Thi hội? Còn muốn ứng
phó như thế nào? Ta cũng không phải là thiên kim khuê các, cũng không
cần suy nghĩ bày ra tài năng để có được lang quân như ý. Lão tử đơn
thuần chỉ là đi xem náo nhiệt! Giống như là nhìn thấu ý nghĩ của ta,
Hành Cửu thản nhiên nói:
“Xuân Tiêu cô nương của Phù Dung các nổi danh có tài, cầm kỳ thi họa tất cả đều thông.”
Vậy thì có quan hệ gì? Cứ làm bộ “Mất trí nhớ” để lấy cớ thoái thác. Ai có
thể mở đầu ta ra xem có mất hay không sao? Không thể đi.
Đáng
tiếc ta lúc ấy nghĩ đơn giản, chân chính khi đi ta mới hối hận sao lại
đi để gặp trở ngại làm gì, nếu xác thực bị đập đầu mất trí nhớ, ta đây
trong lòng cũng sẽ không sợ hãi như vậy. Sáng sớm hôm sau, khi ta tỉnh
lại rất phiền muộn hôm nay phải mặc y phục gì, nếu là quá xinh đẹp thì
lại quá khoe khoang, lão tử cũng không muốn tất cả mọi người nhìn ta như xem con tinh tinh. Nhưng nếu như mặc quá đơn giản, lại làm xấu mặt Qua
Tử huynh mời ta đến đi. Lần cuối cùng tham gia hoạt động đại chúng trước khi rời đi, ta phải cho hắn tăng thể diện có đúng không?
Hành
Cửu nhìn ta chọn lựa, ánh mắt hết sức không kiên nhẫn, hắn tiện tay từ
trong đống quần áo lấy ra váy dài màu trắng, hoa văn ở trên là mấy bông
thược dược trắng, váy dài này tuy nhìn tầm thường, nhưng lại tôn lên vóc người Xuân Tiêu, sau khi mặc quả nhiên là dáng vẻ thướt tha mềm mại,
cũng không bắt mắt, nhưng cũng không quá thanh đạm.
Không nhìn ra con mắt thẩm mỹ của Hành Cửu cũng không phải xoàng, ở hiện đại có thể
đi làm cố vấn tạo hình cho minh tinh. Bất quá. . .Thân phận của ta bây
giờ, đại khái cũng có thể coi như là tiểu minh tinh cổ đại đi. Khuê ca
thiên kim chẳng phải chính là người đẹp nổi danh? Nghĩ đến chỗ này ta
không khỏi bật cười.
Qua Tử huynh rất nhanh đã tới, nhìn thấy
dáng vẻ của ta hôm nay, trong mắt lóe lên một chút kinh diễm, hắn nắm
tay ta, ngọt ngào nói:
“Ta biết Xuân Tiêu của ta là đẹp nhất!”
Vừa nói vừa không đứng đắn cọ cọ ở bên cổ ta giống như chó nhỏ. Cọ đi cọ đi, dù sao ngươi cũng không cọ mãi được.
Lên xe ngựa, ngồi gần một canh giờ, đã đến Tử Uyển sơn trang. Ta cùng với Qua Tử huynh hiển nhiên là tới muộn. Đi theo sau môn đồng [1] quẹo trái quẹo phải tới đình nghỉ chân tổ chức yến hội thì những
người khác tất cả đã vào chỗ, nam tử ngồi bên trái, nữ tử ngồi bên phải. Đoàn Tu là người tổ chức yến hội tất nhiên ngồi ở ghế đầu, thấy ta cùng với Qua Tử huynh đến sau, tức thì đứng lên chào đón, mắt hoa đào chứa ý cười hướng mọi người nói:
[1] tiểu đầy tớ giữ cửa.
“Vị này là công tử nhà Tần thượng thư, vị này là Xuân Tiêu cô nương Phù Dung các, là hoa khôi đệ nhất Hoàng Thành.”
Vừa dứt lời, tầm mắt mọi người liền tập trung trên người ta. Có tò mò, có
tìm tòi nghiên cứu, có kinh ngạc, có kinh diễm, còn có. . .Ghen ghét?
Không có lầm chứ? Nam nhân nhìn ta ghen ghét rất kỳ quái, nếu là nữ nhân tham dự nhìn ta ghen ghét thì càng kỳ quái.
Một thiên kim khuê tú như ngươi ghen ghét một nữ tử thanh lâu làm gì? Không phải là rất mâu thuẫn sao!
