Vào cung?! Hành Cửu a, ngươi không phải là kiếp trước cùng ta có cừu oán nên muốn ta chết sớm
một chút a? Ngươi nghĩ lão tử chưa có xem qua 《 Kim chi dục nghiệt 》?
[1] Hoàng cung là nơi nào? Hoàng cung chính là bãi tha ma ăn tươi nuốt
sống, nữ nhân mặc dù ôn nhu như thế nào, sau khi vào trong cung, cũng sẽ biến thành rắn lưỡi đỏ, cắn ngươi lúc nào ngươi cũng không biết.
[1] Kim chi dục nghiệt: Thâm cung nội chiến.
“Hành Cửu” ta nhìn vào mắt hắn, vô cùng thành khẩn nói;
“Mặc dù ta không muốn làm nữ nhân, nhưng ta càng không muốn thành người chết.”
Nếu để ta ở trong cung, ngày ngày để cho ta cùng những nữ nhân kia đấu đi
đấu lại, bị thần kinh còn không phải là chuyện sớm hay muộn? Huống chi
cổ đại còn không có bệnh viện tâm thần. Nếu là điên thật thì thanh lâu
cũng không để cho ta nán lại, đến lúc đó ta không phải sẽ lưu lạc đầu
đường?
Chỉ nghe Hành Cửu cười nhạo một tiếng, cặp mắt trêu tức nhìn ta nói;
“Xuân Tiêu, ngươi đần độn sao?” Chớp mắt, ta vô cùng khẳng định lời tiếp theo của hắn tuyệt đối không phải lời hay gì.
“Xuân Tiêu, hậu cung tất nhiên đáng sợ, nhưng chỉ cần ngươi là bảo vật, có
người dựa vào, hậu cung cũng không còn đáng sợ. Nếu như tiểu hoàng đế
hết lòng che chở ngươi, cho dù có người mưu mô hãm hại ngươi, hắn cũng
có thể đem ngươi thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Chỉ cần ngươi có được trái tim của hắn, ngươi có tội, hắn cũng có thể khiến ngươi vô tội.”
Ta ngây người, cẩn thận suy nghĩ một chút, rất có đạo lí, hơn nữa mục đích của ta là diệp kính, chỉ cần lấy được diệp kính lão tử liền chạy, còn
quan tâm cung đấu làm gì?
Chẳng qua là, muốn ta giống như nữ nhân ở sau lưng tiểu hoàng đế giả bộ ỏn ẻn yêu kiều, ta thật sự làm không được.
“Vậy làm thế nào mới có thể lấy được tim của hắn đây?”
Đối với nữ nhân lão tử vô cùng am hiểu, nhưng đối với nam nhân, ta thật sự
không biết làm thế nào. Trong mắt Hành Cửu mang theo khinh miệt, hắn
nói;
“Rất đơn giản, chính là một câu nói, làm khó hắn!
Nam nhân chính là như vậy, thứ dễ dàng có được thường thường sẽ không quý
trọng, trăm cay nghìn đắng có được, mới biết đó là bảo bối. Từ nhỏ lớn
lên trong hoàng cung, hắn là hoàng đế muốn gì cũng có, dĩ nhiên là đối
với những nữ nhân ôn nhu chán ngán. Cho nên phải đặc biệt như ngươi, nữ
nhân không biết hiền thục là gì, tâm tính chinh phục mỹ nhân sẽ nổi lên.
Uy nghi của đế vương, một tiểu nữ tử lại dám coi khinh? Trước khi chân
chính lấy được lòng của ngươi, hắn đối với ngươi sẽ là ngàn theo trăm
thuận. Mà việc ngươi phải làm, chính là trong thời gian này, tận lực lấy sự tin tưởng từ hắn mà thôi.”
