Thiếu Gia Con Nhà Giàu Đích Thực Tái Hôn

Chương 65

Diệp Huyên Thành chỉ uống trà, không có trả lời vấn đề.

Tưởng Thắng thấy Diệp Huyên Thành trầm mặc không nói lời nào, vì thế tự mình suy đoán nói: “Cậu không phải là muốn lợi dụng bạn nhỏ, trả thù anh cậu cùng ba cậu đó chứ?”

Diệp Huyên Thành buông chén trà nói: “Đây là chuyện của tớ, các cậu không cần biết quá rõ, cũng không được đoán lung tung, chỉ cần biết bạn nhỏ này dù là hiện tại hay là về sau, đều là người của tớ, nếu vô tình ở nơi khác gặp được, giúp tớ chăm sóc bạn nhỏ này một chút.”

Nếu Diệp Huyên Thành đã nói như vậy, bọn họ cũng không hỏi gì thêm, tiếp tục công việc nói chuyện phiếm.

Khâu Hàn ở nơi Tôn Thần Thần nói, đi dạo hơn nửa tiếng, cũng không nhìn thấy Tôn Thần Thần xuất hiện, cậu nghĩ thầm, Tôn Thần Thần không tới được hả? Mà ngay cả mình nếu đi quá lâu thì Diệp Huyên Thành sẽ bảo người tới tìm mình.

Khâu Hàn đang do dự có nên trở về hay không thì đột nhiên nhìn thấy Tôn Thần Thần không biết từ chỗ nào chạy ra.

Khâu Hàn đứng ở bậc thang trên cùng, bậc thang rất cao, nhìn xuống dưới rất rõ ràng, cậu nhìn thấy sau khi Tôn Thần Thần chạy ra, phía sau rất nhanh liền có người đuổi theo, người nọ ở bắt lấy Tôn Thần Thần sau đó dùng sức tát thẳng vào mặt Tôn Thần Thần, muốn kéo Tôn Thần Thần đi, Tôn Thần Thần dùng sức giãy giụa, sau đó lại bị tát một cái.

“Hình như là đánh thật, nhìn còn rất đau á.” Khâu Hàn tự nhủ nói, cậu đứng ở bậc thang nhìn trong chốc lát, sau đó mới xoay người chạy đi.

Lúc Khâu Hàn trở lại bên người Diệp Huyên Thành, còn thở hổn hển, Diệp Huyên Thành nhìn cậu hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Khâu Hàn lắc đầu nói: “Cháu khát.”

Diệp Huyên Thành lấy ly mình đổ trà vào, sau đó đưa cho cậu.

Khâu Hàn tiếp nhận ly, uống xong trà rồi trả lại ly cho Diệp Huyên Thành, lại nhìn y nói: “Chú ơi, cháu đói bụng.”

“Vừa lúc cũng tới giờ ăn cơm rồi, đi thôi, đều đi đi.” Tưởng Thắng đứng dậy nói.

Những người khác cũng đều lục tục đứng dậy đi đến nơi dùng bữa.

Tới nơi, sau khi mọi người đều ngồi xuống Lý Khai Nguyên đưa thực đơn cho Khâu Hàn nói: “Đến đây bạn nhỏ, muốn ăn cái gì thì chọn nha.”

Khâu Hàn cũng không khách khí, mở thực đơn ra liền chỉ mấy món mình thích, Khâu Hàn thật sự đói bụng, đồ ăn dần được bưng lên, cậu nghiêm túc ngồi ăn cơm, đem việc Tôn Thần Thần hoàn toàn ném ra sau đầu.

Ăn cơm trưa xong, đám người Diệp Huyên Thành lại đi chơi bóng, đánh cầu, nói chuyện phiếm tới chiều, đến khi trời tối Diệp Huyên Thành mới mang Khâu Hàn về nhà.

Lên xe, Khâu Hàn có chút mơ màng sắp ngủ.

“Cảm thấy rất nhàm chán hả?” Diệp Huyên Thành quay đầu nhìn Khâu Hàn nói.

“Dạ.” Khâu Hàn gật đầu thừa nhận.

“Đã nói là cháu đi theo sẽ cảm thấy nhàm chán mà.” Diệp Huyên Thành nói xong cởi áo khoác đắp lên người Khâu Hàn.

Khâu Hàn dựa đầu vào vai Diệp Huyên Thành, chậm rãi ngủ.

Về tới Diệp gia rồi nhưng Khâu Hàn vẫn chưa tỉnh, Diệp Huyên Thành trực tiếp ôm cậu xuống xe, đưa cậu về phòng.

Sáng sớm hôm sau, quả nhiên như Khâu Hàn đoán, Tôn Thần Thần gọi điện thoại muốn hẹn gặp cậu, Khâu Hàn cũng không cự tuyệt, ngáp một cái đồng ý.

Sau khi tiễn Diệp Huyên Thành ra cửa, Khâu Hàn lại lần nữa đi gặp Tôn Thần Thần.

Chờ Khâu Hàn ngồi xuống, Tôn Thần Thần lạnh mặt hỏi: “Vụ hôm qua, cậu định giải thích như thế nào?”

Khâu Hàn suy nghĩ rồi nói: “Ngày hôm qua tôi chạy về kêu chú Tư đi cứu anh nhưng khi chúng tôi tới nơi, anh đã không còn ở đó, lời giải thích này anh vừa lòng?”

“Ngày hôm qua tôi ở lại đó ít nhất hơn hai mươi phút, Diệp tổng lúc ấy cách đó không xa, cậu chạy về đi kêu y, mười lăm phút cũng đủ rồi.” Tôn Thần Thần sắc mặt khó coi mà nói: “Cho là cậu đưa Diệp tổng tới mà không có nhìn thấy tôi đi, nhưng sau đó vì sao lại không tới tìm tôi?”

“Thời gian lâu như vậy á?” Khâu Hàn ra vẻ kinh ngạc mà nói: “Nhưng mà tôi thấy người đó đánh anh rất mạnh đó, anh căn bản là phản kháng không nỗi, cư nhiên anh còn có thể cùng người nọ lôi kéo hơn hai mươi phút, lại còn có thể tính toán thời gian chuẩn xác như vậy, anh thật là quá lợi hại.”

“Đừng có giả vờ nữa!” Tôn Thần Thần tức giận mà nói: “Ngày hôm qua cậu không có đưa Diệp tổng tới cứu tôi! Từ đầu tới cuối, đều là cậu chơi tôi!”

Mặt Khâu Hàn không cảm xúc cùng hắn nhìn nhau một trận, sau đó đột nhiên liền bật cười.

“Ha ha ha…….” Khâu Hàn ôm bụng, cười đến mỗi dừng không được.

Tôn Thần Thần nhìn Khâu Hàn, sắc mặt càng thêm khó coi mà nói: “Cậu cười đủ chưa?”

Bởi vì lúc trước Khâu Hàn rất nhiều lần muốn cười nhưng đều phải nhịn xuống, hiện tại cười được rồi, trong lúc nhất thời cười ná thở dừng không nỗi nữa rồi.

Chờ Khâu Hàn cười đủ rồi dừng lại, uống thêm miếng nước sau đó nhìn Tôn Thần Thần nói: “Lúc trước tôi còn nghĩ thử khi nào anh sẽ phát hiện là tôi đang đùa anh, không ngờ so với tôi nghĩ còn lâu hơn.”
Bình Luận (0)
Comment