộc hải vực tương đối sâu rồi.
Một gốc “Thủy Ma Hải Đài” đối với Diệp Mặc mà nói thì quá ít, nhưng cũng khiến cho hắn biết được sau khi thêm “Thủy Ma Hải Đài”, hắn có thể luyện chế ra được “Thiên Hoa đan” hay không.
Sau khi lấy được “Thủy Ma Hải Đài”, Diệp Mặc lại tìm một chỗ trên hải đảo này, tiến vào thế giới Trang vàng, hắn muốn bắt đầu luyện chế “Thiên Hoa đan”.
“Thiên Hoa đan” có bốn loại dược liệu chủ yếu là Thủy Ma Hải Đài, Yên vụ chi lan, Lạc Hoàng tam diệp thảo, Xích quang quả, Diệp Mặc đều thu thập đủ hết, đương nhiên điều kiện tiên quyết Tô Tĩnh Văn đoán không sai, chính là còn một gốc dược liệu mà Diệp Mặc không phân tích được, căn bản không có tác dụng gì với việc luyện đan.
Từng gốc chủ dược và phụ trợ dược liệu được Diệp Mặc ném vào “lò Thần nông”, còn một số thuốc cặn bã bị thần thức của Diệp Mặc dồn sang một bên. Nước thuốc trong lò đan bắt đầu bốc lên trong đan quyết của Diệp Mặc. Sau đó lại tổ hợp lại, quá trình này không ngừng lặp lại.
Diệp Mặc rất coi trọng lò luyện đan này, cho nên không sợ người khác làm phiền mà lặp đi lặp lại luyện nước thuốc, thậm chí ngay cả một tình tiết nhỏ cũng không bỏ qua.
Sau hai tuần hương, mùi thuốc nhàn nhạt tỏa ra, Diệp Mặc trong lòng vui sướng, hắn thấy Tô Tĩnh Văn đã đoán đúng rồi.
Lại sau một tuần hương nữa, Diệp Mặc bắt đầu không ngừng đánh vào trong lò đan Thu đan quyết, mắt thấy “Thiên Hoa đan” đã thành hình, Diệp Mặc cố nén sự kích động trong lòng lại, càng cẩn thận từng li từng tí một.
Nhưng trong lúc quan trọng nhất, hắn lại nghe thấy tiếng răng rắc nho nhỏ, đan dược lại vỡ vụn sao?
Diệp Mặc trong lòng nhất thời thất kinh, chẳng lẽ Tô Tĩnh Văn đoán nhầm sao, thiếu một loại đan dược, đan dược của hắn không thể điều hòa, căn bản cũng không thành đan được?
Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, hắn ngừng quá trình kết đan lại, cho dù là Thu đan quyết cũng chậm rãi dừng lại. Lại dùng thần thức không chế đan dược, không cho đan dược nứt ra. “Thiên Hoa đan” thuộc vào đan dược cấp chín, Diệp Mặc đã tương đương với Đan vương tứ phẩm rồi, cảnh giới vượt xa trình độ luyện chế “Thiên Hoa đan”. Nếu không, với đan dược bình thường, căn bản không có cách nào luyện chế ra được, “Thiên Hoa đan” này nói không chừng sớm đã vỡ vụn ra rồi.
Đan dược không thể ngưng kết được, cũng không có cách nào thành đan, thần thức của Diệp Mặc cẩn thận quan sát đan dược đã vị vỡ tan. Nhanh chóng, với năng lực phân biệt của Đan vương như hắn liền nhìn ra được vấn đề.
“Thiên Hoa đan” thiếu linh lực, không thể kết đan được. Diệp Mặc nghĩ đến linh lực, lập tức nhớ ra linh tinh. Hắn không chút do dự lấy ra ba viên linh tinh ném vào, rồi lại đánh ra Thu đan quyết.