Hành Cửu phân tích lòng người lại
vô cùng đạo lý rõ ràng, điều này khiến cho ta nhìn hắn với cặp mắt khác
xưa. Thật ra thì đối phó với tiểu hoàng đế, đơn giản mà nói chính là cự
tuyệt cự tuyệt cự tuyệt. Rồi sau đó chờ hắn kiên quyết muốn nghênh ta
vào cung thì đồng ý, bất quá trước khi vào cung phải làm bộ vạn phần
không muốn, tốt nhất còn phải quy ước ba điều cùng tiểu hoàng đế, để hắn cho ta kim bài miễn tử, hoặc là miễn thỉnh an. . .
“Xuân Tiêu, trước khi vào cung, có chuyện ngươi nhất định phải làm.”
“Chuyện gì?”
“Ngươi nghĩ lại một chút, sau khi ngươi vào cung, người vẫn si mê ngươi không dứt, sẽ là ai?”
Si mê không dứt sao? Hàn vương? Hắn sẽ không, ta cảm giác bản thân hắn vô
cùng biết kiềm chế, là nam nhân không thể đoán được, người như vậy, cho
dù là vì một chút nguyên nhân mà muốn cùng ta có cái gì, cũng tuyệt đối
không cùng hoàng đế tranh giành.
Hoàng đại nhân? Cho dù không có
ta, hắn nhiều nhất chính là đổi người thay hắn nuôi nhị nãi. Về phần
Đoàn Tu cùng vi luật, không có ta, trò chơi mèo đuổi chuột càng ngày
càng vui, gian tình cũng bừng cháy ngày càng kịch liệt.
Dạ lang quân? Cái này không cần quan tâm, Hành Cửu sẽ tự mình giải quyết.
Vậy thì chỉ còn lại một người, Tần Duệ. Nếu như ta thật sự vào cung, hắn sẽ như thế nào? Sẽ muốn xông vào cung dẫn ta đi? Sẽ trăm phương ngàn kế
chỉ vì muốn thấy ta? Tần Duệ, từ đầu đến giờ, hắn đối với ta, là chân
thành.
“Ngươi nói, người nam nhân nào sẽ dễ dàng tha thứ cho nữ
nhân trên danh nghĩa của mình cùng người khác ở chung một chỗ? Xuân
Tiêu, nếu vào cung, thông dâm với bề tôi bên ngoài là tội không nhỏ. .
.”
“Vậy theo ngươi nói, phải làm thế nào mới khiến Qua Tử huynh chết tâm?”
“Cái này sao? Thật ra thì không khó, Xuân Tiêu, ngươi phải nhớ kỹ, khi ngươi muốn bỏ một người, ngàn vạn lần đừng để hắn biết là ngươi muốn bỏ hắn,
mà phải cho hắn cảm giác hắn bỏ ngươi. Như vậy, đối phương sẽ không có
ghi hận trong lòng mà triền miên si mê không nghỉ.”
“Ý của ngươi
là?” “Ngày mai, ngươi một mực gọi Tần Duệ tới đây, hạ dược hắn, để hắn
cùng Nhã Ca phong lưu một lúc là được. Ngươi xông vào, làm ra một bộ
thương tâm muốn chết. Như thế, hắn tất nhiên sẽ cảm thấy thẹn với ngươi. Cho dù ngươi sau này ở trong cung có chuyện cần hắn giúp một tay, bởi
vì áy náy, bởi vì mình phạm sai lầm trước, hắn tất nhiên sẽ dốc sức giúp ngươi!”
Nháy mắt, ta nói:
“Hành Cửu, ngươi sao lại thấy được Nhã Ca đối với Tần Duệ có tình ý? Ngay cả ta cũng không phát hiện.”
Thanh âm Hành Cửu không khỏi lộ ra khí thế nhìn người bằng nửa con mắt, chỉ
nghe hắn vô hạn tang thương thở dài nói “Sống lâu như vậy, có chuyện gì
mà ta nhìn không thấu?”
