Thiếu Hiệp, Lấy Ta Được Không?

Chương 22

"Ha ha ha. . . . . . Tiểu nữ chỉ là không cẩn thận đụng một mảnh lá cây, không ngờ sẽ khiến cho lão nhân gia phát hiện, cao thủ trong Ngự Phong sơn trang thật đúng là thâm tàng bất lộ đấy." Đang nói chuyện, một bộ áo trắng bồng bềnh bay tới, khách không mời mà đến trong miệng lão giả chính là một trong Tứ Đại Hộ Pháp của Thiên Ma Cung, Mộ Dung Ti Ti. Đừng nhìn bộ dáng thiếu nữ của Mộ Dung Ti Ti, Hoắc Đạt nói nàng ít nhất đã qua năm mươi, toàn dựa vào bàng môn tả đạo (nói chung là phương pháp ma quái :)))- Se ) mới duy trì dung nhan không già.

"Cô nương quá khen, lão hủ cũng chỉ là lão nhân trông cửa trong Tu Trúc viện này, hai chữ cao thủ không liên quan đến lão hủ." Lão Phạm bình tĩnh nhìn Mộ Dung Ti Ti, cũng không hốt hoảng.

"Lão nhân gia không phải cao thủ thì tốt, có thể để tiểu nữ tử đi vào thăm viếng Công Tôn thiếu hiệp một cái hay không?" Thì ra là yêu nữ này là đánh chủ ý lên Công Tôn Liệt, ta không khỏi lo lắng.

"Thiếu Trang Chủ không tiện gặp khách. Vẫn là mời cô nương trở về thôi."

"Lão nhân gia đây chính là ngài không đúng, tiểu nữ ngưỡng mộ uy danh của Công Tôn thiếu hiệp, cố ý đến thăm, làm sao ngài nhẫn tâm để tiểu nữ bị sập cửa vào mặt (từ chối) đây?"

Yêu nữ này nói chuyện thật đúng là không biết xấu hổ, cái gì mà ngưỡng mộ, cái gì mà thăm viếng, Công Tôn Liệt là của Kim Nguyên Bảo nhà ta, đồ bà già nhà ngươi đừng hòng mơ tưởng! Ta xì một tiếng khinh miệt trong lòng, nhưng mà vẫn là không có can đảm đi ra ngoài mắng nàng ta.

"Nếu cô nương cố ý không đi, đừng trách lão hủ không khách khí."

"Lão nhân gia không khách khí, sao ta có thể khách khí đây? Mộ Dung Ti Ti ta muốn gặp nam nhân, thật đúng là chưa bao giờ không thể gặp!"

Đoạn đối thoại vừa rơi xuống, hai người liền song song ra tay, mặc dù Mộ Dung Ti Ti dùng một cái ô, đánh nhau cũng không thấy lo lắng, nhưng là hiển nhiên lão Phạm cũng không phải là một người ngồi không, trong lúc nhất thời hai người đánh không tách ra được.

Ta vốn định rời đi, giờ phút này lại do dự.

Mộ Dung Ti Ti này cũng hơn năm mươi, bàn về tuổi cũng có thể xưng hô tỷ muội với Công Tôn phu nhân, không ngờ suy nghĩ lại thoáng như thế, đến cả Công Tôn Liệt có thể coi như con trai mình cũng muốn nhúng chàm, ghê tởm!

Mắt thấy hai người càng đánh càng kịch liệt, ta bắt đầu rối rắm có nên đi vào thông báo cho Công Tôn Liệt một tiếng hay không, đang lúc ta do dự không quyết, bên trong Tu Trúc viện chợt truyền ra một tiếng vang thật lớn.

"Thiếu Trang Chủ!" hình như lão Phạm dự cảm được gì, phân tâm bị Mộ Dung Ti Ti đánh một chưởng vào ngực, phun ra một ngụm máu tươi, suýt nữa ngã xuống.