Lần này “Thiên Hoa đan” không bị vỡ ra nữa, sau khi cho thêm linh tinh vào chầm chậm kết đan lại, cuối cùng ở đáy lò đan kết thành ba viên đan dược.
Diệp Mặc thở dài, đưa tay lấy ba viên đan dược thả vào lòng bàn tay.
Nhìn ba viên đan dược này, Diệp Mặc trầm mặc không nói gì. Hắn biết hắn quả thực là không phân tích ra được một loại dược liệu, mà không phải loại dược liệu mà Tô Tĩnh Văn nói là dược liệu có vấn đề.
Rất có thể người đó đưa “Thiên Hoa đan” ình là đầy đủ, là đan dược không có vấn đề gì. Nhưng Diệp Mặc lại lắc lắc đầu, cho dù biết rõ đan dược kia 99% là không có vấn đề gì, hắn cũng không dám ăn. Một loại khủng bố như vậy tồn tại, cho dù muốn gian lận hắn cũng không thể làm ra được.
Vốn dĩ hắn muốn luyện ra sáu viên đan dược, nhưng cuối cùng chỉ có ba viên, mà ba viên đan dược này, Diệp Mặc chắc chắn rằng cho dù thuộc “Thiên Hoa đan” cũng không phải người thường dám ăn.
Hắn dùng linh tinh bổ sung linh lực, cuối cùng mặc dù ngưng tụ ra “Thiên Hoa đan” nhưng lại thiếu Long Hổ điều hóa. Loại đan dược này cho dù có thể khiến người ta thăng cấp, nhưng nguyên khí lại tổn thương nặng nề, người có thể chất hơi yếu một chút, nói không chừng có thể nổ tan xác.
Lúc này Diệp Mặc biết rằng, thành phần làm ra “Thiên Hoa đan” chính xác là có năm loại, còn một loại nữa thì hắn chưa phân tích ra được, nhưng tuyệt đối không phải là linh tinh.
Mặc dù không biết loại dược liệu chưa phân tích ra được là loại gì, nhưng Diệp Mặc biết tác dụng của dược liệu này. Loại dược liệu đó có tác dụng cung cấp linh lực và trung hòa đan dược, một loại dược liệu có thể cung cấp linh lực khổng lồ, lại có thể điều hòa nhiều loại linh dược khác, Diệp Mặc nghĩ một hồi lâu, cũng không thể nghĩ ra rốt cục là cái gì. Cho dù là quyển sách “Vật”, hắn cũng không phát hiện ra loại dược liệu đó.
Nhưng Diệp Mặc cũng không thất vọng nhiều, mặc dù “Thiên Hoa đan” của hắn không thuộc loại sản phẩm chính tông, nhưng là “Thiên Hoa đa” không thể nghi ngờ. Chỉ có điều “Thiên Hoa đan” này Diệp Mặc không dám cho người khác ăn mà thôi, đối với hắn, hắn tin đan dược này là hắn luyện chế, thêm nữa chân nguyên của hắn thâm hậu, chắc hẳn là có thể ăn được.
Chân nguyên và thần thức của hắn không phải Kim Đan tầng thứ hai có thể so sánh được, hắn cho rằng, cho dù “Thiên Hoa đan” có dữ tợn một chút, hắn vẫn dám ăn.
Sau khi thu lò luyện đan và một số vật dụng khác, Diệp Mặc bắt đầu dùng “Thiên Hoa đan”.
Chỉ là một Kim Đan tầng thứ hai, lại dám ngồi trên một linh mạch, dùng “Thiên Hoa đan” ác liệt như vậy, Diệp Mặc cũng có thể nói là kẻ không biết sợ là gì rồi.
…
Sau khi “Thiên Hoa đan” bị Diệp Mặc nuốt vào, lập tức hóa thành vô số linh dịch trong nháy mắt tràn ngập thân thể, tất cả các kinh mạch và đan điền của hắn, mà ngay cả Kim Đan cũng càng ngày càng xoay tròn với vận tốc lớn.