Hành Cửu hắn, tất nhiên cũng có chuyện
xưa đi, chẳng qua là Hành Cửu a, ngươi nói vậy tức là bao lâu? Ngươi
không phải là lão yêu quái chứ?
Sáng hôm sau, ta nghĩ muốn quyết
định thi hành kế hoạch ngày hôm qua. Nếu ta cuối cùng biến lại thành nam nhân, vậy không bằng để cho Tần Duệ đối với ta hết hi vọng sớm một
chút. Huống chi còn vì Nhã Ca tìm nơi tốt, cũng không tệ.
Chuẩn
bị xong thuốc cùng rượu, ta vừa định sai người gọi Qua Tử huynh. Không
nghĩ hắn lại hào hứng chạy tới. Dáng vẻ đi đường mệt nhọc, trên đầu đều
là rơm rạ. Qua Tử huynh a Qua Tử huynh, ngươi đêm qua đi khoét tường nhà góa phụ sao?
“Xuân Tiêu, ngươi mau nhìn.” Hắn hào hứng giơ hai
tay lên, ta mới phát hiện hắn tay trái tay phải cầm một con rắn, hai
ngón tay hợp lại.
A? Hắn hôm qua không phải là sợ rắn muốn chết sao? Sáng sớm liền bắt hai con rắn đến đây, là muốn thị uy?
Chỉ nghe hắn nói:
“Xuân Tiêu, ngươi muốn ăn như thế nào, hấp hay rán?”
Ta cau mày “Ngươi đã làm gì?”
Chỉ thấy Qua Tử huynh cười hắc hắc nói “Hôm qua ở sơn trang, chỉ vì một con rắn, để ngươi phải ngăn trước mặt ta, cũng là ngươi ném rắn ra ngoài.
Xuân Tiêu, ta là nam nhân của ngươi! Dĩ nhiên ta phải che chở cho ngươi! Ta tối hôm qua cùng Thái Luyện một đêm bắt xà, hiện tại ta không bao
giờ sợ rắn nữa.”
Chân mày cùng khóe mắt hắn mang theo đắc ý, giờ
phút này tay hắn cầm hai con rắn, hơi đỏ mặt giống như nam hài ngây ngô
muốn được người yêu khích lệ.
Trong lòng lại bắt đầu mềm ra. Qua
Tử huynh, ngươi tốt như vậy. Nhưng là, thuốc này rốt cuộc vẫn phải hạ!
Ta cũng vì tốt cho người a ~
Ta nói “Ngươi mang hai con rắn đến
phòng bếp đi, sau đó tắm rồi mau trở lại. Biết ngươi hôm nay muốn tới,
ta đã sớm vì ngươi chuẩn bị rượu và thức ăn.”
“Hảo, ngươi chờ ta một chút.”
Qua Tử huynh nói xong chạy như điên. Ta đem xuân dược đổ vào ly rượu hoa
túy rồi dùng đũa khuấy. Nhã Ca đã sớm ở nội thất của ta đợi mệnh.
Qua Tử huynh thật lâu mới trở lại, ta tha thiết đỡ hắn ngồi xuống, chỉ vào ly rượu rót đầy nói:
“Đây là hoa túy ủ tốt nhất, ngươi thử một chút.” Qua Tử huynh gật đầu cười.
Đột nhiên nghe thấy một giọng nữ ỏn ẻn “Thơm quá a”, ta quay đầu lại, Ngô mụ mụ chẳng biết đi vào từ lúc nào, nàng nói:
“Nữ nhi ngoan, ngươi lại giấu đồ tốt? Cư nhiên cất giấu không để mụ mụ nếm thử một chút?”
Vừa nói xong, hai tay nhanh chóng cầm ly rượu trên tay Qua Tử huynh uống
cạn. Một khắc kia, phản ứng đầu tiên của ta là, oa mẹ nó!! Ta lén mua
xuân dược mạnh nhất a! Tiện nghi lão bất tử ngươi!
Nhìn xem. . .Bi kịch. . .