Thiếu Gia Con Nhà Giàu Đích Thực Tái Hôn

Chương 67

Khâu Hàn đứng dậy rời đi, Tôn Thần Thần có chút vô lực nhắm mắt lại, hắn biết, nếu Khâu Hàn đã sớm nhìn thấu hắn, như vậy thì việc Diệp Huyên Thành biết cũng là chuyện sớm hay muộn, nói cách khác, chuyện giữa hắn cùng Diệp Huyên Thành hoàn toàn không còn bất cứ hy vọng gì nữa, nhiều năm tranh giành đấu đá như vậy, bởi vì một người tên Khâu Hàn, toàn bộ thất bại.

Buổi chiều, Diệp Huyên Thành trở lại Diệp gia, Khâu Hàn lôi kéo y đi đến phòng trà, Diệp Huyên Thành ngồi ở trên ghế dựa ra sau nhắm mắt dưỡng thần, Khâu Hàn thì ngồi xếp bằng pha trà. Diệp Huyên Thành uống rượu quá nhiều nên dạ dày không tốt lắm, hiện tại Khâu Hàn cũng đang tận lực khuyên y uống ít rượu, thời điểm có thể uống trà thì nên uống trà.

Khâu Hàn đang muốn đổ trà ra chén, đột nhiên quay đầu lại thì nhìn thấy Phương Quân Mân với vẻ mặt nổi giận đùng đùng đi đến.

Mấy hôm trước, Phương Quân Mân hầu như là mỗi ngày đều lại đây tìm Diệp Huyên Thành, muốn thuyết phục y đồng ý hợp tác cùng Phương gia nhưng Diệp Huyên Thành không chịu đồng ý, sau đó mẹ con bọn họ còn cãi lộn vài câu, vì thế đã hai ngày Phương Quân Mân không tới tìm Diệp Huyên Thành, hôm nay tới với vẻ mặt tức giận này, khẳng định lại muốn cãi nhau, Khâu Hàn thấy thế, lập tức yên lặng mà đứng dậy đi ra ngoài.

Sau khi Khâu Hàn ra bên ngoài, cậu cũng không rời đi, mà là dựa vào ven tường lắng nghe xem bọn họ sẽ nói cái gì.

Diệp Huyên Thành mở to mắt nhìn mẹ y một cái nói: “Việc cùng Phương gia hợp tác, mẹ nói lại cũng vô dụng, không cần lãng phí tinh lực.”

“Mẹ tới không phải vì chuyện này.” Phương Quân Mân có chút nôn nóng nhìn Diệp Huyên Thành hỏi: “Mẹ hỏi con, con đưa chú Ba con đi đâu rồi? Vì sao nhiều ngày như vậy, một chút tin tức của hắn cũng không có?”

“Mẹ hỏi con?” Diệp Huyên Thành nhìn bà nói: “Mẹ muốn con phải trông hắn giúp mẹ sao?”

“Mẹ chính là sợ hãi cái tính cách xằng bậy kia của hắn sẽ làm hắn chết ở nơi nào đó, cho nên đặc biệt kêu người đi theo hắn, nhưng người đi theo hắn nói, sau khi hắn lên tàu lại đột nhiên biến mất không thấy nữa.” Phương Quân Mân nhìn Diệp Huyên Thành chất vấn nói: “Người ở trên tàu có thể làm hắn đột nhiên biến mất, trừ bỏ con còn có thể là ai?!”

“Phải không?” Diệp Huyên Thành ngồi dậy, rót cho mình ly trà, không nhanh không chậm nói: “Không kêu người tìm kĩ lại? Tìm kĩ lại nói không chừng sẽ tìm thấy đó.”

“Rốt cuộc con đem hắn đi đâu vậy? Con mau nói đi!” Phương Quân Mân vỗ mặt bàn nói: “Con muốn chọc tức mẹ đúng không?!”

Sau khi Phương Hướng Dương lên tàu thì đã mất tích nhiều ngày, Phương Quân Mân cho người đi tìm, tìm như thế nào cũng tìm không thấy, bà chỉ có thể nổi giận tự mình tới chất vấn Diệp Huyên Thành.

Thấy Diệp Huyên Thành đang nhàn nhã uống trà, Phương Quân Mân đập lên cái bàn hỏi: “Rốt con con đưa hắn đi nơi nào? Mau nói đi!”