Ta theo tầm mắt mãnh liệt nhất nhìn lại, đó là một thiếu nữ quần áo đỏ
rực, nhìn kỹ còn là một mỹ nữ, có mấy phần khoan thai quý khí. Được rồi, ta coi như hiểu, nhất định là bởi vì hôm nay ta mặc quần dài cùng màu
với nàng. Phải biết nữ nhân tham dự yến hội sợ nhất là đụng hàng.
Ta hướng nàng hữu hảo cười cười, ai ngờ nàng cư nhiên hừ lạnh một tiếng,
cao ngạo quay đầu đi. Hạ khóe miệng, ta quyết định không nhìn nàng, mỹ
nhân này tuy khả ái, nhưng tính khí thật không cách nào làm cho người ta yêu mến.
Ta ở chỗ Đoàn Tu an bài ngồi xuống, nhìn quanh một
vòng, mới phát hiện nam tử toàn trường đều là người trẻ tuổi, Đoàn Tu
này thật là người thức thời. Cảm giác được một tầm mắt rét cóng đang
nhìn ta, nếu là hắn nhìn nữa chúng ta có thể đông thành khối băng!
Quay đầu đi, không ngoài dự liệu nhìn đến vẻ mặt băng sơn vạn năm của Hàn
vương gia, chẳng qua bất đồng với trước kia, hôm nay trên khuôn mặt băng sơn là một đôi mày kiếm nhíu chặt. Nhìn một chút, cũng có thể kẹp chết
con muỗi. . .Hàn vương đại nhân, mặc dù cổ đại không có hương chống
muỗi, nhưng ngươi cũng không thể ủy khuất biến mình thành hương chống
muỗi a. . .
Đoàn Tu đứng lên nói chuyện, nội dung cụ thể của yến
hội xin làm theo người chủ trì nói, nói xong yến hội bắt đầu. Ta ngồi ở
bên nữ, nhưng là những tỷ tỷ nhà quan đang líu ríu, không có một người
nào, không có một ai chủ động nói chuyện với ta. Nhàn rỗi không chuyện
gì ta liền nghiên cứu mâm đựng trái cây trước mặt, thật sự kiểu cách
tinh xảo.
Những nữ tử kia xúm lại rỉ tai thì thầm, thỉnh thoảng
còn nhìn ta một cái, ta đột nhiên có dự cảm thật không tốt, hơn nữa loại cảm giác này một chút một chút càng thêm mạnh mẽ. . .Thẳng đến khi nữ
tử quần áo đỏ tiên phong đứng lên. Tay cầm ly rượu hướng ta cười nói:
“Đã sớm nghe nói Xuân Tiêu cô nương Phù Dung các dung mạo tuyệt thế, lại
tinh thông cầm kỳ thi họa, thật sự là kỳ nữ phong trần, kẻ bất tài này
nhưng cũng có chút tài danh, hôm nay nhìn thấy cô nương đúng là duyên
phận, do đó muốn hướng cô nương lãnh giáo.”
“Được.”
Ta nhấp rượu, trên mặt cười nhạt, trong lòng đã sớm đem Hành Cửu mắng đến cẩu huyết lâm đầu [2]. Cách lão tử! Đúng là sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó. . .Còn là suy nghĩ
ngây ngô muốn chép lại mấy thủ thơ. Tiểu gia ta dầu gì cũng trải qua
Trung Hoa nghìn năm văn hóa, nếu so ở phương diện thơ từ còn không đấu
lại những cổ nhân này thật quá mất mặt!
[2] Cụm từ chỉ sự mắng mỏ té tát không kiêng nể khiến người bị mắng bất lực.
Hứa Từ nghe vậy lộ ra ý cười vì mưu kế được thực hiện, rồi sau đó tựa như cố ý nói to:
“Hôm nay là hội thi thơ ngắm hoa, nếu như thế, không bằng để cho Hứa Từ cùng Xuân Tiêu cô nương lấy “Hoa đào” làm đề tài, đều làm một thủ thơ, ngâm
một khúc về hoa đào, vì mọi người trợ hứng được không?”
Vừa dứt
lời, tất cả nam tử ngồi bên kia vừa rồi đang nói sôi nổi dừng lại, tất
cả im lặng, chỉ có Đoàn Tu ngồi đầu vỗ tay, trong mắt của hắn hứng thú
rất đậm. Nói:
“Hay, nếu như thế Đoàn mỗ cùng các vị đang ngồi làm trọng tài cho hai vị cô nương, người thắng, Đoàn mỗ sẽ tặng một đôi dạ
minh châu Đông Hải.