Đại sự không ổn, ta cũng không lo được nhiều như vậy, thừa dịp lão Phạm day dưa với Mộ Dung Ti Ti, lắc mình chạy vào.

Tu Trúc viện này trồng rất nhiều trúc, ta dùng mấy bước phóng qua rừng trúc, nhìn thấy trong đó có một tòa trúc lâu, chắc hẳn chính là chỗ Công Tôn Liệt bế quan. Bên ngoài, tiếng đánh nhau vẫn còn tiếp tục, nghe có vẻ lão Phạm sắp không chịu được nữa rồi.

Ta vội vã chạy lên trúc lâu, xuyên qua cách cửa lớn đóng chặt, gọi Công Tôn Liệt.

"Trở về!" Trong nhà truyền ra tiếng Công Tôn Liệt trầm thấp cảnh cáo, còn thêm mấy tiếng ho khan kịch liệt.

"Không được, nếu muốn đi về ngươi cũng phải cùng ta trở về!" Người này thực khiến ta gấp chết, ta nói, "Ngươi nghe âm thanh bên ngoài chưa? Có một người trong Thiên Ma giáo muốn tới tìm ngươi, lão đầu giữ cửa kia sắp gánh không được rồi, ngươi phải nhanh đi theo ta!"

Bên trong nhà yên tĩnh, không có bất kỳ đáp lại nào.

"Không ngờ giải quyết chó giữ cửa phía ngoài, bên trong còn có con chuột nhỏ." Sau lưng bỗng dưng vang lên tiếng cười chói tai của Mộ Dung Ti Ti, lòng ta kinh hãi , xoay người nhìn thấy một yêu nữ bạch y đã sớm đứng ở sau lưng ta, sát khí trên cái ô trong tay nàng khiến người ta run sợ, ánh mắt nhìn ta khinh bỉ tựa như nhìn một con kiến có thể bóp chết bất cứ lúc nào.

Sợ hãi sai khiến ta lui về phía sau, cho đến khi sống lưng dán lên cửa trúc lạnh lẽo.

Nháy mắt khi ta dán lên cửa, cửa bỗng dưng mở ra, thân thể ngã về sau theo quán tính, không kịp đề phòng ngã vào trong ngực Công Tôn Liệt. Ta ngẩng đầu, vừa chống lại ánh mắt của hắn ta, sắc mặt hắn ta tái nhợt, khóe miệng còn lưu lại máu tươi chói mắt, nhưng trong con ngươi đen nhánh hình như chớp động cảm xúc nào đó không giống thường ngày, là cái gì chứ?

"Xem ra tiểu nữ tử tới không phải lúc, quấy rầy hai vị ân ái." Mộ Dung Ti Ti cắt đứt màn mắt đối mắt của chúng ta.

Cơ hồ là đồng thời, Công Tôn Liệt tiến lên, chắn ta ở sau lưng: "Đúng là không đúng lúc, vậy mời các hạ trở về đi!"

"Công Tôn thiếu hiệp rất khách khí, kể từ đại hội tuyên thệ ngày đó trông thấy phong thái của thiếu hiệp, tiểu nữ liền nhớ mãi không quên thiếu hiệp, chưa từng nghĩ hôm nay tới gặp, thiếu hiệp lại tuyệt tình như vậy, thật khiến tiểu nữ rất thất vọng." Yêu phụ này thật là không biết xấu hổ, đến cả ta còn thấy ghê tởm, thế mà nàng có thể nói ra ngoài, thật là khiến người ta bội phục bội phục!

Ta kéo kéo vạt áo Công Tôn Liệt, nhỏ giọng nhắc nhở: "Ngươi đừng để cho nàng lừa, nàng cũng năm mấy rồi, có thể làm mẹ ngươi rồi."

"Ngươi nói cái gì?" Mặt Mộ Dung Ti Ti biến sắc tại chỗ!

Mẹ nó, lớn tuổi như vậy còn chưa có nghễnh ngãng, thật là biến thái! Ta một bên thầm mắng, một bên giải thích: "Ta không nói cái gì nha, ngươi nhất định nghe lầm."

