Thiếu Gia Con Nhà Giàu Đích Thực Tái Hôn

Chương 78

Diệp lão gia tử vốn đã tức giận bất mãn đối với việc vợ chồng Diệp Phùng Minh gạt ông để cho Diệp Bác Lỗi cùng Khâu Hàn ly hôn, cho nên ông cũng không thích Lâm Dật Cẩm nhưng vì hai đứa nhỏ, ông cũng nhịn xuống hết. Sau khi biết được chuyện này, ông lập tức giận tím mặt, vốn dĩ thân thể ông đã không tốt, tức giận đến nỗi khó thở mà trực tiếp hôn mê bất tỉnh, được đưa đi bệnh viện.

Hai vợ chồng Diệp Phùng Minh cùng những người khác Diệp gia sau khi nhận được tin tức đều chạy tới bệnh viện, chỉ có Diệp Bác Lỗi bởi vì thật sự đi công tác mà không thể lập tức chạy tới nơi nhưng vẫn luôn kêu người nhìn chằm chằm, tùy thời đều báo lại cho hắn.

Khi tới bệnh viện, sau khi xác định Diệp lão gia tử không có tình huống nguy hiểm gì, hai vợ chồng Diệp Phùng Minh dứt khoát kêu người đem hai đứa nhỏ lại đây, trực tiếp xét nghiệm ADN ở bệnh viện.

Diệp Bác Lỗi và Lâm Dật Cẩm cùng với hai đứa nhỏ đều làm xét nghiệm ADN, tất cả người Diệp gia cùng người Lâm gia đều đang chờ đợi kết quả.

Trong lòng Lâm Dật Cẩm không ngừng cầu nguyện, mong rằng lời Khâu Hàn nói hết thảy đều là giả, hai đứa nhỏ của hắn ta phải đều là con của Diệp Bác Lỗi, không có khả năng sẽ có hai người cha khác nhau, ông trời không có khả năng sẽ tạo trò đùa lớn như vậy cho hắn ta.

Bác sĩ cầm báo cáo giám định bước ra, Diệp Phùng Minh cùng Tần Tú lập tức giành trước tiến lên, khẩn trương hỏi: “Bác sĩ…… Hai đứa, hai đứa nhỏ, đều là con ruột của con tôi phải không?”

Bác sĩ nhìn hai vợ chồng bọn họ nói: “Căn cứ theo yêu cầu, tôi đã xét nghiệm ADN của hai đứa nhỏ cùng con của hai người, nhưng dựa theo kết quả giữa hai bào thai, chỉ có đứa lớn là con ruột của con hai người, còn đứa nhỏ thì không có quan hệ huyết thống.”

Đầu Tần Tú choáng váng hoa cả mắt, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống.

Diệp Phùng Minh xoay người nhìn thoáng qua Lâm Dật Cẩm, nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng hối hận.

Lâm Dật Cẩm dựa vào tường, chậm rãi tuột dài trên đất, dùng sức ôm lấy chính mình, nói cho chính mình rằng đây không phải là sự thật, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, hắn ta rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi.

Từ đầu tới đuôi, chỉ có một mình Diệp Bác Lỗi bình tĩnh đến lạ thường, lẽ ra hắn mới là người tức giận nhất nhưng nhìn bộ dáng của hắn phảng phất như đang đứng ngoài cuộc, giống như chuyện này không liên quan đến hắn.

Diệp Phùng Minh nhìn hai vợ chồng Lâm Đức Phong nói: “Các người mang nó về đi, chuyện này nên xử lý như thế nào, chờ ba tôi tỉnh lại mới quyết định được, sau đó tôi sẽ báo lại cho các người.”

Lâm Đức Phong cùng Khâu Nghiên Phương nhìn nhau một cái, xảy ra chuyện như vậy, xác thật mặt mũi hai nhà đều không còn, dù cho Diệp lão gia tử quyết định như thế nào, bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

Diệp Bác Lỗi vẫn luôn rất bình tĩnh cũng luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng nói: “Mặc kệ ông quyết định cái gì, tôi đều chỉ có một yêu cầu đó là ly hôn.”