Diệp Huyên Thành buông chén trà nói: “Nếu ở trên thuyền không tìm thấy hắn, như vậy có khả năng là hắn ở trên biển, sống hay chết con cũng không biết.”

“Con…… Con ném hắn xuống biển, để hắn tự sinh tự diệt?” Phương Quân Mân như khó có thể tin nhìn Diệp Huyên Thành, sau đó giận tím mặt quát: “Đó chính là cậu ruột con! Chỉ vì một người tên Khâu Hàn, con một hai phải hành hắn tới chết con mới vui sao?! Con có còn là người không hả?!”

“Lúc trước các người dung túng hắn, nên biết sẽ có kết quả như bây giờ.” Diệp Huyên Thành xụ mặt nói.

“Con…….” Bà tức giận đến toàn thân phát run mà nói: “Cho dù con bạc tình đến mức nào, kể cả lục thân không nhận, tốt xấu gì cũng nể mặt cái người đã sinh ra con đi chứ, phải để ý đến cảm nhận của mẹ con chứ?! Người Phương gia rốt cuộc làm gì có lỗi với con? Từ nhỏ đến lớn, bọn họ là đối với con không tốt hay là bạc đãi con? Con không phải lạnh nhạt thì chính là đối đãi với bọn họ như kẻ thù, đó chính là chú ruột con mà!”

“Có nhiều lời, nhiều năm như vậy con đều không nói toạc ra, chính là muốn chừa cho mẹ chút thể diện.” Diệp Huyên Thành lạnh lùng mà nói: “Nếu thật sự nói ra, xé đến mặt mũi không còn cũng không phải là con.”

“Hôm nay mẹ muốn nghe một chút, Phương gia rốt cuộc làm gì con, mà khiến con ghét như vậy!” Phương Quân Mân đã vô pháp áp chế cơn tức giận, chất vấn mà nói: “Diệp gia có thể như hiện tại, là nhờ Phương gia năm đó lúc Diệp gia nguy hiểm ra tiền xuất lực cứu trở về, đều không phải vì đứa cháu ngoại này, Phương gia sao có thể làm như vậy! Nhưng mà trong mắt cha con, cũng chỉ có đứa con lớn của hắn, một lòng chỉ muốn để một nhà con trai lớn của hắn kế thừa gia sản, căn bản không có để con ở trong lòng, chỉ có Phương gia một lòng hướng về con, chính là con không cảm kích thì thôi, đối với chú ruột mình còn ra tay tàn nhẫn như vậy!”

“Mẹ cho rằng, từ nhỏ đến lớn, tất cả chuyện của con Phương gia đều muốn không chế, mẹ nghĩ con không biết gì cả sao?” Diệp Huyên Thành nhìn Phương Quân Mân nói: “Hiện tại con nói cho mẹ, Phương gia muốn khống chế con, con đều biết hết! Nói thật dễ nghe là vì con mới giúp Diệp gia vượt qua cửa ải khó khăn, kỳ thật lúc trước Phương gia bất quá là muốn nhân cơ hội thôn tính sản nghiệp Diệp gia, chẳng qua cuối cùng không thành công mà thôi. Từ khi con còn nhỏ, Phương gia liền hao hết tâm tư, muốn khống chế con từ mọi mặt, muốn biến con thành con rối cho bọn hắn, mẹ cho rằng con không biết sao?!”

“Con khi không lại bịa đặt ra những lời này, thật sự là quá làm người ta thất vọng buồn lòng!” Phương Quân Mân dùng sức nắm tay.

“Mẹ muốn chứng cứ đúng không? Được, ngày mai con bảo người đem chứng cứ đặt tới trước mặt mẹ.” Diệp Huyên Thành nhìn thẳng bà nói: “Nếu thời gian lâu quá thì tạm thời không nói, vậy thì nói gần đây, mẹ thật sự cho rằng con không biết, Tôn Thần Thần là con nuôi mẹ, là người mà mẹ cùng Phương gia sắp xếp tới tiếp cận con sao?”

Phương Quân Mân lập tức sửng sốt, nhìn về phía Diệp Huyên Thành hỏi: “Con…… Là khi nào biết được?”
Bình Luận (0)
Comment