"Ngươi mới vừa nói ta mấy tuổi? Lặp lại lần nữa!" Mộ Dung Ti Ti oán hận nhìn ta, một bộ muốn ăn sống nuốt tươi ta.

"50. . . . . . Không đúng không đúng. . . . . . Bốn mươi. . . . . . Không đúng không đúng. . . . . . 30. . . . . ." Cuối cùng, rốt cuộc ta không nhịn được nói, "Ta đều nói ngươi trẻ ra nửa số tuổi, ngươi còn muốn ta như thế nào đây bác gái!"

Sắc mặt Mộ Dung Ti Ti từ trắng chuyển xanh, từ xanh biến đỏ, lại từ đỏ tới đen. . . . . . Cuối cùng, rốt cuộc nàng không chịu được nữa: "Con mẹ nó ngươi nghe ai nói hưu nói vượn, lão nương năm nay mới 28, 28 được không! Ngươi mới năm mươi mấy, cả nhà các ngươi cũng năm mươi mấy!"

"Ta mới mười bảy. . . . . ." Ta yếu ớt cải chính nàng.

"Ngươi đi chết đi!" Lúc nói chuyện, cái ô trắng trong tay nàng đã đánh úp về phía ta, ta bị sợ đến vội vàng lui về phía sau, nhắm hai mắt lại. Âm thanh binh khí va chạm vang lên bên tai, lúc ta mở mắt ra thì đao của Công Tôn Liệt đã ra khỏi vỏ, cản lại thế công của Mộ Dung Ti Ti.

"Đây là trọng địa của Ngự Phong sơn trang, xin các hạ suy nghĩ cho danh tiếng của Thiên Ma Cung, đừng càn rỡ nữa!" Công Tôn Liệt cảnh cáo.

"Thiên Ma Cung ta sớm muộn gì cũng độc bá võ lâm, một mình Ngự Phong sơn trang nho nhỏ các ngươi tính là gì? Hôm nay lão nương để ý ngươi, là phúc khí của ngươi, nếu như ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, hôm nay ta sẽ tha cho tiểu tiện nhân này một con đường sống, nếu không. . . . . ." Lời của nàng nói đến một nửa, ngoài ý muốn giơ giơ ống tay áo, một đồ vật màu vàng bị ném ra ngoài, rơi vào đầu vai của ta.

Rắn! Một con rắn nhỏ màu vàng kim, khạc lưỡi, răng nọc vẻn vẹn cách mặt ta nửa tấc.

"Đây là thiên hạ đệ nhất rắn độc ta tốn mười năm tâm huyết dưỡng thành —— Kim Tín, nếu như bị nó cắn, mặc dù sẽ không bị mất mạng, nhưng là vết thương sẽ thối rữa trước, ngay sau đó thối rữa sẽ lan tràn đến toàn thân, cuối cùng, tiểu tình nhân của ngươi sẽ biến thành một độc nhân, muốn sống cũng không được muốn chết cũng không thể, vĩnh viễn nghe ta sai bảo!" Nàng càng nói càng hài lòng, khóe mắt cũng cười ra nếp nhăn rồi, "Ha ha ha ha ha, sợ rồi sao? Có thể bị Kim Tín của ta cắn một cái, cũng coi như kiếp trước tiểu tình nhân của ngươi đã tu luyện phúc khí, phải biết Kim Tín này trên trời dưới đất chỉ có một con, ngàn vàng khó tìm. . . . . . Á! Ngươi đang làm gì!"

"Ngươi hỏi ta sao?" Ta dùng tiểu đao chọc chọc con rắn nhỏ bị đánh trúng chỗ hiểm, đang hấp hối, trong lòng tính toán con rắn quý như vậy, chắc chắn phải dùng rượu ngon nhất của mẹ ta ngâm, chưa từng nghĩ mặt Mộ Dung Ti Ti đã sớm trắng như tờ giấy. ~ Khổ thân, ai bảo bày rắn ra trước mặt bà Bắc Bắc là gì cơ :3- Se ~

"Ta muốn giết chết ngươi!" Nàng bất chấp tất cả đánh úp về phía ta, bị Công Tôn Liệt đánh một chưởng vào sau lưng, ngã xuống đất, khạc ra một ngụm máu tươi, nhiễm đỏ áo trắng, cực kỳ chói mắt.