Lâm Dật Cẩm đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Bác Lỗi, đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, bắt lấy tay hắn nói: “Không, em không muốn ly hôn, anh Bác Lỗi, em biết sai rồi, anh tha thứ em được không, em cầu xin anh mà, anh ơi!”

Diệp Bác Lỗi dùng sức rút tay mình về nói: “Xảy ra chuyện như vậy, còn không muốn ly hôn? Đây là muốn tôi cả đời bị người ta chế giễu sao?”

Lâm Dật Cẩm khóc lóc nói: “Tuy rằng lão nhị không phải con anh, nhưng lão đại là con của chúng ta mà, anh đừng ly hôn được không? Cầu xin anh hãy để cho lão đại có một gia đình hoàn chỉnh đi.”

Mặt Diệp Bác Lỗi không biểu tình mà nhìn hắn ta nói: “Haha còn không biết xấu hổ mà đề cập đến lão đại, cậu có biết mặt dày là như thế nào không hả?”

“Nhưng mà em yêu anh mà, em thật sự rất yêu anh, em không muốn cùng anh ly hôn!” Lâm Dật Cẩm càng khóc càng lớn tiếng.

Diệp Bác Lỗi cười lạnh một chút, châm chọc mà nói: “Từ khi kết hôn tới giờ, cậu luôn mồm mà nói cậu thích tôi, nói cậu yêu tôi. Cái cậu gọi là yêu, chính là sau khi chuốc say tôi rồi cùng tôi phát sinh quan hệ, lại lập tức cùng thằng khác phát sinh quan hệ, sau đó đồng thời mang thai con của hai thằng đàn ông sao? Tình yêu của cậu thật đúng là rẻ rúng, đê tiện.”

“Không phải, trước giờ em chỉ có anh mà thôi, em cùng hắn, cùng hắn chỉ là…….” Lâm Dật Cẩm muốn giải thích, nhưng lại không biết nên nói như thế nào mới có thể thuyết phục được Diệp Bác Lỗi, lúc trước hắn ta chỉ coi Tống Khải Tuyên là lốp xe dự phòng mà thôi, lúc ấy bởi vì hắn ta cùng Diệp Bác Lỗi lần đầu tiên phát sinh quan hệ, Diệp Bác Lỗi rất nhanh làm xong liền đi ngủ, lúc này Tống Khải Tuyên vừa vặn tới tìm hắn ta, hắn ta không thể khống chế được liền cùng người kia làm, hiện tại hắn ta thật sự hối hận.

Diệp Phùng Minh nhìn về phía Lâm Đức Phong nói: “Nơi này là bệnh viện, không phải nơi khóc lóc, hơn nữa nó khóc lóc như thế cũng đâu thay đổi được cái gì.”

Lâm Đức Phong cùng Khâu Nghiên Phương sau đó lôi kéo Lâm Dật Cẩm rời đi.

“Đi thôi, về nhà trước đi.” Khâu Nghiên Phương lôi kéo Lâm Dật Cẩm nói.

Lâm Dật Cẩm bị kéo rời đi, hắn ta một bên tiến về phía trước, một bên không ngừng quay đầu lại nhìn Diệp Bác Lỗi, nhưng mà tới một ánh mắt Diệp Bác Lỗi cũng không cho.

Dau khi Lâm Dật Cẩm lên xe, một đường khóc lóc trở về Lâm gia, nếu có thể quay ngược về quá khứ, hắn ta không thèm kế thừa Khâu Gia Tửu phường nữa, chỉ cần Khâu Hàn có thể giúp hắn ta giấu giếm chuyện này, Khâu Gia Tửu phường gì đó, ngay cả tài sản của Khâu gia, hắn ta đều không tranh giành nữa.
Bình Luận (0)
Comment