Diệp Mặc cảm giác đan dịch mát như nước, trong lòng lại có chút kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ, thế này thì cũng không dữ dằn lắm. Lập tức hắn không nghĩ nhiều, bắt đầu vận chuyển “Tam sinh quyết” luyện hóa nước thuốc.
Nhưng khi Diệp Mặc bắt đầu vận chuyển “Tam sinh quyết”, cả người hắn bắt đầu run rẩy. Tất cả các kinh mạch trong cơ thể hắn bắt đầu từ mát mẻ biến thành nóng rực như có ngọn lửa đang thiêu đốt, dường như ngay sau đó, cả người hắn sẽ bị đốt thành tro tàn từ bên trong vậy.
Diệp Mặc lúc này đã không kịp phản kháng gì rồi, nếu như không phải vừa nãy hắn vận chuyển “Tam sinh quyết” nói không chừng cơ hội hắn vận chuyển “Tam sinh quyết” cũng không có.
Sự vận chuyển của “Tam sinh quyết”, khiến Diệp Mặc vẫn duy trì được mà chưa bị ngất đi, nhưng kinh mạch trong cơ thể hắn bắt đầu vỡ tan. Bên ngoài thân thể hắn không ngừng nhỏ máu, cả người đến cả da thịt cũng bị co giật.
Diệp Mặc tu luyện cho đến hiện tại, cho dù là bị thương vài lần, cũng chưa bao giờ thê thảm giống như bây giờ. Hắn thành người máu, chỉ có thể kiên trì chống chọi, không thể ngất đi được. Hắn biết rõ, một khi lúc này bị ngất di, hắn hoàn toàn bị đan dược biến thành tro bụi.
Một viên thuốc không ngờ lại dữ dằn như vậy, Diệp Mặc căn bản cũng không nghĩ đến. Thân thể run rẩy với hắn mà nói, căn bản cũng không có vấn đề gì. Thậm chí kinh mạch vỡ tan, với hắn mà nói cũng chẳng là cái gì cả.
Lúc này đối với hắn, có thể luyện hóa được đan dược này, mà không bị đốt thành tro, đã làm hắn hài lòng lắm rồi.
Nhưng điều này không phải làm cho Diệp Mặc đau khổ nhất, khiến hắn đau khổ nhất chính là, hắn vẫn ngồi trong linh mạch, loại linh khí này văn bản không cần hắn hấp thụ, mà tự động hấp thụ vào kinh mạch vận chuyển đến đan điền.
Thật giống như một trạm xăng dầu bị bốc cháy, nhưng nhân viên cứu hỏa lại đem dầu tạt vào để tắt lửa, loại đau khổ này có thể tưởng tượng được.
Cho đến lúc này, Diệp Mặc có chút ý thức bảo vệ, mới hiểu được “Tam sinh quyết” của hắn rốt cục là mạnh đến mức nào.
Kinh mạch vỡ vụn, Kim Đan lại càng lúc càng lớn, hơn nữa càng lúc càng chuyển động nhanh, thậm chí đan điền cũng có xu hướng vỡ ra rồi. Nhưng những thứ này dưới sự vận chuyển của “Tam sinh quyết”, không ngờ những mảnh vụn vỡ ra lại hợp lại, rồi lại vỡ, rồi lại hợp lại.
Đến Diệp Mặc cũng không biết qua bao lâu, khi hắn cảm giác kinh mạch trong cơ thể đã không còn đau đớn gì nữa, thì linh lực dữ dằn này bỗng nhiên trong chốc lát lại như một dòng sông lớn thiếu đê vậy, với tốc độ nhanh nhất chuyển hóa chân nguyên của hắn. Cho dù Diệp Mặc vẫn trong quá trình tu luyện, cũng có thể cảm nhận rõ ràng tu vi đang tăng vọt.