Đoàn Tu nói xong, những người khác cũng vỗ tay bảo hay, con ngươi đảo một vòng, ta nói:
“Đoàn đại nhân hào phóng như vậy, các đại nhân còn lại ngồi nhìn thật là quá
không phúc hậu.” nếu muốn kiếm, thì phải kiếm cho đủ vốn.
Mọi
người nghe vậy đều cười, rồi sau đó rối rít lấy ra dây ngọc bội bên
người làm tặng vật, có vài người không mang đồ trang sức trên người,
trực tiếp liền lấy bạc ra. Ta nhìn thấy thế trong lòng vui vẻ, chỉ chốc
lát sau, những thứ này đều là của ta. . .
Hứa Từ nhìn ta một cái nói:
“Là Hứa Từ nói trước, hay là Xuân Tiêu cô nương. . .”
“Dĩ nhiên là ta trước!” Ta cắt đứt nàng nói. Nói đùa, nếu là đấu thơ, tự
nhiên muốn đấu trước, muốn khí thế mở đầu áp đảo đối phương! Làm cho đối phương ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có!
Về thơ hoa đào, suy nghĩ một chút, ta quyết định lấy trộm 《Đào hoa am》của Đường Bá Hổ, đây cũng là bài thơ ta thích nhất.
Khụ một tiếng, ta đứng dậy tới đình bên, bàn tay trắng nõn hái một bông hoa đào đặt ở chóp mũi ngửi nhẹ, quả thật là hương thơm đánh úp. Đôi môi hé mở, ta khẽ ngâm nga:
Ở thôn đào có am hoa
Trong am một vị tiên hoa thuở nào
Tiên hoa trồng cội hoa đào
Lại đem hoa hái đổi bầu rượu thơm
Tỉnh cơn ngồi cạnh gốc hương
Say thời nằm dưới cội đơm ngủ vùi
Tỉnh say ngày lại qua ngày
Hoa tàn hoa nở năm tày nối năm
Nguyện cùng hoa rượu chết nằm
Chẳng mong khom gối trước dằm ngựa xe
Người vui xa mã xênh xê
Kẻ nghèo ta đấy duyên tề rượu hoa
Bần hàn, phú quý so ra
Trời cao, đất lạnh sánh mà được sao
Ngựa xe tranh với thanh cao
Người thời tất bật, ta cầu thong dong
Người cười ta kẻ điên khùng
Ta cười người đấy, người chừng hiểu chăng?
Thấy không hào kiệt Ngũ Lăng
Mộ nào hoa rượu, đất san ruộng cày.
“Hảo!” Chỉ nghe một tiếng hét lớn, Đoàn Tu kích động quăng chiết phiến xuống đất. Hắn hướng ta chắp tay nói:
“Hảo một câu “Người cười ta kẻ điên khùng, ta cười người đấy người chừng hiểu chăng.””
“Đoàn Tu ta luôn luôn tự phụ vì tài học của mình, không ngờ Xuân Tiêu cô
nương lại hơn Đoàn mỗ mấy phần! Tỉnh cơn ngồi cạnh gốc hương, say thời
nằm dưới cội đơm ngủ vùi! Xuân Tiêu cô nương, hảo cho một hoa đào tiên
tiêu dao tự tại!”
Mọi người đồng thời nhìn ta, ngay cả trong cặp mắt rét lạnh của Hàn vương cũng là thưởng thức cùng kinh diễm.
Sau yến hội, ta liền được danh hiệu “Đào hoa tiên tử”. Sử gia đời sau nhất
trí nhận định, Đoan Trũ hoàng hậu Xuân Tiêu, chính là ngày đó ở yến hội
kinh diễm Tuyên vương, giống như là một hạt mầm nảy trong lòng hắn, sau
này lại “Tam vương chính biến”.
Mà hoa khôi Xuân Tiêu xuất thân
thanh lâu địa vị ti tiện, nhờ vậy nhảy vọt, chân chính làm người thống
trị hoàng triều, trở thành mẫu mực cho nữ tử đời sau học tập.
Dĩ
nhiên, những thứ này là nói sau, người kiên nhẫn đọc tiếp sẽ tự biết
được, đến tột cùng là trời xui đất khiến như thế nào, mới có thể làm cho Xuân Tiêu được ghi lại trong sách sử đời sau.