Trong sân tĩnh một lúc lâu, mới bộc phát ra từng trận cười. Hàn vương gia híp mắt gõ xuống bàn , nghĩ thầm, cái này Xuân Tiêu ngược lại có chút ý tứ ~
Phú
thương lúc trước cùng heo một dạng hiểu được liền đỏ mặt, hắn hung hăng
trợn mắt nhìn ta một cái rồi xám xịt ngồi xuống. Ta than nhẹ, chẳng qua
là một câu đơn giản như vậy tất cả mọi người ở hiện đại đều biết, thế
nhưng có thể làm cho bên trong lầu nhiều nam nhân như vậy chào thua....
Khi đó ta còn không biết, trong đời sai lầm lớn nhất chính là không nên coi thường trí khôn của cổ nhân, chờ đến khi biết được đã trễ. Không sai,
đó là chuyện sau này.
Lại nói đến tình cảnh trước mắt, mọi người sau khi cười xong để ta nói câu thứ hai. Ta vì vậy nói tiếp :
“Ngày trước có một hài đồng gọi Tiểu Minh, Tiểu Minh đầu rất vuông, có ngày
một người nói với Tiểu Minh, Tiểu Minh, đầu của ngươi vuông, thật khó
nhìn ! Tiểu Minh khóc chạy về nhà tìm mẹ, nói với mẹ hắn “Mẫu thân mẫu
thân, có người nói đầu của ta vuông, đầu của ta vuông sao ?”
Mẹ
hắn lúc ấy đang bận nấu cơm, vì vậy liền nói với Tiểu Minh “Ngươi tự
mình ra giếng xem chẳng phải sẽ biết.” Tiểu Minh vì vậy chạy tới bên
cạnh giếng soi, lúc này đáy giếng đột nhiên có người lớn tiếng kêu gọi,
xin hỏi : người dưới đáy giếng kêu cái gì ?”
Dưới đài các nam nhân lại bắt đầu rỉ tai thì thầm thảo luận đáp án, đây là cái gọi là toàn dân tham dự nha.
Ta nghiêng người dựa vào bên cạnh hành lang trên đài, tư thái lười biếng.
Dưới đài các nam nhân thảo luận thật lâu, mới có cái công tử bộ dáng
tiểu thiếu niên đứng lên nói :
“Người nọ nhất định nói “Đầu vuông cũng đừng nhảy giếng tìm chết a” ta lắc đầu, thiếu niên kia vẻ mặt tiếc nuối ngồi xuống.
Ách, không phải hai bình rượu mẻ sao, có cái gì phải tiếc ? Chẳng lẽ là rượu của nữ nhân thanh lâu cất so với bên ngoài uống ngon hơn ? Nói đến mưu
mô của ta là thấy thú vị, ta phỏng chừng chính là đợi chút nữa đem nước
rửa chân của lão tử đổ vào trong bầu rượu đưa cho bọn họ, bọn họ uống
cũng không biết. Cho nên ý không ở trong lời, mà ở trên người mĩ nhân.
Vốn là Hàn vương gia vẫn đang ngồi đột nhiên nói :
“Xuân Tiêu cô nương, bổn vương đã có đáp án, nhưng bất quá nếu bổn vương trả
lời, kính xin Xuân Tiêu cô nương có thể làm một chuyện nhỏ đáp ứng bổn
vương thay cho phần thưởng.”
Ta đang mỉm cười chuẩn bị nhận lời,
Qua Tử huynh đột nhiên từ chỗ ngồi nhảy lên, la lớn “Ôi ! Người ở phía
trên không cần ném gạch a !” Tức khắc, từ bên trong lầu bốn phương tám
hướng nhảy ra vô số hắc y nhân bao quanh Hàn vương gia, động tác đều
chỉnh tề “Bảo vệ vương gia” !
Bên trong lầu tức khắc loạn, đám
người rộ lên như chim tản ra. Bạch y Ngôn học sĩ chẳng biết từ lúc nào
chắn trước người ta, chỉ có Qua Tử huynh miệng cười đắc ý. Này, thật là
loạn.
“Các vị khách quan ! Đây là đáp án, khụ khụ” ta cười đau
bụng, chỉ có thể cúi người xuống ôm bụng. “Ngươi làm sao ?” Có một đôi
tay đỡ vai ta, ta ngẩng đầu, phát hiện bạch y Ngôn công tử bộ mặt lo
lắng nhìn ta. Trong bụng cảm động, giơ tay lên, lực mạnh chụp bờ vai của hắn, nói :
“Lão tử không có sao, huynh đệ, mới vừa rồi đa tạ ngươi đỡ ta, sau này có rãnh rỗi cùng nhau tán gái đi.”
Hắn cũng là nhìn chằm chằm vào ta, trên mặt mới vừa rồi lo lắng lại biến thành rối rắm, “Như thế nào tán gái ?”... .....
Ta ngây người, mới vừa rồi kích động liền đem bản tính lộ ra, này làm thế
nào cho phải ? Phải biết người trước mắt chính là Xuân Tiêu tình nhân,
ta đây hàng giả đứng trước mặt hắn, chỉ cần ba câu là toàn bộ lộ hết.