"Các ngươi nhớ kỹ cho ta, thù này ta nhất định sẽ báo!" Cuối cùng nàng nói xong câu này, đoạt lấy con rắn nhỏ đang hấp hối, tung người rời đi, biến mất trong rừng trúc.

"Này, ngươi không thể cứ đi như thế chứ!" Ta khóc, cái bà già này, cướp rắn của ta coi như xong, lại còn cướp cả tiểu đao ta dùng để phòng thân đi, về sau làm sao ta bắt rắn cho mẹ ta ngâm rượu đây! Ma Giáo cái gì, nhất định chính là cường đạo!

"Khụ khụ. . . . . ." Từ sau lưng truyền đến tiếng Công Tôn Liệt ho khan, ngăn lại bước chân đuổi theo của ta. Đợi ta quay người lại, Công Tôn Liệt mới vừa rồi còn thay ta ra mặt, sinh long hoạt hổ (“khỏe như vâm” của nước mình ấy) đã chống đỡ không nổi, thẳng tắp ngã về phía ta. Ta nhất thời không đỡ nổi, cùng hắn ta ngã xuống đất, bị hắn ta mạnh mạnh mẽ mẽ đè lên.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Ta hoảng hồn, hao hết toàn lực bò ra từ dưới người hắn ta, hô to với Công Tôn Liệt nằm dưới đất: "Này, ngươi mau tỉnh lại đi! Ngươi không thể chết được!" Ngươi còn chưa gả cho Kim Nguyên Bảo mà!

Hắn ta không đáp lại, hai mắt nhắm nghiền, mặt trắng như giấy, máu tươi chảy ra theo khóe miệng.

Lỗ mũi của ta đau xót, nước mắt tích tụ, ta nói: "Công Tôn Liệt, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi như vậy ta thật là sợ, cùng lắm thì ta đồng ý ngươi, về sau không quấn ngươi nữa, ngươi ngàn vạn lần không cần chết có được hay không!"

"Đừng khóc. . . . . ." Công Tôn Liệt hôn mê chậm rãi mở mắt ra, âm thanh yếu ớt.

"Thật tốt quá, ngươi không chết!" Ta kích động bỏ nhào tới, ôm chặt lấy hắn ta.

"Yên tâm, chút thương thế này không chết được. . . . . ." Đang lúc nói chuyện, hắn ta chợt nắm tay của ta, tay này thật lạnh, lạnh khiến cho ta trong lòng cả kinh, cũng không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là ngơ ngác nhìn hắn ta. Sắc mặt của hắn ta suy yếu, không có một tia huyết sắc, đôi môi tái nhợt, ánh mắt cũng mất đi lạnh lùng thường ngày.

Chúng ta chăm chú nhìn nhau hồi lâu, hắn ta chợt lắc đầu bất đắc dĩ, buông ra tay của ta.

"Còn ngây ngốc gì, mau đi gọi người tới đây." Hắn ta nói.

"Ồ!" Ta vội vàng đứng lên, đi vài bước lại bị hắn ta gọi lại.

"Thế nào? Ngươi còn khó chịu chỗ nào sao?" Ta quay đầu lại lo lắng hỏi.

Hắn ta ngồi xếp bằng trên mặt đất, ánh mắt nhìn ta chằm chằm, dường như đang do dự cái gì, qua hồi lâu, hắn ta nói: "Ta. . . . . . Ta không thích nam nhân, về ngươi sau đừng nghĩ linh tinh có được hay không. . . . . ."

"Hả?"

"Mau đi đi!" Hắn ta phất phất tay.

"Ồ!" Ta chạy ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment