Thiếu Hiệp, Lấy Ta Được Không?

Chương 18

Vạn vạn không ngờ, đại hội võ lâm đang tốt đẹp lại có mấy quái nhân đến quấy rối, càng làm cho người ta không ngờ chính là, khi khách không mời mà đến bay tới đài luận võ, ta lại xui xẻo đứng ở giữa đài. Chỉ thấy trên bầu trời có mấy bóng đen, giống như chim ưng nhào tới phía ta, lòng ta thất kinh, lập tức ngồi xổm xuống ôm lấy đầu, gần như là đồng thời, một bóng người cao lớn đứng chắn trước mặt ta, là Công Tôn Liệt.

Ta đứng ở sau lưng hắn ta, len lén ngẩng đầu nhìn, hắn ta đưa lưng về phía ta, tuy không nhìn thấy nét mặt của hắn ta, nhưng sống lưng cứng đơ, mu bàn tay nắm chặt vỏ đao đến nỗi nổi hết gân xanh của hắn, ám chỉ một sự thật tàn khốc —— cho dù là cao thủ như Công Tôn Liệt, cũng cực kỳ cảnh giác với mấy cái người đột nhiên đến này.

Thật ra thì, người khẩn trương đâu chỉ riêng mình hắn? Hầu như tất cả mọi người, bao gồm bọn Hoắc Đạt ở dưới đài, mỗi người đều nhìn chằm chằm lên đài, lộ ra vẻ mặt kinh khủng, ta chưa từng gặp qua nhiều người như vậy lộ ra vẻ mặt giống nhau.

Tất cả đều như biểu thị một cuộc ác chiến sắp bắt đầu.

Trong lòng ta cũng âm thầm khẩn trương, nhưng bởi vì Công Tôn Liệt che chắn, khiến ta không khỏi có một loại cảm giác an toàn, ta đứng lên, tự động trốn sau lưng Công Tôn Liệt, ló đầu ra quan sát. Chỉ thấy bốn bóng đen này đã bay đến trên đài, đối diện Công Tôn Liệt, xếp thành một hàng, ăn mặc hết sức quỷ dị.

Nam nhân bên trái chừng 27, 28 tuổi, mặc trường sam màu xanh lam, tóc xanh áo choàng, cầm trong tay một cây quạt, trên quạt vẽ một đóa Mẫu Đơn màu xanh lam, mắt vừa nhỏ vừa dài, hết sức đẹp đẽ.

Bên cạnh nam tử áo xanh lam là một lão bá 40, 50 tuổi, lão bá này ăn mặc cực kì khoa trương, cả người đều là màu đỏ, ngay cả mặt cũng như Quan công, đôi mắt bò nhìn chằm chằm, trong tay cầm Song Đao, diện mạo dữ tợn.

Bên phải lão bá áo đỏ là một nam tử cao gầy mặc áo vàng, tướng mạo bình thường, ăn mặc cũng không có gì kỳ lạ, duy chỉ có hai cây chùy trong tay, cũng so với đầu hắn đã to hơn một vòng, ta rất hoài nghi rốt cuộc hắn có thể sử dụng hai cây chùy này không.

Về phần người đứng ngoài cùng bên phải, là một cô gái, nói đúng hơn là một thiếu nữ ăn mặc diêm dúa lẳng lơ, nàng mặc quần áo một màu trắng, trên tay cầm một cái ô màu trắng dài kì dị, nụ cười cực kỳ quỷ dị.

Tóm lại, dù diện mạo ăn mặc khác xa, bốn người này đều tản ra một phong cách, đơn giản mà nói chính là bốn chữ —— không phải người tốt!

Lúc bốn người đứng lại, Công Tôn Liệt càng nắm chặt đao trong tay hơn, sẵn sàng chuẩn bị ra khỏi vỏ. Mà anh hùng hào kiệt dưới đài cũng đã cầm chắc binh khí, sát khí tràn ngập khắp nơi.

Lúc hết sức căng thẳng này, nam tử mặc áo lam trong bốn quái nhân chợt phát ra một trận cười điên cuồng, tiếng cười kia thật khó nghe, vừa giống như nam nhân vừa giống như nữ nhân, nói không ra là khóc hay cười, ta nghe đến nổi hết da gà . Mãi mới chờ đến lúc hắn cười xong, lắc lắc quạt giấy trong tay, tiếp tục dùng giọng chói tai này nói: "Thì ra là, cái gọi là đạo đãi khách của danh môn chính phái chính là như vậy? Không trách được cho đến bây giờ vẫn phải dựa vào đánh đánh giết giết mới có thể chọn lựa Võ Lâm Minh Chủ."

"Yêu nghiệt to gan, lại dám khẩu xuất cuồng ngôn! Bọn ngươi là người phương nào, mau hãy xưng tên ra?" Dưới đài bỗng dưng nhảy ra một đạo nhân áo xanh, lớn tiếng chất vấn.

Nam tử áo lam yêu mị cười một tiếng, dùng lan hoa chỉ nói: "Ồ! Đây không phải là Vũ Liên đạo trưởng phái Võ Đương sao? Bộ dáng cũng rất tuấn tú! Làm sao tính khí lại xấu như vậy chứ?" Định lực của Vũ Liên đạo trưởng cũng coi như tốt, bị trêu đùa như thế mà vẫn có thể mặt không đổi sắc, ta đã muốn ói.

Hắn ta con mẹ nó không phải người, rõ ràng là yêu quái biết nói tiếng người!

"Phong hộ pháp, ít nói nhảm cùng những người này, chúng ta là thay Cung chủ tới làm việc!" Đại hán mặt đỏ ở bên cạnh đi ra, cao giọng nói: "Lần này chúng ta là thay mặt Thiên Ma Cung tới rút thẻ, người không liên quan không cần cản trở, nếu không cẩn thận thứ trong tay của ta nóng nảy!" Dứt lời, lão ta giơ giơ song đao trong tay lên.

"Thiên Ma Cung?" Dưới đài nghe vậy, nhất thời một mảnh xôn xao, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi và vẻ mặt vạn phần hoảng sợ, tựa như thấy quỷ.

Lúc này, Công Tôn Liệt đứng ở phía trước ta, vẫn một lời không thốt ra rốt cuộc cũng lên tiếng: "Hai mươi năm trước, Thiên Ma Cung Cung chủ Ma Tinh bại dưới đao phụ thân của ta Công Tôn Nhất Hạ, đến nay, danh hiệu của Thiên Ma Cung trên võ lâm đã giảm đến không để lại dấu vết, bốn vị tại sao nói mình là người của Thiên Ma Cung?"

"Lão tử nói phải là phải, chẳng lẽ còn phải viết ba chữ Thiên Ma Cung trên mặt mới có thể chứng minh sao!" Đại hán mặt đỏ tính tình nóng nảy, một bộ muốn xông lên đánh nhau, ta bắt đầu suy nghĩ có nên xuống đài lại nói trước hay không.

Cũng may lúc này người cao gầy áo vàng lên tiếng, nói: "Xưa nay nghe danh thiếu trang chủ Công Tôn Liệt của Ngự Phong sơn trang anh hùng xuất thiếu niên, hôm nay nhìn thấy quả nhiên có mấy phần phong thái. Bốn người chúng ta là Tứ Đại Hộ Pháp Phong, Hỏa, Lôi, Điện của Thiên Ma Cung, lần này tới quý trang cũng chỉ là muốn thay mặt Thiên Ma Cung tham gia đại hội võ lâm lần này, cạnh tranh công bằng cùng các vị đang, cướp lấy danh hiệu Võ Lâm Minh Chủ. Ngày đó chưởng môn các phái quyết định cử hành đại hội võ lâm ở Ngự Phong sơn trang, cũng không có quy định người nào không thể tham gia, hôm nay chúng ta cố ý đến rút thăm, đó là tôn trọng quy tắc của các vị. Nếu như vị nào muốn ngăn trở, đó chính là các ngươi bất nhân trước, chớ trách Thiên Ma Cung ta bất nghĩa!"

"Yêu nhân khốn kiếp! Dù các ngươi là Thiên Ma Cung, đại hội của bạch đạo chúng ta, khi nào thì đến lượt các ngươi tới nhúng tay?" Dưới đài có người nói chen vào.

"Đúng vậy? Khi nào đến lượt đến các ngươi tới nhúng tay!" Nhất thời, dưới đài một mảnh xôn xao, tiếng kháng nghị bên tai không dứt.

"Ha ha ha a. . . . . ."

Trong lúc hỗn loạn, chợt vang lên một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, men theo âm thanh, ta nhìn thấy nữ tử áo trắng từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời trong bốn hộ pháp, thực là nụ cười không giải thích được, trong tiếng cười quỷ dị giấu giếm sát khí.

Quả nhiên, không lâu sau, dưới đài liền có người hét rầm lên: "Có rắn!" Chẳng biết lúc nào, dưới đài lại xuất hiện một đống rắn, tất cả đều lặng yên không tiếng động nằm ở trên vai người, thè lưỡi, phóng tầm mắt nhìn ước chừng có vài chục con.

Thế này ít nhất cũng phải ngâm được mười mấy vò rượu rắn đó! Ta quên khẩn trương, không nhịn được nhiệt huyết sôi trào.

"Các vị anh hùng chớ sợ, những thứ này chỉ là sủng vật tiểu nữ nuôi thôi, chỉ cần ta không hạ lệnh, thì bọn chúng sẽ không tấn công người. Nhưng là, nếu như có người nào muốn ngăn cản Thiên Ma Cung chúng ta tham gia đại hội võ lâm, tiểu nữ tâm tình không tốt, không cẩn thận nói sai cái gì, các vị Chưởng môn võ công cao cường tất nhiên không quan tâm mấy con rắn của tiểu nữ, chỉ sợ đệ tử các môn phái không cẩn thận, vậy chớ có trách ta . . . . . ." Nàng nói xong lại nở nụ cười, tiếng cười ngọt ngào, giống như tiếng trời, nhưng người ở dưới đài lại trầm mặc tập thể.

"Công Tôn thiếu hiệp, không biết ngươi tính thế nào?" Lôi hộ pháp áo vàng hỏi.

Ta lo lắng nhìn về phía Công Tôn Liệt, không biết hắn ta sẽ trả lời như thế nào.

"Đại hội võ lâm lần này quả thật không có nói rõ những môn phái nào không được tham gia, nếu như Thiên Ma Cung nhất định muốn tham gia, tại hạ cũng không tiện nói gì, các vị mời rút thăm đi!" Hắn ta bình tĩnh trả lời, trong mắt không nhìn ra được chút cảm xúc. nào

"Tốt! Vậy tại hạ không khách khí!" Lôi hộ pháp chợt bay, dùng chùy trong tay nhẹ nhàng gõ một búa trên mặt cọc gỗ, cái cọc gỗ rơi xuống, một quả cầu gỗ lăn ra ngoài.

"Trận thứ năm —— số 9 Thiên Ma Cung đấu với số 10 Lưu Vân phái!"

Nhìn phái Lưu Vân dưới đài, mặt xám như tro tàn.

Ta vui mừng một hồi, rốt cuộc có một phái so với phái Thanh Thương còn xui xẻo hơn rồi, ha ha.

Đại hội tuyên thệ vội vã kết thúc sau khi Thiên Ma Cung thình lình xuất hiện, ta theo bọn Hoắc Đạt trở về biệt viện, cùng nhau đi về, không ai nói một lời, thái độ tựa như cùng ăn thuốc tiêu chảy.

Ta nhịn không được hỏi: "Hôm nay các ngươi thế này là sao? Thật ra thì ta rút cũng không quá kém chứ? Ít nhất đầu cùng phái Võ Đang dù sao cũng tốt hơn Thiên Ma Cung chứ?"

"Chưởng môn!" Hoắc Đạt cắt đứt ta, "Chưởng môn có điều không biết, chúng ta lo lắng chính là Thiên Ma Cung đó!"

"Thiên Ma Cung thì sao?" Ta hỏi: "Mấy người này ăn mặc dù cổ quái một chút, nhưng là cũng không có gì không ổn nha? Không phải nói ai cũng có thể tham gia đại hội võ lâm sao?"

"Suỵt ——" Hoắc Đạt lập tức ra dấu chớ có lên tiếng, nhỏ giọng nói, "Chưởng môn không nên nhắc đến Thiên Ma Cung, ngộ nhỡ bị mấy bạch đạo nhân sĩ nghe được, còn tưởng rằng chúng ta có cấu kết với hắc đạo!"

Ta le lưỡi một cái, cũng học ông ấy nhỏ giọng hỏi: "Các ngươi cứ nói bạch đạo hắc đạo, là có ý gì nha?"

"Bạch đạo chính là những danh môn chánh phái chúng ta, mà hắc đạo chính là những thứ tà môn ma đạo ngài vừa thấy kia, từ xưa chính tà không chung đường, chiến tranh giữa bạch đạo và hắc đạo cho tới bây giờ cũng không có dừng lại."

Ta nói: "Bạch đạo và hắc đạo khác nhau ở chỗ nào sao?"

"Đương nhiên là có khác nhau!" Hoắc Đạt nói, "Bạch đạo đại biểu chính nghĩa, hắc đạo đại biểu tà ác, là có bản chất khác biệt đấy."

"Ý của ngươi là nói, hắc đạo giết người phóng hỏa?" Ta hỏi.

"Đúng vậy!" Hoắc Đạt gật đầu một cái, "Hắc đạo giết hại bạch đạo nhân sĩ chúng ta, nên thay trời hành đạo, giết sạch yêu nghiệt hắc đạo."

Ông ấy vừa nói xong, ta lại càng kỳ quái, hắc đạo giết bạch đạo, cho nên bạch đạo cũng muốn giết hắc đạo, như vậy giết tới giết lui còn không đều là giết người sao? Vì sao bạch đạo chính là thay trời hành đạo, hắc đạo là giết hại người vô tội đây?

Ta nói ý tưởng này cho Hoắc Đạt, Hoắc Đạt vừa nghe, mặt liền trắng.

"Chưởng môn, chuyện này. . . . . . Lời như thế ngài ngàn vạn lần không thể nói ra! Từ xưa bạch đạo chính là bạch đạo, hắc đạo chính là hắc đạo, chính tà không thể cùng tồn tại, hắc đạo chính là đáng chết."

Lời này của ông ấy không phải là nói cũng vô ích sao! Khi dễ ta không hiểu, nghĩ lừa gạt ta phải không! Làm một người hiếu học, ta không thể cứ để như vậy, ta cảm thấy phải đi hỏi Công Tôn Liệt. Ta nghĩ, hắn ta là Thiếu chủ của Ngự Phong sơn trang, vừa là Võ Lâm Minh Chủ tương lai, trả lời chút vấn đề nhỏ này nhất định không thành vấn đề.

Bóng đêm hơi lạnh, phần lớn mọi người trong Ngự Phong sơn trang đã ngủ, chỉ có phòng của Công Tôn Liệt vẫn còn ánh nến mờ mờ.

Ta chạy chầm chậm qua gõ cửa, không nghĩ đến tay vừa chạm vào cửa, cửa phòng đang khép đã tự động mở ra, ánh nến bên trong phòng vẫn như cũ, nhìn giống như không ai.

"Có ai không?" Ta đẩy cửa ra, thò đầu vào.

Không ai trả lời.

"Nếu không có ai trả lời, ta tiến vào nha." Ta vừa nói vừa đẩy cửa đi vào, tò mò quan sát chung quanh.

Căn phòng này ngày đầu tiên ta đến Ngự Phong sơn trang đã ở qua, lúc này với lúc đó cũng không có gì khác biệt, vỏ đao kỳ quái trên tường vẫn an tĩnh treo như cũ, trong căn phòng mờ tối tản ra một cỗ hơi thở trang nghiêm, hấp dẫn ta sâu đậm.

Đã sớm muốn hỏi rồi, tại sao có người sẽ treo vỏ đao trên tường, chẳng lẽ vỏ đao còn có giá trị hơn so với đao? Không được, ta phải sờ một cái mới được, ta lấy cái ghế kê lên, nhón chân lên muốn sờ vỏ đao trên tường.

"Ngươi ở đây làm gì?" Bất thình lình, sau lưng truyền đến tiếng chất vấn của Công Tôn Liệt.

Ta đang giẫm ở trên ghế sợ hết hồn, kêu một tiếng sợ hãi, thẳng tắp té xuống.

Cái mông phải té thảm rồi, ta chấp nhận nhắm mắt lại, lại phát hiện thân thể nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, vừa mở mắt mới phát hiện ra mình lại được Công Tôn Liệt vững vàng đỡ lấy.

Trường hợp anh hùng cứu mỹ nhân như thế, vốn nên tuyệt vời, nhưng bởi vì nét mặt Công Tôn Liệt phá hư, dáng vẻ đỡ một mỹ nữ kia của hắn, rõ ràng chính là tiếp được một nắm phân!

Ta rất tức giận, kêu lên: "Mau buông ta xuống!"

Hắn ta thật đúng là nghe lời, không nói hai lời ném ta lên giường, sau một hồi trời đất quay cuồng, ta sử dụng cả tay và chân bò xuống từ trên giường, trong lòng tự an ủi mình, dù sao bị ném lên giường cũng hơn bị ném trên mặt đất, đúng không?

"Ngươi đến đây làm cái gì?" Công Tôn Liệt chất vấn ta.

"Ta. . . . . . Ta tới. . . . . ." Ôi, tức quá, quên mất rốt cuộc ta tới làm gì rồi.

Hắn ta trợn mắt nhìn ta một cái, ra lệnh, "Về ngủ."

"Không ngủ được." Ta nói.

Sắc mặt của Công Tôn Liệt rõ ràng trầm xuống không ít, nói với ta: "Nửa đêm canh ba, còn ra thể thống gì!"

Ta cũng không đi, ta nói: "Không phải ngươi cũng tối khuya còn không ngủ sao, hôm nay ta ngủ ở đây, cũng không phải là chưa từng ngủ."

"Ngươi không đi, ta đi." Hắn ta xanh mặt, xoay người muốn rời đi.

Ta vội vàng chạy tới, túm chặt hắn ta lại: "Ê, ngươi đừng đi, ta còn có chuyện !"

"Rốt cuộc ngươi tìm ta có chuyện gì?" Hắn ta rõ ràng là không kiên nhẫn, mắt cũng không nhìn ta một cái, đầu vẫn ngoảnh qua một bên.

"Là như vậy, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi." Cuối cùng ta cũng nhớ ra mục đích tới chỗ này, hỏi rõ ràng về vấn đề hai đạo hắc bạch.

Không nghĩ đến, ta vừa hỏi xong, Công Tôn Liệt liền trầm mặc.

"Làm sao ngươi không trả lời ta? Rốt cuộc vì sao hắc đạo giết người chính là sai, bạch đạo giết người lại là đúng?"

Hắn ta trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thần sắc phức tạp trả lời ta: "Trừ ma vệ đạo là thiên lý, không có lý do gì."

"Thật ra thì nếu như bạch đạo không giết hắc đạo, hắc đạo cũng sẽ không tới giết bạch đạo!"

Rốt cuộc Công Tôn Liệt mất hứng: "Đã nói đáng chết chính là đáng chết, hỏi nhiều như vậy để làm gì? Còn không đi ngủ!"

Ta: ". . . . . ."

Haiz, thì ra là vấn đề này thật khó trả lời như vậy, xem ra là ta trách lầm Hoắc Đạt rồi, ta vẫn nên ngoan ngoãn đi ngủ đi, sau khi làm một cái mặt quỷ với Công Tôn Liệt, ta không cam tâm rời phòng của hắn ta.

Có thể là do bị dọa sợ lúc đại hội tuyên thệ buổi sáng, từ trước đến giờ chất lượng giấc ngủ ta rất tốt, mà hôm nay ngủ không quá an ổn, cả đêm lăn qua lộn lại, cảm giác dường như sẽ xảy ra chuyện gì.

Quả nhiên, lúc trời gần sáng, dự cảm thành sự thật.

Khi bầu trời lộ ra sắc trắng, hai đệ tử phái Thanh Thương—— Thanh Vân và Xích Hà vội vã tới gõ cửa phòng ta.

"Việc lớn không tốt rồi, Chưởng môn! Đại Sư Huynh té xỉu!"

Tác giả có lời muốn nói: cho nên Sở Tiểu Bắc vĩ đại của chúng ta đồng phải lên đài tỷ võ, tưởng tượng còn có chút kích động nho nhỏ!
Bình Luận (0)
Comment