Làm sao bây giờ ? Nếu không, liền đối hắn nói ta là muội muội sinh đôi của Xuân Tiêu, Xuân, Dược ?
Ta đang rối rắm không biết như thế nào cho phải, Ngô mụ mụ lắc lắc cái eo
thùy phuy đi lên đài. Kia toàn thân mùi thơm phiêu tán......Mẹ cho nó,
so với hôi nách còn ngạt thở hơn.
Vì tính mạng an toàn của bản
thiếu ta, ta trước tiên di chuyển bước nhỏ cách xa nàng một thước. “Các
vị khách quan, thời khắc quan trọng tối nay đã tới !” Ngô mụ mụ vung
khăn tay hoa làm nghẹt thở che miệng cười duyên nói “Tối nay Xuân Tiêu
cô nương của Phù Dung các chúng ta trao tấm thân xử nữ, thường nói mĩ
nhẫn xứng anh hùng, nếu muốn ôm mĩ nhân về, sẽ phải xem các vị khách
quan có đủ hào phóng hay không, a ha ha.......”
Mẹ nó ! Ta nhìn
chằm chằm Ngô mụ mụ kia cười sắp rách mặt, quả muốn kéo nàng ra đây đánh một trận. Nha, lão tử lớn như vậy còn chưa có đánh qua nữ nhân đâu, bất quá nàng như vậy tính giúp ta một chuyện. Trước đêm nay bản thiếu ta
còn đang suy nghĩ làm sao bỏ đi thân phận xử nữ.
Hiện tại ngược lại đơn giản, giá cao thì được !
Ta mỉm cười nghe những người dưới đài tăng giá, ngươi một lời ta một câu,
giá đã tăng đến một vạn lượng bạc trắng. Này tương đối tiền mua đồ ăn cả đời của 20 hộ nhân gia thời đại này. Này không nói như thế nào, từ
trước giờ thanh lâu đều là chốn tiêu tiền.
Khi giá cả vượt qua
một vạn lượng bạc, vẫn còn đấu giá cũng chỉ có Hàn vương gia, Qua Tử
huynh cùng Ngôn học sĩ. Trong lòng ta kinh ngạc, không thể tưởng tượng
được bản thiếu giá cả thị trường cao như vậy ? Xem ra Xuân Tiêu này hời hợt đủ hấp dẫn nam nhân.
Lúc này giá cả đang cao dừng lại. Ba
người tất cả ra giá năm vạn hai bạc trắng. Bởi vì Đại Diễn hoàng triều
có một qui định bất thành văn, bất luận mua bán tiền mặt gì cũng không
được vượt qua mức này.
Nguyên lai là một lần tiên đế Thẩm Lãng vi hành đi nước ngoài, phát hiện vùng Giang Chiết thương nhân giàu có, mỗi lần vung ra mười mấy vạn lượng bạc, cứ thế mãi, phong trào xa hoa lãng
phí tất nhiên thịnh hành. Mà thịnh hành thì tất suy yếu, cho nên mới có
thông lệ như trên. Chính là tôn quí như Hàn vương gia, cũng không dám
làm trái.
Hôm nay tình hình là, ba người, ba ánh mắt tất cả tha
thiết nhìn ta, Ngô mụ mụ đã bị nhiều bạc như vậy sắp tới tay làm hoa
mắt, lắp bắp hướng ta nói “Nữ nhi ngoan, ba, ba vị khách ngươi liền chọn một người trao thân xử nữ đi.”
Vừa nói ánh mắt thẳng hướng Hàn
vương gia liếc. “Ngô mụ mụ, ngài đây là ánh mắt sắp lồi ra sao ?” Được
rồi, qua một lời của ta, ánh mắt nàng cũng không thu lại, mà là trợn mắt nhìn ta một cái.
Ta chớp mắt làm bộ như sợ cúi đầu. Nói thật
thông thường người khác cũng sẽ không biết chọn ai, bản thiếu đáng
thương ta chính là người quá mức thành thật một chút.
Suy nghĩ một chút, ta chỉ vào trung gian Qua Tử huynh đối với Ngô mụ mụ nói :
“Mụ mụ, vị công tử này là ?” “Đây là con trai độc nhất của Hộ bộ thị lang Tần đại nhân, Tần Duệ.”
Ngô mụ mụ thanh âm rõ ràng mang theo miễn cưỡng, ta cười nhạt, đối với Ngô
mụ mụ nói “Chính là hắn !” “Ngươi nói cái gì ?” Ba đạo giọng đồng thời
hướng ta hô. Hàn vương gia thanh âm lạnh như băng, mang theo điểm không
thể tin. Ngôn đại học sĩ thanh âm lại là tràn ngập nuối tiếc, còn Ngô mụ mụ là hận không làm gì được. Chỉ có Qua Tử huynh là tràn ngập kinh sợ.
Thú vị, thật là thú vị ! Không tự giác học các cô nương trong các chỉ tay,
môi đỏ mọng nâng lên, ta rất nghiêm túc nhìn ánh mắt Qua Tử huynh, đối
với hắn nói “Công tử, ta đối với ngươi nhất kiến chung tình.”